Chương 29: Tính chiếm hữu của vị hôn phu

Editor: Nơ

"Ring ring —"

Nhạc chuông liên hồi bên tai kéo Hình U ra khỏi cơn mơ, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt đang dần trượt xuống, cằm suýt chút nữa đập lên bàn.

Tay lần theo tiếng chuông chạm vào điện thoại, nhìn thấy một dãy số hiển thị trên màn hình.

Điện thoại được kết nối, theo sau đó là âm thanh quen thuộc truyền đến: "Tiểu Khổng Tước?"

"Minh Trầm." Chỉ có duy nhất một người là gọi cô như vậy, Hình U mơ màng dụi mắt, nhìn thấy cánh cửa đang được đẩy ra từ từ.

Minh Trầm hỏi qua điện thoại: "Đang ở đâu? Chân thế nào rồi?"

Đúng ngay lúc này, Hứa Hàn Thiên xách theo túi chườm đá bước vào.

Mỗi lần hỏi đến, Hình U đều nói không sao, nhưng vừa rồi anh ta đã xác nhận rằng mắt cá chân của cô hơi sưng, vì vậy dứt khoát hỏi thẳng: "Hình U, hay là em chườm đá thử xem?"

Hai giọng nói lọt vào tai Hình U cùng một lúc.

Cô nhanh chóng phản ứng lại, lúc này cô đang ở trong căn nhà gỗ của Hứa Hàn Thiên, bởi vì vừa rồi ngủ quên nên không có gửi tin nhắn cho Minh Trầm.

Theo như ý của câu nói vừa rồi, thì tổ tiết mục cũng không có nói cho Minh Trầm biết tung tích của cô.

Minh Trầm ở đầu bên kia đã nghe ra giọng nói đó, giọng điệu ngay lập tức thay đổi chỉ trong vài giây: "Cậu đang ở cùng với Hứa Hàn Thiên?"

Hình U giơ ngón tay chỉ chỉ vào điện thoại để ra hiệu cho Hứa Hàn Thiên, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa trả lời: "Đúng vậy, trước đó đã đọc xong kịch bản nên họ bảo tôi đến đây."

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười xen lẫn tức giận: "Cho nên cậu liền đi tới đó mà không thèm nói lời nào?"

Chai nước đá lạnh lẽo bị Minh Trầm siết chặt, nghiến răng nói: "Hình U, cậu làm rất tốt."

Chườm đá?

Chắc hẳn là chân của Hình U đã bắt đầu sưng lên.

Nhưng hiện tại cũng không tới phiên anh nhọc lòng, đã có người nguyện ý chăm sóc cho cô.

Anh đi chuẩn bị những chai nước đá như một thằng ngốc, lo lắng rằng cô sẽ không quan tâm đến bàn chân bị thương của mình trong lúc ngủ, nhưng sự thật lại là Hình U ở phòng bên cạnh đã sớm lặng lẽ rời đi, đến nơi ở của Hứa Hàn Thiên.

Không ngờ cuộc gọi của mình sẽ nhận lại được kết quả như vậy, Minh Trầm đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn cái chai trên tay.

Như một trò hề.

Chai nước bị anh ném vào thùng rác một cách chuẩn xác.

Sức nặng bất ngờ ập đến khiến thùng rác chao đảo suýt ngã, nhưng cuối cùng nó vẫn đứng vững tại chỗ.

Ngay tại thời điểm điện thoại bị ngắt, Hình U mới thật sự phản ứng lại: Minh Trầm tức giận rồi!

Từ đầu chương trình đến giờ, Minh Trầm đã không ít lần bộc lộ cảm xúc, có đôi khi tỏ ra tức giận nhưng cũng chỉ là kiểu hờn dỗi bình thường, chỉ cần nói một hai câu là có thể bỏ qua.

Nhưng lần này không giống như vậy, cô có thể cảm nhận được.

Sau khi thoát khỏi giao diện cuộc gọi, Hình U nhìn thấy hai tin nhắn mà Minh Trầm đã gửi trước đó:

【Ngủ chưa?】

【Chân thế nào rồi?】

Hóa ra anh vẫn luôn nhớ đến chuyện chân cô bị thương, nhưng cô lại lặng lẽ bỏ đi mà không nói tiếng nào.

Mặc dù lúc đó cô được tổ tiết mục yêu cầu, nhưng Minh Trầm không hề biết chuyện đó.

Hình U vội vàng gọi lại, người bên kia biết là cô nên cố tình không nghe máy.

Hình U thở dài cắn môi, trở lại phòng khách.

