Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 73: Đè hư Tiểu Trầm Trầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Nơ

Hình U không biết mình đi lên lầu như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề.

Giẫm phải chai nước khiến cả hai cùng ngã là chuyện vô cùng kịch tính, mà trong kịch bản máu chó cùng lắm là nam nữ chính sẽ hôn môi ngoài ý muốn, còn cô thì... Đè hư Tiểu Trầm Trầm.

Lúc ấy, dáng vẻ đau đớn của Minh Trầm không phải là giả vờ, sau đó anh cứ trốn tránh việc kiểm tra, chắc là sợ mất mặt nên ngại nói cho cô biết kết quả thật. Nếu không phải vừa rồi vô tình nhìn thấy tin nhắn thì cô đã thật sự tin vào câu nói "Anh không sao".

Bây giờ phải làm sao đây?

Làm sao một người kiêu ngạo như anh có thể chấp nhận một kết quả như vậy.

Hình U không hiểu cấu tạo cơ thể người nam giới, trở ngại chức năng tìиɧ ɖu͙© có phục hồi được hay không? Nói cách khác, phải mất bao lâu mới có thể phục hồi? Làm thế nào để phục hồi nó?

Cô thậm chí còn không biết mức độ hiện tại của Minh Trầm nghiêm trọng đến đâu, cũng không dám hỏi.

Minh Trầm khổ tâm che giấu là vì không muốn làm cô lo lắng hoặc mất mặt trước mặt cô, nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức phối hợp và quan sát tình hình.

Hình U hít sâu một hơi, nhìn ngọn đèn tường màu vàng cam ở hành lang, cô sắp xếp lại cảm xúc rồi xoay người xuống lầu.

Có lẽ Cake mới thức dậy, lúc này chạy ra dụi vào chân cô, Hình U không có tâm trạng chơi với nó nên đẩy nhẹ nó ra, sau đó ném con cá đồ chơi cho nó: "Cake à, mày tự chơi đi."

Cake gặm cá lớn trở về địa bàn của mình, Hình U đi đến cửa bếp.

Trước khi Hình U về nước, hầu như trong nhà chỉ có dì Thu, còn Minh Trầm thì không thường xuyên trở về. Sau khi Hình U chuyển đến, Minh Trầm đã dành thời gian để về nhà gặp cô.

Khi mối quan hệ của cả hai tiến thêm một bước và bắt đầu yêu nhau, khối lượng công việc của dì Thu đã giảm đi rất nhiều, vì đôi trẻ thích thế giới hai người, nên dì Thu có thể tan làm sớm.

Hình U thích tài nấu nướng của Minh Trầm nên anh thường xuyên đảm nhiệm công việc này, vì vậy đã giúp dì Thu bớt không ít việc.

Khi đến gần nhà bếp, cô mơ hồ nghe thấy Minh Trầm nhắc đến mấy từ như "kiểm tra" và "điều trị" với người khác qua điện thoại, lần này cô càng thêm chắc chắn, nội dung tin nhắn kia là thật.

Hình U đứng ngoài cửa siết chặt tay, cho đến khi cuộc gọi bên trong kết thúc thì mới đi vào, cô cướp công việc trên tay anh: "Để em."

Minh Trầm hơi kinh ngạc.

Thật đúng là nhờ họa được phúc, sự cố chiều nay không chỉ khiến Hình U quên tìm anh so đo mà còn giành nấu ăn.

Hóa ra sử dụng khổ nhục kế lại tốt như vậy.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hình U không có tâm tư để làm một bữa cơm thịnh soạn, cũng không muốn Minh Trầm đợi lâu nên tùy tiện kiếm cớ: "Tối nay em không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ăn một vài món đơn giản."

Minh Trầm tròn mắt ngạc nhiên.

Buổi chiều Hình U không có phản ứng như vậy, lúc này đột nhiên thay đổi giọng điệu, sợ là vì...

"Em đang kiêng dè cơ thể của anh sao?"

"Không có." Câu hỏi này như đánh trúng chỗ đau, Hình U cúi đầu rửa rau để che đi biểu cảm, giọng điệu giả vờ bình tĩnh, "Hôm nay nán lại bệnh viện nên khá đói, ăn tùy tiện một chút là được, dù sao không phải ngày nào cũng ăn như vậy."

"Vậy..." Minh Trầm mở tủ lạnh ngắm nghía một vòng, "Sủi cảo?"

Hình U cho rau đã nhặt (lặt) vào ngâm trong nước, cô thuận miệng nói: "Đi ngủ?"

*Minh Trầm nói "sủi cảo" (水饺-shuǐjiǎo) nhưng Hình U đang sầu nên nghe thành "đi ngủ" (睡觉-shuìjiào)

Khi lời nói này được thốt ra, hai người đều sững sờ.

Minh Trầm lấy hộp sủi cảo dự trữ trong tủ lạnh ra rồi đặt xuống trước mặt cô, khóe môi nhếch lên đầy vẻ nghiền ngẫm: "Tiểu Khổng Tước, em đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?"

