*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.***
Toàn bộ hiện trường đóng phim vô cùng yên tĩnh.
Nói là mọi vật đều tĩnh cũng không phải nói quá.
Từ lúc Địch Lệ Nhiệt Ba bắt đầu hướng dẫn Lý Hàn Tinh, tất cả đều xảy ra trong chớp nhoáng. Ba giây trước còn đang hảo hảo giao lưu kỹ năng diễn xuất với nhau, ba giây sau chỉ nghe thấy một tiếng bạt tai vang giòn. Địch Lệ Nhiệt Ba đánh nhanh rút gọn, Lý Hàn Tinh bị dấu bàn tay trên mặt doạ cho sợ hãi.
Ba giây, năm giây không thấy ai phản ứng, Địch Lệ Nhiệt Ba bắt đầu không có kiên nhẫn, "Túi chườm nước đá đâu!"
"Tới rồi!" Nhân viên đoàn làm phim nào dám chậm trễ, bước nhanh chạy tới, trên tay cầm hai túi chườm nước đá, cho Địch Lệ Nhiệt Ba một túi. Một túi còn lại cầm ở trong tay, do dự không biết có nên đưa cho Lý Hàn Tinh hay không.
"Lý tiểu thư, thật không có ý tứ, tôi một khi đã diễn kịch chính là dễ dàng nhập vai như vậy. Vừa rồi tại sao cô không tránh đi? Bất quá tay tôi vốn rất mềm mại, hôm nay khẩu vị không tốt nên không ăn cơm, người cũng không còn sức nữa, đánh cô nhẹ như vậy chắc cô cũng không đau đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba cẩn thận chu đáo nhìn gương mặt sưng đỏ của Lý Hàn Tinh, "Bất quá... Lý tiểu thư, mặt cô có phải quá dễ bị hỏng hay không? Tôi chỉ nhẹ nhàng đυ.ng một cái như vậy, liền đỏ rồi. Mau, dùng túi chườm nước đá thoa một chút."
Nói xong, cô cầm túi chườm đá nhét vào trong tay Lý Hàn Tinh.
Trên gương mặt Lý Hàn Tinh đau rát, trên tay cầm túi chườm nước đá. Đầu mùa đông, không biết là do thời tiết quá lạnh hay là túi chườm nước đá quá mát, cũng có lẽ là do nguyên nhân khác, toàn thân đều run rẩy.
Lúc nhân vật nữ chính của bộ phim này cuối cùng vẫn rơi xuống trên tay của Địch Lệ Nhiệt Ba, Lý Hàn Tinh liền đối với Địch Lệ Nhiệt Ba hận thấu xương. Cô tự hỏi tại sao cô và Địch Lệ Nhiệt Ba cùng một lúc đến công ty, nhưng những năm nay công ty đối với cô chẳng quan tâm. Cô đi hỏi gấp, cũng chỉ cho cô một hai vai diễn quần chúng. Trái lại, Địch Lệ Nhiệt Ba liên tiếp được ký kết với nhiều bộ phim truyền hình, người cũng càng ngày càng nổi.
Thẳng đến có một ngày, cô ngẫu nhiên nghe được một tin đồn, nói đằng sau Địch Lệ Nhiệt Ba có chỗ dựa, cho nên mới có thể ký kết được nhiều như vậy.
Lý Hàn Tinh đột nhiên hiểu rõ, ở Ngu Nhạc Quyển, cái gì cũng không quan trọng, chỉ có nổi tiếng mới quan trọng.
Quả nhiên, sau khi đã trao thân thể, người kia liền lấy được cho cô nhân vật nữ chính của bộ phim « hoàng đồ », thậm chí còn nguyện ý vì cô ra tay chỉnh Địch Lệ Nhiệt Ba. Thật không nghĩ Địch Lệ Nhiệt Ba có thể trụ lâu như thế, vậy mà có thể thuận lợi giải ước với Trời Ngu.