Hứa Hàn Thiên đưa túi chườm đá đến trước mặt cô: "Vừa rồi nhìn thấy chân của em còn sưng nên tôi ra ngoài lấy túi chườm đá."

Trong lòng Hình U rất ngạc nhiên, không ngờ Hứa Hàn Thiên lại cẩn thận đến vậy, quả thực là ngoài lạnh trong nóng.

"Cảm ơn anh." Cô rất cảm kích, nhưng chỉ có thể xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên mất, lẽ ra chúng ta phải trao đổi nội dung cốt truyện với tập diễn mới phải?"

"Chẳng qua là muốn quay một ít cảnh ngoài lề để tổ hậu kỳ chỉnh sửa, ngày mai vẫn có thể tiếp tục trao đổi nội dung." Anh ta không ngờ Hình U đi vào giấc ngủ nhanh đến như vậy, mà bản thân anh ta cũng làm chậm trễ thời gian vì lòng ích kỷ của mình.

Nghe Hứa Hàn Thiên nói như vậy, Hình U đã yên tâm, suy nghĩ ngày mai sẽ tiếp tục: "Bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi phải trở về."

Hứa Hàn Thiên nhíu mày, lập tức bác bỏ: "Hiện tại chân của em không thích hợp cho việc đi lại quá lâu."

"Chỉ vài bước chân mà thôi, chỗ ở của tôi cách nơi này không xa, hơn nữa đều là đất bằng." Hình U vừa nói vừa bắt đầu thu dọn hai cuốn sách trên bàn.

"Chườm xong rồi đi, nếu không túi đá này sẽ bị lãng phí." Hình U là một người cố chấp, nếu cản trở nhiều lần sẽ chỉ gây phản tác dụng, Hứa Hàn Thiên chọn lấy lùi làm tiến.

Trong lúc cô ngủ say lại cố tình chạy ra ngoài tìm một túi đá to như vậy trở về, nếu từ chối thì lại giống như không biết điều, Hình U nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ổn thỏa: "Tôi sẽ đem túi chườm đá này về chườm."

Dù sao cũng chỉ mất mười phút, lúc trở về vẫn có thể dùng được.

Hứa Hàn Thiên không có ngăn cản, chỉ đề nghị: "Vẫn cần thời gian để liên hệ xe của tổ tiết mục đến đây, em có thể dùng trước."

Đây là sự thật, Hình U đã liên hệ với tổ tiết mục, tài xế nói rằng sẽ mất hơn mười phút.

Thời gian được sắp xếp cụ thể, lúc này Hình U mới ngồi xuống, cầm túi chườm đá chườm lên chân.

Cô ấn túi chườm đá lên chân bằng một tay, tay còn lại cầm điện thoại gõ chữ.

Hứa Hàn Thiên quỳ một chân xuống: "Em có việc bận thì cứ trước làm đi, tôi chườm giúp em."

Bàn tay ấn túi chườm đá của Hình U vẫn không nhúc nhích: "Không cần đâu."

Cô chỉ gõ một dòng để giải thích lý do, theo sau đó là một loạt sticker.

Trước đây, mỗi khi cô tức giận không thèm nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn, Minh Trầm đều sẽ spam tin nhắn không ngừng nghỉ, phiền đến mức cô chỉ muốn chặn anh thôi.

Loại chuyện này xảy ra quá thường xuyên nên liền trở thành một lời xin lỗi ngầm.

Sau khi gửi xong, Hình U cất điện thoại vào rồi cảm ơn Hứa Hàn Thiên lần nữa, giọng điệu rất chân thành: "Cảm ơn anh."

Trong phòng vang lên tiếng "sột soạt" của túi ni lông, Hứa Hàn Thiên bỏ mấy túi chườm đá còn lại vào, sau đó buộc chặt lại, giống như lơ đãng nói: "Em cũng sẽ làm như vậy với Minh Trầm sao?"

"Hả?" Hình U ngẩng đầu nghi hoặc, không hiểu ý của anh ta.

Hứa Hàn Thiên đưa ra trọng điểm: "Luôn nói lời cảm ơn."

Hình U nhất thời không nói gì.

Hứa Hàn Thiên tự cho mình bậc thang: "Ý tôi là, mọi người đã biết nhau lâu như vậy, việc nhỏ này không đáng nhắc đến."

Anh ta chỉ hy vọng Hình U có thể thoải ở trước mặt mình một chút, không cần tỏ ra khách sáo như vậy, như thể có một dải ngân hà không thể vượt qua giữa hai người.

