Chương 63: Dương Dương không mắc mưu thì chuyển sang Địch Lệ Nhiệt Ba

Bút ghi âm trong tay còn ấm áp, thái độ khác thường của Dương Dương khiến cho Địch Lệ Nhiệt Ba chú ý, ngược lại càng làm cô không còn chút tò mò nào đối với nội dung trong cây bút ghi âm này, dù trong lòng ngổn ngang vẫn ung dung nhìn anh.

"Anh kích động như vậy làm gì?"

―― "Vừa rồi nói hay lắm, vừa nghe mình nói có bút ghi âm, cảm xúc lập tức kích động, nói rõ là trong lòng có quỷ."

―― "Xem ra, thật sự là hai người bọn họ ở trong phòng nói cái gì đó không thể để mình biết."

―― "Tình nhân cũ gặp mặt anh anh em em, không chừng còn triền miên ân ái... Khó trách mình nghe lén ở cửa lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy."

―― "Tên chó chết! Chờ tôi nghe xong nội dung trong bút ghi âm, tôi lại tìm anh tính sổ sau!"

Dương Dương : "......"

Đau đầu, rất rất đau đầu.

Dương Dương cảm thấy đàm phán thương lượng hợp đồng trăm triệu cũng còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với ứng phó Địch Lệ Nhiệt Ba.

Hai mắt nhìn chằm chằm bút ghi âm trên tay Địch Lệ Nhiệt Ba, tận lực làm bản thân nhìn qua không kích động đến như vậy.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, lý do gì khiến anh kích động em không rõ ràng lắm sao? Chưa được sự cho phép của anh đã đặt bút ghi âm trên người anh? Ai dạy em? Tại loại trường hợp này không nói, nếu anh đang đàm phán thương vụ quan trọng nào thì sao, nội dung ghi âm bị thoát ra bên ngoài, làm đối thủ biết thì làm sao bây giờ?"

"Vợ chồng quan trọng nhất chính là tín nhiệm, anh hoàn toàn tín nhiệm em, nhưng còn em thì sao? Đặt bút ghi âm cũng không thông báo một tiếng với anh? Đây là sự tín nhiệm của em sao?"

"Anh đừng nóng giận mà, anh nghe em giải thích... Không phải như..."

Địch Lệ Nhiệt Ba hận không thể cho mình ăn cái bạt tai: "Anh nghe em giải thích, còn không phải là em lo cho anh sao, lỡ như..."

"Em lo lắng cho anh, anh biết, anh cũng hiểu, nhưng anh hy vọng, về sau, trước khi em làm mấy chuyện loại này hãy nói trước với anh một tiếng, em hiểu rõ chưa vậy? Nhiệt Ba!"

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.

"Hiện tại, em đưa bút ghi âm cho anh ngay!"

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba làm hành động bao che cho con giấu nhẹm bút ghi âm vào lòng, Dương Dương nhìn cô vươn tay, trầm giọng nói: "Cho dù em muốn nghe cũng không phải hiện tại, sau khi về nhà chúng ta bàn lại việc này."

Địch Lệ Nhiệt Ba bị lời nói của anh là giật mình.

Vừa rồi, đáy lòng nghi ngờ mối quan hệ giữa Dương Dương và Hứa Vi Nhân đã tiêu tán trong lời lẽ chính đáng của Dương Dương .

"Bút ghi âm này anh sẽ giữ. Em xác định trên người của em có chỗ nào để cất sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu đánh giá chính mình, trên người cô thật đúng là không có chỗ để cất, túi xách còn để ở trong xe.

"Đưa cho anh đi."

―― "Nói như đúng rồi ấy."

―― "Muốn hay không tin anh ấy một lần đây ta? Chắc anh ấy không vô sỉ như vậy đâu ha? Hơn nữa thời gian cũng không bao lâu, anh ấy và Hứa Vi Nhân có thể làm gì?"

―― "Ừ, thôi vậy, đành tin anh ấy một lần, nếu anh ấy dám gạt mình, làm mình bắt được chứng cứ... Mình sẽ ly hôn ngay!"

Sau một lúc chần chờ, Địch Lệ Nhiệt Ba vừa không cam lòng, vừa không tình nguyện mà giao ra cây bút ghi âm.

