Thật xin lỗi nha Giang Niệm, ngày đó chị không có thời gian tham gia gameshow với em được, có một buổi tiệc tối từ thiện chị bắt buộc phải tham gia, như vậy đi, chị kêu An Nhã đi với em nha. Lần sau có cơ hội lại tham gia chung gameshow, được không?"
Giang Niệm ngồi ở trên sàn nhà trong phòng luyện vũ đạo, đầu dựa vào trên tường kính, vẻ mặt ngạc nhiên.
Có lẽ là bởi vì luyện tập trong thời gian dài, đại não có chút thiếu ô xy, đầu óc choáng váng, trong đầu chỉ quanh quẩn những lời vừa rồi Địch Lệ Nhiệt Ba nói đầu bên kia di động với cậu.
Buổi tiệc tối từ thiện.
Trong lòng Giang Niệm rõ ràng, tham gia buổi tiệc tối từ thiện, so tham gia một chương trình gameshow quan trọng hơn nhiều.
Huống chi, Địch Lệ Nhiệt Ba tham gia tiết mục, cũng chỉ là lấy thân phận khách mời đặc biệt đến, thời gian sẽ không vượt qua mười phút, càng sẽ không được xuất hiện nhiều trên màn ảnh.
Cậu hiểu...
Phòng luyện tập mở cửa.
An Nhã cầm hai chai nước có ga bước vào, đưa cho Giang Niệm một chai, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Hai ngày này luyện tập vất vả rồi. Chỉ có một chai này thôi, không có lần sau." Quá trình quản lý dáng người, An Nhã luôn luôn rất nghiêm khắc đối với nghệ sĩ.
Giang Niệm tiếp nhận.
"Ngày kế tham gia gameshow phải không?! Chị đi với em."
Giang Niệm nhìn cô.
"Vừa rồi Nhiệt Ba đã gọi cho chị, có việc trì hoãn là chuyện thường, em đừng để ở trong lòng, con bé cũng không phải cố ý thả bồ câu em đâu."
Giang Niệm cúi đầu, nắm chai nước trong tay cũng không uống.
"Em biết".
Cậu hỏi: "Chị An Nhã... Chị Nhiệt Ba... Chị ấy thích dạng con trai nào vậy?"
Mở ra chai nước, tay An Nhã đình trệ một lát, trực giác của một tay chơi già đời, quá rành tâm lý đàn ông như cô, đương nhiên rõ ràng những câu từ này của Giang Niệm là có ý gì.
Cô làm như không có việc gì, ngửa đầu uống một hớp nước, nói: "Con bé thích đàn ông thành thục có sức quyến rũ."
Giang Niệm lẩm bẩm: "Thành thục có sức quyến rũ?"
"Em biết đó, tuổi của chị Nhiệt Ba em cũng không nhỏ, bay nhảy ở giới giải trí nhiều năm như vậy, người đàn ông thích hợp con bé là người có thể vì con bé che mưa chắn gió. Nếu không thể mạnh mẽ hơn con bé, vậy khẳng định không thể yếu hơn con bé được".
An Nhã nhìn cậu: "Năm nay em mới 22 tuổi phải không?"
Giang Niệm gật đầu.
"Có từng yêu chưa?"
Lắc đầu.
An Nhã cười: "Chắc em trưởng thành trong gia đình rất hạnh phúc? Trải qua việc đời thiếu, chờ em ở giới giải trí hai năm sẽ hiểu."
Giang Niệm im lặng.
An Nhã vỗ vỗ vai cậu: "Em còn nhỏ, đừng có gấp, hiện tại mới vừa vào giới giải trí, đừng nghĩ tìm bạn gái, đó chính là tự tìm con đường chết, ít nhất chờ em ổn định địa vị rồi tính sau."
"Em đã hiểu."
"Em hiểu rõ thỉ tốt, được rồi, em luyện tiếp đi, chị còn có chút việc muốn làm, đi trước."
An Nhã rời khỏi phòng luyện tập.
Giang Niệm cầm chai nước có ga trong tay, vẫn luôn không uống.
――――
Cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong lòng lặp đi lặp lại mắng Dương Dương một triệu lần, nhưng khi nhìn đến danh sách đấu giá trong tiệc tối từ thiện, cuối cùng vẫn nhân từ mà tha thứ Dương Dương.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không có phóng viên.