Nhân vật nữ chính lần nữa rơi xuống trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba, mà người kia cũng không chịu vì loại chuyện nhỏ nhặt này ra tay lần thứ hai.
Cô đành lùi bước cầu xin vai diễn nữ phụ số ba, việc này đối với Lý Hàn Tinh mà nói, không thể nghi ngờ chính là từ Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục. Vốn là nhẫn nhịn một bụng lửa, muốn ở cảnh quay đầu tiên xả giận, cho Địch Lệ Nhiệt Ba một cái cảnh cáo.
Cơn giận này còn chưa được xả ra, ngược lại mình bị đánh một bạt tai, Lý Hàn Tinh làm sao có thể nhịn.
"Cô... cô cố ý!"
Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp nhận khăn tay trợ lý đưa tới, như không có việc gì xoa tay, biểu lộ rất khϊếp sợ, "Tại sao tôi có thể cố ý? Vừa rồi tôi cũng đã nói, nhập vai quá sâu mà thôi, cô đừng so đo như vậy mà."
So đo?
Lý Hàn Tinh nhất thời có loại xúc động muốn tiến lên xé xác gương mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Cô bị đánh, ngược lại là lòng dạ của cô nhỏ hẹp?
"Địch Lệ Nhiệt Ba! Cô khinh người quá đáng!"
Mấy nhân viên quyết định tiến đến khuyên ngăn cô ta, "Lý tiểu thư, đừng xúc động, chị Nhiệt Ba khẳng định không phải cố ý!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, nhún vai, "Lúc muốn đánh người khác thì ngang ngược càn rỡ, mình bị đánh lại phẫn nộ ngập trời như vậy. Lý Hàn Tinh, làm người cũng đừng ác độc như thế, thiện lương một chút."
"Chị Nhiệt Ba, chị đừng nói nữa, đạo diễn đang nhìn kìa!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn sang Từ đạo diễn, cười cười, đi qua, nói: "Từ đạo diễn, rất xin lỗi, vừa rồi chỉ bảo nhất thời quá nhập vai."
Từ Tư Minh ho một tiếng, thấp giọng nói: "Lần sau chú ý một chút, trước mặt mọi người, tôi mà nhìn thấy, không ngăn cản thì không tốt lắm."
Không có kỹ năng diễn xuất lại còn ngang ngược, không có đạo diễn nào thích cả.
Từ Tư Minh ở Ngu Nhạc Quyển nhiều năm như vậy, người nào tốt người nào xấu, ông đều thấy được.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười, "Vâng."
Từ Tư Minh nhìn Lý Hàn Tinh một chút, cao giọng nói: "Hàn tinh, không sao chứ?"
Lý Hàn Tinh tức giận đến toàn thân phát run, làm sao có thể không có việc gì, vừa định nói chuyện, liền bị Từ Tư Minh đánh gãy.
"Nếu không còn chuyện gì, thợ trang điểm đâu, trang điểm lại cho Hàn Tinh đi. Hàn Tinh, cô không phải cảm thấy không dễ chịu sao? Quay xong rồi thì mau đi về nghỉ ngơi đi, biết chưa." Nói xong, cao giọng nói với nhân viên ở đây: "Mọi người chuẩn bị, cảnh này chúng ta tranh thủ quay một lần duy nhất là xong."
Thợ trang điểm nơm nớp lo sợ đến trang điểm lại cho Lý Hàn Tinh, kiên trì nhắc nhở cô ta, "Chị Hàn tinh, chị... Chị đừng khóc."
Lý Hàn Tinh trừng thợ trang điểm kia.
