Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Dương Ba] Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu (1188)

Chương 38: Gặp Hứa Vi Nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cách bốn năm, Hứa Vi Nhân từ nước ngoài trở về, ảnh chụp ở sân bay chấn động mọi người.

Fans chia làm ba loại.

Mới vừa vào giới giải trí không lâu, ví dụ như Giang Niệm loại này, chưa từng nghe nói qua Hứa Vi Nhân, đối loại tin tức này khinh thường nhìn lại.

Loại thứ hai, là fans bốn năm trước của Hứa Vi Nhân. Tuy rằng hiện giờ phong cảnh không còn như xưa, nhưng tin tưởng vững chắc Hứa Vi Nhân là vương giả trở về, nhất định có thể tái hiện lại ngày xưa huy hoàng.

Loại thứ ba, là những người không có hứng thú đối với cô, từng chứng kiến hình ảnh bốn năm trước, cũng chứng kiến hình ảnh thay đổi trong suốt bốn năm nay, giới giải trí đổi mới nhanh như vậy, lúc này Hứa Vi Nhân trở về lại như thế nào, cô ta không phải người không thể thay thế.

Loại fans thứ hai cùng loại fans thứ ba ồn ào đến túi bụi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, thông tin Hứa Vi Nhân trở về là có thật.

Trong khi mọi người nhón chân chờ thông tin Hứa Vi Nhân trở về giới giải trí, một tháng đi qua, hai tháng đi qua, một chút tin tức cũng không có.

Hình ảnh sân bay hai tháng trước giống như một viên đá nhỏ rớt vào mặt hồ bình tĩnh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ một làn sóng nhỏ, sau khi mặt nước tĩnh lặng, lại không một tiếng động biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Hứa Vi Nhân trầm ổn, ở phim trường xa xôi, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng trầm ổn, hành động như ngày thường, ban ngày đóng phim, buổi tối video call chụt chụt với Dương Dương. Tuy rằng trong lòng tràn ngập kích động cùng chờ mong việc Hứa Vi Nhân về nước, nhưng cô là diễn viên, có chức nghiệp đạo đức.

Chính là trời có sập xuống, cũng phải chờ cô hoàn thành bộ phim này rồi lại nói sau.

“Nhiệt Ba, lại đây, nhìn đứa nhỏ này thử xem có quen mặt không”

Đứa bé? Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức nhìn qua ngay.

Là một bé trai mặc trang phục cổ trang, ước chừng ba bốn tuổi, mở to một đôi mắt trong suốt, không hề chớp mắt nhìn cô, thật sự rất ngoan.

“Đây là?”

Đạo diễn Từ nửa nói giỡn, nói câu: “Con trai của cô và Hàn Kiêu.”

Hàn Kiêu đang ngồi xem kịch bản nhìn sang ngay lập tức.

“Được rồi, không đùa hai người nữa, đây là con trai của Thích Minh Nguyệt và Triệu Tử Hành, chạy nhanh chuẩn bị một chút, đợi lát nữa quay cảnh cuối rồi.”

Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt nhìn đạo diễn Từ, ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mụp của cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, con tên là gì? Mấy tuổi rồi?”

Giọng của con nít mềm mềm mại mại, lại cực lực nghiền ngẫm từng chữ một, nói rõ ràng từng lời nói, cực kỳ đáng yêu.

“Con tên là Chu Thành Thành, năm nay ba tuổi.”

“Vậy con có biết đợi lát nữa muốn làm cái gì không?”

“Biết”.

Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn mà nói: “Đóng phim.”

“Ngay cả đóng phim con đều biết?”

“Là mẹ dạy.”

“Thật ngoan!”

Mấy bạn nhỏ ba bốn tuổi thật đúng là đáng yêu, không gây chuyện không ồn ào sẽ không bị ghét, không biết con trai Hứa Vi Nhân có đáng yêu như vậy hay không?