Tiệc tối từ thiện cũng chính là bán đấu giá từ thiện, lấy ra những món đồ quý giá trân quý của bản thân có giá trị thực tế đến để tiến hành bán đấu giá, toàn bộ số tiền bán đấu giá sẽ được quyên tặng cho hiệp hội từ thiện.
Khác xa với những buổi tiệc từ thiện công khai trực tiếp trên mạng của giới giải trí, buổi tiệc tối từ thiện này càng chú trọng đến hai từ " từ thiện ", cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Đây là trường hợp về thân phận, địa vị xã hội của nhiều doanh nhân, các quý bà nhà giàu quý tộc, ra giá không nhìn đến con số không phía sau, chỉ biết càng nâng càng cao.
Vòng cổ ngọc bích kia chịu người chú ý nhiều nhất, danh tiếng không phân cao thấp với sợi dây chuyền kim cương hải dương chi tâm tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết, được vợ của người mở buổi tiệc tối từ thiện này quyên tặng.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ rõ, trong tiểu thuyết có tình tiết " Địch Lệ Nhiệt Ba " tranh giành vòng cổ ngọc bích này với Hứa Vi Nhân tranh đến túi bụi, đáng tiếc, dưới tài lực chống đỡ của Giang Hoài, " Địch Lệ Nhiệt Ba " một mình chiến đấu hăng hái cứ như vậy bỏ lỡ vòng cổ ngọc bích này.
Nhìn bảng danh sách giới thiệu đồ vật đấu giá, Địch Lệ Nhiệt Ba cười.
―― "Món đồ xinh đẹp như vậy, ai kêu được giá đương nhiên sẽ thuộc về người đó."
Tiếng đập cửa truyền đến.
Dương Dương đứng ở cửa nhìn cô: "Xong chưa? Chúng ta cần phải đi ngay."
Địch Lệ Nhiệt Ba từ bàn trang điểm đứng lên, cố ý đứng ở trước mặt Dương Dương: "Thế nào? Em đẹp không?"
Váy dài ôm đuôi cá màu bạc lấp lánh, tôn lên dáng người lả lướt quyến rũ, thể hiện hết tất cả nét đẹp trên người cô.
Đường cong gãi đúng chỗ ngứa,làm bất kỳ người đàn ông nào cũng kinh ngạc làm họ không khỏi quay đầu nhìn lại.
"Còn có thể."
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi mỉm cười.
Cô còn hy vọng gì với ánh mắt loại đàn ông giống như Dương Dương kia chứ!.
Rốt cuộc cô còn có thể chờ mong một người mù khen cô sao?
Bước lên, kéo cánh tay Dương Dương, nhìn anh cười nói: "Đi thôi."
Dương phu nhân ngồi chờ ở phòng khách, vừa thấy Địch Lệ Nhiệt Ba bước xuống, liếc mắt đánh giá cô, trên cổ trống không, cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Lần này, tiệc tối từ thiện được tổ chức ở một khách sạn sáu sao, nữ chủ nhân tổ chức tiệc từ thiện lần này sẽ quyên tặng chiếc vòng cổ ngọc bích nổi tiếng kia, người đó là bạn của Dương phu nhân, quen biết đã nhiều năm. Hai người vừa thấy mặt đã nói không ngừng.
"Rốt cuộc chờ được cô đến rồi, cậu nhìn xem, người đều tới không sai biệt lắm, tôi ở cửa trông mòn con mắt, còn tưởng rằng cậu không tới nữa chứ."
Dương phu nhân cười nói: "Tiệc từ thiện cậu tổ chức, có buổi nào tôi vắng mặt hả? Giới thiệu với cậu, đây là Nhiệt Ba, con dâu của mình."
Chủ nhân tiệc tối họ Tống, Tống phu nhân kéo cánh tay ông chồng của mình, ngạc nhiên nhìn Dương phu nhân đẩy ra Nhiệt Ba, qua tuổi 50 bảo dưỡng khéo léo, mặt mày dịu dàng: "Con dâu? Rốt cuộc cậu cũng bỏ được mang ra tới cho mình gặp? Giấu kỹ quá mà!"
