Chương 46: Rốt cuộc cũng đủ sáu sợi tóc

Nghe một chút, đây là tiếng người sao?

―― "Gϊếŧ anh? Đừng tự mạ vàng lên mặt, cái mạng của anh không xứng để tôi ăn cơm tù."

"Ông xã, anh đừng hiểu lầm..."

Dương Dương nhìn chằm chằm cây kéo trên tay cô, trầm giọng nói: "Cách tôi xa một chút."

"......" Địch Lệ Nhiệt Ba lùi hai bước ra sau.

Dương Dương đứng dậy bật đèn, duỗi tay đến trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba: "Đưa cho tôi."

Địch mạnh mình yếu, dưới loại tình hình này, Địch Lệ Nhiệt Ba biết xem xét thời thế, rất có cốt khí, không tranh đua cao thấp với anh, đưa cây kéo giấu ở phía sau lưng cho anh.

Dương Dương nhìn trên thân cây kéo bóng loáng lạnh người kia còn dính mấy sợi tóc của mình, hơn phân nửa đêm cắt tóc cho anh làm cái gì? Nghĩ anh là thằng ngu, muốn lừa gạt cho qua?

"Nói rõ ràng, hơn phân nửa đêm cắt tóc tôi làm cái gì?" Nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ vẻ mặt cười dữ tợn đứng trước giường cầm kéo chỉa vào đầu mình, hồn thiếu chút nữa bị dọa bay mất.

Địch Lệ Nhiệt Ba lẩm bẩm nói: "Không làm cái gì hết á"

―― "Chỉ có mấy sợi tóc mà thôi, cần thiết tức giận đến như vậy sao?"

"Lặp lại lần nữa?"

"Chỉ có mấy sợi tóc... Không đúng..."

Địch Lệ Nhiệt Ba mau miệng, thiếu chút nữa lòi: "Không làm cái gì."

Dương Dương im lặng nhìn cô thật lâu sau, không nghe được trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba nói lý do tại sao lại nửa đếm cắt tóc mình, anh chỉ đành phải xụ mặt, ném xuống một câu: "Cất kéo, đi ngủ!"

Địch Lệ Nhiệt Ba " ờ " một tiếng, cầm lấy cây kéo Dương Dương ném trên bàn bỏ trở về hộc tủ, cũng bỏ nắm tóc trong lòng bàn tay vào khăn giấy sạch sẽ, sau đó bao lại, vẻ mặt vui mừng, cẩn thận đặt vào trong hộp trang sức.

―― "Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông!"

Dương Dương ấn đường nhíu chặt, con điên này lại tính làm cái gì nữa đây?

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn xét nghiệm ADN xem đứa trẻ đó có thật là con của Dương Dương hay không, không phải là do đột nhiên mà là kế hoạch đã lâu ngày. Hơn nữa sau khi Hứa Vi Nhân về nước, truyền ra sau lưng có kim chủ, thì đã có vô số paparazzi ngầm đi theo phía sau dấu chân cô ta, ý đồ muốn chụp được ảnh chính diện của kim chủ, moi được một mớ tiền.

Lợi dụng điểm đó, ngày thứ ba, Địch Lệ Nhiệt Ba không tốn chút sức lực nào đã mua được một nhúm tóc con trai của Hứa Vi Nhân từ một paparazzi.

"Xác định là của thằng bé sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mặc áo khoác to, mang kính râm, đeo khẩu trang, đứng ở tầng ngầm gara, bước ra từ phía sau cánh cửa phòng chứa đồ.

Paparazzi cũng mặc áo khoác to, mang kính râm, đeo khẩu trang, võ trang hạng nặng, giống cảnh sát nằm vùng, đứng ở trước cửa, lấy một cái túi nilon từ trong tay áo ấy ra, thần thần bí bí luồn qua kẹt cửa đưa cho Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Tôi đi theo phía sau bảo mẫu và con trai của Hứa Vi Nhân vào tận cửa tiệm cắt tóc để lấy, còn có thể giả được sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn một túi tóc.

"Tôi biết cô muốn làm gì, yên tâm, là chân lông."

"Chân lông?"

Paparazzi nói: "Đứa bé kia vừa bước vào tiệm giống như lên cơn điên, giẫy giụa tự giật tóc xé quần áo của bản thân. Tôi nhân cơ hội lấy từ trên tay của nó, cô lấy cái này đi làm xét nghiệm ADN, khẳng định có kết quả."