Nhân viên tại hiện trường làm tốt phân đoạn chuẩn bị quay.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở trên bàn đu dây, trong lòng ngực ôm cậu bạn nhỏ đáng yêu, chậm rì rì đong đưa bàn đu dây.

Ánh mặt trời vào đông vừa đủ nhiệt độ, chiếu ánh sáng ấm áp khắp Ngự Hoa Viên hoang vu, cái ấm giữa mùa đông lạnh giá thấm vào ruột gan.

Những lời hát đồng giao trong hoa viên phát tán ra bốn phía, màn ảnh chuyển hướng ra phía ngoài hoa viên, Hàn Kiêu mặc cẩm y, nghe tiếng ca ngừng chân lại, thái giám thị vệ đi theo phía sau sôi nổi lui ra.

Anh nhẹ nhàng đi vào Ngự Hoa Viên.

Trong đôi mắt đen nhánh, chỉ còn lại một bóng hình xinh đẹp trên bàn đu dây.

Màn ảnh kéo cao, chuyển hướng hai chú chim chụm đầu, cọ vào nhau đang đậu trên nhánh cây.

Trong hoa viên truyền đến tiếng cười như chuông bạc của trẻ con.

“Cut ――”

Đạo diễn Từ đứng dậy, vỗ tay: “Qua! Nhiệt Ba quá tuyệt, đóng máy!”

Hàn Kiêu tặng cô một bó hoa, cho cô một cái ôm thật chặt, chúc mừng cô thuận lợi đóng máy.

Địch Lệ Nhiệt Ba ôm bó hoa hồng lớn, trong lòng không biết mùi vị ra sao: “Cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này chăm sóc tôi thật tốt.”

Đạo diễn Từ tiến lên: “Muốn nói cảm ơn, hẳn là tôi tới nói mới đúng, cảm ơn cô diễn vai Thích Minh Nguyệt có hồn đến như vậy, có cơ hội, chúng ta lại hợp tác.”

“Nhất định.”

Đêm đó, Địch Lệ Nhiệt Ba mời cả đoàn phim ăn cơm, lần này đóng phim, cô rất vui vẻ, không có cảnh người lừa ta gạt như những đoàn phim trước. Nếu có cơ hội, cô xác thật muốn lại lần nữa hợp tác với đạo diễn Từ.

Trước lúc tan cuộc, Hàn Kiêu đặc biệt gọi cô lại.

Giới giải trí chính là như vậy, suốt mấy tháng sớm chiều ở chung, sau khi diễn xong cơ hồ không chạm mặt.

“Có cơ hội lại liên hệ.”

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi giật mình, ngược lại cười nói: “Được.”

Hôm sau, Địch Lệ Nhiệt Ba không dây dưa với đoàn phim lâu, mà là mang theo Giang Niệm cùng với toàn ê kíp trực tiếp trở về thành phố A.

Không thông báo cho bất kỳ ai.

Cô nhờ An Nhã tìm một căn phòng cho Giang Niệm, chờ giải quyết chuyện hợp đồng giữa cậu và Thiên Ngu, lại nói đến chuyện ký hợp đồng với công ty sau.

Giang Niệm đồng ý.

“Làm sao vậy? Thấy vẻ mặt em rầu rĩ không vui.”

Sau khi lo liệu xong chuyện của Giang Niệm, Địch Lệ Nhiệt Ba đi nhờ xe của An Nhã về nhà.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỏi mệt xoa ấn đường, lắc đầu: “Không có việc gì.”

An Nhã tay lái xoay một vòng cong.

“Đừng”

Địch Lệ Nhiệt Ba ngăn lại: “Không trở về nhà chính, đưa em về Nhất Phẩm Lan Đình.”

An Nhã trêu ghẹo nói: “Đây là làm sao vậy? Trước một tiếng một tiếng Dương Dương hận không thể lập tức đóng máy trở về nhào vào lòng, như thế nào hiện tại đóng máy, ngược lại không muốn gặp mặt anh ta?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, sắc mặt bình tĩnh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Im lặng thật lâu, làm An Nhã cảm giác có chút không thích hợp.

