*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Nơ
"Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn: Đã lâu không gặp."
Người xem:???
Khó khăn lắm mới chờ được tin nhắn thứ hai gửi cho Minh Trầm, còn nắm chắc rằng đến từ Hình U, kết quả là không phải?
Dựa theo phương pháp loại trừ, bốn chữ này chỉ có thể đến từ Tiêu Kỳ.
Cho nên, Tiêu Kỳ và Minh Trầm đã biết nhau từ trước?
Mọi người ngước mắt nhìn, Tiêu Kỳ đang cầm hộp kem trên tay, vẻ mặt tươi cười.
Mà Minh Trầm vẫn thản nhiên đón nhận ánh mắt của bọn họ, anh cụp mắt, chỉ còn lại Hình U trong tầm nhìn của mình.
"Học giả ship CP" trong phòng quan sát trực tiếp ngẩn người.
"Gì cơ?" Nhϊếp Kiều Kiều đặt hai tay lên đầu, dáng vẻ không thể tin nổi: "Tiêu Kỳ và Minh Trầm quen biết nhau ư? Em còn tưởng tin nhắn thứ hai là do Hình U gửi."
"Không biết hai em có để ý không, nhưng lúc Tiêu Kỳ vừa xuất hiện trong biệt thự, ánh mắt của cô ấy không phải đang nhìn khung cảnh xung quanh mà là giống như đang tìm người." Thích Hồng Ngọc chỉ ra trọng điểm, "Thời điểm Minh Trầm nhìn thấy Tiêu Kỳ, cậu ấy cũng có một biểu cảm rất nhỏ là nhíu mày."
Lúc ấy Minh Trầm đang chơi game với Hình U, cả hai lịch sự đặt điện thoại xuống để nghe tân khách mới phát biểu, theo như tính cách của Minh Trầm, cùng lắm là anh sẽ không quan tâm.
Nhưng một cái nhíu mày này vẫn khiến người ta khó tin.
Vạn Gia Lỗi nghịch cây bút trong tay, đưa ra chủ đề: "Vậy hai người có cảm thấy Hứa Hàn Thiên gửi tin nhắn cho Hình U là bởi vì nhiệm vụ của Tô Mông Mông bị bại lộ không?"
Nhϊếp Kiều Kiều: "Lúc nãy em cũng đoán sai, rõ ràng khoảng thời gian anh ấy ở chung với Tô Mông Mông cũng không tệ lắm."
Thích Hồng Ngọc chỉ ra: "Mặc dù Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông liên tục bị trói buộc bởi CP, nhưng cậu ấy hầu như không thể hiện cảm xúc của mình."
Nhϊếp Kiều Kiều mở bảng trả lời của mình: "Haiz, hôm nay lại sai nhiều nữa rồi."
Trong lúc nhất thời, bọn họ không phân biệt được sự tiếp xúc của những người trong đội là bởi vì chân thành, hay là vì hoàn thành nhiệm vụ bí mật.
"Lại còn mỗi Hình U."
Bởi vì ngày nào Hình U cũng nhận được ba phiếu và liên tục gửi icon mặt cười cho những người khác nhau, nên tin nhắn SMS của cô đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chính Hình U cũng biết điều này.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Hứa Hàn Thiên trông có vẻ ổn định lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cô.
Hỏng bét.
Tin nhắn cuối cùng đã đến, mọi người cẩn thận lắng nghe:
"Hứa Hàn Thiên, bạn nhận được một tin nhắn: Một icon mặt cười."
Hình U:
orz*, hoàn toàn không đoán trước được Hứa Hàn Thiên sẽ gửi tin nhắn cho mình...
(dáng vẻ bất lực hơi trừu tượng)[Đỉnh vãi, icon đặc trưng của Hình U lại được gửi đến Hứa Hàn Thiên]
[Chắc chắn trong icon này có chứa điều gì đó!]
[Hiện tại, tôi xin được phép khẳng định và chắc chắn rằng nhiệm vụ của Tiểu Khổng Tước có liên quan đến tin nhắn]
Quá rõ ràng, nội dung tin nhắn cố định của Hình U, bao gồm cả việc tương tác với Minh Trầm mỗi ngày nhưng lại gửi tin nhắn cho người khác, đều rất đáng ngờ.