Vì trấn an Địch Lệ Nhiệt Ba, Dương Dương tiếp nhận bút ghi âm, bỏ vào túi trong của áo khoác vest, nói: "Em yên tâm, chờ về nhà sẽ trả lại cho em ngay, em muốn nghe bao lâu tùy em."

"Thôi được rồi, anh đừng nói nữa, nghe anh đó."

Dương Dương nhẹ nhàng thở ra.

Tạm thời tránh được một kiếp.

Phòng khách tần trệt tiếng người nói chuyện ồn ào, Giang Hoài cùng người được xưng hô là Chu tiên sinh bước ra từ căn phòng khác ở lầu hai, nhìn Dương Dương cười nói: "Dương tiên sinh, tôi và Chu tiên sinh tại đây chờ đã lâu, có phải Dương tiên sinh đã tìm lầm phòng rồi hay không?"

Dương Dương lạnh nhạt nhìn hai người đang giả bộ cười nói trước mặt mình: "Nếu vào sai phòng, như vậy hạng mục công trình của Chu tiên sinh đây xem như có duyên không phận với tập đoàn Dương thị vậy, có cơ hội lại hợp tác."

Nói xong, ôm Địch Lệ Nhiệt Ba đi xuống lầu.

Hứa Vi Nhân đi ra từ một căn phòng khác, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.

Giang Hoài vừa thấy thì biết cô đã thất bại.

Ngày thường, Hứa Vi Nhân không có cơ hội gặp mặt Dương Dương , hôm nay anh chế tạo cơ hội tốt như vậy cho cô ta ở riêng một phòng với Dương Dương , nhưng lại không nắm chắc con mồi được?

Ngu ngốc!

Buổi tối, chủ nhân buổi tiệc thong thả ung dung tới trễ, nét mặt trắng đỏ, nhìn rất có sức sống, không giống hình ảnh ông chú già nua thiếu sức sống mà Địch Lệ Nhiệt Ba từng gặp qua ở văn phòng công ty mình. Rõ ràng, hôm nay là đặc biệt trang điểm tăng hiệu ứng, cũng có lẽ là bởi vì sinh nhật 55 tuổi, tinh thần tốt hơn so với trước đó.

Dưới sự dìu dắt của Giang Hoài, Giang Thành đi chào hoan nghênh khách khứa, nói một vài lời khách sáo, cái gì mà *tam sinh hữu hạnh, cái gì mà *bồng tất sinh huy, không khoa trương cũng không khoe khoang.

*Tam sinh hữu hạnh: Phúc đức ba đời.

*Bồng tất sinh huy: Nhà tranh phát sáng (ý chỉ khách quý đến chơi)

Mấy người ở đây ai có thể nhận nổi những lời này, sôi nổi cười pha trò, nịnh hót không lưu lại chút dấu vết.

Chỉ là, điều làm Địch Lệ Nhiệt Ba thấy kỳ quái, chính là tới đây lâu như vậy, nhưng cũng không có nhìn thấy bóng dáng Giang Niệm đâu.

Theo lý mà nói, sinh nhật của cha mình, chuyện lớn như vậy dù sao cũng phải lộ cái mặt ra mới đúng?

Không phải An Nhã đã cho phép thằng bé nghỉ ngày hôm nay rồi sao? Không có tới?

Hai cha con Giang Thành bước đến kính rượu.

"Dương tiên sinh, đã lâu không gặp, thật hãnh diện, cảm ơn đã đến tham gia buổi tiệc lần này."

Dương Dương chạm cốc, nói: "Giang tiên sinh không cần khách khí như vậy, thật ra ông nội phải đến mới đúng, nhưng vì sức khoẻ của ông cũng không được tốt, cho nên tôi và Nhiệt Ba đành thay mặt ông nội đến đây chúc Giang tiên sinh một tiếng " sinh nhật vui vẻ", ngài không chê đã là vinh hạnh của chúng tôi."

"Đương nhiên là không dám chê rồi."

Giang Thành cười, dời ánh mắt đặt ở trên người Địch Lệ Nhiệt Ba: "Lần trước thấy Địch tiểu thư đã là chuyện của hai ngày trước, không ngờ tới hôm nay lại được gặp lại Địch tiểu thư tại đây."

"Giang tiên sinh, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn, mời hai vị cứ tự nhiên, tôi còn có chút chuyện, chiêu đãi không chu toàn, có gì xin thứ lỗi cho."