Hình U lắc đầu: "Không giống, tôi và cậu ấy đã biết nhau lâu lắm rồi."

Lâu đến mức cả hai không cần phải bày tỏ lòng biết ơn bằng những lời phù phiếm.

Hứa Hàn Thiên không giỏi trò chuyện với người khác, một người một câu rất dễ nhàm chán.

Hiếm khi nói về chuyện này, trong lúc chờ xe đến, Hình U tiếp tục chủ đề: "Anh còn nhớ lần trước tôi có nói với anh rằng có một người bạn lúc nhỏ đã rất sợ nước, nhưng sau này lại học bơi không?"

Hứa Hàn Thiên: "Ừ."

Lúc ấy ở trước ống kính phát sóng trực tiếp, Hình U không có tiết lộ quá nhiều thông tin, nhưng thật ra anh ta cũng đã đoán ra được người đó là ai.

Quả nhiên, Hình U nói ra danh tính của người đó: "Thật ra là Minh Trầm."

"Chuyện kể ra dài lắm, có lần tôi rơi xuống nước đã dọa sợ cậu ấy, nên cậu ấy cảm thấy không biết bơi sẽ rất nguy hiểm, thế là từ đó về sau cậu ấy đều chăm chỉ học bơi."

Minh Trầm không biết bơi, mỗi khi mùa hè đến, người người nhà nhà đều trông ngóng muốn được nghịch nước thì anh lại ngồi ở trên bờ phơi nắng, tránh bể bơi càng xa càng tốt.

Bước ngoặt của sự việc là vào mùa đông năm cô 14 tuổi, cô và Minh Trầm đến thành phố khác tham gia cuộc thi, lúc ra ngoài chơi thì trông thấy có người bị rơi xuống nước và đang kêu cứu.

Hai người nhanh chóng chia nhau ra phối hợp, cô ở lại chỗ này, Minh Trầm đi tìm cứu viện.

Cô biết bơi, lúc đầu cũng không định nhảy xuống nước một cách liều lĩnh như vậy, nhưng khi nhìn thấy người nọ sắp chìm xuống nước, cô không dám chần chờ thêm nữa mà ngay lập tức nhảy xuống cứu người.

Rất nhanh sau đó, Minh Trầm đã dẫn theo người quay lại.

Bọn họ thuận lợi lên bờ.

Có lẽ là do thời tiết lúc ấy quá lạnh, nên sau khi ra khỏi ao nước lạnh giá cô đã ngã bệnh, Minh Trầm dường như bị chuyện này kí©h thí©ɧ nên đã nói rằng mình muốn học bơi.

Lúc mới bắt đầu, cả người đều bị chìm trong nước, có mấy lần Minh Trầm suýt chút nữa ngất xỉu nhưng được huấn luyện viên kéo lên kịp thời, sắc mặt của anh lúc đó vô cùng yếu ớt.

Khi ấy, mọi người đều bảo anh nên từ bỏ, sợ anh không phải gặp chuyện gì ngoài ý muốn mà là sẽ tự làm hại chính bản thân mình, nhưng Minh Trầm vẫn không chùn bước, kiên trì đến cuối cùng.

"Đing đong —"

Tiếng chuông cửa làm gián đoạn dòng hồi ức.

Nhân viên công tác của tổ tiết mục đích thân đến đón Hình U trở về.

Hình U ngay lập tức cầm túi chườm đá lên, tay còn lại ôm hai cuốn kịch bản, chào tạm biệt với Hứa Hàn Thiên: "Tôi đi trước, cảm ơn túi chườm đá của anh nhé."

Cô lại cảm ơn một lần nữa, Hứa Hàn Thiên gật nhẹ đầu, vẫn còn bị cuốn vào câu chuyện ngắn vừa rồi của Hình U.

Rơi xuống nước, mùa đông, anh ta biết Hình U đang nói đến sự kiện nào.

Nhưng trong câu chuyện của Hình U, cô chưa bao giờ nhắc đến việc mình đã nhảy xuống nước cứu người, có lẽ là cô không thích nói ra, hoặc cũng có thể đoạn kí ức đó không đáng để cô nhắc đến.

*

Hình U cầm túi chườm đá bước lên xe, nhưng vừa mở cửa thì đã nhìn thấy một người mà mình không ngờ đến ngồi ở bên trong: "Minh Trầm."

Người đàn ông vừa rồi không chịu nghe máy, nhắn tin không thèm trả lời lại xuất hiện trong xe.

Anh ngồi chễm chệ trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Lúc Hình U cúi người ngồi vào xe, ánh mắt của người nọ lại không nhịn được mà nhìn thoáng qua.