Hình U mím môi: "..."

Trong đầu vẫn luôn nhớ đến nội dung tin nhắn kia, hiện tại cô đã bắt đầu phản xạ có điều kiện.

Bữa tối của hai người là sủi cảo, gia vị là do Minh Trầm nêm nếm, hương vị rất ngon, nhưng cô giống như bị mất vị giác, cho vào miệng đều thấy vô vị.

Loại chuyện này, cô không thể hỏi thẳng đương sự, cũng không thể tùy tiện xin sự giúp đỡ từ người khác.

Không biết món canh mà dì Thu nấu nửa năm trước có hữu ích không?

Hình U lén lên Baidu tìm tòi một chút, nhưng sau khi tổng hợp các câu trả lời thì lại cảm thấy không thể lấy cơ thể của anh ra để đặt cược, sợ sẽ phản tác dụng.

Sau bữa tối, Minh Trầm bận xử lý công việc nên đi vào phòng sách, Hình U vừa thở dài vừa ôm cây đàn violin đã hai ngày không đυ.ng đến của mình, nhất thời không biết phải làm thế nào mới được.

Khương Ngải Chanh lại gửi tin nhắn hỏi thăm, chủ yếu là vì tò mò không biết những "thủ đoạn" mà mình dạy tối hôm qua có hiệu quả hay không, nếu hữu dụng thì phải nhớ kỹ, còn chưa làm được thì sau này sẽ còn dùng tới.

"Thế nào? Phương pháp mình nói có được không? Hôm nay cậu ấy phản ứng thế nào? Có phải bây giờ hai cậu cảm thấy tình cảm được nâng lên một bậc rồi không?"

Hình U: "..."

Được không? Quá được ấy chứ, nó được đến nỗi Minh Trầm "không được".

"Chanh tử, cậu có từng viết kịch bản chưa? Chẳng hạn như nam chính..." Nửa câu còn lại cô thật sự không nói được nữa.

Khương Ngải Chanh tò mò truy vấn, Hình U ấp úng: "Ý mình là, có phải đàn ông đặc biệt để ý đến năng lực của họ ở phương diện kia không?"

"Ờm..." Khương Ngải Chanh suy tư nghĩ thầm, lẽ nào tối hôm qua hai người này ở riêng đã xảy ra chuyện gì rồi? "Cậu lấy chuyện này kí©h thí©ɧ cậu ấy à?"

Hình U thầm thở dài ở trong lòng: "Không hề."

"Vậy thì tốt." Tuy Khương Ngải Chanh độc thân nhưng lại nói đạo lý hay như hát, như thể kinh nghiệm còn nhiều hơn cô, "Cậu có từng nghe qua những lời này ở trên mạng chưa? Không thể nói không được với đàn ông, đặc biệt là loại chuyện này."

Hình U: "..."

Rất tốt, bây giờ cô càng sầu hơn nữa.

Mặc dù Khương Ngải Chanh có quan hệ chị em thân thiết với cô, nhưng tạm thời cô không muốn tiết lộ tình trạng cơ thể của Minh Trầm cho người khác biết, vì vậy Hình U chỉ có thể đổi chủ đề: "Hình như gần đây cậu rất rảnh rỗi."

Lúc này Khương Ngải Chanh đang ngồi trên thảm tập yoga, từ từ giãn cơ rèn luyện cơ thể: "Cũng vậy thôi, bộ phim truyền hình cung đấu mà mình quay trước đó vừa mới đóng máy, nên tự thưởng cho bản thân kỳ nghỉ, về nhà thăm ba mẹ."

Kể từ khi nhập viện hồi đầu năm mới, Khương Ngải Chanh đã nghe theo lời dặn của bác sĩ, không còn liều mạng làm việc như trước, mỗi khi rảnh rỗi đều thích tìm cô tám chuyện. Tin nhắn của cả hai đều là cậu gửi mình trả lời, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ trả lời, người bình thường rất khó tìm được loại trạng thái thoải mái này, mà để gặp được một người bạn tri kỷ thì càng khó hơn.

Hình U: "À, bây giờ cậu đang ở nhà ba mẹ của cậu."

Khương Ngải Chanh: "Ừm hứm."

Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Khương bưng táo đã gọt vào cho con gái: "Cả ngày đừng chỉ biết giữ dáng, đói thì phải ăn, rèn luyện cho cơ thể khỏe mạnh là được, đừng quá sức."

Có vẻ như các bà mẹ trên toàn thế giới đều có chung một kỹ năng – Càm ràm.

Mẹ Khương nói mãi không ngừng, cố gắng thuyết phục con gái đừng vì vóc dáng mà bỏ bê sức khỏe, Khương Ngải Chanh gật đầu đáp lại: "Con biết rồi ạ."