Giang Thành và Giang Hoài lướt qua Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương , cười nói chào hỏi người những người khách khác, đối với hai người bọn họ như những người khách khác, đối xử bình đẳng, không có mang theo bất kỳ mục đích gì khác.

Loại tiệc này Địch Lệ Nhiệt Ba tham gia rất ít, bạn cùng phái cũng không nhiều lắm, tình chị em plastic là nhiều, có thể nói hai ba câu xem như quen biết, toàn bộ hành trình cũng chỉ kéo cánh tay Dương Dương , mỉm cười mà nghe bọn họ đàn ông chuyển từ đề tài này sang đề tài khác, từ đầu tư hạng mục đến thị trường chứng khoán lại đến tình hình kinh tế hiện nay...

Trong phòng, máy sưởi hoạt động liên tục, Địch Lệ Nhiệt Ba nghe chán đến mức hai mí mắt sắp đánh nhau.

Địch Lệ Nhiệt Ba mạnh mẽ nhịn xuống cái ngáp thứ tư của mình, rốt cuộc không nhịn được, mở to miệng ngáp một cái thật dài.

Có người cười nói: "Dương thiếu phu nhân không có hứng thú với mấy đề tài chúng tôi vừa nói sao, nghe đến sắp ngủ luôn rồi."

Dương Dương cúi đầu: "Buồn ngủ?"

"Một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba buông cánh tay Dương Dương ra: "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi xin phép đi toilet một chút."

"Anh đi với em." Dương Dương nói.

Bốn phía đều có người trêu ghẹo: "Dương tiên sinh thật cưng chiều Dương thiếu phu nhân nha, thật ngọt ngào làm sao!"

Nhóm người này đáng yêu hơn nhiều so với nhóm hồi nãy.

Địch Lệ Nhiệt Ba cự tuyệt Dương Dương làm bạn đến toilet: "Không có việc gì, em lập tức quay lại ngay thôi mà, anh ở lại nói chuyện với mọi người đi."

Hỏi nhân viên phục vụ tiệc toilet nằm ở đâu, sau đó đi thẳng đến toilet.

Biệt thự nhà họ Giang thật xứng đáng với hai từ xa hoa, Địch Lệ Nhiệt Ba thấy cần gạt nước tại bồn rửa tay toilet, đoán chắc mạ vàng.

Tuy rằng nhà họ Dương cũng đủ hoa lệ, nhưng ông nội lập ra một quy tắc chung cho nhà họ Dương, là không thể quá mức phô trương lãng phí, trang trí khoe của giống như vậy, khẳng định ông nội sẽ cầm dao chém Dương Dương .

Sau khi dậm lại make-up, Địch Lệ Nhiệt Ba phải đi hết hành lang dài để trở về phòng khách, vách tường kính pha lê trong suốt dọc hành lang có thể nhìn ra bể bơi, sóng nước lăn tăn nhộn nhạo.

Một cánh cửa thông với bể bơi được mở rộng ra, vậy mà không cảm giác được cái lạnh từ bên ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba dẫm lên con đường lót đầy sỏi đá xen kẽ những lát ván gỗ, thế nhưng cảm nhận được luồng khí nóng từ phía dưới dâng trào lên.

Nói vậy phía bên dưới nguyên cái sân này cũng được trang bị máy sưởi?!

Địch Lệ Nhiệt Ba hít một hơi thật sâu, có quá nhiều đàn ông trong phòng khách, đủ loại mùi, nào là nước hoa, mỗi người mỗi mùi, mùi cơ thể, mùi thuốc lá, mùi rượu, thiếu chút nữa làm cô nghẹt mũi.

Mơ hồ nghe thấy tiếng giày cao gót đang đi tới gần mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hướng phát ra âm thanh, là Hứa Vi Nhân.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, Hứa Vi Nhân giả vờ kinh ngạc: "Địch tiểu thư cũng ra đây hít thở không khí?"

"Không phải, tôi chỉ là ra tới dậm lại lớp trang điểm mà thôi, không có việc gì tôi đi vào trước."