"Sao ông biết tôi phải làm xét nghiệm ADN?"

"Hiện tại ai không muốn biết cha ruột con trai Hứa Vi Nhân là ai?"

Paparazzi đè thấp giọng, nói: "Nếu cô muốn biết cha đứa trẻ là ai, có hứng thú hợp tác hay không? Tôi có người ở bên trong, chúng ta có thể liên hợp tạo ra một tin động trời, sẽ không để cô có hại."

Địch Lệ Nhiệt Ba không có hứng thú với " tin động trời ", lập tức có lệ nói: "Nói sau đi."

"Được rồi, vậy tôi đi trước."

Nói xong, paparazzi thăm dò nhìn bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới vội vàng rời đi.

Nhiệt Ba từ trong phòng chứa đồ ra tới, trên tay cầm hai túi nilon trong suốt, cười đầy ẩn ý.

Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, " Địch Lệ Nhiệt Ba " sao có thể làm hỏng?

Vẫn là để cô ra ngựa mới được. Đúng thật là nữ phụ chỉ là con ghẻ của tác giả.

Bây giờ cô sắp có thể mở khóa giải mã câu đố lớn nhất trong quyển tiểu thuyết này rồi!

Hai tiếng sau, Địch Lệ Nhiệt Ba nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Trong điện thoại, bác sĩ đè thấp giọng nói, giọng điệu khá quen thuộc với cô: "Địch tiểu thư, hàng mẫu không đúng tiêu chuẩn, làm xét nghiệm ADN không được."

"Không đúng tiêu chuẩn? Không thể làm? Tại sao?"

"Dùng tóc làm xét nghiệm ADN, cần yêu cầu chân lông của tóc, tốt nhất phải có tới năm sáu sợi, hàng mẫu của cô là sợi tóc bị cắt ngang."

Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt hiểu rõ.

Cho nên, muốn làm xét nghiệm AND xem đó có phải là con trai của Dương Dương cùng Hứa Vi Nhân hay không, yêu cầu cô phải tự tay giật năm sáu sợi từ trên đầu Dương Dương?

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn sương chiều ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài, tòa nhà tập đoàn Dương thị phía đối diện vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Giật lông trên đầu cọp, chuyện này có chút khó khăn, làm không tốt còn bị cắn thê thảm.

Nhưng, dù có khó khăn đến mấy, tóc trên đầu Dương Dương... Cô nhất định phải giật cho bằng được, tỉnh làm không được thì chuốc thuốc!

Quyết định xong, Địch Lệ Nhiệt Ba xuống tầng hầm để xe, vừa lúc gặp được Giang Niệm đứng trước cửa thang máy đang chuẩn bị về nhà.

"Giang Niệm? Về sao?"

Hình như Giang Niệm mới vừa luyện tập xong, tóc vẫn còn ướt: "Dạ."

"Đi chung xe, chị đưa em về."

Nếu là lúc trước, Giang Niệm sẽ đồng ý rất dứt khoát, hôm nay lại lên tiếng cự tuyệt: "Không cần, hôm nay em có chút việc."

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không hoài nghi, chỉ gật đầu.

Thời gian tan tầm, đường xá kẹt xe rất nghiêm trọng, chỉ từ phía dưới tầng hầm để xe đến trước cửa chính công ty, đã tốn hết mười tới phút của cô.

Đang nghĩ làm cách nào chút nữa nhổ lông trên đầu cọp mà không bị cọp cắn, thì nhìn thấy Giang Niệm đeo khẩu trang cùng nón, không khoa trương đi đến giao lộ phía trước.

Địch Lệ Nhiệt Ba phanh xe lại, đang chuẩn bị ấn loa, lại nhìn thấy gương mặt Giang Niệm không chút cảm xúc đi đến gần một chiếc Maybach đang đậu ven đường.

Trên ghế phụ có người xuống xe, cung kính cúi người mở cửa xe cho cậu.

Giang Niệm làm như có điều cố kỵ, nói hai câu với người trong xe, tiếp theo sau mới lên xe.

Cách đến quá xa, Địch Lệ Nhiệt Ba không nghe được cậu nói cái gì, cũng nhìn không được người ngồi trong xe là ai. Nhưng trong ấn tượng ban đầu của cô... Không phải Giang Niệm chỉ là một đứa trẻ thuộc gia đình bình thường sao?