Trợ lý của cô ta đến, nói khẽ với Lý Hàn Tinh: "Chị Hàn tinh, chị đừng nóng giận, nhiều người nhìn như vậy, thanh danh của Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ như nào trong lòng chị cũng rõ ràng. Chị làm như vậy sẽ chỉ làm người bên trong đoàn làm phim ghét cô ta hơn mà thôi, truyền đi sẽ bị bôi đen. Không bằng chúng ta rộng lượng một chút, để mọi người nhìn thấy lòng rộng lượng của chị."
"Thế nhưng cơn giận này tôi..."
"Chị Hàn tinh, cơn giận này quan trọng hay là thanh danh của chị quan trọng hơn?" Trợ lý thấy bốn bề vắng lặng, tiến đến bên tai Lý Hàn Tinh nói: "Vừa rồi em đã quay lại video rồi."
Câu nói này thành công khiến Lý Hàn Tinh trầm mặc.
Đúng vậy, những năm nay cô không ngừng trèo lên trên, chính là vì muốn nổi tiếng. Lúc trước cái gì cũng không có liền phải nhịn, chỉ cần có thể nổi tiếng, cái gì cô cũng có thể làm.
"Được, tôi không chấp nhặt với cô ta. Cô ta kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, để tôi nhìn xem cô ta đắc ý được bao lâu." Ánh mắt Lý Hàn Tinh âm trầm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cách đó không xa, "Tìm một cơ hội đăng video đi."
"Vâng."
"Hàn tinh, trang điểm không?"
"Có!" Lý Hàn Tinh nhịn xuống tất cả cảm xúc phẫn nộ dưới đáy lòng, thái độ khiêm tốn, nhìn không ra nửa điểm không cam lòng, "Rất xin lỗi Từ đạo diễn, là tôi chậm trễ thời gian của mọi người."
"Không sao, đi trang điểm đi. Nhiệt Ba, mau, tranh thủ một lần duy nhất."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười quay lại hiện trường quay phim.
Từ đạo diễn hô một tiếng, bắt đầu quay lại từ đầu.
Lần này Lý Hàn Tinh xem như học được Địch Lệ Nhiệt Ba một nửa, sắc mặt nữ phụ ác độc kia so với trước đó tốt hơn nhiều. Cuối cùng, Lý Hàn Tinh giơ tay cắn răng nghiến lợi nhẫn nại nhẹ nhàng rơi xuống, giống như gió thu lướt nhẹ qua mặt, một chút vết tích cũng không có.
"Cắt -- xong!"
Lý Hàn Tinh tỉnh táo, lại làm một bộ sắc mặt nữ chính khổ tình, so sánh với nhân vật cô ta đóng, nhân phẩm đủ thấy như thế nào, Địch Lệ Nhiệt Ba làm người thật là phách lối cay nghiệt.
Chí ít, ở trong mắt mấy tiểu thịt tươi còn chưa tiếp xúc qua Địch Lệ Nhiệt Ba, đã xem cô thành loại người không thể đắc tội không thể tới gần.
"Tiền bối Hàn, ban đêm anh có ba cảnh quay, khả năng đêm này cần anh vất vả một chút."
Hàn Kiêu nhìn nhân viên thông báo gật đầu.
"Hàn Kiêu, chuyện mới vừa rồi kia, anh thấy thế nào?" Nói chuyện chính là người đại diện của Hàn Kiêu, tuổi tương đương với hắn.
Hàn Kiêu nhìn thoáng qua phong ba qua đi, Địch Lệ Nhiệt Ba giống như chuyện vừa xảy ra không có quan hệ gì với cô, ngồi ở trên ghế chuyên tâm nhìn kịch bản, mặt mày thâm thúy, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ nhìn một chút, liền lạnh lẽo cứng rắn thu hồi ánh mắt, "Không liên quan gì đến tôi."
- - --
Bên ngoài hiện trường đóng phim, phó đạo diễn kiểm kê lại danh sách diễn viên quần chúng tối nay, "Phía dưới tôi đọc đến tên ai thì người đó giơ tay lên, nghe chưa."
