Edit: Nynuvola
Như mọi người đã biết, ba yếu tố mà một bạch nguyệt quang cần phải có đó là: Xuất ngoại, xảy ra vấn đề, xuất hiện thế thân, ba thứ này Bách Ninh Nguyệt đều sỡ hữu cả.
Tang Nịnh Thu âm thầm hạ quyết tâm, lần này sẽ sắm tốt vai bông sen tuyết liên cao lãnh mọc trên núi cao, cho dù phân ly cách biệt nhiều năm thế nào cũng phải khiến vai công chính yêu cậu đến chết đi sống dậy, còn muốn đoạt lại phân vị về tay.
Không sai, Bách Ninh nguyệt tức Tang Nịnh Thu ở thế giới này là nhân vật nam phụ, nói đơn giản chính là bạch nguyệt quang. Vai trò của bạch nguyệt quang chỉ như một chất xúc tác cho việc công chính phát hiện thế thân mới đích xác là tình yêu chân chính tồn tại, bởi vì sau khi theo đuổi được bạch nguyệt quang, thế thân lập tức biến thành người không thể yêu được kia.
Tới sân bay, Bách Ninh nguyệt ngồi trên xe, đọc địa chỉ cho tài xế, tiếp theo liền nối máy: "Thế Ngang, tớ về rồi."
Thấy người đầu dây hoảng loạn cúp điện thoại, Bách Ninh Nguyệt vừa lòng mỉm cười.
Phía bên kia, Thẩm Đình nhân lúc Chu Thế Ngang bước ra vội vàng ngắt điện thoại, thậm chí đang nghĩ làm thế nào để xóa bỏ số của người vừa gọi tới, nhưng y cảm thấy tất cả đều vô nghĩa, người kia trước sau gì cũng sẽ đến.
Chu Thế Ngang lau tóc bước khỏi phòng tắm, Thẩm Đình nhìn tấm lưng trần trụi của hắn, trên đó vẫn còn lưu lại những vết cào của y, chứng tỏ đêm qua bọn họ đã rất kịch liệt, quấn quýt si mê cỡ nào. Có điều đây chỉ là tình yêu mà y trộm được, sẽ có ngày nào đó phải trả về.
"Vừa nãy có người gọi điện cho anh, em giúp anh nhận." Thẩm Đình ngồi dậy, chăn rơi xuống, Chu Thế Ngang nhìn thấy định giúp y đắp lên lần nữa, tay còn chưa đυ.ng đến, bỗng nghe thấy y nói, "Người nọ tên là Bách Ninh nguyệt, nói mình đã trở lại."
Động tác của Chu Thế Ngang lặng yên ngưng giữa chừng, ánh mắt chuyển qua di động, không chú ý Thẩm Đình gọi là tên đầy đủ của Bách Ninh Nguyệt, trong khi tên người gọi trên điện thoại chỉ có hai chữ "Ninh nguyệt."
Bách Ninh Nguyệt, không cần Chu Thế Ngang giới thiệu, Thẩm Đình tự nhiên biết. Bọn họ là hàng xóm, lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng nhau đọc sách, gia thế tương xứng, Bách Ninh Nguyệt trưởng thành đẹp trai lại tài giỏi, trong đám con cháu nhà giàu, vô cùng được được hoan nghênh và yêu thích.
Mà trong số những người ấy, đối tốt với Bách Ninh Nguyệt nhất, cũng yêu Bách Ninh Nguyệt nhất, chính là Chu Thế Ngang.
Tình yêu Chu Thế Ngang dành cho Bách Ninh Nguyệt chẳng hề che giấu, không chỉ thể hiện tình yêu của mình một cách công khai mà còn nói cho tất cả người thân gia đình biết, dần dà, người trong nhà không đồng ý cũng phải đồng ý.
Bách Ninh Nguyệt hưởng thụ sự chăm sóc và ngưỡng mộ của Chu Thế Ngang, cũng không ghét bỏ mối quan hệ đồng tính của hai người, chẳng qua đối với cậu, tình yêu chỉ là một món phụ kiện, ước mơ mới là quan trọng nhất.
Thế nên sau khi thành niên, Bách Ninh Nguyệt liền xuất ngoại, đuổi theo hoài bão âm nhạc. Nhưng lòng Chu Thế Ngang từ đây trở đi chỉ chứa một mình Bách Ninh Nguyệt, bởi vì yêu cậu quá điên cuồng, cho nên tìm một thế thân, đặt bên cạnh coi như an ủi.
Mà Thẩm Đình, chính là thế thân đó.