“Em... Rốt cuộc làm sao vậy?”

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài: “Chị biết Hứa Vi Nhân không?”

“Đương nhiên biết, hình như là... Hơn hai tháng trước về nước, còn mang theo một đứa bé. Yên lặng không tiếng động, hai tháng trước tham gia một talk show, kể hết những gian khổ đã trải qua trong mấy năm nay, nghe tới rất đáng thương, làm sao vậy?”

“Đáng thương?”

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh lùng cười: “Cô ta có đáng thương hơn em không?”

Càng nói càng kỳ quái.

“Rốt cuộc em làm sao vậy?”

“An Nhã, chị biết không? Hứa Vi Nhân quen biết với Dương Dương từ trước.”

“Quen biết?”

An Nhã cả kinh: “Quen ở mức nào?”

Nếu chỉ là quen biết bình thường, Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không thất hồn lạc phách như vậy.

Chẳng lẽ...

Nhưng cô chưa từng nghe qua?

“Bọn họ đã từng... Em không biết, chi biết hình như quen biết trên mức độ bạn bè.”

“Hình như? Nhiệt Ba, mấy chuyện loại này em phải biết rõ ràng, đừng suy nghĩ bậy bạ”

Gương mặt Địch Lệ Nhiệt Ba hiện ra hai chữ đau đớn: “Chị không biết, Dương Dương và Hứa Vi Nhân... Bọn họ đã từng...”

Cô đau khổ nhắm mắt lại, như không muốn tiếp tục nói thêm gì.

An Nhã nắm chặt tay lái, truy vấn: “Đã từng như thế nào?”

Địch Lệ Nhiệt Ba che mặt thất thanh, nghẹn ngào, hét lên: “Đừng hỏi, em không muốn nghĩ tới. Lần này Hứa Vi Nhân trở về, còn mang theo một đứa con trai. An Nhã... Chị biết không, đứa nhỏ này, rất có khả năng là của Dương Dương!”

“Dương Dương?”

An Nhã không thể nói không khϊếp sợ, muốn an ủi Địch Lệ Nhiệt Ba. Trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Cô bay nhảy khắp các quán bar, hưởng hết hoa thơm cỏ lạ, lại chưa từng giống như Địch Lệ Nhiệt Ba, một lòng một dạ chết ở trên người một người đàn ông.

Nếu người đàn ông của cô có người phụ nữ khác, hai người kia còn có con, như vậy khẳng định cô sẽ thiến tên khốn đó, một chân đạp bẹp tên chó đó, sẽ không làm bản thân có nửa điểm phiền lòng thua thiệt.

“Không đúng, sao em biết là của Dương Dương? Dương Dương nói? Hay là chính em phát hiện ra?”

“Người khác nhìn không ra, nhưng em nhìn ra, thằng bé quả thực là một khuôn mẫu từ Dương Dương ấn ra tới!”

Một cái khuôn mẫu ấn ra tới?

An Nhã nghi hoặc nhớ lại diện mạo của đứa bé kia.

Không giống nha?

Giống chỗ nào?

“An Nhã, chị nhất định phải giúp em!”

“Em cứ việc nói, chị có thể giúp nhất định giúp.”

“Chị giúp em hẹn cô ta ra ngoài.”

“Hẹn ra ngoài?”

“Đúng vậy!”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc bình tĩnh, nói: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với cô ta.”

“Nói... Không phải... Nhiệt Ba, trước tiên, em cần phải bình tĩnh một chút. Nghe chị nói nè, mọi chuyện còn chưa có rõ ràng, em đừng xúc động. Em hỏi Dương Dương trước được không? Hỏi rõ ràng chuyện về đứa bé đó rồi chúng ta lại hành động sau.”

“Hỏi rõ ràng?”

Địch Lệ Nhiệt Ba bi phẫn nhìn cô: “Còn có cái gì không rõ ràng! Lúc Dương Dương học đại học, bọn họ là đồng học, trai đơn gái chiếc, lâu ngày sinh tình, bằng không tại sao cô ta lại có con với Dương Dương!”