Phó đạo diễn nhìn thoáng qua những người đang giơ tay, đủ cao, gương mặt cũng coi như đoan chính, đánh dấu vào danh sách tên diễn viên.
"Triệu Tử Dễ."
Đánh dấu.
"Trần Thiếu Mới."
Đánh dấu.
"Trương Hân Di."
Đánh dấu.
Hiện trường đóng phim có mấy người vây quanh một nam diễn viên đi ra.
"Trịnh đạo diễn, gấp cái gì vậy?"
Phó đạo diễn họ Trịnh, nghe được có người gọi hắn ngẩng đầu nhìn một chút, thì ra là một vị diễn viên nam phụ số bốn bên trong đoàn làm phim, "Ban đêm tiền bối Hàn có ba cảnh quay, cần mấy diễn viên quần chúng lộ mặt, tôi ở chỗ này xác nhận lại một chút."
Vị nam minh tinh kia cười cười, đang chuẩn bị rời đi, mắt lơ đãng nhìn lên, trong đám người thấy một thanh niên dáng người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt lại quá mức u ám, đột nhiên nhìn thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời thực sự nhớ không nổi là ai, gặp qua ở đâu.
Nghĩ nghĩ, hắn ghé bên tai Trịnh đạo diễn nói nhỏ vài câu, nhìn qua nam nhân "như hạc giữa bầy gà" trong đám người kia.
Ánh mắt Trịnh đạo diễn cũng nhìn qua, mi tâm cau lại, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu, "Được."
Hắn đi qua, đến trước mặt nam nhân kia, hỏi hắn: "Anh tên là gì?"
"Giang Niệm."
Trịnh đạo diễn tìm tên Giang Niệm ở trong danh sách, cũng gạch chéo.
"Được, người đã đủ rồi, anh đi về trước đi." Nói xong, Trịnh đạo diễn mang theo những diễn viên quần chúng này vào đoàn làm phim.
Giang Niệm đứng ở phía dưới bóng cây, trầm mặc nhìn chăm chú.
- - --
Địch Lệ Nhiệt Ba làm nữ chính, cơ hồ cả ngày đều có cảnh quay, ban đêm có hai cảnh diễn cùng Hàn Kiêu.
"Nhiệt Ba, thuộc lời thoại cảnh thứ mười tám chưa?"
Toàn bộ lời kịch Địch Lệ Nhiệt Ba đều đã ghi nhớ, lúc này mới gật đầu, "Thuộc rồi."
Từ Tư Minh gật đầu, "Vậy tốt."
"Sao vậy?"
"Xảy ra chút việc," Từ đạo diễn lời ít mà ý nhiều, "Cảnh hôm nay của cô và Hàn Kiêu sửa lại, quay cảnh thứ mười tám trước. Cô và Hàn Kiêu có mười phút để học lời thoại, đợi chút nữa trực tiếp quay luôn, có được không?"
"Mười phút?"
"Còn lại chín phút."
Địch Lệ Nhiệt Ba: "..." Vẫn là Từ Tư Minh quen thuộc kia.
May mà cô có trí nhớ tốt, có thể tiếp nhận các loại yêu cầu đột xuất của Từ Tư Minh, đổi thành người khác, sớm đã bị mắng.
Lật ra kịch bản, cảnh quay thứ mười tám quen thuộc hiện ra trước mắt.
"Chị Nhiệt Ba, cảnh quay này cần người đóng thế không? Thế thân của chị..."
Địch Lệ Nhiệt Ba mải đọc kịch bản, thuận miệng đáp: "Quay phim không cần thế thân a."
"Vâng, em biết rồi."
Hàn Kiêu nhìn cô một cái, tiếp tục xem kịch bản.
Đợi sau khi nhân viên kia đi, ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc rơi vào hàng chữ cuối cùng trong kịch bản cảnh quay thứ mười tám: Thâm tình hôn nhau.