Bằng không như thế nào bị Thiên Ngu phong sát, hết đường sinh sống phải ngậm ngùi đến phim trường làm nhân viên dọn dẹp?

Mua được Maybach, còn có tài xế cùng vệ sĩ riêng, không giống như là người thường nha.

Một đứa trẻ gia đình bình thường dấn thân vào giới giải trí, đi Maybach? Chuyện này thấy thế nào cũng khiến người khác dễ nghĩ bậy.

Chẳng lẽ... Giang Niệm có chuyện gì gạt cô?

Tuy rằng đây là việc tư của Giang Niệm, cô không có quyền hỏi đến. Nhưng cậu nhóc tuổi còn nhỏ, chưa trải qua qua hiểm ác mùi đời, người trên Maybach là người tốt thì không sao, nhưng lỡ như là người có ý xấu, bị lừa thì tính làm sao bây giờ?

Căn cứ vào trách nhiệm bà chủ của Giang Niệm, Địch Lệ Nhiệt Ba cho rằng bản thân vẫn nên gọi điện thoại hỏi cậu vẫn hơn.

Điện thoại thực mau được bắt máy.

"A lô! Giang Niệm, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?"

Phía bên kia đường dây tạm dừng một lát, Giang Niệm đè thấp giọng, nói: "Chị Nhiệt Ba, Em... Em mới vừa lên xe chuẩn bị về nhà, chị tìm em có việc sao?"

"Chị chợt nhớ tới một chuyện, ba ngày sau không phải em tham gia gameshow sao? Có một ít yêu cầu em cần chú ý đến muốn dặn dò em đôi chút. Hiện tại em có thể quay trở lại công ty một chuyến được không? Xong việc chị đưa em về."

Giang Niệm im lặng một lát, nói: "Chị Nhiệt Ba, hiện tại em có việc gấp, sáng sớm ngày mai em đến công ty nói sau được không chị?"

Có việc gấp.

Nếu Giang Niệm không muốn, cô cũng không thể miễn cưỡng.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ nghĩ, lên tiếng: "Ok, ngày mai gặp."

Cắt đứt điện thoại.

Có lẽ là do cô quá lo lắng thôi, lên một chiếc Maybach mà thôi, đều là người trưởng thành rồi, có cái gì cần lo lắng...

Ngày mai nói bóng nói gió, hỏi một chút, xem rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Cùng lúc đó, sau khi ngưng cuộc gọi, Giang Niệm lạnh lùng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, di động nắm chặt trong tay, ngón tay vô ý thức mà không ngừng ấn mở màn hình, màn hình sáng lên lại đen, đen lại sáng lên.

Toa sau xe rộng mở thoải mái giờ lại tràn ngập không khí trầm trọng.

Bên trong xe, tầm mắt quá mức tối tăm, thấy không rõ toàn cảnh cũng như gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh. Ngoài cửa sổ xe, ngẫu nhiên có một hai ngọn đèn đường xẹt qua, có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh thấu xương cùng cặp chân mày đầy nghiêm nghị.

Người đàn ông kia thấp giọng cười: "Cậu bạn nhỏ à, đừng khẩn trương, chúng ta chỉ là về nhà ăn bữa cơm bình thường với ba mà thôi."

Giang Niệm tay cứng lại.

"Anh không nên dẫn em về ăn cơm, người đó sẽ không vui."

"Không có chuyện đó! Ba chờ mong ngày này thật lâu rồi."

Giang Niệm quay đầu sang, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, đáy mắt nặng nề nồng đậm hận ý cùng âm u: "Em sẽ không làm ông ta vui sướиɠ."

Chiếc xe chuyển bánh, chậm rãi chạy vào khu biệt thự.

――――

Bên kia, Địch Lệ Nhiệt Ba thuận lợi thông qua con đường kẹt xe, vừa đến nhà thì thấy có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang giày da từ biệt thự đi ra.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, dừng lại, nghiêng người, hơi hơi khom lưng giống như chào hỏi.

Cô nghi hoặc nhìn bác Trần đang đưa người này ra cửa.

Bác Trần cười giới thiệu nói: "Vị tiên sinh này là tới gửi thiệp mời cho lão tiên sinh."

"Thiệp mời?"

Người đàn ông xa lạ giải thích, nói: "Chúng tôi là tới gửi thiệp mời tiệc tối từ thiện cho lão tiên sinh đưa."