Y đứng hát trong quán bar, lần đầu tiên Chu Thế Ngang đến xem, ánh mắt lập tức nhìn trúng y.
Sườn mặt của Thẩm Đình và Bách Ninh Nguyệt rất giống nhau, đặc biệt thần thái khi đứng trên sân khấu, dáng vẻ say mê với âm nhạc mang theo vài phần tương tự Bách Ninh Nguyệt, hơn nữa y đối với âm nhạc cũng đầy chấp nhất và nhiệt tình yêu thích tựa Bách Ninh Nguyệt.
Thẩm Đình biết bản thân không đẹp bằng Bách Ninh Nguyệt, y cũng không biết kéo đàn violon, khí chất trên người khác xa ngạo khí và quý khí vốn có của Bách Ninh Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn ôm chút ảo tưởng hy vọng, rằng y sẽ nhận được một phần vạn may mắn, Bách Ninh Nguyệt không bao giờ xuất hiện trước mặt Chu Thế Ngang nữa, đồng thời Chu Thế Ngang không còn nhìn thấy bóng dáng của Bách Ninh Nguyệt từ y, chỉ đơn giản yêu một người tên Thẩm Đình.
Hiện tại xem ra, tất cả đều phải kết thúc.
Nói kết thúc, cũng không biết nên làm thế nào mới tính là kết thúc.
Ban đầu, Thẩm Đình muốn debut và trở thành ca sĩ, nhưng bây giờ thị trường âm nhạc đã trì trệ, hơn nữa y không có tiền không hậu thuẫn, gia tài bản thân chỉ mỗi cây đàn ghita.
Mà Chu Thế Ngang có tiền có quan hệ, có thể nhét y vào công ty quản lý, tiêu tiền bao nuôi y, điều kiện duy nhất là phải đi theo hắn.
Ăn bánh trả tiền, vốn không có gì bất ổn, Thẩm Đình thanh cao kiêu ngạo, nguyên lai khinh thường loại giao dịch tình tiền này, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, bởi vì y luân hãm trong tình ý dịu dàng của Chu Thế Ngang.
Chu Thế Ngang có mị lực của đàn ông thành thục, hắn không cưỡng ép Thẩm Đình, càng giống theo đuổi hơn, hoa tươi quà tặng mỗi ngày đều không thiếu, lại còn chưa từng lặp lại, lời ngon tiếng ngọt tin nhắn đến liên tục, trên giường khi thì bá đạo khi lại nhẹ nhàng, lực chiếm hữu rất mạnh, mỗi lần hôn cũng dùng sức.
Từ đây xương tủy bỗng suy ra đoạn tình cảm sâu nặng, dẫn tới Thẩm Đình cho rằng, Chu Thế Ngang thật sự thực yêu mình, mãi cho đến một ngày kia, Chu Thế Ngang nằm trên người y gọi tên Bách Ninh Nguyệt.
Bách Ninh Nguyệt, Thẩm Đình sớm biết có một người như vậy tồn tại, y ở trong nhà Chu Thế Ngang, phát hiện bất cứ dấu vết sinh hoạt nào của Chu Thế Ngang đều đệm một nét bút thuộc về Bách Ninh Nguyệt, ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn, những món quà to gửi về từ nước ngoài mỗi năm.
Chu Thế Ngang chỉ là chất chứa tình cảm với Bách Ninh Nguyệt quá nhiều, cho nên tạm thời chuyển dời qua người Thẩm Đình mà thôi.
Thẩm Đình nằm trên giường hồi tưởng mấy năm tưởng chừng ngắn ngủn cùng Chu Thế Ngang ở chung tỉ mỉ, thẳng tới lúc Chu Thế Ngang trả lời điện thoại, y mới hoàn hồn lại.
"Cậu ở đâu? Muốn tớ đón cậu không? Có chỗ ở chưa?" Những lời tri kỷ này hắn từng nói qua với y, Thẩm Đình cảm giác càng ngày càng lạnh, không biết là tim hay thân.
"Chỗ tớ hả?" Chu Thế Ngang đột nhiên quay đầu lại liếc Thẩm Đình một cái, "Hiện tại không tiện lắm, nhưng tớ có một căn chung cư, mới, cậu có thể trực tiếp vào ở, tớ gọi người quét dọn vệ sinh......"
Sau đó Chu Thế Ngang còn nói thêm gì, nhưng Thẩm Đình đã hoàn toàn nghe không thấy được, y yên lặng đứng dậy mặc xong quần áo, đang do dự có nên mở miệng không, Chu Thế Ngang đã trước dành trước đưa y về công ty.