Lúc Dương Dương kết hôn, vợ chồng Tống phu nhân cũng đến tham gia, nhưng cũng chỉ vội vàng góp mặt, từ đây lúc sau không thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Nếu hôm nay không phải Dương phu nhân chủ động giới thiệu, cô thật đúng là đã quên Dương Dương là người đã có vợ.
"Đây là Dương thiếu phu nhân?"
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ra: "Chào Tống phu nhân, cô gọi cháu là Nhiệt Ba thì tốt rồi."
Tống phu nhân đánh giá cô, cảm thán nói: "Có một người vợ trẻ đẹp như vậy, Dương Dương à, con thật đúng là có phúc khí."
Dương Dương thái độ khiêm tốn.
"Được rồi, không nhiều lời nữa, mau vào đi, đợi lát nữa chúng ta tâm sự sau."
"Được."
Dương phu nhân mang theo hai người đi vào buổi tiệc.
Giờ phút này, giữa phòng ăn uống linh đình, tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm.
Ba người tìm được vị trí của mình, ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình, Địch Lệ Nhiệt Ba vô cùng an tĩnh, không khoa trương làm màu.
"Nhiệt Ba, con nhìn xem bảng danh sách đấu giá tối nay có thích món nào không, nói với mẹ, mẹ mua cho con."
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc vì được cưng chiều như vậy.
"Cảm ơn mẹ."
Đột nhiên, một giọng nói có chút kinh ngạc vang lên.
"Bác gái? Bác cũng tới sao?"
Ba người theo tiếng nhìn lại, thế nhưng là Tần Nghiên, người đã lâu chưa có lộ mặt qua.
Từ sau lần đó, Tần Nghiên thiết kế Dương Dương ở chính bữa tiệc sinh nhật của mình, thì Địch Lệ Nhiệt Ba chưa từng thấy cô ta xuất hiện tại nhà họ Dương lần nào. Dương phu nhân càng không nhắc tới tên Tần Nghiên.
Hiện giờ, Tần Nghiên bưng ly nước chanh đứng ở ghế trước, hào phóng hơi hơi mỉm cười.
Ý cười trên mặt Dương phu nhân phai nhạt không ít, không thể nói có bao nhiêu nhiệt tình. Dù sao Địch Lệ Nhiệt Ba xem ra, thái độ đối với Tần Nghiên, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất so với lúc trước.
Rốt cuộc, ở trong cảm nhận của Dương phu nhân, Tần Nghiên đã từng là nàng đâu tiêu chuẩn, là người vừa lòng vừa mắt nhất, ngày thường đối xử với cô ta như con gái.
Nào biết đâu rằng, ở trong tiệc sinh nhật của chính mình, lại dám làm loại chuyện này đối với Dương Dương.
Dương phu nhân tỉnh lại chính mình, cũng cảm thấy thất vọng về mình, già rồi nên con mắt không còn sáng nữa, nhìn lầm người, còn làm vợ chồng con trai mình lục đυ.c với nhau trong một thời gian dài, cũng vô cùng thất vọng đối với Tần Nghiên.
"Là Tần Nghiên à? Đã lâu không thấy."
"Đúng vậy, đã lâu không thấy, gần đây có hơi bận, cho nên không có thời gian đến cửa hỏi thăm sức khỏe bác gái cùng ông nội."
"Không sao, con bận thì thôi đi, bác muốn xem bảng đấu giá với Nhiệt Ba."
Giọng đuổi người thực rõ ràng.
Tần Nghiên nháy mắt xấu hổ, nhưng lại gượng cười nói: "Bác gái có món đồ nào muốn mua sao? Con..."
"Bác đang tính hỏi Nhiệt Ba thích cái gì..."
Nói xong, Dương phu nhân nhìn về phía Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, đợi lát nữa thích món gì thì nói thẳng với ẹm, biết không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu: "Dạ, con cảm ơn mẹ trước."
"Người một nhà cần gì nói mấy lời đó, Dương Dương con của mẹ còn là của con mà, không phải sao?"
―― "Dương Dương chính là của mình?"
―― "Hào phóng như vậy?"
―― "Không thể đi? Toàn thân trên dưới, trừ bỏ nhẫn cưới ở ngoài, tên chó Dương Dương này kết hôn đến nay cũng chưa từng tặng mình một thứ nào, hứ, đồ chó già keo kiệt!!."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ nghĩ.