Việc đầu tiên Hình U muốn làm khi lên xe là cất đồ đạc trước, cô hỏi tài xế: "Tôi có thể đặt túi chườm đá ở đây không?"

Ánh mắt Minh Trầm chuyển sang chiếc túi ni lông trên tay cô, một tia lạnh lẽo hơn cả băng tan xẹt qua ngực anh.

Anh thu lại ánh mắt, lần này là hoàn toàn nhìn thẳng về phía trước.

Sau khi hai bàn tay được tự do, Hình U ngay lập tức di chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh Minh Trầm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu tới đón tôi sao?"

Vẻ mặt Minh Trầm căng ra, trong mắt cũng không có ý cười: "Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là do tổ tiết mục sắp xếp."

Tổ tiết mục sắp xếp?

Chẳng lẽ là giống như Hứa Hàn Thiên vừa nói, để cô đến đây chỉ vì muốn có cảnh ngoài lề cho tổ hậu kỳ chỉnh sửa?

Tự nguyện đến và bị động tuân theo sự sắp đặt là hai chuyện khác nhau, Hình U cố gắng nhấn mạnh: "Tôi cũng được tổ tiết mục sắp xếp."

Đều là "được" người ta sắp xếp, nhưng Minh Trầm lại tức giận như vậy, rất có thể là do tính chiếm hữu của vị hôn phu gây ra.

Quãng đường từ đây trở về cũng mất khoảng mười phút, người bên cạnh phớt lờ cô, lúc xuống xe cũng không đưa tay ra đỡ.

Minh Trầm đi trước một mình, hoàn toàn không thèm để ý đến người đồng đội đang sống chung là cô.

Hình U cúi người bước xuống xe, gọi với theo bóng người phía trước: "Minh Trầm!"

Người đàn ông dừng lại theo bản năng.

Nhân viên công tác trong xe ló đầu ra ngoài, lớn tiếng nhắc nhở: "Cô Hình, túi chườm đá của cô."

Hình U lập tức xoay người, Minh Trầm cười lạnh, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía nhà gỗ.

Hình U cầm theo túi chườm đá, tầm nhìn trước mắt trống trải khiến cô hơi tủi thân.

Một người luôn chọc mình cười đột nhiên làm mặt lạnh, thật sự quá đáng sợ.

Cô cũng không còn tâm trạng chườm chân, nên trực tiếp nhét túi chườm đá vào trong tủ lạnh, nhưng lúc mở ra lại phát hiện bên trong ngăn đá có vài chai nước khoáng tinh khiết.

Hình U giữ lấy cửa tủ lạnh, mặc cho hơi lạnh phả vào mặt, cô đưa tay cảm nhận độ cứng của chai nước.

Nếu như cô nhớ không nhầm, thì trước khi ăn cơm Minh Trầm đã để nó vào.

Có lẽ là anh muốn uống nước lạnh.

Hình U không đυ.ng đến nước của anh, cô lấy túi chườm đá bỏ vào tủ lạnh, sau đó vò túi ni lông ướt sũng đi về phía thùng rác, vừa định ném vào thì thấy một chai nước nằm ngả nghiêng trong đó.

Thùng rác mới thay rất sạch sẽ, bên trong không có mảnh vụn nào khác, chỉ có một chai nước suối chưa tan đá hoàn toàn.

Lớp đá tan ra làm ướt đẫm thân chai.

Nhìn túi ni lông nhàu nhĩ trên tay, rồi lại nhìn sang túi rác ướt sũng, Hình U chợt nghĩ đến điều gì đó.

Nếu mục đích của chai nước đá là vì cô...

Hình U bước nhanh lên lầu, đưa tay gõ cửa nhưng người bên trong không có phản ứng. Cô dứt khoát mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.

Vị hôn phu này nóng tính quá.

Nhưng khi nghĩ đến những chai nước đá kia, dường như cô đã hiểu ra tại sao Minh Trầm lại đột nhiên tức giận.

Không mở cửa đúng không, vậy thì cô tiếp tục spam tin nhắn.

【Xảy ra chuyện rồi!】

【Chân của tôi đau quá!】

【Minh Trầm!】

【Anh ơi!】

Gõ chữ dễ hơn nói miệng rất nhiều, có thể nói bất cứ điều gì.

Từng tin nhắn được gửi đến điện thoại của Minh Trầm, người bên trong có vẻ chê cô phiền, "Xùy" một tiếng rồi mở cửa ra.