Nhiệt Ba đã hiểu.

Thì ra là tiệc tối từ thiện Dương Dương nói hồi tối hôm qua.

Vào cửa.

Ông nội Dương đang ngồi ở trên sô pha nói chuyện với Dương phu nhân, trước mặt là một tấm thiệp mời.

"Ông nội, mẹ, con đã trở về."

"Đã trở lại? Đúng lúc đang nói tới con."

"Con?"

"Đúng vậy"

Dương phu nhân đưa tấm thiệp mời kia cho cô xem.

"Ba ngày sau, thành phố A có tổ chức một buổi tiệc tối từ thiện. Trước kia, đều là Dương Dương đi chung vơi mẹ, năm nay đặc biệt muốn mời ông nội mấy đứa đến tham gia. Nhưng hai ngày nay thời tiết quá lạnh, sức khỏe của ông nội luôn luôn không tốt, không muốn ra ngoài. Cho nên muốn để mẹ và hai vợ chồng con đi."

"Tiệc tối từ thiện? Có truyền thông đến không mẹ?"

"Đây là điều khẳng định, làm sao vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lộ vẻ mặt khó khăn, nói lời cự tuyệt: "Ngày đó con có chút việc, có khả năng đi không được."

Ba ngày sau, Giang Niệm tham gia chương trình gameshow đầu tiên sau khi ký hợp đồng với công ty cô, mà thằng nhóc cũng là nghệ sĩ đầu tiên công ty ký. Đương nhiên cô phải tận tâm tận lực giúp đỡ thằng bé, trước đó đã đồng ý làm khách mời đặc biệt cho chương trình, đã đồng ý rồi... Giờ đổi ý thì không tốt lắm.

Quan trọng nhất chính là, tham dự loại trường hợp này với Dương Dương? Quan hệ giữa cô và Dương Dương còn chưa có cho hấp thụ ánh sáng đâu, đi cái gì mà đi.

"Vậy sao? Vậy đợi lát nữa Dương Dương xuống con nói chuyện lại với nó ha."

"Được rồi, việc này đợi lát nữa lại nói, đói bụng chưa? Ông Trần, phiền ông kêu Dương Dương xuống ăn cơm."

Quần áo cũng chưa đổi, Dương Dương từ trên lầu xuống, ngồi ở trước bàn ăn.

―― "Gần đây bộ Dương Dương nhàn như vậy sao? Về sớm như vậy?"

Nhiệt Ba ngồi xuống, nhéo chiếc đũa, suy nghĩ cặn kẽ nên làm sao mới rút được tóc của Dương Dương.

"Đúng rồi, vừa rồi người của quỹ từ thiện đã cho người tới đưa thiệp mời, là buổi tối vào ba ngày sau, con chuẩn bị đi là vừa."

Dương Dương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba vùi đầu ăn cơm, cơ thể còn nghiêng sang một bên né tránh, toàn thân viết " mặc kệ bà đây " bốn chữ.

Dương Dương cười lạnh: "Con biết, con và Nhiệt Ba nhất định sẽ đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn anh, rất là khó xử, nói: "Nhưng ngày đó em có việc, có khả năng..."

"Đẩy."

"Là chuyện rất quan trọng..."

"Đẩy!"

"......"

―― "Tức chết! Tức chết! không khác gì bức mình phải công bố mối quan hệ với anh ta?"

―― "Xong rồi! Xong rồi! Anh ta muốn mình phải treo cổ trên thân cây của anh ta!"

―― "Tên chó này, trước kia giữ kín như bưng, xem mình như không khí, tiệc tùng gì cũng đều không dẫn mình theo. Quả thật không có nhân quyền mà, hiện tại chuyện gì cũng ném lên trên người mình, có ý gì? Kêu thì tới, không thích thì đuổi đi sao?"

―― "Tức giận nha!"

Địch Lệ Nhiệt Ba căm giận ăn cơm, ánh mắt không tự chủ được luôn ngó ngó đầu tóc đen dày đầy sức sống của anh.

―― "Không được, mình phải nghĩ cách mới được."

Dương Dương nhìn cô một cái.

"Đúng rồi..."

Ông nội Dương nhắc nhở anh: "Đến lúc đó, người của gia tộc họ Giang khẳng định cũng sẽ có người đi, con chú ý một chút."

Dương Dương gật đầu: "Dạ, con đã biết."