Bàn tay bị khóa của Hình U và Minh Trầm đặt ở bên hông, ngón tay gõ nhẹ lên đệm sofa, cử động vô thức của hai người gần như đồng bộ.
Ống kính của phát sóng trực tiếp không quay được đến đây, nhưng có người lặng lẽ chú ý đến.
Tô Mông Mông thỉnh thoảng nhìn về phía Hứa Hàn Thiên, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào chỗ gắn kết hai tay của Minh Trầm và Hình U.
Cô chợt nhớ tới cuộc thi chống đẩy buổi sáng, dường như Hứa Hàn Thiên cũng nhìn sang bên cạnh rất nhiều lần. Lúc đó còn cho rằng Hứa Hàn Thiên đang quan sát tình hình của các đội khác, nhưng khi nghĩ kỹ lại, anh chỉ nhìn về nơi có Hình U.
Ngồi ở phòng khách thì xấu hổ, có mấy lời không dễ nói ra ở trước mặt mọi người.
Tô Mông Mông siết chặt ngón tay, do dự một lúc rồi chỉ vào Hứa Hàn Thiên: "Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
Hứa Hàn Thiên liếc nhìn cô, cuối cùng cũng gật đầu, đứng dậy đi theo Tô Mông Mông ra ngoài ban công.
Hai người đứng ở nơi mà máy quay không thể ghi lại, Tô Mông Mông xin lỗi một lần nữa: "Em rất xin lỗi về chuyện nhiệm vụ."
"Không cần." Sắc mặt Hứa Hàn Thiên vẫn không đổi, "Trước khi tham gia chương trình mọi người đều biết quy tắc."
Tô Mông Mông gật đầu, có thể hiểu được suy nghĩ của anh, cũng xác định được đối phương thực sự không trách mình.
Nhưng chính vì Hứa Hàn Thiên không quan tâm nên mới khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Vừa bắt đầu xuất hiện trong chương trình, người cô muốn tiếp xúc là Minh Trầm, nhưng trời xui đất khiến lại biến thành Hứa Hàn Thiên.
Sau vài lần "hẹn hò", cán cân trong lòng Tô Mông Mông đã nghiêng hẳn về phía Hứa Hàn Thiên.
Thật ra, nhiệm vụ của cô cũng không gây trở ngại cho sự lựa chọn của mình, nhưng hôm nay Hứa Hàn Thiên gửi tin nhắn cho Hình U, có phải đúng như mọi người suy đoán, anh cũng cảm thấy cô đang đóng kịch lừa người?
Do dự một chút, Tô Mông Mông thử hỏi: "Nhiệm vụ của anh có liên quan đến em không?"
Hứa Hàn Thiên trả lời: "Không hẳn."
Tô Mông Mông hỏi tới: "Hoặc giống như em vậy, không may bị chỉ định đối tượng?"
Hứa Hàn Thiên lấp lửng: "Cũng không tính là vậy."
"Em sắp bị anh làm cho mơ hồ luôn rồi, mấy ngày nay gần như anh đều ở cùng em, vậy mà nhiệm vụ của anh lại hoàn thành." Tô Mông Mông dừng một chút, "Em đoán nhiệm vụ của anh cũng cần đạt tới số lần nhất định?"
"Đúng vậy." Rốt cuộc Hứa Hàn Thiên cũng thừa nhận.
Tô Mông Mông vẫn chưa từ bỏ ý định: "Hôm nay mới đạt được sao?"
Hứa Hàn Thiên thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
"OK." Dựa theo kịch bản của tổ tiết mục, Tô Mông Mông gần như đã hiểu rõ, nhưng cô vẫn còn một nghi vấn khác: "Vậy lựa chọn hiện tại của anh có phải là vì nhiệm vụ không?"
Mọi người đều biết, mặc dù nhiệm vụ của Hứa Hàn Thiên không được công bố, nhưng lại được thay bằng một nhiệm vụ ngẫu nhiên khác.
Tô Mông Mông vẫn ôm hy vọng, có lẽ lựa chọn hôm nay của Hứa Hàn Thiên có liên quan đến nhiệm vụ mới.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hứa Hàn Thiên, cho đến khi đối phương trả lời một cách dứt khoát và ngắn gọn, "Không phải."