Chủ đề nhảy sang hướng khác: "Vừa hay con về nhà được hai ngày, gần đây bác cả của con lại đẩy cho mẹ hai người trẻ tuổi, không thì bớt chút thời gian đi gặp mặt đi?"

Ba mẹ giục cưới là một chủ đề hóc búa.

Khương Ngải Chanh cũng chưa từng nghĩ mẹ của mình lại có tư duy nhảy cóc như vậy, mới giây trước còn đang dạy dỗ cô ấy phải giữ sức khỏe, ngay giây sau đã bắt đầu giục đi coi mắt.

Thật sự là không còn gì để nói, Khương Ngải Chanh đành phải giơ điện thoại lên lắc nhẹ: "Con đang nói chuyện điện thoại với U U."

Bởi vì hai người có mối quan hệ rất tốt, nên khi mẹ Khương bước vào thì Khương Ngải Chanh cũng không né tránh, có lẽ đoạn đối thoại của bọn họ đã bị Hình U nghe thấy.

Nghe thấy con gái vẫn đang nói chuyện điện thoại, mẹ Khương lập tức im lặng, đặt đĩa hoa quả lên bàn, sau đó cho con gái một ánh mắt rồi mới ra ngoài.

Khương Ngải Chanh nói với điện thoại, "Cậu nghe thấy rồi hả?"

"Không rõ ràng lắm, nhưng cũng không phải không nghe thấy." Đều là những lời càm ràm nhưng mang theo sự quan tâm, đến cuối cùng vẫn là giục cưới, cái này cô có thể hiểu.

Khương Ngải Chanh lớn hơn cô một tuổi, năm nay đã 26, bởi vì sự nghiệp và người giấu ở trong lòng nên đến nay vẫn còn độc thân, ba mẹ đương nhiên sốt ruột.

Mấy năm trước, Khương Ngải Chanh ngoài công việc thì vẫn là công việc, vì vậy không thể thúc giục, bây giờ khó lắm mới có thời gian nên mẹ Khương đương nhiên muốn nhân cơ hội này để giới thiệu cho con gái mình.

Cũng may, người nghe được những lời này là Hình U, Khương Ngải Chanh chưa từng đề phòng cô, thậm chí còn tự cười nhạo chính mình: "Cậu tin được không, một nữ ngôi sao như mình lại rơi vào hoàn cảnh phải đi xem mắt như này."

Những lời này nghe thật sự có chút thê thảm.

Nhưng Hình U biết rõ tâm tư của cô ấy, cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả*: "Không phải chính cậu đã nói với cô chú rằng không thích ai trong giới giải trí sao?"

*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay

Khương Ngải Chanh cũng không thiếu người theo đuổi, chỉ là bản thân cậu ấy không muốn tiếp nhận.

Lúc trước, ba mẹ Khương sẽ thỉnh thoảng chú ý đến đời sống cá nhân của cậu ấy, Khương Ngải Chanh vì sự nghiệp "khổ trước sướиɠ sau" mà cật lực thêm mắm dặm muối miêu tả quan điểm về bạn đời của mình, để ba mẹ cắt đứt kỳ vọng đó.

Khương Ngải Chanh nghĩ: "Mình cũng không thích người ngoài giới."

Rốt cuộc Hình U cũng hỏi ra điều mà cô đã kìm nén bấy lâu: "Vậy rốt cuộc giữa cậu và Tưởng Tử Dục đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mỗi lần nhắc đến người đó, Khương Ngải Chanh đều giống như một con rùa, ẩn mình trong lớp vỏ cứng không ai có thể đi vào, mà cô ấy cũng không muốn ra ngoài.

"Là, chuyện là..." Khương Ngải Chanh ấp úng.

Hình U dứt khoát nói: "Nói rõ ràng, đừng mập mờ."

Khương Ngải Chanh cố ý chạy đi khóa trái cửa phòng, sau đó mới bắt đầu nói thật với chị em tốt: "Mình đây có hơi tự luyến, lần trước cậu ấy nói ngôi sao nhỏ mà cậu ấy thích rất giống mình, cậu nói xem có phải cậu ấy... Thật ra... Cậu ấy cũng rất thích mình, nhưng vì mối quan hệ bạn bè nên cậu ấy không nghĩ đến vấn đề đó."

"Khương Ngải Chanh." Hiếm khi Hình U gọi thẳng tên cô ấy, "Cậu tin những lời này của cậu sao?"

Tưởng Tử Dục quen biết ngôi sao nhỏ kia chưa được bao lâu thì đã thích rồi theo đuổi, chẳng nhẽ bây giờ vẫn còn thịnh hành kiểu thế thân Bạch Nguyệt Quang? Không dám thổ lộ với bạn mình nên tìm một người thay thế?

Khương Ngải Chanh buồn bã bĩu môi, bờ môi chu ra đến mức có thể treo được một cái ấm nước: "Được rồi, là hai đứa mình vô vọng, nhưng mỗi khi gặp chuyện gì cậu ấy đều nói hết với mình, mình đã cố gắng từ chối, chỉ là đôi khi... Cậu hiểu mà."