"Gia tộc học Giang?"

"Điện tử Giang thị chuyên về khoa học kỹ thuật"

Dương phu nhân giải thích, nói: "Trước kia từng quan hệ hợp tác với chúng ta, nhưng sau đó quan hệ dần phai nhạt theo thời gian."

Địch Lệ Nhiệt Ba đã biết.

Thì ra là gia tộc của nam chủ.

Giang Hoài và Dương Dương giống nhau, đều là người từng có dây dưa vào bốn năm trước với Hứa Vi Nhân. Thật ra, đàn ông mà Hứa Vi Nhân từng có dây dưa cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn từng diễn chung với Hàn Kiêu. Những cậu ấm thiếu gia nhà giàu đời thứ hai cũng từng có chút quan hệ với Hứa Vi Nhân.

Chẳng qua chỉ có ba người này là có máu mặt, nên được viết đến nhiều, những người khác đều là phông nền, tất cả chỉ vì chứng minh Hứa Vi Nhân có sức quyến rũ mà thôi.

Mà bởi vì Giang Hoài ôm được người đẹp về, là do Giang Hoài không có một người vợ giống như cô, nơi nơi đối đầu với Hứa Vi Nhân.

Nhưng mà, thực bất hạnh chính là... Dương Dương có.

"Ông xã..."

Địch Lệ Nhiệt Ba ân cần kẹp một con tôm vào trong chén của anh, *hiền thê lương mẫu mỉm cười, nói: "Gần đây anh làm việc rất vất vả, ăn nhiều một chút."

*Hiền thê lương mẫu: Làm một người vợ hiền, một người mẹ biết cách dạy con.

Từ sau tối hôm qua bị Địch Lệ Nhiệt Ba cắt một nắm tóc, hiện giờ mỗi khi Dương Dương đối mặt với cô, tinh thần luôn luôn nâng cao đề phòng, e sợ con điên Địch Lệ Nhiệt Ba này lại làm điều gì khiến anh trở tay không kịp.

"Cảm ơn."

"Vợ chồng với nhau anh cảm ơn cái gì"

Địch Lệ Nhiệt Ba vô cùng tri kỷ, nói: "Ông xã, gần đây anh rất bận đừng làm bản thân mệt mỏi, em thường đọc được mấy tin chết đột ngột vì thức đêm tăng ca, anh cũng phải cẩn thận nha."

Dương Dương ấn đường nhíu chặt, từ khi có thể nghe được lời nói trong lòng Nhiệt Ba tới nay, ấn đường của anh chưa từng giản ra bao giờ.

Nghe giọng Nhiệt Ba, hình như còn rất chờ mong tình cảnh này sẽ xảy ra.

Lại tính làm cái gì nữa đây?

Ông nội Dương hỏi một câu: "Gần đây công việc trong công ty rất nhiều sao?"

"Không nhiều lắm, giai đoạn này xem như tạm thời xử lý xong rồi."

"Vậy là tốt rồi"

Dương phu nhân gắp miếng xương sườn cho anh, giọng lo lắng, nói: "Gần đây ngày nào con cũng tối khuya mới về nhà, phải bồi bổ cơ thể."

Sự chú ý của mọi người trở lại bàn cơm, trên bàn chỉ nghe thấy âm thanh của chén đũa.

"Trời ơi! Ông xã, anh.... Anh có tóc bạc kia kìa"

Một tiếng thét kinh hãi khiến cho mọi người trong phòng chú ý.

Địch Lệ Nhiệt Ba mất bĩnh tĩnh buông đũa xuống, đứng dậy, hai bàn tay vươn thẳng ra, mục tiêu là đầu của hắn.

Dương Dương nghiêng cơ thể sang bên kia, phản ứng cực nhanh, lập tức rời khỏi ghế, đứng cách cô một cái ghế, vẻ mặt đề phòng nhìn cô: "Làm gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba tay ngừng ở trước mắt Dương Dương, vẻ mặt vô tội, nói: "Em thấy anh có tóc bạc... Cho nên muốn nhìn kỹ xem sao thôi, anh làm gì phản ứng dữ vậy?!."

"Không cần, khẳng định là do cô nhìn lầm rồi, ngồi xuống lo ăn cơm của cô đi."

Dương phu nhân nhìn về phía Dương Dương, nghi ngờ không biết có thật hay không, nói: "Cái gì, con mới bao nhiêu tuổi mà đã có tóc bạc rồi?"