―― "Mình lại quăng lên trên người Dương Dương một đống tiền, hai cái dây lưng một chiếc đồng hồ, cộng lại cũng hơn ba trăm ngàn chứ ít ỏi gì."
―― "Mệt, mệt, mệt lớn!"
Dương Dương ghé mắt nhìn cô, mở miệng như muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến trên cổ Địch Lệ Nhiệt Ba trống rỗng, bảo trì im lặng.
Tần Nghiên bị xem nhẹ ở một bên, thật sự chịu không nổi nữa, cười nói: "Bác gái, hôm nào con sẽ đến hỏi thăm sức khỏe mọi người vậy, con xin phép đi trước."
Dương phu nhân mỉm cười, vẫn chưa giữ lại.
Toàn bộ hành trình Dương Dương một câu cũng chưa nói, thậm chí một ánh mắt cũng chưa từng dừng lại ở trên người Tần Nghiên.
Có người quen biết với Dương phu nhân bước đến chào hỏi, chào hỏi hai câu nhìn về hướng khác tụ tập các phu nhân đang nói đùa với nhau, Dương phu nhân nhìn về phía Nhiệt Ba, hỏi cô: "Nhiệt Ba, muốn đi qua đó chào hỏi hay không con?"
Địch Lệ Nhiệt Ba biết, Dương phu nhân là muốn nhân cơ hội này giới thiệu cô gia nhập vào thế giới thượng lưu này.
Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở tại chỗ, lộ vẻ mặt khó xử.
―― "Vừa rồi nói chuyện phiếm với Tống phu nhân mặt thiếu chút nữa cười đơ luôn."
―― "Chào hỏi nhiều người như vậy... Chẳng phải mặt phải cười đến rút gân sao?"
―― "Thôi, thôi, ứng phó một chút chắc cũng không sao, dù sao trong tương lai mình cũng không tiếp xúc vơi trường hợp này nhiều."
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên, trong nháy mắt Dương Dương đã giữ tay cô lại, cũng nhìn Dương phu nhân nói: "Mẹ, con có chút việc muốn nói với Nhiệt Ba, phía bên các phu nhân phiền mẹ chắn dùm một chút."
"Chỉ tới chào hỏi một lát thôi, lập tức xong ngay... Chuyện gì chờ không kịp, muốn nói ngay lúc này?"
"Chuyện quan trọng."
Dương phu nhân bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thua con luôn."
Không cần giả cười giao tiếp với người khác, vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba mừng thầm ngồi xuống.
"Ông xã, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?"
Dương Dương nhìn cô, lại nhìn bảng danh sách giới thiệu vật phẩm đấu giá trước mặt, muốn nói lại thôi.
"... Không có gì."
"Vậy anh giữ em lại làm...".
"Tôi là sợ cô không lựa lời đắc tội người còn không tự biết."
Địch Lệ Nhiệt Ba trợn mắt.
―― "Tên chó con này... Thật chán ghét quá đi hà!"
Trước cửa ra vào đang rất xôn xao.
Địch Lệ Nhiệt Ba giương mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang không coi ai ra gì mà đi vào khán phòng. Bên dưới làn mi sắc bén là một đôi mắt vô cùng sắc bén, làm người liếc mắt một cái thì đã biết người đàn ông này không tốt ở chung, càng khó đối phó.
Nhưng lại có không ít người bước lên bắt chuyện, người đàn ông đó sẽ nói vài ba câu ngẫu nhiên với người lên chào hỏi, nhưng lại làm như không thấy đối với đại đa số người. Bên cạnh là một người con gái mặc một chiếc váy dài bọc ngực màu trắng đang lôi kéo cánh tay anh ta.
Trai tài gái sắc, nhìn thoàng qua còn rất xứng đôi.
Hai người một đường đi tới, ngồi xuống bàn cách vách Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Dương tiên sinh, đã lâu không thấy."
"Giang tiên sinh, đã lâu không gặp."
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, chào hỏi cách một cái bàn.
Giang tiên sinh?
―― "Đây là Giang Hoài?"
―― "Khá giống trong tưởng tượng, rất đẹp trai."
Dương Dương ghé mắt nhìn cô.
Trong tưởng tượng?
Con nhỏ Địch Lệ Nhiệt Ba này còn từng mơ tưởng đến Giang Hoài?