Không chiếm được sẽ nhớ mãi không quên, những lời này thật sự rất có lý. Cảm xúc của Khương Ngải Chanh vẫn luôn lơ lửng trên không, không lên cũng không xuống. Vốn tưởng rằng chuyện lần trước chính là bước ngoặc để phá vỡ cục diện bế tắc, nào ngờ Tưởng Tử Dục vô dụng như vậy, nhanh chóng bại trận.

Nhưng theo như những gì Minh Trầm và Khương Ngải Chanh nói, Tưởng Tử Dục thực sự chỉ coi cậu ấy là bạn mà trải lòng...

Đây chính là lý do tại sao Hình U luôn muốn thuyết phục Khương Ngải Chanh buông tay.

Mấy chuyện tình cảm này, thật sự là không buông tha cho ai.

Hình U ôm má thở dài: "Một là cậu vì bản thân mà cố gắng một phen, hai là chuyển hướng sự chú ý."

Khương Ngải Chanh xiên một miếng táo bỏ vào miệng: "Ý cậu là bảo mình đi coi mắt hả?"

"Mình cũng chưa nói như vậy." Hiện tại, Hình U rất đau đầu khi nghe đến hai chữ "coi mắt" này, cô xoa đầu ở bên kia điện thoại: "Mình chỉ muốn cậu nhìn ra xa một chút, nhìn xung quanh nhiều hơn nữa, đừng giới hạn."

Lúc trước Khương Ngải Chanh giảng đạo lý cho cô, hiện tại thì ngược lại, Khương Ngải Chanh nghe xong cũng cảm thấy hữu ích: "Cậu nói rất có lý, để hôm nào mình ra cửa mở to mắt nhìn kỹ, chuyển hướng sự chú ý."

Hình U cầm điện thoại thở dài: "Mình còn trẻ mà sao cứ phải lao tâm khổ tứ vì đám người độc thân lớn tuổi hơn vậy nè."

Khương Ngải Chanh vểnh tai hóng hớt: "Còn ai nữa?"

"Anh hai mình đó." Bởi vì từng gặp mặt trực tiếp nên việc nhắc đến Hình Nhận với Khương Ngải Chanh cũng không tính là xa lạ, Hình U không khỏi phàn nàn: "Trước kia còn có thể ngồi trong quán cà phê với người ta được năm phút, nhưng bây giờ mới có ba phút đã sụp đổ rồi."

Cô không biết rõ về dự định trong tương lai của anh trai mình, cô chỉ biết anh ấy tạm thời rời khỏi quân ngũ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó nên một thời gian nữa anh ấy mới trở lại đơn vị.

Ban đầu ông nội còn nói mặc kệ cháu trai, nhưng chưa được bao lâu đã sắp xếp cho anh ấy, Hình Nhận thẳng thừng từ chối, nói rằng sợ làm chậm trễ người ta. Nào ngờ, nhà gái đặc biệt ngưỡng mộ "Anh quân nhân" từ khi còn nhỏ, vừa nghe nói đến nghề nghiệp của Hình Nhận thì cảm tình lập tức tăng thêm một bậc, chủ động đến gặp mặt, tiếc là Hình Nhận còn quyết đoán hơn trước kia, thái độ độc thân cực kỳ kiên quyết.

Tình huống hiện tại chính là anh trai thân yêu và cô bạn thân nhất của cô, một người quyết tâm không lập gia đình, một người bướng bỉnh có tình cảm phức tạp, cô có thể không lo lắng sao?

Tuy nhiên, những điều này xuất phát từ ý nguyện chủ quan của họ, chỉ cần thay đổi suy nghĩ là có thể nỗ lực hành động, mà giờ đây điều khiến Hình U trở nên u sầu lại là một chuyện khác.

Nghĩ đến Minh Trầm, cô liền không có tâm tư trêu chọc Khương Ngải Chanh: "Thôi bỏ đi, tạm thời không nói nữa, cậu cứ ngẫm lại đi ha."

Sau khi cúp máy, Hình U xoay người đi đến cửa phòng sách, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn thì biết Minh Trầm vẫn chưa xử lý xong công việc.

Cô rời đi thật khẽ, quay trở lại phòng ngủ của mình thay vì phòng ngủ chính mà cô và Minh Trầm đang ở.

Hình U nghĩ kỹ rồi, tạm thời không thể ở chung một phòng với Minh Trầm.

Cô không yên lặng đi ngủ, trước đây luôn thích ôm anh, nắm tay anh, hai người nằm kế nhau thường xuyên cọ xát ngoài ý muốn, sau đó bắt đầu vận động một cách hài hòa, nhưng hiện tại... Minh Trầm không được.