Dọc theo đường đi, Chu Thế Ngang lái xe, Thẩm Đình ngẩn người, bọn họ đều trầm mặc không nói, nhưng Chu Thế Ngang rõ ràng thất thần.
Lúc xuống xe, Thẩm Đình nói với Chu Thế Ngang: "Gần đây em sẽ thu âm album, có lẽ không có thời gian qua chỗ anh."
"Được." Chu Thế Ngang gật đầu, không nói thời gian gặp mặt lần sau là khi nào đã sốt ruột lái xe rời đi.
Thẩm Đình cứ nhìn theo hướng xe chạy thẳng, nhịn thật lâu, nước mắt mới không rơi xuống.
Tang Nịnh Thu sớm đi vào chung cư mới của Chu Thế Ngang chờ hắn, rất nhanh liền trông thấy ô tô đến gần, cậu tràn đầy chờ mong mà hy vọng.
Chiếc xe dừng lại, cửa vừa mở ra, một đôi chân dài xuất hiện, phong cách ăn mặc quen thuộc làm Tang Nịnh Thu gấp không chờ nổi.
"Ninh Nguyệt." Chu Thế Ngang vừa xuống xe lập tức nhào đến cho Tang Nịnh Thu một cái ôm nhớ nhung, nhưng Tang Nịnh Thu một chút phản ứng đều không hiện ra, toàn thân choáng váng.
"Hắn là ai? Tần ảnh đế của tôi đâu rồi?" Nội tâm Tang Nịnh Thu gào thét, mặc kệ người trước mặt rất tuấn tú, nhưng rõ ràng không phải Tần Bất Độ mà.
【Tần ảnh đế giống cậu, ở thế giới này là nam thứ.】
"Không phải Tần ảnh đế tôi không cần."
Mục tiêu của Tang Nịnh Thu rất rõ ràng, nếu nam chính không phải Tần Bất Độ, cũng không cần thiết làm hắn yêu cậu đến chết đi sống lại, cho nên cậu muốn quyết đoán cự tuyệt.
Cậu lạnh nhạt đẩy Chu Thế Ngang ra, chỉ là lực đạo không lớn, tìm lý do bào chữa: "Đang ở bên ngoài."
Với vai Bách Ninh Nguyệt, Tang Nịnh Thu rõ ràng mỗi lần mở miệng đều không phù hợp thiết lập nhân vật, dáng vẻ quá kệch cỡm.
【Đây là lúc cần phát huy tài năng diễn sâu đó......】
Có vẻ sẽ bị OOC từ đầu đến cuối, Tiểu Đào Tâm chỉ đành thử tiếp nhận, cô nàng ấn nhân trung tự thuyết phục chính mình, nếu đã đu rồi, thì có chảy nước mắt cũng phải đu tới cùng.
Chu Thế Ngang xấu hổ cười, dẫn Bách Ninh Nguyệt vào cửa: "Sao cậu đột nhiên trở về thế?"
"Tháng trước cũng từng đề cập với cậu rồi, chẳng qua quý nhân cậu hay quên." Bách Ninh Nguyệt trước mặt Chu Thế Ngang vẫn giữ vẻ kiêu ngạo không đổi.
Nội thất trong căn hộ còn mới và các thiết bị đều đã hoàn thiện, Tang Nịnh Thu biết đây là ngôi nhà mà Chu Thế Ngang mới mua cho Thẩm Đình, như giờ nó trở thành của cậu.
Sinh hoạt của Thẩm Đình luôn khiêm tốn, dù hiện tại có chút danh tiếng, vẫn ở lại ký túc xá do công ty quản lý như cũ.
Tang Nịnh Thu nhìn Chu Thế Ngang, không biết hắn rốt cuộc có hiểu bản thân đang yêu ai không, là Bách Ninh nguyệt trong thời niên thiếu, hay Thẩm Đình tâm ý tương thông của bây giờ.
Chu Thế Ngang ân cần giúp Bách Ninh nguyệt sắp xếp hành lý, nhiều năm không gặp giữa bọn họ như cách một tầng sa, nhìn thấy nhưng lại không thể chạm đến.
"Tiếp theo cậu dự định gì không?" Chu Thế Ngang vặn chai nước khoáng, pha với nước mới đun sôi, dịu dàng đưa cho Bách Ninh nguyệt.
Bách Ninh Nguyệt ngẩn người nhìn hắn, nhiều năm ở nước ngoài đã quen uống nước đá. Thích uống nước ấm chỉ mỗi Thẩm Đình, bởi vì y cần bảo vệ chất giọng.
"Chắc là cậu bận rộn công việc lắm, không cần lo cho tớ đâu." Bách Ninh Nguyệt cười tự giễu, tay vừa vươn ra nhận thì chiếc ly đã rơi theo phương thằng đứng, nện xuống mặt đất vỡ tan thành.