Hình U tận dụng cơ hội len vào, nhanh chóng đóng cửa lại, đảo khách thành chủ. Một loạt động tác trơn tru không chút thừa thải, giống như đã mưu tính từ trước.

Cô tóm lấy điểm yếu ăn mềm không ăn cứng của Minh Trầm, lúc mở miệng cũng trở nên yếu đuối: "Chân của tôi bị đau."

"Liên quan gì đến tôi?" Minh Trầm xoay người, không hề nhìn lấy cô một cái.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hình U lẳng lặng đứng ở đó, Minh Trầm ngồi đối diện với cô, tay cầm iPad, không biết là đang nhìn cái gì, nhưng vẫn kiên quyết không nhìn cô.

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng khóc lóc kể lể: "Đau đau đau."

Minh Trầm: "..."

Anh đã ở trong ngành giải trí này nhiều năm, nếu không phân biệt được đâu là khóc thật, đâu là khóc giải thì chẳng khác nào lăn lộn vô ích.

Tiếng khóc đối diện không những không dứt mà còn tăng lên.

Minh Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt.

Tiếng khóc giả vờ cứ văng vẳng ở bên tai khiến tâm trạng của anh không yên.

Minh Trầm đặt iPad xuống, ngẩng đầu lên nhìn, không biết người đối diện đã ngồi xổm xuống từ lúc nào, trông rất đáng thương.

Minh Trầm nghiêm mặt: "Chân đau thì tìm bác sĩ."

Hình U nhanh nhảu đáp: "Muộn như vậy rồi nào còn bác sĩ."

Anh biết rõ tính cách của Tiểu Khổng Tước, cười nhạo nói: "Tôi thấy Hứa Hàn Thiên khá giỏi mấy chuyện này, nếu bây giờ cậu quay lại đó, nói không chừng anh ta vẫn còn thức đấy."

Lời nói châm chọc khó nghe, Hình U bất mãn hỏi lại: "Cậu nghiêm túc?"

Minh Trầm không đáp, lại cầm iPad lên che đi khuôn mặt.

Kế tiếp không ai lên tiếng nữa, chỉ nghe thấy tiếng đóng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, cô gái ở cửa đã không bóng dáng.

Minh Trầm mở iPad ra, trên giao diện toàn là tin tức giả trí nhàm chán.

Tiếng khóc lóc vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, và cả đoạn đối thoại nghĩ một đằng nói một nẻo vừa rồi.

Minh Trầm đột nhiên đứng dậy mở cửa phòng, vừa mới bước ra, một cánh tay mềm mại quấn lấy cánh tay anh.

Hương thơm xâm nhập vào l*иg ngực, Minh Trầm nhanh chóng phản ứng lại, đẩy cô ra, nhưng đối phương càng ngày càng dính chặt.

Anh nhíu mày trách móc: "Hình U, cậu đừng chơi xấu nữa được không?"

"Ai chơi xấu? Tôi không đi được thật mà, chân đang đau muốn chết đây này, nếu để ông nội biết, nhất định ông sẽ mắng cậu ngược đãi tôi." Cô trả lại những gì Minh Trầm đã nói với cô lúc sáng.

Lúc Tiểu Khổng Tước tức giận, Đại Cẩu Cẩu luôn phải đi theo dỗ dành, làm chân sai vặt mọi lúc mọi nơi.

Lúc Đại Cẩu Cẩu tức giận, Tiểu Khổng Tước lại dùng thủ đoạn quen thuộc – Chơi xấu.

Cô chỉ vào chân mình: "Cậu nhìn này, cậu tự nhìn đi, tôi không có nói dối, đau lắm đó."

Minh Trầm cúi đầu, thấy mắt cá chân của cô ửng đỏ: "Tôi đi lấy đá."

Anh bỏ đá lạnh vào khăn lông rồi mang lên lầu, Hình U đã rửa chân sạch sẽ, tự giác ngồi ở mép giường của anh, không những thế, cô còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh để ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Cái trò đảo khách thành chủ của cô càng ngày càng thành thạo.

Sau khi Minh Trầm ngồi xuống, Tiểu Khổng Tước thoải mái gác chân lên đầu gối của anh.

Tư thế này như là đang chờ phục vụ.

Bàn chân của cô gái rất sạch sẽ, vừa nhỏ nhắn lại trắng nõn, trông chúng càng nổi bật trên chiếc quần dài màu xám đậm.

Bàn tay to lớn của Minh Trầm nắm lấy, gần như bao trọn lòng bàn chân cô, tay còn lại cầm khăn lạnh chườm lên.