“Em... Trước từ từ...”

An Nhã càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Em có chứng cứ gì chứng minh... Đứa bé kia là con của Dương Dương?”

Địch Lệ Nhiệt Ba cái gì cũng nghe không vào, đắm chìm ở thế giới riêng của chính mình: “Em tuyệt đối sẽ không để cô ta phá hư hôn nhân của em và Dương Dương! An Nhã, chị mau chóng giúp em hẹn cô ta ra ngoài, em phải nói chuyện nghiêm túc với cô ta!”

“Cái này......”

“Chị không muốn giúp em?”

“Nguyện ý! Chị đương nhiên nguyện ý, ok, để chị nghĩ cách liên lạc cô ta, giúp em hẹn cô ta ra ngoài để em hỏi rõ ràng, được chưa?”

Địch Lệ Nhiệt Ba đáy mắt rưng rưng: “Cảm ơn chị An Nhã.”

Chiêu này là tuyệt chiêu cô học được từ nhỏ.

Nữ phụ ác độc đều hành động như vậy.

Kiêu ngạo ương bướng, xúc động ngu ngốc, không điều tra chân tướng mọi chuyện, một mực tin tưởng những gì bản thân nhìn đến, tin những gì bản thân nguyện ý tin, đặc biệt là những chuyện nhằm vào nữ chủ, một đường chạy như điên trên con đường tìm đường chết.

Địch Lệ Nhiệt Ba tin tưởng, không bao lâu nữa, Dương Dương sẽ hoàn toàn chán ghét mình.

Sau đó ly hôn với cô!

Tình tiết trong tiểu thuyết còn không phải là như vậy sao? Cô chính là một người phụ nữ sẽ nhân danh vì yêu Dương Dương mà chuyện gì cũng đều làm ra được!

Nghĩ lại thật là tuyệt vời.

Hoàn mỹ!

――――

An Nhã làm việc đáng tin cậy, hai ngày sau điện thoại thông báo cô, đã thành công hẹn Hứa Vi Nhân, địa điểm là một tiệm cà phê nội thành.

Cùng ngày, Địch Lệ Nhiệt Ba make-up đậm, to son môi đỏ chót, mang theo một túi xách hiệu LV giới hạn trên toàn cầu, đeo kính râm, hạng nặng võ trang đi thẳng đến nơi hẹn.

Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy ra cửa tiệm cà phê, thì nhìn thấy một người phụ nữ gương mặt dịu dàng, trang điểm không lố lăng, ngồi trong một góc.

Địch Lệ Nhiệt Ba biết, đây là bản mặt tình nhân mang thai đến trước mặt chính thế than thân trách phận, nói hai người mới là tình yêu chân thành, đây cũng là vai Hứa Vi Nhân rất thích đóng.

Năm tháng yên bình, không tranh không đoạt, cực kỳ giống ánh trăng sáng lóe lên trong bóng đêm trên vòm trời tối đen kia.

Khiến người ta chỉ liếc mắt một cái đã khó quên.

Là loại hình phụ nữ mà đàn ông thích nhất, một bóng dáng một nụ cười, có thể đủ kích phát du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đàn ông. Lúc đa sầu đa cảm, có thể kích động ý muốn bảo vệ của đàn ông.

Cô hùng hổ đi đến trước mặt Hứa Vi Nhân: “Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi Dương Dương?”

Hứa Vi Nhân giật mình ngẩn người: “Cô là Nhiệt Ba đi? Tôi biết cô, chào cô, tôi là Hứa Vi Nhân.”

Hứa Vi Nhân vui vẻ vươn tay chào hỏi cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba khinh miệt thoáng nhìn bàn tay của cô ta, cũng không tính toán duỗi tay nắm, ngồi xuống ở trước mặt cô ta.

Hai người, quả thực chính là hai loại hình cực đoan.

“Cô hẹn tôi ra có việc gì sao?”