Không chỉ mỗi Chu Thế Ngang giật mình, ngay cả Bách Ninh Nguyệt cũng sững sờ, đây là thiếu sót của Tang Nịnh Thu.
Bách Ninh Nguyệt đã từng xảy ra tai nạn xe cộ rất nặng, toàn bộ bàn tay phải cắm vào kính chắn gió bị vỡ, mặc dù cứu được người, mạng cũng bình an nhưng bàn tay phải không khác gì phế đi.
Chi tiết này Tang Nịnh Thu không chú ý tới, cậu giống như những người bình thường quen dùng tay phải lấy đồ vật, đặt trên người Bách Ninh Nguyệt, đương nhiên không thể cầm nổi cái ly.
"Sao lại như thế?" Chu Thế Ngang khó tin nhìn chằm chằm bàn tay Bách Ninh Nguyệt, giọng nói xen lẫn run rẩy, hắn đau lòng Bách Ninh nguyệt, lại sợ cậu buồn khổ, muốn chạm nhưng không dám chạm, "Tay cậu xảy ra chuyện gì?"
"Tai nạn xe hơi." Bách Ninh Nguyệt tê dại giải thích một cách máy móc, "Tớ không bao giờ kéo được đàn violon nữa." Nói xong dùng sức bóp chặt tay phải, làn da thậm chí nhăn nhúm theo, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác nào.
"Ninh nguyệt......" Chu Thế Ngang đi tới, có điều không biết an ủi cậu thế nào.
"Cậu đi đi." Bách Ninh Nguyệt yếu đuối đẩy hắn, "Hiện giờ tớ không đáng được cậu đối tốt."
"Sao tớ có thể rời khỏi cậu vào những lúc thế này chứ? Vì sao cậu không sớm nói cho tớ biết? Bằng không tớ đã không để cậu tự ôm đau thương như vậy." Chu Thế Ngang ôm lấy Bách Ninh Nguyệt.
"Tớ không cần cậu thương hại hay đồng tình!" Bách Ninh Nguyệt muốn tránh thoát, khóc nói, "Bây giờ tớ chỉ là một phế nhân, không cần cậu quản!"
Tang Nịnh Thu diễn đến xuất thần, nội tâm liên tục gào rú: "Anh trai này đi nhanh đi lẹ dùm tôi cái, đi tìm chân ái đời anh ấy, để tôi tự mình chết đi sống lại là được rồi, đừng có yêu tôi chết đi sống lại."
【...... Diễn xuất thật thú vị.】
Diễn đến phân đoạn cuối, Bách Ninh Nguyệt khóc hoa lê đái vũ, phảng phất như tất cả mọi đau khổ tủi nhục đều móc ra hết.
Chu Thế Ngang đau lòng không thôi, đôi mắt cũng đỏ theo, bảo bối của hắn rời khỏi mình nhiều năm như vậy, sau lại gặp phải đả kích khủng khϊếp, từ đây mất đi mơ ước, hẳn tuyệt vọng biết bao nhiêu.
"Không sao cả, đừng sợ." Chu Thế Ngang ôm chặt Bách Ninh nguyệt, "Tớ có một người bạn làm bác sĩ khoa ngoại, ngày mai lập tức dẫn cậu đến khám, chúng ta cố gắng tìm biện pháp, rồi sẽ tốt lên thôi."
Tang Nịnh Thu trong lòng vẫn còn ỉ ôi: "Bị thương tay phải, ngay cả đũa còn cầm không xong thì ăn cơm thế nào đây trời? Game cũng không thể nghịch, sao mà chịu nổi đây, huhuhu........."
【Lúc này mà cậu còn nghĩ đến mấy cái đó hả? Tần ảnh đế của cậu sắp online rồi đấy.】
"Ai?" Bách Ninh Nguyệt túm Chu Thế Ngang hỏi.
"Tớ có một người bạn, Du Hoài An, nhà cậu ta mở bệnh viện." Chu Thế Ngang chỉ vì muốn Bách Ninh Nguyệt nhìn thấy hy vọng, tràn đầy tự tin nói, "Chúng ta nhất định có cách trị tốt tay của cậu."
Nghĩ vậy, Bách Ninh Nguyệt lập tức ngừng khóc, chủ động nói: "Được, vậy nhanh đi thôi, trị sớm tốt sớm, chớ giấu bệnh sợ thầy."
Chu Thế Ngang: "......"
【Alo tai nạn xe cộ tàn phế chứ không phải đầu óc nha......】