Hiếm khi bầu không khí được hòa hợp như vậy, Hình U nắm bắt cơ hội giải thích: "Tổ tiết mục yêu cầu tôi phải rời đi trong im lặng, tôi vốn định gửi tin nhắn để nói cho cậu một tiếng, nhưng trong lúc xem kịch bản đã ngủ quên mất."

Minh Trầm vẫn duy trì tư thế chườm chân cho cô, không có phản ứng nào khác.

Hình U chẹp miệng, thử hỏi: "Cái cậu đang dùng là túi chườm đá hay là chai nước khoáng đông đá thế?"

Người đối diện khựng lại một giây, vẫn không hé răng nửa lời.

"Minh Trầm?"

"Câm miệng."

"Anh ơi?"

"..."

Tiểu Khổng Tước bĩu môi.

Đàn ông đúng là khó hiểu, thế mà lại thích được gọi là "Anh" thay vì tên của mình.

*

Sau khi được chườm đá, chân của Hình U đã đỡ hơn rất nhiều, sáng ra không dám cử động mạnh, chỉ ở trong phòng tập đàn và học thuộc lời thoại.

Tổ tiết mục đã thông báo rằng sẽ quay một số cảnh vào buổi chiều.

Đến chiều, nhân viên công tác đi tới trước cửa: "Chị Hình, chị đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải đến địa điểm quay phim rồi."

Hình U bước ra khỏi phòng, không nhìn thấy Minh Trầm nên cố ý hỏi: "Minh Trầm đâu?"

Đừng nói với cô là muốn đi trong im lặng một lần nữa đi?

Đối phương trả lời: "Tạm thời chị và anh Minh không có cảnh quay nào với nhau, anh ấy phải đến nơi khác quay phim."

Những chiếc xe tới đón bọn họ được chia thành hai nhóm.

Mỗi người đều có cốt truyện ban đầu của riêng mình, sau khi Hình U nhìn thấy Hạ Úy Lam và Tô Mông Mông thì cô mới biết cả hai đã quay hai đoạn phim nhỏ vào tối qua.

Vốn dĩ, cô và Hứa Hàn Thiên cũng có sắp xếp để quay phim vào tối qua, nhưng Hứa Hàn Thiên đã cố tình trì hoãn vì cái chân bị bong gân của cô.

Tô Mông Mông rất hứng thú với vở kịch nhập vai này, nên đã luyên thuyên không ngừng về buổi quay phim vào ngày hôm qua.

Nghe cô ấy thao thao bất tuyệt, Hình U thuận miệng hỏi: "Thân phận của hai người là gì vậy?"

Khi đến thời khắc then chốt, Tô Mông Mông đề phòng nghiêm ngặt, không để lộ nửa chữ: "Tạm thời giữ bí mật."

Hình U có thể nhìn ra, nhân vật của Hạ Uý Lam, Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên đều có quen biết với nhau, không bị hạn chế tiết lộ thông tin danh tính, và chỉ giấu mỗi mình cô.

Dưới sự sắp xếp của đạo diễn, bọn họ sẽ quay cảnh gặp gỡ và một số thói quen hằng ngày giữa Tiểu U và chị gái Úy Lam.

Tiểu U đi đến nhà hàng mà cả hai đã hẹn gặp, sau đó gặp Hứa Hàn Thiên qua lời giới thiệu của chị gái mình.

Kể từ hôm đó, Hứa Hàn Thiên đã xuất hiện bên cạnh Tiểu U vài lần, người này luôn lầm lì và khó đoán.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, nên đã gọi điện cho chị gái mình để kể về những hiện tượng bất thường này, nhưng chị ấy lại nói: "Đừng lo, anh ấy sẽ không làm hại em."

Tiểu U đành thôi.

Đến cuối tuần, Tiểu U tới thư viện làm công việc bán thời gian như thường lệ, và gặp được một người bạn mới tên là Tô Mông Mông.

Tình bạn giữa con gái rất kỳ diệu, cô và Tô Mông Mông đã ăn ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

...

Quay xong phân đoạn ngắn này thì trời cũng đã gần tối.

"Mọi người nghỉ một chút đi, bữa tối đã sẵn sàng, chúng ta sẽ tiếp tục quay cảnh tiếp theo vào khoảng tám giờ."

Sau đó, bốn người họ được giới thiệu ngắn gọn về phân đoạn tiếp theo.

Cảnh Hình U nhận được là:

Trên đường đi học về, Tiểu U đυ.ng phải một người đàn ông mặc đồ đen có ý đồ xấu, lúc đó cô đang nhắn tin với người bạn thân của mình là Tô Mông Mông, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên ngay lập tức cầu cứu.