... Buổi chiều diễn một cảnh kia, ban đêm lại diễn một cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế.
Ngay từ đầu đã có cảnh quan trọng này, đi thẳng vào chủ đề như vậy được sao?
Chín phút sau, hai người tập duyệt lại lời thoại một lượt, trừ cái dòng cuối cùng kia.
Đối mặt với một soái ca mặt lạnh như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba kỳ thật rất xấu hổ.
"Cái kia... Tiền bối Hàn, nụ hôn cuối cùng kia, hay là chúng ta thử tá vị (1) một lần?"
(1) Tá vị: Một loại hành động làm người từ xa tưởng đang hôn môi.
Hàn Kiêu tỉnh táo nhìn kịch bản, nói: "Không cần, đợi chút nữa trực tiếp quay là được."
Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.
Trực tiếp quay?
Phong cách làm việc của Hàn Kiêu, nghiêm túc như vậy sao?
Cô còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.
"Sao vậy? Có vấn đề gì không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng lắc đầu, "Không có vấn đề."
Cô đem mặt trốn ở phía sau kịch bản. Là hôn thật... Thế nhưng đây là nụ hôn đầu của cô, cô vẫn luôn giữ gìn, chẳng lẽ hôm nay phải ở trước mặt mọi người, hiến tặng cho Hàn Kiêu sao?
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nghĩ tới đó, tâm bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Không được, phải tỉnh táo!
Cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hàn Kiêu.
Tim đập rộn lên càng thêm nghiêm trọng.
Không hổ là thần tượng toàn giới giải trí, nam nhân này không khỏi cũng quá đẹp trai đi!
So sánh với cẩu nam nhân Dương Dương kia... Từ từ, trường hợp này tại sao lại nhớ tới cái cẩu nam nhân kia?
Mười Dương Dương cũng so ra kém Hàn Kiêu!
Trong lòng yên lặng mắng mười câu cẩu nam nhân, lúc này mới điều chỉnh lại được tâm tình.
"Nhiệt Ba, Hàn Kiêu, chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi."
Hai người đồng thời buông xuống kịch bản, đi vào hiện trường quay phim.
Cảnh đầu thật ra cũng không dễ diễn, nguyên nhân chủ yếu làm nam nữ chính đối chọi gay gắt chính là sự kiện lũ lụt ở Giang Nam. Sách lược không vừa ý nhau, nữ chính không phục nên tranh cãi này lửa. Vì thế nên lời thoại của Địch Lệ Nhiệt Ba rất nhiều. Mà yêu cầu về khí thế cũng rất cao, không thể yếu hơn Hàn Kiêu, càng không thể mạnh hơn Hàn Kiêu, phải tạo ra một loại cảm giác giương cung bạt kiếm lại không phân được thắng thua.
"Lũ lụt ở Giang Nam, nạn dân đông đảo, bách tính nhân dân lầm than, người chết đói nơi nơi, bệnh dịch nổi lên bốn phía. Vương gia, ngài không đi cứu tế nhân dân gặp nạn, nghiên cứu tình hình bệnh dịch, lại còn ngồi ở đây bàn với ta về chuyện xử tội nạn dân xông vào thành Trường An?" Địch Lệ Nhiệt Ba mi tâm nhíu chặt, ngửa đầu đối mặt với Hàn Kiêu, không nhường chút nào, miệng hùng hổ dọa người, rất có tư thế đập nồi dìm thuyền.
"Cắt -- qua!"
Nhìn ra được mặt mũi Từ đạo diễn tràn đầy hưng phấn.
Dù sao đối với một đạo diễn mà nói, có cái gì so với diễn kịch một lần đã qua có thể làm ông cao hứng hơn?
Địch Lệ Nhiệt Ba người này, hắn không chọn sai!
"Nhiệt Ba, Hàn Kiêu, vất vả một chút, chuẩn bị cảnh thứ hai."