Địch Lệ Nhiệt Ba lười nói chuyện với cô ta, con điếm thúi này đến hỏi han trăm phần trăm không có ý tốt, dựa theo cốt truyện phát triển, đợi lát nữa khẳng định Hứa Vi Nhân sẽ giở thủ đoạn, thế nào cũng sẽ rơi vào trong bể bơi, chỉ là không biết cô ta tự ngã vào vu oan cho mình hay là kéo mình xuống chung cho vui luôn nữa...

Vậy mình càng nên tránh xa cô ta ra, lỡ mình rơi vào bể bơi, bộ dạ hội này của cô xem như đi tong, lớp trang điểm cô vừa mới dậm lại cũng như không luôn, chẳng phải mình sẽ xấu xí trước mắt bao nhiêu người ở đây sao?

"Địch tiểu thư đi vội vã như vậy làm gì, là không muốn đối mặt với tôi sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba không thèm để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng trong.

"Không biết Địch tiểu thư có xem qua bài báo trên mạng kia không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba dừng gót chân, xoay người, quay đầu lại nhìn cô ta: "Người đăng là cô?"

"Không phải tôi, nhưng tôi thật sự buồn lòng, rất muốn biết ai là người đăng, nếu không, sao lại biết rõ ràng những chuyện xảy đến với tôi trong mấy năm gần đây... Hiazz, thật là buồn mà..."

Bên trong là một đám đàn ông túm tụm lại nói chuyện thị trường chứng khoán, nghe đến độ đầu óc cô xoay vòng vòng, bên ngoài là một con nhỏ điếm thúi đang biểu diễn đoạn tình yêu ngược luyến.

Đối lập tới xem, vẫn là ở bên ngoài thú vị hơn.

Hứa Vi Nhân cười khổ: "Tôi thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển trở thành như bây giờ, nếu tôi biết, bốn năm trước nhất định sẽ không rời đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cô ta diễn kịch: "Phát triển trở thành loại nào?"

"Nhiệt Ba, tôi không phải muốn tham gia vào đoạn hôn nhân giữa cô và Dương Dương , nhưng con trai của tôi... Thằng bé không thể không có cha, cô có thể hiểu được nổi lòng của một người mẹ như tôi không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe Hứa Vi Nhân nói những lời này mà há hốc mồm: "Cô muốn nói cái gì? Cha của con trai cô là Dương Dương ?"

"Vừa rồi chắc cô cũng thấy, tôi đã nói cho Dương Dương biết, cũng đã đưa tờ giấy báo cáo xét nghiệm ADN cho anh ấy xem qua, cha ruột con trai tôi chính là Dương Dương ."

Hứa Vi Nhân biết, Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương không có tình cảm, không có ân ái như những gì cô chứng kiến.

Trong suốt hai năm hôn nhân, Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương có thể dùng hai từ " người dưng " để hình dung, Dương Dương là thật sự chán ghét cô ta. Nếu không cũng sẽ không nói ly hôn với cô ta, nhưng cho dù không ly hôn, thì thứ tình cảm ngắn ngủn trong mấy tháng, lại có thể thâm sâu đến chừng nào?

Địch Lệ Nhiệt Ba biết cha của con trai cô là Dương Dương , chẳng lẽ sẽ vô điều kiện tín nhiệm Dương Dương , sẽ không hoài nghi sao?

Chỉ cần hai người xảy ra xích mích, cô sẽ có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu.

"Địch tiểu thư, thật ra sau khi về nước tôi không muốn đi tìm Dương Dương , nhưng sau khi tôi biết, hôn nhân của cô và Dương Dương là do Dương lão tiên sinh ép duyên, Dương Dương không yêu cô... Thì tôi đã nhận ra... Năm đó là tôi hiểu lầm Dương Dương ... Bốn năm trước... Tôi không nên ra nước ngoài..."

Những lời này của Hứa Vi Nhân từng câu từng từ đều dán dính vào Dương Dương , trong tối ngoài sáng ám chỉ bốn năm trước Dương Dương từng có một đoạn tình với cô ta.

"Tôi không ngờ... Dương Dương ... Anh ấy lại yêu tôi sâu như vậy..."

Hứa Vi Nhân xin lỗi mà nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, tôi thay mặt Dương Dương xin lỗi cô, vì anh ấy đã vì tôi mà tổn thương cô..."

"Tổn thương tôi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ tới nội dung trong bài báo kia có nói Dương Dương xem cô là thế thân của Hứa Vi Nhân, mới hiểu cô ta nói cái gì, che lại ngực thống khổ nói: "Thì ra, tôi thật sự là thế thân của cô?"