Trong quá trình chạy trốn, Tiểu U bị lạc đường nên đã lao vào một con phố vắng vẻ, điện thoại cũng bị mất, sau đó lại không cẩn thận mà ngã trên mặt đất.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc...

Chỉ mới ba phân đoạn ngắn ngủi mà đã khiến Hình U không nhịn được muốn chửi thề.

"Tiểu U gặp kẻ xấu ở đâu? Sao lại còn chạy đến nơi không người?"

"Ngay khúc đó đáng lẽ Tiểu U vẫn còn cầm điện thoại trên tay, nhưng tại sao lại bị mất?"

"Với cả trong lúc trốn chạy mà bị ngã, có phải cuối cùng sẽ có người xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân không?"

Kịch bản máu chó được biên kịch sắp đặt vô cùng rõ ràng.

Hình U tự thuyết phục bản thân không được rối rắm, cứ diễn theo cốt truyện là được.

Dù sao đi nữa thì kịch bản này rất được lòng người, mặc dù máu chó và đại trà, nhưng khán giả vẫn rất thích xem.

Phân cảnh mới cần thay quần áo, lúc này nhân viên công tác đưa cho cô một cái túi lớn.

Hình U mở nó ra, thấy bên trong là một chiếc váy và một đôi giày xăng đan cao gót màu bạc.

Hình U vội vàng vẫy tay hỏi: "Có phải lấy sai trang phục rồi không?"

Nhân viên công tác kiểm tra lại lần nữa, nói chắc nịch: "Không đâu, đợi chút nữa sẽ mặc để quay phim."

"Váy? Giày xăng đan? Mà còn là cao gót?"

Mặc như vậy thì làm sao chạy trốn?

Hình U chợt nghĩ: "Tôi có thể cởi giày ra rồi chạy chân đất được không?"

Đạo diễn lắc đầu, tỏ vẻ mọi sự sắp xếp đều là vì hiệu quả của chương trình.

Hình U ngay lập tức hiểu ra, cố tình để cô đi đôi giày bất tiện như vậy mới khiến cô dễ ngã.

Được rồi.

Giày xăng đan thì giày xăng đan, thiết kế ánh bạc cũng khá đẹp. Dù sao cũng phải ngã, chi bằng ngã đẹp một chút.

Hình U thay đôi giày xăng đan bốn phân: "Vậy cho tôi hỏi thêm một câu, sau khi Tiểu U ngã và bị kẻ xấu đuổi kịp, có phải sẽ có người làm anh hùng cứu mỹ nhân không?"

Đạo diễn mỉm cười: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên đang thảo luận kịch bản ở phòng bên cạnh.

Trong câu chuyện của Hình U, cô không biết thân phận thực sự của Tô Mông Mông là đồ đệ của Hứa Hàn Thiên.

Sau khi Tô Mông Mông nhận được tin nhắn cầu cứu của Tiểu U, trước tiên là liên lạc với sư phụ Hứa Hàn Thiên, hai người từ hai phía khác nhau chạy đến địa điểm mà Tiểu U xảy ra chuyện, Hứa Hàn Thiên đến trước một bước và tìm được cô.

Vì lần cứu mạng này mà Tiểu U dần dần bắt đầu tín nhiệm anh ta.

...

"Ơn cứu mạng?"

"Tín nhiệm?"

Chỗ của Minh Trầm cách bọn họ hai con phố, anh đang xem kịch bản, trong mắt chứa đầy sự nghi ngờ.

"Thầy Minh cảm thấy không ổn chỗ nào sao?" Đối với vị nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí này, tổ đạo diễn cũng rất chú trọng đến ý kiến của anh.

Minh Trầm chỉ ra một cách sắc bén: "Các tình tiết giữa Tiểu U và bọn họ gần như đã cho thấy trước diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, nếu vẫn để Hứa Hàn Thiên làm anh hùng cứu mỹ nhân theo lối suy nghĩ thông thường thì hơi thiếu cảm giác mong đợi."

Đạo diễn: "Vậy đề nghị của thầy Minh là?"

Minh Trầm không hề keo kiệt đưa ra đề nghị: "Chi bằng đổi thành một người mà người xem không hề ngờ đến xuất hiện, sau đó sẽ đưa Tiểu U đi trước khi Hứa Hàn Thiên đến. Bằng cách này, các nhân vật mới và các tình tiết sắp xảy ra sẽ khiến người xem háo hức muốn tiến vào các phần tiếp theo để tìm ra nút thắt."