Tô Mông Mông cúi đầu, che giấu vẻ mất mát hiện lên trong mắt.
Vừa hoàn thành nhiệm vụ liền gửi tin nhắn cho Hình U, xem ra trong lòng Hứa Hàn Thiên đã xác định rõ người mình muốn.
Trong phòng khách, sau khi Tiêu Kỳ và Phó Diệc Bạch gửi tin nhắn cho hai mục tiêu của mình, liền kết thành liên minh một cách khó hiểu.
Minh Trầm và Hình U ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, âm thầm lôi kéo còng tay.
Hai bên dùng sức kéo về hai hướng khác nhau, vòng tròn của còng tay thít chặt cổ tay, cuối cùng Minh Trầm vẫn không so đo với cô, thuận theo bàn tay của cô.
Bị khoá tay cũng có cái lợi của nó, chẳng hạn như có thể quanh minh chính đại nói nhỏ.
Hình U khẽ nhếch môi: "Hóa ra cậu quen biết Tiêu Kỳ?"
Minh Trầm tỏ thái độ một cách quả quyết: "Có quen biết nhưng không thân."
Hình U lườm anh, giống như đang chất vấn: Cậu biết mà sao không nói sớm?
Tất nhiên, những lời nồng nặc mùi giấm như vậy cô sẽ không thèm nói.
Ngoài ra, còn có một cặp có bầu không khí vi diệu chẳng kém.
Hạ Úy Lam liên tục bị từ chối, tâm trạng không tốt, sự quan tâm chu đáo của Ôn Tuấn ở trong mắt cô ta trở thành đeo bám và phiền phức.
Ôn Tuấn yên lặng thở dài, chủ động tìm cớ tránh xa. Một lúc sau, anh ta lấy một hộp bánh kem từ trong tủ lạnh ra: "Đây là bánh kem mà hôm nay tôi học làm ở cửa hàng, mọi người có thể nếm thử."
Chập tối về đến nhà là đã đến giờ cơm, nên chưa kịp lấy nó ra, bây giờ mọi người đang ngồi nghỉ nghơi, có thể ăn một ít điểm tâm.
Phó Diệc Bạch lập tức nghiêng người đến gần, cho "sư phụ mới" không ít mặt mũi: "Bánh kem này nhìn ngon lắm."
Ôn Tuấn lấy đĩa và dao nĩa ra, chia bánh kem thành tám miếng.
Thấy thế, Hình U và Minh Trầm chủ động tiến lên: "Hương vị cũng rất ngon."
"Vẫn là cái này của hai ngườitốt nhất, hoàn thành nhanh, làm xong còn có thể ăn." Phó Diệc Bạch sảng khoái thưởng thức, vừa ăn vừa nói chuyện, "Chiều nay em và Tiêu Kỳ đi làm đồ gốm, vẫn phải đợi một thời gian nữa."
Tiêu Kỳ phụ họa theo: "Hình dạng kia tôi còn chưa nắn tốt, hơn phân nửa thành phẩm là muốn nứt ra."
Kem là một trong những món ăn mùa hè yêu thích của Hình U, bánh kem cũng rất ngon, cô ăn đến hăng say, bỗng một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới.
Hình U rụt người lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào hành động kỳ lạ của Minh Trầm: "Làm gì vậy?"
Anh chỉ nói: "Đừng nhúc nhích."
Ngón tay cọ vào chóp mũi cao thẳng của cô gái, lau đi một ít kem trên đó.
[Minh Trầm Trầm, anh có thể nào ngồi ăn bánh kem một cách thành thật được không, hay anh cảm thấy chúng tôi chưa đủ no?]
[Hu hu hu không được ăn bánh kem thì đã đành, đằng này còn bị phát cơm chó]
[Tôi ở Syria mà cũng chưa từng bị trọng thương như này]
Bọn họ vì thanh mai trúc mã ở trên màn hình mà ship ngày ship đêm, nhưng chính chủ lại hồn nhiên không hề nhận ra hành động này đã gây tổn thương lớn như thế nào cho người khác.