"Không thể nào, là Nhiệt Ba nhìn lầm thôi." Nói xong, trừng mắt liếc Địch Lệ Nhiệt Ba một cái.

Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng không hề thiếu so với Dương phu nhân: "Mẹ, khẳng định có, vừa rồi con chính mắt thấy!"

Dương phu nhân lo lắng mà nhìn Dương Dương: "Dương Dương, tuổi còn trẻ đã có tóc bạc hơn phân nửa là do cơ thể con bị mệt mỏi, con để Nhiệt Ba nhìn thử xem, xem rốt cuộc có hay không?!"

"Đúng vậy đó ông xã, anh mau để em nhìn xem đi."

Dương Dương muốn nổi lửa lại tìm không thấy cớ, biểu tình " cô chơi đủ rồi " nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba làm bộ không nhìn thấy, đơn giản đứng lên, đánh danh nghĩa tất cả vì tốt cho anh, ỷ vào có ông nội và mẹ ở tại đây, mạnh mẽ cưỡng chế anh, một tay ôm vai anh, một tay bẻ đầu anh, mò mò sờ mó tóc trên đầu anh, làm bộ làm tịch tìm tóc bạc.

"Ông xã, anh đừng gấp, rõ ràng vừa nãy em nhìn thấy được nha"

Cô cẩn thận kíƈɦ ŧɦíƈɦ vài cái, giọng đây kinh ngạc, như phát hiện ra lục địa mới.

"Ông xã! Anh thật sự có tóc bạc nè, để em nhổ giúp anh nha!"

"Địch Lệ Nhiệt Ba!"

"Anh đừng nhúc nhích! Thật sự có tóc bạc, em thấy rồi! Hiện tại em nhổ ngay đây!"

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy hành động sét đánh không kịp bưng tai, kìm chặt đầu Dương Dương, tính chuẩn thời cơ, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy mấy sợi tóc của Dương Dương, giật mạnh.

"Ay ――"

Dương Dương mặt đều tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, hét: "Địch Lệ Nhiệt Ba!"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ba sợi tóc màu đen vừa giật xuống trong tay, ngẩn ra, như xấu hổ vì hành động nhìn lầm của mình, nhìn Dương Dương, xin lỗi cười, nói: "Xin lỗi nha ông xã, em nhìn lầm rồi!"

Dương Dương căn bản nửa chữ đều không tin, căm tức nhìn cô: "Có phải cô cố ý hay không?"

"Sao em có thể làm ra hành động cố ý như vậy được?" Biểu tình của Địch Lệ Nhiệt Ba là cực độ khϊếp sợ, dùng ánh mắt chỉ trích anh, tại sao anh lại nghĩ cô như vậy.

"Anh thật sự hiểu lầm rồi... Em..."

Cô ở một bên mừng thầm trân trọng bỏ ba sợi tóc vào khăn giấy, cẩn thận bao lại, lại giả vờ vô tội nhìn Dương Dương, ủy khuất, nói: "Em cũng là do khẩn trương lo lắng cho anh nên mới nhìn lầm thôi mà, anh đừng nóng giận..."

"Được rồi, được rồi."

Ông nội Dương lên tiếng giảng hòa: "Một chuyện nhỏ mà thôi, Nhiệt Ba cũng là lo lắng cho con, có cái gì tức giận hả, ăn cơm."

Ông nội Dương ra lệnh một tiếng, ai cũng không dám cãi lại.

Dương Dương căm tức nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nhìn khóe miệng che dấu không được mừng thầm, căm giận cầm đũa lên.

―― "Ba sợi đã tới tay, he he he, đợi lát nữa nghĩ cách giật tiếp ba sợi!"

Che lại chỗ vừa bị Địch Lệ Nhiệt Ba giật xuống một nhúm tóc, Dương Dương một lời khó nói hết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Địch Lệ Nhiệt Ba.

Giật ba sợi, còn muốn giật tiếp ba sợi nữa?

Quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước!

Sau khi ăn cơm xong, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi nói chuyện chơi với ông nội Dương, sau đó lên lầu.

Trong phòng, không thấy bóng dáng Dương Dương, đi bộ đến phòng làm việc, thấy đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, Địch Lệ Nhiệt Ba thò đầu vào, ánh mắt phát sáng như vừa mới tìm được kho báu.