"Đúng đúng, cứ thay đổi như vậy." Đạo diễn vừa nghe vừa gật đầu, "Tôi lập tức thông báo cho bên kia."

"Đợi đã." Minh Trầm lên tiếng ngăn cản, "Vốn dĩ cảnh này và cảnh phía sau được tách ra để quay, cũng không ảnh hưởng đến tình tiết của cốt truyện ban đầu. Hứa Hàn Thiên và những người khác đều không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên phản ứng bất ngờ sẽ trở nên chân thật hơn, đạo diễn Ôn thấy thế nào?"

"Thầy Minh nói phải."

Bọn họ chỉ quay các phân đoạn nhỏ rồi ghép chúng lại với nhau, không giống như một bộ phim truyền hình đòi hỏi một chuỗi logic đặc biệt phức tạp và chặt chẽ, đôi khi những biểu hiện bất ngờ lại thú vị hơn bao giờ hết.

*

Màn đêm buông xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi khắp nơi, con đường tối tăm yên tĩnh một cách đáng sợ.

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập phá tan sự yên tĩnh này. Đôi giày cao gót giẫm lên nền bê tông, âm thanh giòn giã vang khắp lòng đường vắng người qua lại.

Hơi thở càng lúc càng nặng nề, cô gái liều mạng chạy về phía trước, hơi gió lùa vào cổ họng, đau đến mức không thể phát ra tiếng, đầu óc trở nên choáng váng, cuối cùng ngã trên mặt đất.

Người đuổi theo cô cười phá lên, âm thanh đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy.

Cô gái ngồi dưới đất, không ngừng lùi về sau, mái tóc rối dính vào gò mát ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng mềm mại đáng thương quả thật làm người ta thương xót.

Kẻ xấu trong bóng tối vươn tay về phía cô, một đôi giày cao gót rơi trên mặt đất.

"A —"

Tiểu U hoảng sợ che mặt, không dám đối diện.

Tuy nhiên, nguy hiểm trong tưởng tượng đã không xảy ra, chỉ có một làn gió mát lướt qua trước mặt, giọng cười xấu xa đột nhiên im bặt.

Tiểu U hé ngón tay ra nhìn, một bóng đen mờ ảo xuyên qua kẻ hở giữa các ngón tay cô.

Người đó rất cao, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài, đứng ngược sáng dưới ngọn đèn đường.

Mùi máu đặc biệt của cô gái phảng phất trong không khí.

Lòng bàn tay trầy xước đang chảy máu, Hình U vẫn còn sợ hãi, bất lực ngồi trên mặt đất, nỗi sợ hãi bên trong xâm chiếm mọi giác quan.

Qua khóe mắt, người đàn ông đi giày da bước từng bước về phía này, dừng lại ở trước mặt cô.

Người đó đeo một nửa mặt nạ, Tiểu U không thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta.

Một người nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt sâu thẩm; một người ngẩng đầu nhìn ngược sáng, nước mắt lưng tròng, ngay cả khi chớp mắt cũng khiến người ta thương yêu.

Cảnh tượng trước mắt gần như đóng băng ngay tại chỗ, nội tâm đ*o diễn không ngừng gào thét hai chữ tuyệt vời.

Ngay sau đó, có người phát hiện ra điểm không đúng: "Sao thầy Minh vẫn không có động tĩnh gì?"

Một giọng nói khác: "Chậc, cậu thì biết cái gì? Có chuyện gì mà thầy Minh không xử lý được?"

Nhân viên giám sát nhắc nhở: "Chú ý, Hứa Hàn Thiên sẽ đi lại đây."

Đoạn đường tắt rắc rối phức tạp, Hứa Hàn Thiên đang tìm kiếm người ở khắp nơi nhanh chóng chạy đến, chợt nhìn thấy ánh sáng dẫn đường.

Tiểu U đang ở chỗ đó đợi anh ta.

Tiếng hít thở gấp gáp, Hứa Hàn Thiên tăng tốc, trong lòng chỉ muốn tìm được cô gái đó.

Chuyển cảnh.

Người đàn ông nâng áo khoác lên, một tay ôm lấy cơ thể mềm mại yếu ớt, tay phải buông thõng ở bên hông cầm một chiếc giày cao gót màu bạc.

Ngay tại thời điểm Hứa Hàn Thiên sắp đuổi đến, người đàn ông đeo mặt nạ nhếch môi cười khẩy, sau đó mang cô gái rời đi.

———–

Tác giả có lời muốn nói:

"Có chuyện gì mà thầy Minh không xử lý được?"

————