"Nhiệt Ba, nếu tôi là cô, hiện tại tôi sẽ giữ vững tự tôn âm thầm rời khỏi Dương Dương , mà không phải ném xuống tôn nghiêm của bản thân, mặc người khác giẫm đạp."

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, vô cùng đau lòng nói: "Không, tôi không thể rời khỏi Dương Dương , anh ấy yêu tôi, tôi tuyệt đối không rời khỏi anh ấy!"

"Cho dù hiện tại anh ấy đối xử với cô như vậy, cô cũng muốn ở cạnh Dương Dương ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba giả vờ lau lau nước mắt, nức nở nói: "Đúng vậy! Cho dù anh ấy có như vậy... Tôi cũng muốn ở bên cạnh anh ấy... Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy... Tại sao tôi lại không thể ở cạnh anh ấy? Tôi yêu anh ấy... Cho dù anh ấy không yêu tôi... Tôi cũng chấp nhận...!"

"Chỉ cần tôi không rời khỏi, cô và Dương Dương đời này đều không có khả năng ở bên nhau!"

Hứa Vi Nhân ấn đường nhíu chặt, nhưng cũng đoán trước phản ứng của Địch Lệ Nhiệt Ba, lập tức nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba, chẳng lẽ cô không quan tâm đến sự tồn tại của con trai chúng tôi sao?"

"Nếu... Nếu thằng bé thật sự là con của Dương Dương , tôi không ngại..."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẫn nhục, vẻ mặt hạnh phúc mà nói: "Tôi yêu anh ấy... Tôi không cầu mong cái gì... Cũng không cần cái gì... Chỉ cần được ở cạnh Dương Dương , tôi mỗi ngày đều hạnh phúc... Dù an ấy không yêu tôi, cũng không sao hết..."

"Địch Lệ Nhiệt Ba, cô..."

Địch Lệ Nhiệt Ba bước lên, nắm chặt hai bàn tay Hứa Vi Nhân, nói lời khẩn thiết: "Không bằng như vậy, về sau cô kêu tôi chị cả đi, tôi làm lớn, cô làm nhỏ, chúng ta cùng nhau hầu hạ Dương Dương , có được không?"

Hứa Vi Nhân đột nhiên rút tay ra, lùi ra sau hai ba bước.

Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười, nhìn cô ta làm mặt quỷ, cười nói: "Thế nào, kỹ thuật diễn của bổn phu nhân còn có thể đi?"

Hứa Vi Nhân nháy mắt rõ ràng mọi chuyện, tức giận nói: "Cô chơi tôi?"

"Tôi... Đương nhiên là đang chơi cô rồi nha. Thật sự là tôi chưa từng thấy qua loại người vội vàng làm tiểu tam như cô đó. Ok, cut, qua. Hứa tiểu thư, cảm ơn cô đã diễn thành công nhân vật tiểu tam ngược luyến đau khổ vì tình, rất hay, tôi nhìn mà trong lòng vô cùng suиɠ sướиɠ nha. Lần sau có cơ hội, chúng ta lại tập diễn thêm một lần nữa! Sao? cô thấy đề nghị của tôi thế nào, đồng ý không?"

"Địch Lệ Nhiệt Ba!" Hứa Vi Nhân liên tiếp thất bại, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, nhưng ngay sau đó bị cô cưỡng ép nhịn xuống.

"Cô nói, nếu tôi và cô đều ngã vào trong nước, Dương Dương sẽ cứu cô trước, hay là cứu tôi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại, trợn mắt nhìn cô ta.

Nói gì ngu dữ, trời này rơi xuống nước có nước chết...

Đậu má nó! Con điên này thật sự muốn kéo cô xuống nước?

Cô liên tục xua tay, tỏ vẻ từ chối: "Không được, không được đâu nha, nước quá lạnh, cô muốn chơi thì tự chơi một mình đi, tôi không chơi ngu với cô..."

Dương Dương không xứng để cô hy sinh lớn như vậy?

Cùng lúc đó, trong phòng khách, có một nhân viên phục vụ bước nhanh đi đến trước mắt Dương Dương , thấp giọng hấp tấp nói: "Dương tiên sinh, tiểu thư rơi xuống nước!"

Hết chương 63