"Không biết người bên cạnh Dương tiên sinh là...?"
Không đợi Dương Dương nói chuyện, người phụ nữ bên cạnh Giang Hoài đã thay anh giải đáp: "Đây chính là Dương thiếu phu nhân."
Cô cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: "Dương thiếu phu nhân, đã lâu không thấy."
"Hai người quen biết?"
"Phía trước may mắn được Dương thiếu phu nhân đi tìm một lần, về chuyện Dương tiên sinh đây"
Hứa Vi Nhân nhìn Dương Dương, cười dịu dàng, nói: "Dương Dương, đã lâu không thấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba chú ý từng giây từng khắc biểu tình trên nét mặt của Dương Dương.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp mặt Hứa Vi Nhân.
―― "Không biết Dương Dương có cảm giác đối với Hứa Vi Nhân hay không? Hai người có xem vừa mắt nhau hay không?."
―― "Cách bốn năm, tình nhân cũ gặp mặt hẳn là có cảm giác gì đó đó?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhẫn nại kích động, trộm liếc nhìn Dương Dương.
Vừa lén nhìn, thì bị ánh mắt Dương Dương bắt gặp.
Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên thu hồi ánh mắt.
―― "Không nhìn Hứa Vi Nhân nhìn tôi làm gì!"
Giang Hoài bình tĩnh xem biểu tình Hứa Vi Nhân ở trong mắt, hỏi: "Cô quen Dương Dương?"
"Đương nhiên là quen..."
Hứa Vi Nhân vô cùng bằng phẳng, nói: "Em và Dương Dương chính là bạn đại học, có thể nói, em quen anh ấy sớm hơn anh nhiều."
―― "Trời má! Kỹ xảo nói chuyện quá kỹ nữ, đây là nói cho mình nghe lại nói cho Giang Hoài nghe."
―― ""Em và Dương Dương chính là bạn đại học, có thể nói, em quen anh ấy sớm hơn anh nhiều", đây còn không phải nói cho mình, cô ta và Dương Dương từng có một đoạn tình cảm thanh xuân vườn trường sao?"
―― "Đây không phải nói cho Giang Hoài, tôi và người đàn ông trước mắt này đã quen nhau thật lâu, tôi chính là có lốp xe dự phòng, anh không đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đi tìm người khác ngay, làm Giang Hoài có cảm giác sốt ruột, muốn khơi gợi lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đàn ông?"
"Đúng rồi, Dương Dương kết hôn khi nào vậy. Sao em không biết tin gì hết, em ra nước ngoài bốn năm trước anh còn trong trạng thái độc thân, đối tượng yêu đương cũng không có. Xem ra Địch tiểu thư có chỗ hơn người, mới có thể bắt được trái tim của Dương tiên sinh đây nha."
―― "Chặc, chặc, người này nói chuyện rất lợi hại, rất có kỹ xảo "em ra nước ngoài bốn năm trước anh còn trong trạng thái độc thân", còn không phải là nói cho mình, nói cho Giang Hoài, bốn năm trước cô vẫn còn giữ liên lạc với Dương Dương? Nếu không, tại sao lại biết rõ ràng đến như vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười: "Chúng tôi có hôn ước, đã kết hôn vào hai năm trước rồi."
Dương Dương cái gì cũng chưa nói, duỗi tay cầm lấy bàn tay Địch Lệ Nhiệt Ba.
―― "Làm gì vậy hả!"
Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn duy trì mỉm cười, muốn rút tay khỏi móng chó của Dương Dương, lại không rút được.
―― "Chẳng lẽ là nhìn Hứa Vi Nhân và Giang Hoài có cử chỉ thân mật nên ghen tị? Cho nên tìm mình chắn súng?"
―― "Cũng đúng thôi, bên trong tiểu thuyết đều viết như vậy, nam phụ nhìn người con gái âu yếm của mình thân mật với người đàn ông khác, không muốn mất mặt mũi, cũng không muốn ném xuống lòng tự tôn, nên tìm vật hy sinh nữ phụ làm cái khiêng chắn súng."
―― "Mình thật thảm mà! Bản thân vậy mà trở thành thành vật hi sinh trong cuộc tình tay ba này!"
Dương Dương ánh mắt không vui nhìn lại đây: "Địch Lệ Nhiệt Ba, có phải em đói bụng rồi hay không?"