Cô vô tình biết được sự thật mà còn đứng ngồi không yên như thế, vậy thì nội tâm người trong cuộc như anh chắc hẳn sẽ càng khó chịu, lúc trước Minh Trầm sợ cô đau buồn mà có thể giấu giếm một việc suốt sáu năm trời, anh thà giữ ở trong lòng vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không bao giờ thể hiện vẻ yếu đuối ở trước mặt cô.

Vì vậy, tốt nhất là cô nên chủ động tách ra, coi như không biết gì cả.

Hình U đã có quyết định, sau khi vệ sinh cá nhân thì ở yên trong phòng.

Cô không muốn ngủ, cũng không ngủ được, đoán chừng lát nữa Minh Trầm sẽ đến tìm cô, Hình U đã nghĩ ra được lý do.

Quả nhiên, chuyện đầu tiên người nọ làm sau khi hoàn thành công việc là đi tìm cô.

Không thấy Hình U trong phòng ngủ chính, Minh Trầm đã đoán được cô sẽ đi đâu, vừa đẩy cửa vào liền thấy, quả nhiên cô đang ở trong phòng ban đầu.

Cô đã ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là muốn nghỉ ngơi ở đây, không hề có ý định dời tổ, Minh Trầm thử hỏi: "Đêm nay em ngủ ở đây à?"

"Vâng." Hình U cố tình viện cớ, "Gần đây em đang chuẩn bị sáng tác bài mới, buổi tối yên tĩnh, em sẽ ở một mình."

Nghĩa là không hy vọng anh làm phiền.

Minh Trầm hiểu được ẩn ý của cô, trong lòng đã cân nhắc kỹ, anh không nói thêm lời nào, trực tiếp mở miệng: "Được rồi."

Hết rồi ư?

Phản ứng của Minh Trầm càng khẳng định "sự thật" đó.

Vì lý do công việc nên cả hai không thể ở bên nhau cả ngày, vì vậy khi ở chung, Minh Trầm luôn thích quấn lấy cô làm chuyện đó. Hôm qua cố tình phớt lờ anh trong chương trình, anh lập tức đưa ra rất nhiều lý do và lời lẽ để dỗ dành cô ở chung với mình, nhưng hiện tại lại không hề phản bác.

Xem ra hậu quả của sự việc chiều nay thật sự rất nghiêm trọng.

Hình U cúi đầu, nhìn một loạt lịch sử tìm kiếm về "trở ngại chức năng tìиɧ ɖu͙© nam giới" trên trình duyệt, sau đó bấm xóa.

Cô đã tra cứu rất nhiều, loại chuyện này phải gặp bác sĩ.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Minh Trầm đứng ở cửa, do dự bước đi.

Anh đã cân nhắc qua, việc thường xuyên thân mật có thể sẽ khiến Hình U sinh ra cảm giác né tránh.

Khi cần thiết, cần phải lấy lùi làm tiến.

Ngày mai có khá nhiều việc, trước hết phải đến Viện điều dưỡng trên núi xem qua tình trạng của Mạnh Tư Uẩn, buổi chiều còn bận quay phim, để cô nghỉ ngơi hai ngày cũng có thể.

*

Ngày hôm sau, Minh Trầm đi ra ngoài từ sáng sớm, khi Hình U thức dậy, dì Thu đã bắt đầu công việc cho hôm nay, bữa sáng cũng đã được dọn sẵn cho cô ở trên bàn.

Thấy Minh Trầm không có ở nhà, Hình U thuận miệng hỏi: "Minh Trầm đâu rồi ạ?"

Dì Thu thành thật trả lời: "Hình như tôi nghe thấy cậu ấy gọi điện cho ai đó nói rằng muốn đi bệnh viện."

Bà ấy đến làm từ sớm, Minh Trầm trước khi đi còn dặn dò phải chuẩn bị bữa sáng cho Hình U, lúc đó anh đột nhiên nhận được một cuộc gọi, trong đó có đề cập đến chuyện điều dưỡng trên núi.

"Bệnh viện!" Hình U bị hai chữ này làm cho tỉnh táo.

Nhất định là Minh Trầm vì tránh mặt cô nên mới đi kiểm tra cơ thể một mình...

Dù rất lo lắng nhưng cô không thể chủ động gọi điện hỏi thăm. Hình U do dự một lúc, đặc biệt nhắc nhở dì Thu không được nói với Minh Trầm về chuyện cô hỏi thăm lịch trình của anh.

Anh không trốn tránh việc chữa bệnh là tốt rồi, xem ra Minh Trầm không muốn cô biết là vì sợ mất mặt, hiện tại Hình U chỉ có thể chờ đợi một kết quả tốt.

"Dì Thu, lúc trước dì có nấu một loại canh..." Sau nửa năm, phải lấy cớ gì để hỏi xin công thức của loại canh đó mà không bị vạch trần đây?

Mới được nửa câu, dì Thu đã bắt đầu truy hỏi: "Cô muốn uống canh gì?"