Hình U đặt nĩa xuống, ngẩng đầu sờ lên chóp mũi, rất tự nhiên nhờ Minh Trầm kiểu tra hộ: "Còn không?"
Cô không muốn bị dính kem ở trước ống kính trong suốt quá trình ăn.
"Còn."
Anh nói còn, vì thế lại đưa tay ra một lần nữa.
Dưới ánh mắt không chút nghi ngờ của Hình U, người đàn ông bật cười xấu xa, véo nhẹ lên gương mặt non mềm trắng nõn của cô: "Ăn ít thôi."
[A a a a a a a cứu chị mấy đứa ơi, người đàn ông này tuyệt zời quá]
[Chiêu véo mặt này quá phạm quy!]
[Aisss đáng ghét, trái tim này đang bị trêu đùa]
Hình U ngây người một lúc, ngay lập tức hất tay anh ra, trong nháy mắt, khí thế của bóng đen phản chiếu trên bức tường dường như trở nên lớn hơn, phát ra một luồng công lực về phía Minh Trầm.
Tiện đà chấn vấn một câu sắc bén: "Cậu có biết lớp trang điểm trên mặt của tôi đắt tiền như thế nào không?"
[Há há há há há há thế mà chị gái lại đau lòng cho đồ trang điểm]
[Cười chớt, Minh Trầm Trầm mau mua đồ trang điểm cho Hình U U đi]
[Tiểu Khổng Tước thật sự rất ngạo kiều]
Khi trở lại phòng khách, Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, lặng lẽ hòa vào đám người.
Sau khi ăn bánh kem xong, mọi người cũng giải tán.
Hình U giơ tay phải lên: "Cậu nói thử xem chúng ta phải khóa trong bao lâu nữa?"
Minh Trầm đã sớm thăm dò quy tắt, bình tĩnh đáp: "Thời gian khóa còng tay là 24 giờ."
Hình U nghiêng đầu: "24 giờ?"
Khoảng bảy giờ sáng hôm nay là đổi đạo cụ, vậy chẳng phải bảy tám giờ sáng ngày mai mới được mở khóa sao?
"Đi thôi đi thôi, đi gọi điện hỏi tổ tiết mục xem làm thế nào." Hình U đứng đậy, nói đi là đi, Minh Trầm cũng rất phối hợp, đi theo bên cạnh cô.
Sau khi dò hỏi một hồi, Hình U lại được chắc chắn rằng thời gian khóa đạo cụ là 24 giờ.
Trong lúc cô đang có ý đồ thương lượng, xem có thể tiếp tục vào ngày mai không, thì tổ tiết mục đã phản bác bằng lời lẽ chính đáng: "Yêu cầu của tổ tiết mục chúng tôi rất nghiêm khắc."
Hơn nữa còn nhấn mạnh: ""Trong buổi chụp hình hôm nay hai bạn đã cởi còng tay rất lâu, thời gian khóa sẽ tiếp tục đến chín giờ sáng."
Trong lòng Hình U giật thót một cái: "Cái gì?"
Lúc đi ngủ không cho mở khóa là đã quá lắm rồi, đằng này còn muốn kéo dài đến chín giờ sáng?
Chiều nay trong lúc chụp ảnh, ban đầu là nói để bình thường, sau đó lại nói để có hiệu quả tốt hơn nên phải bỏ còng tay. Lúc ấy còn cảm thấy tổ tiết mục rất có tình người, giải quyết theo hoàn cảnh, không bám chặt vào quy tắc.
Nhưng hóa ra vẫn là bám chặt không buông.
Cúi đầu nhìn xuống còng tay, Hình U hít sâu một hơi.
Bây giờ là nằm giường đôi đúng nghĩa...
Hìng U ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của Minh Trầm.
Nghe thấy anh cố tình hỏi: "Lần sau còn dám nữa không?"
Hình U ngước mắt, cười khẩy với anh: "Không phải chỉ khóa đến sáng ngày mai thôi sao? Có phải chuyện gì to tát đâu."