―― "Tìm được rồi!"

Dương Dương ấn đường nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đang lén lút ngoài cửa: "Đi lấy chút trái cây đến cho tôi."

"Dạ, ông xã, em đi lấy ngay."

Ngay lúc Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người xuống lầu, Dương Dương mặt không cảm xúc, đứng dậy, nhanh chóng đóng chặt cửa phòng, cũng khóa trái.

Muốn chơi anh? Nằm mơ!!!

Bưng một dĩa trái cây lên lầu, Địch Lệ Nhiệt Ba cầm then cửa, đang chuẩn bị mở ra, lại phát hiện cửa đã được khóa trái từ bên trong.

"Ông xã?" Cô gõ gõ cửa.

Bên trong không động tĩnh.

Địch Lệ Nhiệt Ba lại gõ gõ cửa, cao giọng nói: "Ông xã, trái cây đã đem lên cho anh rồi nè."

"Tạm thời chưa muốn ăn, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi." Giọng Dương Dương từ bên trong truyền ra.

―― "Tên chó đó thuộc giống Husky ngáo lòi đi? Chút thế này chút thế kia!"

―― "Suốt ngày toàn nghĩ làm chuyện xấu với cô? Trong đầu chứa thứ gì không biết?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhét một miếng trái cây vào trong miệng: "Vậy em đi ngủ trước đó nha, ông xã à, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút nha."

―― "Tôi cũng không tin đêm nay anh không trở về phòng ngủ!"

Hai tay của Dương Dương đang đánh bàn phím bạch bạch, ấn đường lún sâu, quả thực có thể kẹp chết con ruồi.

9 giờ.

10 giờ.

11 giờ.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn đồng hồ treo tường, mí mắt trên dưới đánh nhau đùng đùng.

Sao Dương Dương còn chưa trở về phòng ngủ.

Buồn gần chết.

Việc gì mà quan trọng đến như vậy, đã trễ thế này còn không thể nghỉ ngơi.

Dựa vào thời gian làm việc bạc mạng như anh ta, tóc bạc chỉ là chuyện bình thường, có điều cô chắc chắn, anh ta sớm hay muộn gì cũng nằm trong đội ngũ chết đột ngột.

12 giờ rưỡi.

Cửa phòng lặng lẽ mở.

Địch Lệ Nhiệt Ba cuộn tròn ở trên sô pha, một cái chăn mỏng rơi trên mặt đất, hiển nhiên là chờ anh ngủ quên rồi.

Dương Dương bó tay, liếc nhìn cô.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, tỉnh tỉnh."

Không có động tĩnh.

Một sợi tóc từ gương mặt chảy xuống trên mặt, như có chút ngứa, nửa mộng nửa tỉnh, Địch Lệ Nhiệt Ba duỗi tay cào cào, ấn đường nhíu chặt, trong miệng nói mớ lẩm bẩm vài câu.

Quay đầu sang hướng khác, lại nặng nề ngủ.

Dương Dương cười một tiếng.

An tĩnh ngủ, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu hơn so với ban ngày thích gây chuyện ầm ĩ nhiều.

Suốt ngày cũng không thể an phận dùm anh?

Cả ngày làm trời làm đất, cũng không sợ mệt sao?!

Dương Dương hơi thông giọng, bước lên, khom người, một tay vòng đến sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, một tay ôm đầu gối cô, hai tay âm thầm dùng sức, ôm Địch Lệ Nhiệt Ba lên.

Động tác quá lớn, Địch Lệ Nhiệt Ba như muốn tỉnh, cô dựa vào đầu vai Dương Dương dụi dụi mặt, nặng nề ngủ tiếp. Hô hấp ấm áp quanh quẩn ở vùng cổ đầy nhậy cảm của Dương Dương, có hơi ngứa, còn có hơi nóng nóng, mùi hương ngọt nị quanh quẩn chóp mũi của anh, khiến nơi nào đó của anh rụt rịt.

Dương Dương hít một hơi thật sâu, sợ đánh thức cô, nhẹ nhàng ôm cô đến trên giường.

Một khi vừa dính giường, Địch Lệ Nhiệt Ba trở mình, không có một chút dấu hiệu thức tỉnh, đưa lưng về phía Dương Dương, tiếp tục ngủ.

"Thật nặng, giống y như heo."