"Ặc không phải, cháu có một người bạn, mà gần đây cơ thể của bạn trai cô ấy không được tốt lắm, cháu liền nghĩ đến món canh năm ngoái của dì, nó có vẻ khá bổ dưỡng, nên thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải chuyện gì quan trọng."

"Ồ, cơ thể của đàn ông không khỏe cơ à?" Dì Thu nghe xong thì tặc lưỡi lắc đầu, "Để chút nữa tôi viết cho cô phương thức bí truyền, cô cứ đưa nó cho bạn của mình."

Sau khi nói xong, dì Thu cảm thấy không thể chậm trễ nên ngay lập tức lấy giấy ghi chú trong ngăn kéo dưới bàn trà, viết ra danh sách nguyên liệu rồi đưa cho Hình U, còn nhắc thêm một câu: "Có bệnh thì phải trị càng sớm càng tốt."

Sau khi cầm lấy tờ giấy, đôi tay Hình U run rẩy: "..."

Cho nên, dì Thu này, sao dì lại có dáng vẻ am hiểu sâu rộng việc này quá vậy?

Hình U gấp giấy ghi chú lại rồi cất vào túi áo, không có ý định dùng ngay, muốn đợi Minh Trầm trở về để xem tình hình.

Suốt buổi sáng, Hình U không có tâm trạng sáng tác, luyện đàn cũng cảm thấy bồn chồn.

Như vậy thì hiệu suất sẽ không cao, nên cô dứt khoát tạm dừng.

Nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong đầu Hình U chợt lóe lên một tia sáng.

Vào buổi chiều, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, đầu đội mũ và đeo khẩu trang đi vào bệnh viện, hai tiếng sau mới ra ngoài.

Hình U ngụy trang vẻ ngoài của mình bình thường đến mức không thể bình thường hơn để đi hỏi cách chữa trị, tốn rất nhiều thời gian để xếp hàng. Bởi vì không có đương sự ở đây nên bác sĩ không xác định được tình hình, khi được hỏi về mức độ thương tích, Hình U không trả lời được.

Đúng bệnh mới có thể kê đơn, trước tiên phải hiểu rõ tình trạng cơ thể của Minh Trầm.

Hôm nay Minh Trầm về nhà thì trời đã tối muộn, màn đêm đen kịt, cơm tối cũng chưa kịp ăn.

Minh Trầm nhéo ấn đường, có vẻ mệt mỏi: "Hôm nay quay phim cả một ngày."

Hình U bước tới ôm anh: "Anh vất vả rồi."

Rõ ràng là đến bệnh viện, còn lừa cô là đi làm.

Minh Trầm vỗ nhẹ lưng cô, cúi đầu hôn lên trán cô, một lúc sau mới buông ra: "Anh đi rửa mặt trước đã."

Hình U ngay lập tức đi theo: "Em cũng đi."

Khi Minh Trầm đang súc miệng trước bồn rửa tay, Hình U cũng bước đến, cốc nước và bàn chải đánh răng mà cô đang cầm là một đôi với Minh Trầm, cô bắt chước Minh Trầm lấy nước, bóp kem đánh răng, rồi lặp lại động tác của anh.

Minh Trầm hơi bất ngờ.

Làm việc cả ngày không gặp, Tiểu Khổng Tước dường như dính người hơn thì phải, chiêu lấy lùi làm tiến này quả thật có tác dụng.

Hôm nay cô mặc áo ngắn tay và quần đùi, vòng eo trắng ngần lộ ra mỗi khi cô cúi xuống. Dáng người của Hình U có độ cong rõ ràng, chỗ cần lớn thì đầy đặn vừa đủ, vòng eo thon gọn có thể ôm hết bằng một tay.

Nếu là trước kia, có lẽ Minh Trầm sẽ không bỏ qua cơ hội này để trêu chọc vị hôn thê.

Tuy nhiên, vì muốn lấy lùi làm tiến, bản thân phải thật kiềm chế, đợi Tiểu Khổng Tước tự mình sa lưới.

Súc miệng xong, hai người cũng không thể chen chúc mãi một chỗ, Minh Trầm chủ động nhường chỗ cho cô: "Em tắm trước hay anh?"

Hình U không chút do dự: "Anh."

Chút nữa cô còn phải làm chuyện lớn, kiểm tra cơ thể ư? Lúc tắm rửa là thấy rõ nhất.

Hai người có hai tâm tư khác nhau, Hình U đặt cốc nước súc miệng và bàn chải đánh răng vào chỗ cũ rồi đi ra ngoài. Cô thầm tính toán thời gian Minh Trầm cởϊ qυầи áo đi tắm, xoay tay nắm cửa chuẩn bị đẩy cửa bước vào.

Tại sao không có tiếng nước?

Không nghe thấy động tĩnh bên trong, Hình U cúi người ghé tai vào cửa, nào ngờ cánh cửa bị người bên trong mở ra, Hình U bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, đâm sầm vào l*иg ngực ấm áp.