“Đương nhiên là có”

Địch Lệ Nhiệt Ba tháo kính râm xuống, đặt túi xách giới hạn ở trên bàn, một bộ dáng P*tài đại khí thô, tôi rất có tiền: “Tôi nghe nói cô mang theo một đứa bé về nước, nói cho tôi, cha của đứa bé đó là ai? Là Dương Dương sao?”

Đề cập tên này, Hứa Vi Nhân có hơi hơi xuất thần, như chìm vào trong dĩ vãng.

Cô cũng không có nói lời nào.

Im lặng trong một thời gian dài làm Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ tức giận.

“Thật là Dương Dương? Hứa Vi Nhân, cô thật là mưu mô xảo quyệt, muốn dùng con trai làm lợi thế gả vào nhà họ Dương phải không?”

“Tôi không hiểu rõ, Địch tiểu thư lời này là có ý gì?!”

“Tôi có ý gì? Đừng giả đò, cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì sao? Tôi nói cho cô, tôi và Dương Dương đã kết hôn hai năm, cô cảm thấy mẹ và ông của Dương Dương sẽ để một con tiểu tam bước vào cửa nhà họ Dương sao?”

“Cô và Dương Dương... kết hôn?”

Nhìn Hứa Vi Nhân kinh ngạc, Địch Lệ Nhiệt Ba cao ngạo nâng lên cằm: “Cô còn không phải là muốn tiền sao? Tôi có tiền, tôi cho cô, nói đi, cô muốn bao nhiêu mới đồng ý rời khỏi Dương Dương, mới có thể dấu chết chuyện con trai vào trong bụng?”

Hứa Vi Nhân sửa sang lại biểu tình của bản thân, khép hờ mi dịu dàng cười: “Thì ra Địch tiểu thư tìm tôi, chính là vì việc này?”

“Bằng không đâu? Chẳng lẽ cô muốn trở lại giới giải trí? Không quan hệ, tôi có thể giới thiệu mấy nhân vật cho cô, đủ nuôi sống bản thân cô cùng con, chỉ cần cô ngậm chết chuyện này ở trong lòng.”

Hứa Vi Nhân im lặng không nói gì.

Ngồi ở chỗ kia, như là một đóa hoa trắng không tranh không đoạt với đời.

Địch Lệ Nhiệt Ba ấn đường hơi nhếch.

Đóa hoa trắng này cho cô có cảm giác diễn còn tốt hơn cô?

Không được!

Không thể thua!

Nhân vật nữ phụ độc ác này là của cô, quyết không thể bại bởi đóa hoa trắng này!

Địch Lệ Nhiệt Ba móc ra một thẻ ngân hàng từ trong túi xách, ném xuống trước mặt Hứa Vi Nhân, ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn không để người phụ nữ trước mắt vào mắt.

“Tiền trong card cũng đủ cô sống hơn nửa đời, làm người, vẫn là muốn đủ, đừng quá tham.”

Hứa Vi Nhân coi thường tấm thẻ ngân hàng kia, khinh thường nhìn lại.

“Cô nói, bao nhiêu tiền cô mới đồng ý rời khỏi Dương Dương?”

Hứa Vi Nhân cũng không phủ nhận cũng không cự tuyệt, cô nói: “Năm mươi triệu.”

“Năm mươi triệu?”

Địch Lệ Nhiệt Ba cười: “Cho nên cô đây là cam chịu đứa bé đó là của Dương Dương? Cô xác định năm mươi triệu là có thể rời khỏi Dương Dương?”

Hứa Vi Nhân nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, xem như cam chịu.

Hai người mắt đối mắt, không chút nào lùi bước.

Một giây, hai giây.

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn bỏ ngược vào túi xách, bình tĩnh đứng dậy, cầm túi xách LV giới hạn cô mới mua lên, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Hứa Vi Nhân, sạch sẽ lưu loát nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Phụt!

Năm mươi triệu?

Tên chó đó xứng sao?

Hết chương 38
« Chương TrướcChương Tiếp »