Chương 5

Học hành thành tài đã là một cái khó nhưng chen đc chân vào canteen cũng là cả một quá trình dài khổ luyện cực nhọc.

Đầu tiên phải dùng kĩ thuật luồn lách của rắn để kiếm cho mình một vị trí ổn định, chưa dừng lại ở đó, sau khi đã có chỗ chen chân, phải dùng thế đứng cột, hai chân dang bằng vai, 2 tay khoanh vào nhau sao cho thật chắc chắn, nếu như nhận thấy có dấu hiệu bon chen, hãy nói vs kẻ thù: lão tử đã an tọa. đối phương sẽ biết điều mà lui về phía sau=> chỗ đứng an toàn. Ngoài ra cũng có thể sử dụng những thủ đoạn ko mấy trượng nghĩa cho lắm để bon chen, chúng ta ko thể lên án hành động này đc khi đây là hành động bảo vệ lợi ích của bản thân

Kẻ bị đẩy ra ngoài chính là kẻ bại trận nhưng cũng đừng lo lắng về điều đó, ta vẫn có thể bon chen một cách tinh hoa hơn

Bon chen vào đc canteen chính là sự thăng hoa của sự tinh tế, khổ cực và khéo léo

Canteen chính là nơi những đứa có tài bon chen lên ngôi và đào tạo cho các thánh hiền lành ngiêm túc bon chen một cách chuyên nghiệp

----------------*****---------------

Lấy cơm xong, hãy nhanh chóng bỏ xa khỏi cái nơi mà có trào lưu bon chen ko bao giờ hết hot đấy, nếu ko bạn sẽ bị hất văng ra và mời bạn kế tiếp. Thánh nào xui xẻo làm rớt luôn cả khay cơm, cái này cũng ko thể trách số trời, chỉ trách số em đen mà thôi

------------------*****---------------------

Lấy đc một suất cơm ở canteen, tôi bước ra vs một khuân mặt vô cùng thành tựu, ai ngờ số chó thế nào lại bị 1 thằng ngáng chân, tôi loay hoay tìm cách đứng thẳng, lại tìm cách giữ vững khay cơm, but thất lại, tôi nhắm mắt đón chờ cái kết

Bộp!

Omg!

Tôi ko hạ cách trên nền đất mà lại hạ cánh vào lòng một người, cái mũi đập vào l*иg ngực săn chắp một cách đau điếng, mùi bạc hà nam tính quen thuộc phả ra, làm tôi mê man, tay tôi vòng qua eo người đó, cố giữ vững khay cơm

Là cậu ấy…

Mặt tôi trong phút chốc nóng phừng phừng…

Và tôi biết cái nóng này suất phát từ đâu…

Trái tim tôi đập loạn xạ…

Sự suất hiện của cậu ấy luôn bất ngờ…

Nó làm tôi đau tim muốn chết…

Có lẽ tôi phải đi khám bệnh…

Để xem có mắc bệnh tim hay ko…

Nếu như có…

Thì tôi sẽ bắt đền cậu ấy…

Cái người mà tôi đang crush…

Cái người khiến tim tôi bị bệnh…

---------------------------*****----------------------------------------

Crush đỡ tôi dậy, ôn nhu chết ruồi:

- Cậu ko làm sao chứ?

Crush à, cậu ko biết rằng câu nói bình thường này của cậu đã làm tớ lên tiên…

Đôi khi, chỉ một câu nói quan tâm của người đó cũng làm ta phát điên cả ngày…

Thích là vậy đó, thật là kỳ cục…

Crush à, cậu có biết cảm giác ấy nó như thế nào ko?

-----------------------------*****--------------------------------------

Tôi đỏ mặt, cúi đầu lí nhí cảm ơn

- tớ ko sao đâu, cảm ơn đã đỡ tớ dậy…

Nói xong ôm khay cơm chạy biến…

-------------------------*****-----------------------------------

Tôi chạy đến vườn trường, chỗ này rất tuyệt. Nhưng chả hiểu sao học sinh trường chả bao giờ lui tới đây, đúng là chẳng biết thưởng thức. Vậy nên chỗ này như thế giới riêng của tôi trong trường vậy…

Tôi ngồi xuống một gốc cây cổ thụ. Nghĩ về hành động ban nãy, mặt tôi lại đỏ phừng phừng, tim chưa khỏi loạn xạ…

Thích cậu chính là điều khó khăn nhất mà tôi từng làm…

------------------------*****----------------------------------

Tôi nghê thấy tiếng bước chân, càng gần, càng gần…

Quái lạ, hs trường này có bao giờ lui tới chỗ này đâu…

Tiếng bước chân ấy thu hút sự chú ý của tôi…

Lại là cậu ấy…

------------------------*****------------------------------------

Crush có vẻ bất ngờ trước sự hiện diện của tôi

- Khánh An, cậu cũng ở đây ăn chưa à?

Thật vui quá, cậu ấy còn nhớ tên tôi…

--------------------------*****-----------------------------------

Hóa ra crush tìm thấy chỗ này từ một tuần trước nhưng hôm nay mới đến đc. Kể ra thì chúng tôi cũng có duyên phết nhỉ.Nhưng…

Tôi chỉ sợ rằng có duyên mà ko có phận…

Nếu như vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm…

-----------------------------*****-------------------------------

Chúng tôi ko nói vs nhau đc j nhiều, mỗi người đều chìm vào thế giới suy tư riêng…

Mặc dù là vậy, tim tôi vẫn đập loạn xạ, mặt thì đỏ như quả cà chua…

Cứ như gần ngay trước mắt mà xa cách trân trời…

Thích cậu thực sự rất mệt mỏi…

-------------------------*****--------------------------------

- Chúng ta…vẫn còn là bạn chứ?

Crush tôi bâng quơ hỏi, cậu ko biết rằng câu nói đó đã làm tôi đau lòng tới mức nào…

Bạn chứ ko phải là cái khác sao?

Cũng phải thôi, làm sao tôi đặt chân đc vào thế giới của cậu ấy chứ?

Làm bạn cũng đc, miễn là tôi đc ở gần cậu…

- Tất nhiên rồi- tôi đáp lại bằng 1 nụ cười buồn, có lẽ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra nó

- Dạo gần đây tớ vs cậu ko nói chuyện vs nhau nữa, tớ tưởng cậu ko coi tớ là bạn nữa- crush ôn nhu cười đáp lại

Xin cậu đừng cười kiểu đó vs tớ nữa, tớ sẽ đau lòng lắm…

-đâu có…- tôi cúi thấp đầu, nước mắt chỉ chực rơi xuống

- Tớ…tớ ăn xong rồi, cậu ở lại nhé…- tôi vội vàng đứng dậy, chạy đi

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi…

Chỉ là một giọt thôi…

Vì cậu đã làm trái tim tớ chai xạm…

Cậu thật đáng ghét…

Có lẽ tớ cần thời gian xác định lại vị trí của cậu trong lòng tớ…

Nó ko đơn giản là thik nữa rồi…

Nó rất phức tạp…

Nó chông chênh giữa thik và yêu…

Nó làm tớ mệt mỏi…

Cậu có biết ko crush à…

-------------------------*****---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Em đúng là đồ ngốc…

Tôi biết tất cả rồi…

Nói ra khó lắm sao…

Em ko biết rằng chỉ một câu nói của em thôi cũng làm trái tim tôi rỉ máu…

Thực sự rất khó chịu rất mệt mỏi…

Chúng ta sẽ mãi mãi như vậy sao…?

Làm ơn đừng như thế nữa…