Minh Trầm để trần thân trên, sống mũi cao thẳng đυ.ng vào cơ bụng cường tráng, Hình U đau đến khó thở.

"Sao em đứng đây? Làm gì vậy?" Minh Trầm thật sự không hiểu thao tác của vị hôn thê.

Hình U cả kinh, vội vàng lùi về sau, ngón tay xoa chóp mũi đỏ ửng: "Em làm rơi đồ trong phòng tắm, đang muốn đi tìm."

Biểu cảm của Minh Trầm rất chi là vi diệu: "?"

Nhìn hành động và vị trí đứng vừa rồi của cô, là cô định nghênh ngang đi vào tìm sao? Nếu anh không đi ra, chắc hẳn bây giờ đang tắm trong đó...

Trong nhà chỉ có hai người họ, thật ra anh cũng không ngại, nhưng hành động của Hình U thực sự hơi kỳ lạ.

Anh hỏi: "Làm rơi cái gì?"

Hình U chạm vào chỗ trống trên dái tai: "Bông tai."

Đây là cái cớ mà Hình U đã sớm nghĩ ra, bởi vì những thứ nhỏ nhặt này rất dễ giấu đi, phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được, nên cô có thể từ từ quan sát.

"Em vào tìm đi." Minh Trầm không chỉ tránh đường cho cô, mà còn cùng cô lục soát trên dưới và bên cạnh bồn rửa mặt, nhưng không tìm thấy dấu vết của bông tai.

Vốn dĩ là do Hình U cố tình bịa đặt nên đương nhiên không tìm ra, biết kế hoạch thất bại nên cô giả vờ tìm một vòng, sau đó ngẩng đầu đứng dậy: "Có lẽ em nhớ nhầm rồi, không có rơi ở đây."

"Được rồi, vậy em ra ngoài tìm thử xem, nếu không tìm được thì anh mua cho em." Minh Trầm trước giờ luôn rộng lượng với hôn thê của mình, cũng rất vui vẻ tiêu tiền cho cô.

"À ừ." Hình U gật đầu lia lịa, trong đầu đã nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của mình, "Anh không tắm sao? Sao lại ra ngoài này?"

Chủ đề trở lại trên người mình, Minh Trầm lời ít ý nhiều: "Quên lấy đồ."

"À..." Hình U động não, "Anh muốn lấy cái gì? Hay là anh vào tắm trước đi, để em lấy cho."

Minh Trầm đang định bước đi thì dừng lại tại chỗ, nghiêng đầu hỏi: "Em chắc chứ?"

Hình U cười ha ha: "Không phải chỉ lấy đồ thôi sao, có gì khó khăn đâu, hơn nữa giữa chúng ta là quan hệ gì chứ."

Cô vừa nói, Minh Trầm vừa gật đầu: "Qυầи ɭóŧ bị rớt, ở trong phòng."

Hình U: "..."

Thật đúng là, thiếu cái gì thì tới cái đó.

Nếu là bình thường thì cô nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, để anh tự về phòng lấy, nhưng hiện tại cảm thấy đây là cơ hội tốt: "Được, để em đi lấy."

Cô cũng quen thuộc với cách sắp xếp quần áo của Minh Trầm, nên nhanh chóng tìm được thứ mà anh muốn lấy, cô định mượn cơ hội này để đánh úp, nhưng vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy người đàn ông đang khoanh tay dựa vào bồn rửa mặt, không mặc áo, không cởϊ qυầи.

Hình U nghẹn họng: "Sao anh không tắm!"

Minh Trầm hất cằm ý bảo: "Đương nhiên là đang đợi em."

"Đợi em?" Hình U cố gắng không để lộ quá nhiều cảm xúc, "Đồ của anh nè, em đi đây."

Cuối cùng vẫn không nhìn thấy, cô xoay người định rời đi, nhưng cổ tay bị người phía sau túm lấy. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Minh Trầm đè vào thành bồn rửa mặt.

Minh Trầm giữ chặt cổ tay cô, đặt ra nghi vấn: "Từ lúc anh về nhà thì em bắt đầu trở nên kỳ lạ, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Bị lộ sơ hở, Hình U nhất quyết không thừa nhận: "Kỳ gì mà kỳ? Buông em ra."

Cô không nói, Minh Trầm cũng không ép buộc, vẻ mặt nghi ngờ được thay bằng nụ cười, anh nở nụ cười quyến rũ quen thuộc với Hình U, bàn tay to vuốt ve vòng eo mềm mại mà anh đã khao khát rất lâu: "Dù sao cũng phải tắm, chi bằng tắm cùng nhau, tiết kiệm thời gian."

Hình U:?

Loại chuyện tiết kiệm thời gian vô lý này mà cũng nói ra được, rõ ràng là lần nào tắm chung với anh cũng đều kéo dài rất lâu.

Không đúng, những lời này của anh có nghĩa là...

Được lại rồi?