"Em... Không đói bụng."
"Vậy em bớt tranh cãi đi."
"Em không có nha!"
Đối diện, Hứa Vi Nhân thấp giọng cười, nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, như vậy em an tâm rồi."
Hứa Vi Nhân như sực nhớ ra chuyện trong quá khứ.
"Trước kia, lúc còn ở đại học, Dương Dương chính là học sinh xuất sắc nhất trong trường của chúng tôi, đáng tiếc tính tình quá lạnh, không được ưa thích như hội trưởng hội học sinh bấy giờ. Cho nên nằm ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng mỹ nam của trường. Lúc ấy tôi nghĩ, tính tình như Dương Dương, sẽ thích một người phụ nữ có tính cách như thế nào đây??!!!."
Giang Hoài nhìn cô: "Chuyện đại học, cô còn nhớ rất rõ ràng."
"Đương nhiên, lúc ấy......".
Hứa Vi Nhân như nghĩ tới điều gì, hai mắt ngập nước nhìn Giang Hoài, hơi hơi mỉm cười: "Giang tiên sinh, em và Dương Dương chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là quan hệ bạn học thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy bản thân lúc này không thể lại bảo trì im lặng, nhìn một người phụ nữ dùng từ ngữ, ánh mắt đầy hoài niệm quá khứ có Dương Dương.
"Hứa Vi Nhân, chuyện trong quá khứ của cô và Dương Dương tôi không muốn biết, cho nên cô cũng đừng nhắc lại..."
Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ vào Tần Nghiên đang ngồi cách đó không xa: "Biết Tần Nghiên sao? Khi còn nhỏ từng chơi chung với Dương Dương, cô ta đóng giả tân nương Dương Dương đóng giả tân lang, còn nói cái gì 25 tuổi còn chưa gả chồng thì Dương Dương sẽ cưới cô ta, những chuyện quá khứ cóc ghẻ đó của cô cũng không cần nói làm gì, không thú vị."
Dương Dương chỉ ra chỗ sai của cô: "Chưa từng nói quá những lời như vậy."
"Nói qua, khẳng định anh đã nói qua, là do anh không nhớ rõ thôi, hứ!."
"Chưa từng nói qua!!!."
"Nói qua! Nếu không Tần Nghiên lại nhớ rõ như vậy, còn lớn tiếng nói trước mặt em!!!."
Dương Dương nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác.
Hứa Vi Nhân hơi hơi mỉm cười, che dấu xấu hổ: "Phải không? Hình như tâm trạng của Dương thiếu phu nhân không tồi. Một khi đã như vậy, tại sao lại hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Dương Dương?"
―― "Tới tới, quả nhiên! Mình biết mà, con kỹ nữ Hứa Vi Nhân này thế nào cũng lôi chuyện cô lấy tiền đập vào mặt cô ta ra nói! Hơn phân nửa là muốn nhắc nhẹ mọi người một miệng, rằng cô là một người không có lý trí, không biết đúng sai. Cô chỉ là không biết cô ta muốn nói khi nào, không ngờ, hiện tại lại nói ra trước mặt Dương Dương và Giang Hoài."
"Tôi..."
"Hiểu lầm gì?" Giang Hoài hỏi.
"Chuyện thế này, em mới vừa về nước không lâu, thì có người giật dây bắc cầu cho Dương thiếu phu nhân, nói Dương thiếu phu nhân muốn gặp em, muốn nói chuyện riêng với em, mới vừa về nước, em cũng không có gì bạn bè thân thuộc gì, cả ngày ở nhà nhàm chán nên đồng ý đi..."
Nói, Hứa Vi Nhân còn cười khúc khích, như là bị chọc cười: "Không ngờ Dương thiếu phu nhân đưa tiền nói muốn em rời khỏi Dương Dương, lúc ấy em rất giật mình nha."
Dương Dương không thể tin tưởng mà nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba vội nói: "Ông xã, anh đừng nóng giận, em chưa cho cô ta tiền nha."
"......"
Dương Dương kiềm nén không được, bật cười.
*Ad có điều muốn nói: Dương Dương à, anh cười cái gì mà cười, bà xã của anh không cho tiền là bởi vì thấy anh không xứng với số tiền 50 chai thôi.