Đây là Địch Lệ Nhiệt Ba chưa tỉnh, nếu tỉnh, nghe anh nói như thế, thế nào cũng phải anh chết tôi sống với Dương Dương.

――――

Tia sáng mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu ở trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, cô từ từ chuyển tỉnh.

Tối hôm qua ngủ một giấc ngon lành, một giấc ngủ tỉnh, chỉ cảm thấy dư thừa sức lực.

Bên gối trống không, chắc là Dương Dương đã dùng xong cơm sáng đã đi làm rồi.

Tối hôm qua, cũng không biết anh ta trở về phòng ngủ lúc nào.

Từ từ, tối hôm qua?

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ quay trở về, bỗng nhiên ngẩn ra, hoảng hốt nhớ tới cái gì, thầm nghĩ không tốt.

Tối hôm qua, không phải cô đợi Dương Dương trở về phòng ngủ sao? Cô nhớ rõ mình nằm ở trên sô pha, sao một giấc ngủ dậy lại thấy đang ở trên giường?

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ hồi lâu cũng không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ Dương Dương ôm mình lên giường?

Không có khả năng!

Không có khả năng... Đi?

Dương Dương còn biết... Ôm người lên giường ngủ?

Địch Lệ Nhiệt Ba tưởng tượng đến cái cảnh tượng kia, toàn thân đều ớn lạnh.

Dương Dương chỉ biết cho cô một đá, đá tỉnh cô rồi mắng một câu, sau đó mặt lạnh kêu cô lên giường ngủ, chỗ nào sẽ dịu dàng như vậy, còn vô cùng săn sóc ôm cô lên giường?

Tối hôm qua ngủ quá sớm, không giật được sợi tóc nào. Hôm nay tìm một cơ hội lại giật tiếp mấy sợi của Dương Dương mới được, ba sợi quá ít, cỡ chục sợi đi, như vậy cho bảo đảm.

Mở chăn ra, đang chuẩn bị rời giường, có một thứ thu hút tầm mắt của cô, phát hiện tóc rụng ở trên gối của Dương Dương.

Tóc?

Địch Lệ Nhiệt Ba bò bò nhích nhich lại gần chiếc gối của Dương Dương nhìn mấy sợi tóc rụng đó.

Không nhiều không ít, vừa đúng ba sợi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ba sợi tóc này chìm vào suy nghĩ, không khỏi cũng quá khéo.

Cô cẩn thận nâng niu cầm một sợi tóc lên, cẩn thận xem xét tỉ mỉ, có chân lông!!!

Dương Dương bắt đầu rụng tóc?

Quả nhiên, người mang trên lưng áp lực lớn, đều dễ dàng trọc đầu.

Tưởng tượng đến bộ dáng Dương Dương bị hói trụi đầu, Nhiệt Ba nhịn không được cười như điên.

Cô mang ý nghĩ độc ác, chờ tên chó đó tới độ tuổi trung niên bụng phệ còn đầu trọc, xem ai còn muốn anh, hừ.

Nhưng mặc kệ thế nào, sáu sợi tóc xem như đã đủ.

Cô cầm ba sợi tóc lên, bỏ chung vào trong túi plastic cất chứa ba sợi tóc phía trước, kép khóa zip.

Thành công.

Cùng ngày, cô đem tóc của Dương Dương đến bệnh viện, được thông báo giống kết quả sẽ có sau một tuần, hiện tại điều cô cần phải làm là chờ đợi.

Di động vang lên.

Là Giang Niệm gọi tới.

Trong điện thoại, giọng Giang Niệm vẫn là tràn đầy sức sống thanh xuân: "Chị Nhiệt Ba, ngày sau em sẽ tham gia gameshow, ngày hôm qua chị nói có chuyện muốn dặn dò em, là chuyện gì vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi, cô phải giải thích với Giang Niệm như thế nào đây, ngày đó chị không thể đi chung với em tới gameshow được!

Tưởng đều không cần tưởng, tên chó con Dương Dương kia khẳng định sẽ không để mình đi, thất tín với người khác là điều cô không thích, nó trái với quy tắc làm người của cô. Mà, từ khi dính vào Dương Dương, cô toàn làm ngược với quy tắc của bản thân, anh ta là khắc tinh của cô sao?!

Kẹp ở bên trong, Địch Lệ Nhiệt Ba lọt vào tình thế khó xử.

Lần đầu tiên cảm thụ được phiền não của An Nhã.

Hết chương 46