[Đúng đúng đúng, không phải chỉ ngủ một đêm thôi sao? Có phải chuyện gì to tát đâu]
[Hai anh chị mau đi nghỉ ngơi đi ạ, đạo diễn tắt đèn]
[Tức thiệt chứ, đột nhiên nhớ ra không thể kéo thanh tiến trình nhanh hơn!*]
*Ý của bạn này là nếu các video được chiếu lại (chẳng hạn như trên Youtube) thì sẽ có thanh tiến trình để chuyển cảnh nhanh hơn, nhưng tiếc là show này đang phát trực tiếp.Khán giả ngồi trước màn hình sốt hết cả ruột, nóng lòng muốn nhốt hai người vào phòng ngay lập tức.
Đêm nay không có nhiệm vụ giường đôi, nhưng họ phải trở lại căn phòng mà cả hai đã ở hôm qua, buổi chiều đã chụp hình trong đó.
Sắp xếp này vô cùng hoàn hảo, đứng cùng nhau, ngồi cùng nhau, và nằm xuống cùng nhau.
Hai người đứng ở cửa phòng ngủ, chậm chạp không tiến lên khiến người xem lo lắng nhưng không làm gì được.
Chỉ thấy hai người ở trên màn hình tựa đầu vào nhau thảo luận vài câu gì đó, nhưng chưa được bao lâu, cả hai lập tức đi thẳng đến trước camera.
Trong lúc người xem còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Màn hình chợt tối thui.
Người xem: "..."
Có phải hai người không dám chơi không!
Sau khi tắt camera, toàn bộ cơ thể của Hình U trở nên thoải mái hơn.
Thật ra, ở ngốc trong phòng một đêm với Minh Trầm cũng không phải chuyện gì đáng sợ, trước đây cả hai cũng thường trốn vào phòng chiếu phim gia đình để chơi game, đánh mấy trận liền rồi lăn ra ngủ trên sofa, hôm sau thức dậy còn chỉ vào nhau và chế nhạo tư thế ngủ của đối phương.
Nghĩ vậy, cô tự thôi miên để bản thân thả lỏng: "Đi ngủ đi ngủ, ngày mai còn có hạng mục hẹn hò mới."
Minh Trầm ở bên cạnh nghe được, đứng im tại chỗ: "Cậu rất mong chờ?"
"À..." Cô thuận miệng nói đùa, "Cũng giống nhau thôi."
"Ồ." Minh Trầm bất ngờ cười hừ một tiếng.
Đúng là rất mong chờ.
Hai người đi từ ngoài cửa vào giường như rùa bò, việc thôi miên của Hình U không thành công, lông mày nhíu lại: "Cậu sẽ không bị fans của mình mắng chứ? Không đúng, tôi sẽ không bị fans của cậu mắng chứ?"
Anh thanh minh: "Tôi chỉ là diễn viên, không phải thần tượng."
"Ồ." Minh Trầm đã nói như vậy, cô còn có thể nói được gì nữa.
Hai người cùng nhau nằm xuống, chăn bông được gấp ở giữa để phân chia ranh giới đôi bên, Hình U nhắm mắt lại, không những không ngủ được mà càng ngày càng tỉnh táo.
Không giống gì hết.
Cảm giác này khác hoàn toàn với việc chơi game rồi lăn ra ngủ trước đây.
Bởi vì tay bị khóa đặt ở giữa, nên cô thậm chí không thể nghiêng người sang bên ngoài, chỉ có thể quay vào chính giữa.
Đến lúc đó lại càng xấu hổ.
Hình U chán nản nhìn trần nhà, thuận miệng hỏi: "Cậu gặp Tiêu Kỳ như thế nào vậy?"
"Hợp tác chụp ảnh cho một kỳ của tạp chí." Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Kỳ đã nhiều lần gửi tín hiệu nào đó cho anh, và để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp.
"Chỉ chụp ảnh tạp chí thôi hả?" Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết rằng, không chỉ có vậy.
Người bên cạnh đột nhiên xoay người, đối mặt với cô: "Sao vậy? Cậu để ý à?"
"Tôi chỉ tò mò mà thôi." Hình U không muốn thảo luận thêm về chủ đề này nữa, dứt khoát nói, "Đi ngủ."
Minh Trầm nhướng mày, hợp tác giữ im lặng với cô.