Không chỉ có Dương Dương, ngay cả Giang Hoài cũng cười.
"Địch tiểu thư rất thú vị."
Dương Dương ngưng cười, bất đắc dĩ, lắc đầu: "Đây là vấn đề có đưa tiền hay không sao?"
"Lúc đó là do em không biết... Là hiểu lầm mà."
Cô nhìn Hứa Vi Nhân, giận hờn, nói: "Chuyện này cũng không có quan trọng to tát gì, Hứa tiểu thư cần thiết nói ở tại đây sao? Châm ngòi ly gián có phải hay không?"
Hứa Vi Nhân ngẩn ra, cô đúng là có ý này.
Nhưng bị Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng nói thẳng ra mục đích, trong lúc nhất thời cũng không biết nói sao đáp sao cho phải.
―― "Hừ, bị mình chọc trúng tâm tư nên không lời gì để nói rồi phải không?"
―― "Muốn mình nan kham? Đấu với tôi? Ra nước ngoài tu luyện thêm mấy chục năm nữa cũng không có cửa đâu!!!."
"Địch tiểu thư đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý kia..."
Địch Lệ Nhiệt Ba hung dữ doạ người: "Không phải ý đó thì là ý gì? Là cảm thấy có thể dùng chuyện này giễu cợt tôi sao?"
"Địch tiểu thư đừng để ý, tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, hơn nữa tôi cũng muốn sấn cơ hội này giải thích rõ ràng với cô."
"Giải thích cái gì?"
"Tôi và Dương Dương chỉ là bạn bè bình thường, không có tư tình." Cô ta nhìn Giang Hoài rất dịu dàng.
Giang Hoài lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với ánh mắt của cô ta, khép hờ đôi mi, ý tứ không rõ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
"Địch tiểu thư không tin tôi thì cũng nên tin tưởng Dương tiên sinh?"
lúc này sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba mới hòa hoãn lại: "Đương nhiên tôi tin tưởng Dương Dương."
Có người bưng ly rượu đến bắt chuyện với Giang Hoài.
Giang Hoài rời khỏi chỗ ngồi.
Hứa Vi Nhân nhìn Dương Dương, mặt mày dịu dàng, cười nói: "Dương Dương, chúc mừng anh, tìm được một người vợ xinh đẹp thú vị như vậy."
Dương Dương gật đầu, cũng không nói gì.
Biểu tình lạnh lùng, nháy mắt làm Hứa Vi Nhân có chút ngồi không được: "Anh vẫn giống như trước đây, không thích nói chuyện."
Nói xong, cô ta cúi đầu, giả đò thở dài một tiếng, ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Thật xin lỗi, em đi toilet một chút."
Địch Lệ Nhiệt Ba chặc lưỡi bảo lạ.
―― "Tình cũ ở trước mặt, Dương Dương có thể bình tĩnh như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì trong quá khứ vậy, khó lường, quá có thể nhịn."
Dương Dương ngưng mi nhìn cô, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống: "Địch Lệ Nhiệt Ba, cô nói thử coi, suốt ngày trong đầu cô suy nghĩ cái quỷ gì vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt vô tội: "Em nghĩ cái gì chứ?!."
―― "Dương Dương lời này có ý gì? Đừng nói là hoài nghi mình đi?"
Cô cẩn thận nghiêm túc nghĩ.
―― "Vừa rồi mình không lưu tình chọc thủng gương mặt thật của Hứa Vi Nhân, và Dương Dương thật sự tin những gì cô nói?"
―― "Không thể nào? Hiện tại năng lực chứng nhận kỹ nữ của Dương Dương mạnh như vậy sao?"
―― "Hứa Vi Nhân loại kỹ nữ đẳng cấp cao cấp này đều có thể phân biệt ra tới?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cho rằng bản thân mình cần thiết đền bù một chút.
"Ông xã, vừa rồi có phải em nói sai gì rồi hay không?"
"Không có."
"Không, khẳng định là mình có nói sai..."
Nét mặt Địch Lệ Nhiệt Ba đầy hối hận, nói: "Em cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi em tuyệt đối là lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, những câu đánh giá Hứa Vi Nhân khẳng định cũng chỉ là do thuận miệng nói thôi. Cô ta không giống loại người châm ngòi ly gián, là em hiểu lầm cô ta, Dương Dương... Anh thấy sao?"