Hôm nay đi bệnh viện trị hết rồi?

Đầu óc của Hình U tràn ngập chuyện đó, sắc mặt mơ màng, Minh Trầm nheo mắt, hơi dùng sức véo vào eo cô một cái.

Cô gái không tự chủ được mà phát ra âm thanh hờn dỗi, giống như lông vũ khều vào đáy lòng khiến người ta ngứa ngáy.

Ánh mắt rời rạc của Hình U khiến anh trông như không có sức hấp dẫn, Minh Trầm bất mãn với sự mất tập trung của cô, anh vén áo thun ngắn tay rộng rãi kia lên, sau đó cúi đầu ngậm lấy quả cherry của người trước mặt.

Đồng tử Hình U đột nhiên nở to, hai chân khép lại theo phản xạ, nhưng lại bị người nọ tách ra: "Đang suy nghĩ gì vậy, hửm?"

Giọng nói và hành động của anh mang tính xâm chiếm rất cao, chất giọng trầm ấm khác hẳn mọi khi, mùi vị xấu xa pha lẫn chút hư hỏng càng thêm mê hoặc lòng người.

Một Minh Trầm quen thuộc đã trở lại rồi, phản ứng đầu tiên của Hình U là ngạc nhiên: "Anh khỏe rồi sao?"

Minh Trầm không hiểu.

Anh còn chưa bắt đầu thì sao lại khỏe hay không?

"Em coi thường anh quá rồi đấy." Minh Trầm cúi đầu hôn lên dái tai sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy rơi bông tai là chuyện tốt, tiện cho anh hành động.

Hai người có hai ý nghĩ khác nhau, nhưng nội dung của lời nói lại khớp nhau một cách khó hiểu.

Hình U thở phào nhẹ nhõm vì điều này, lấy lại tinh thần cần phải nói chuyện với anh, nhưng Minh Trầm lại hiểu nhầm rằng cô đang kháng cự: "Em không muốn?"

"Không..." Mục đích mà cô vào đây không phải để tắm cùng anh.

"Hửm?"

Bàn tay ôm lấy eo cô di chuyển sang nơi khác, khi đưa đến trước mặt cô một lần nữa, ngón tay ướt đẫm lấp lánh dưới ánh đèn.

"Oành –" Hình U như bị ngọn lửa nào đó táp vào người, khuôn mặt ngay lập tức bị đốt cháy đến đỏ bừng, sự ngượng ngùng lan tràn từ trái tim đến toàn thân, lấp đầy ý chí rõ ràng của cô.

Không, cô đến là để tìm hiểu tình trạng của Minh Trầm, nhưng cơ thể cô lại có phản ứng chân thật trước.

Minh Trầm nhếch môi, tì trán mình vào trán cô: "Tiểu Khổng Tước, nói dối không phải là thói quen tốt."

Ngay khi anh sắp sửa tiến xa hơn, một mảnh giấy chui ra từ túi áo nông của cô trong quá trình hai người lôi kéo, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay của Minh Trầm.

Vì rơi ra từ quần áo của Hình U, nên dù là một tờ giấy mỏng cũng đáng để chú ý, khi mở nó ra, có rất nhiều loại thành phần có tác dụng bổ thận tăng cường sinh lực được ghi trên đó.

"Đây là gì vậy?" Anh cầm phương thuốc tẩm bổ trên tay, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Hình U hơi rụt người lại, buột miệng nói: "Em có một người bạn..."

Minh Trầm vén mái tóc dài của cô ra sau cổ, cố tình cắn lên để trừng phạt, "Anh đã nói rồi, nói dối không phải là thói quen tốt."

Hình U chống vào thành bồn, cả người mềm nhũn.

Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, cô bất chấp tất cả mà nói thẳng ra: "Không phải anh không được sao? Em đang giúp anh nghĩ cách."

Nếu cơ thể của Minh Trầm đã hồi phục, cô không cần tiếp tục cẩn thận giả vờ như không biết gì.

Cô đúng là một vị hôn thê chu đáo và tốt bụng mà, không những không chê mà còn vắt óc bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của anh!

"Anh không được?" Minh Trầm kinh ngạc, không biết mình nghe nhầm hay là Hình U nói sai.

Ngón tay ấm áp trượt dần từ cổ thiên nga dọc theo cánh tay đến cổ tay Hình U, cuối cùng nắm lấy năm ngón tay của cô.

Bàn tay của phụ nữ thậm chí còn nhỏ hơn một nắm tay của đàn ông, anh hoàn toàn có thể nắm lấy toàn bộ, kéo cô vào trong lãnh địa của mình, bao trùm lên đó.

Cảm giác như đang cầm phải một hòn đá lửa vừa nóng hổi lại cứng rắn, cả trái tim Hình U nổi lên một trận tê dại.

Anh khàn giọng tìm kiếm câu trả lời: "Đủ được chưa?"
« Chương TrướcChương Tiếp »