Vài phút sau, Hình U trở mình, nhìn bóng người trong bóng tối: "Chịu, tôi không ngủ được."
Minh Trầm đưa tay bật đèn ngủ rồi ngồi dậy.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó...
"Game này không tồi đâu, trước đó tôi đã chơi qua."
"Cậu cũng có thể thử cái này, tôi đang mắc kẹt ở vài level cuối cùng."
"Cả game này nữa, mấy người nạp tiền trong này lợi hại lắm."
Người xem cú đêm phát hiện camera phòng khách có hình ảnh, sau đó là giọng nói của một người đàn ông và một phụ nữ đang thách thức cấp độ trong game.
Người xem:???
Tưởng hai anh chị tắt đèn đi ngủ, kết quả lại chạy đến phòng khách chơi game?
Sức chịu đựng của hai người này cũng được quá nhỉ, rất nhiều người xem lần lượt offline, chỉ có hai người còn nghiện chiến đấu mà liên tục đột phá cấp độ.
Không biết đã chơi qua bao nhiêu hiệp, bả vai đột nhiên trùng xuống, Minh Trầm hơi giật mình, người đàn ông đồ họa trên màn hình chết ngay tại chỗ do lỗi thao tác.
Hình U vừa mới chìm vào giấc ngủ vì bị đau mà mở mắt, xoa trán ngáp dài, giọng mũi đầy khó chịu: "Tôi buồn ngủ rồi."
"Đi ngủ đi." Minh Trầm khẽ nói.
"Ừm." Hình U bị con sâu ngủ thôi miên, vô thức bày ra dáng vẻ dễ thương, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, nhưng vừa xoay người đã bị còng tay kéo ngược trở về.
Cổ tay bị siết chặt, Hình U tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm vào còng tay rồi thở dài.
Cô chưa kịp mở miệng, Minh Trầm đã lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa như có phép thuật, đút vào lỗ khóa, vang lên hai tiếng "Cùm cụp" rồi mở ra.
Hình U lập tức tỉnh táo, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc: "Sao cậu lại có chìa khóa?"
Hôm nay cô năn nỉ ỉ ôi, nói biết bao nhiêu lý lẽ, líu hết cả lưỡi với tổ tiết mục ma quỷ, kết quả chìa khoá lại nằm trong tay Minh Trầm?
Minh Trầm dựng ngón trỏ lên: "Bí mật."
Ngay từ đầu, anh cũng không định để Hình U ở cùng một phòng với mình dưới camera.
Website chính thức của "Tình yêu phi khoa học" đã đăng tải một đoạn video: Hai người bị buộc ở trong căn phòng dành cho cặp đôi, ngồi túm tụm trên ghế sofa chơi game đến nửa đêm, sau đó nam chính lấy chìa khóa ra để mở khóa còng tay, để nữ chính về phòng nghỉ ngơi.
Fan hâm mộ của chương trình đã chất vấn ba câu liên tiếp: Tại sao Minh Trầm lại có chìa khóa? Không phải cần khóa còng tay trong 24 giờ sao? Có phải tổ tiết mục có sai sót gì không!"
Tổ tiết mục:...
Người sai sót không phải bọn họ, mà là Minh Trầm.
*
Buổi hẹn hò ngày hôm sau được tiến hành như bình thường.
Hôm nay đến phiên Ôn Tuấn phụ trách phòng bếp, người mới Tiêu Kỳ được phân vào cùng một nhóm với anh ta.
Bất kể Hạ Úy Lam có đáp lại hay không, Ôn Tuấn vẫn chuẩn bị trứng luộc cho cô ta vào buổi sáng mà không hề phàn nàn hay khó chịu.
Lúc ăn sáng là tám giờ rưỡi, mọi người thấy hai người vẫn bị khóa cạnh nhau.
Phó Diệc Bạch hỏi: "Khi nào thì hai người mở khóa?"
Hình U xiên một miếng bánh mì: "Chín giờ."
Không biết tối qua Minh Trầm làm cách nào để lấy được chìa khóa, nhưng sáng nay, lúc cô trở về biệt thự sau khi luyện đàn thì vẫn phải tiếp tục khóa lại.
Phó Diệc Bạch nghe xong liền vui vẻ: "Chín giờ sao, sắp tới rồi."