"Không cảm thấy gì."
"Hả?"
Dương Dương nhìn cô, nghiêm túc cẩn thận phân tích: "Vừa rồi cô không cảm thấy những lời nói của Hứa Vi Nhân đều rất có kỹ xảo sao?"
"Kỹ xảo?"
"Vừa thấy mặt anh đã nói là bạn đại học, quen anh còn sớm hơn Giang Hoài, em có biết cô ta nói những lời này là có ý gì không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt, hỏi lại: "Có ý gì?"
"Cô ta là đang nói cho Giang Hoài, cô ta và anh từng có một đoạn tình yêu thanh xuân vườn trường, nói cho Giang Hoài, cô ta đã quen biết anh thật lâu, cố ý làm ái muội, làm Giang Hoài có cảm giác sốt ruột, khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vốn có của đàn ông"
Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.
"Là như thế này sao? Không thể nào? Vi Nhân là bạn của anh mà, chắc chỉ là thuận miệng nói mà thôi, anh không cần quá mức nhạy cảm như vậy."
Dương Dương nói: "Không chỉ là câu này, sau đó cô ta lại nói những câu ái muội hơn, em không chú ý?"
"Nói cái gì?"
"Cô ta nói bốn năm trước cô ta ra nước ngoài anh còn trong tình trạng độc thân, đối tượng yêu đương còn không có, cái này nói lên cái gì?"
"Nói lên cái gì?"
Dương Dương rất tri kỷ mà phân tích: "Cô ta muốn nói cho em, nói cho Giang Hoài, bốn năm trước cô ta vẫn còn liên lạc với anh, cố ý lam ra một đoạn tình trong quá khứ, ai cũng nói không rõ, làm Giang Hoài ghen, trong lòng tồn một cây kim."
Địch Lệ Nhiệt Ba: "......"
"Cô ta ở trước mặt em và Giang Hoài nhắc tới những chuyện quá khứ đã qua giữa cô ta và anh, chính là vì châm ngòi ly gián. Cho nên, cô ta mới nói chuyện em lấy tiền vũ nhục cô ta sau cùng, mục đích chính là mách lẻo với anh, muốn châm ngòi mối quan hệ vợ chồng giữa anh và em."
Địch Lệ Nhiệt Ba căng da đầu nói: "Không thể nào? Vi Nhân... Thoạt nhìn không giống người như vậy?!"
Dương Dương ý nghĩa sâu xa nói: "Đó là do em thiếu kiến thức, hôm nay kiến thức tới rồi? Một người có thể đem nhiều người chơi xoay quanh đến như vậy, cũng rất có bản lĩnh."
"............"
Trong nháy mắt, Địch Lệ Nhiệt Ba hoài nghi cuộc sống này.
―― "Khó lường, khó lường. Rốt cuộc Dương Dương đã trải qua cái gì?! Từ đẳng cấp hoa sen trắng như Tần Nghiên đều nhìn không ra, trực tiếp thăng cấp, có thể nhìn thấu kỹ nữ đẳng cấp cao như Hứa Vi Nhân, còn phân tích đạo lý rõ ràng."
―― "Thông minh đến như vậy, không biết có hay nhìn thấu mình không nữa?"
―― "Chắc là không có hen? Rốt cuộc đẳng cấp của mình cao hơn so với Hứa Vi Nhân nhiều."
―― "*Nhân Giả kiến nhân, Trí Giả kiến trí, Dương Dương có thể nhìn thấu Hứa Vi Nhân, nói ra người đàn ông này cũng không đơn giản, xem ra về sau phải cẩn thận, trăm triệu lần không thể lộ ra dấu vết."
* Nhân Giả kiến nhân, Trí Giả kiến trí: Người có tấm lòng lương thiện sẽ gặp người có lòng lương thiện hơn, người có trí thức sẽ gặp người có trí thức hơn
"Ông xã, vẫn là anh lợi hại, có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu gương mặt thật của Hứa Vi Nhân, không giống em, ngây thơ khờ khạo như vậy, cái gì cũng không biết." Nói xong còn chớp chớp mắt, giả bộ nai tơ với Dương Dương.
Dương Dương hết nói luôn.
Con điên này đóng phim diễn còn chưa đã sao...???!!!
Hết chương 47