Cậu ta cố ý vô tình nhìn về phía Minh Trầm, mang theo vài phần khıêυ khí©h.
Đến tám giờ năm mươi, âm thanh quen thuộc của loa thông báo xuất hiện, nhắc nhở mọi người sau khi ăn sáng là sẽ chuẩn bị xuất phát, địa điểm hẹn hò hôm nay khá xa.
Phó Diệc bạch lại than thở tiếc nuối một lần nữa.
Đi ra ngoài hẹn hò, hơn phân nửa là sẽ chơi cả ngày, tiếc là hôm qua Hình U và Hứa Hàn Thiên đã gửi tin nhắn cho nhau.
Những người còn lại đều không có bạn cặp, Tô Mông Mông hỏi: "Hôm qua chỉ có hai người gửi tin nhắn cho nhau, hôm nay chia đội như thế nào?"
Tổ tiết mục bày tỏ: "Vì đêm qua Hình U và Hứa Hàn Thiên đã gửi tin nhắn cho nhau, nên theo quy định thì hai người sẽ có quyền hẹn hò trực tiếp, những người còn lại sẽ được quyết định theo hình thức bốc thăm."
Không sai, tổ tiết mục của "Tình yêu phi khoa học" chính là tùy hứng như vậy, sẽ không cho bạn cơ hội lựa chọn, tất cả kết quả đều phụ thuộc vào số phận và sự may rủi.
Ngay sau đó, quản gia biệt thự bưng một cái hộp đi vào: "Mời các bạn tiến lên rút lần lượt những con số tương ứng, cùng một số sẽ trở thành CP tạm thời."
Mấy người lần lượt tiến lên phía trước, cho tay vào trong hộp mò mẫm một hồi, Phó Diệc Bạch mở ra, nhìn thấy số 2 thì quay đầu nhìn Tô Mông Mông ở bên cạnh.
"Ấy, hôm nay hai ta một đội."
Hai người hoạt bát nhất thành lập CP.
Tiếp theo, Hạ Úy Lam mở tờ giấy ra, thấy số của mình giống với Ôn Tuấn.
Hạ Úy Lam vẫn duy trì nụ cười, Ôn Tuấn yên lặng thở dài, fan hâm mộ nhìn qua màn hình đều đau lòng.
[Hai người này rất có duyên...]
[Trong lúc nhất thời cũng không biết nên đau lòng cho ai]
[Chọn trúng nhau vì bốc thăm cũng được, nhưng xin hãy hoàn thành buổi hẹn hò hôm nay!]
Tiêu Kỳ lấy được số 3, chỉ còn người đang trong "trạng thái khóa tay" là Minh Trầm vẫn chưa bước lên bốc thăm.
Phó Diệc Bạch vui vẻ.
Dù không thể chung đội với Hình U, nhưng hôm nay Minh trầm cũng không thể chung đội với Hình U!
Fan CP thanh mai trúc mã ngồi trước màn hình đã gấp đến độ không chịu được, vậy mà nam chính trong chủ đề lại bình tĩnh cầm cốc sữa lên uống một ngụm.
"Ba nhóm đã được xác định, chỉ còn lại Tiêu Kỳ và Minh Trầm đúng không?" Phó Diệc Bạch hỏi lớn, sợ người khác không nghe biết.
"Không." Quản gia lắc đầu, "Bởi vì đạo cụ của Minh Trầm và Hình U tạm thời bị khóa nên hôm nay họ phải ở cùng nhau."
"Vậy là ý gì? Chẳng phải còng tay của Hình U sẽ tự động mở khóa sau 24 giờ sao?" Phó Diệc Bạch mở điện thoại lên kiểm tra thời gian cẩn thận, còn năm phút nữa là chín giờ.
Quản gia mỉm cười thần bí, đặc biệt tuyên bố trước mặt mọi người: "Quên không nói cho mọi người biết, thời gian khóa của còng tay này đã trở thành 48 giờ."
Khách mời:???
Người xem:!!!
Nâng cấp thành một nhóm bốn người?
Sau một hồi suy nghĩ về cảnh tượng này, bỗng thấy kí©h thí©ɧ hơn hẳn.