Địch Lệ Nhiệt Ba hồi tưởng biểu hiện vừa rồi của mình, hẳn là rất không tệ, ôm tâm tình muốn được khen ngợi hỏi: "Tiền bối Hàn, vừa rồi tôi diễn tạm được đúng không?"
Hàn Kiêu đã xem qua phim truyền hình của Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng từng nghe nói kỹ năng diễn xuất của cô không tệ, nhưng bây giờ được thể nghiệm, vẫn như cũ khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Kỹ năng diễn của Địch Lệ Nhiệt Ba chưa đến mức đạt đến đỉnh phong, nhưng cũng không nên ở trong những năm nay một mực phải diễn vai nhân vật nữ hai nữ ba không thể ra mặt, cho tới bây giờ mới có bộ phim thứ nhất vào vai nhân vật nữ chính.
Kỹ năng diễn xuất này, phải diễn vai nữ chính mới đúng.
"Thật không tệ."
Cảm giác được vua màn ảnh khích lệ là như thế nào?
Thoải mái vô cùng a!
Nửa giờ sau, Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu thay trang phục, chuẩn bị cảnh thứ hai.
Đây là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng là nụ hôn đầu của nam nữ chính, cũng bắt đầu chuyện tình yêu hận của hai người.
Địch Lệ Nhiệt Ba đổi quần áo bị xé rách tả tơi. Bởi vì kịch bản cần, thợ trang điểm đánh không ít phấn đỏ cho cô, mị nhãn như sóng, cực lực kiến tạo một bộ dáng nữ nhân sau khi bị hạ dược.
Địch Lệ Nhiệt Ba thất tha thất thểu tiến vào, tiếng người huyên náo trong thanh lâu kết hợp với tiếng y phục bị xé rách, sử dụng mọi cách trốn tránh ánh mắt của kẻ thù. Mắt thấy trước mặt có người chú ý đến cô, nữ chính cả kinh, quay đầu muốn tránh né, nhưng vừa quay đầu lại trực tiếp va phải l*иg ngực rắn chắc của nam chính.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Mi tâm Hàn Kiêu gấp vặn, kéo cô đến phía sau cây cột, vừa quan sát xung quanh, một bên đến gần bên tai Nhiệt Ba , thấp giọng nói: "Đừng sợ, có ta."
Địch Lệ Nhiệt Ba bị tra tấn mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, thở ra hơi thở ngọt ngào ấm áp vẩy vào hầu kết Hàn Kiêu, khiến hắn trên dưới kịch liệt nhấp nhô.
Giống như tiểu yêu tinh.
Ánh mắt Hàn Kiêu bỗng nhiên co lại, cánh tay nắm lấy vòng eo Địch Lệ Nhiệt Ba sinh ra một chút mồ hôi.
Hắn biết kịch bản tiếp theo chính là cúi đầu hôn cô.
Trong không khí tràn ngập mùi hương gợϊ ȶìиɦ và mùi rượu tỏa ra từ trong thanh lâu, hôn cô.
Thế nhưng là...
Khi hắn nhìn thấy nước mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy đôi mắt, vòng eo không đủ một nắm, trái tim không thể khống chế bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt.
Tâm sinh lý truyền đến sợ hãi, khiến hắn bỗng nhiên buông cánh tay nắm chặt Địch Lệ Nhiệt Ba, lui về sau mấy bước, rời xa cô.
Giống như ở giờ khắc này trong đáy mắt Hàn Kiêu, Địch Lệ Nhiệt Ba là hồng thủy dã thú gì, hắn tránh không kịp.
"Cắt --" Từ đạo diễn cầm tai nghe, "Hàn Kiêu, sao vậy?"
Nhân viên ở đây hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi giống như không có việc gì phát sinh.
Người đại diện đổ mồ hôi lạnh gấp gáp hướng Từ đạo diễn xin lỗi, "Xin lỗi Từ đạo diễn, hình như Hàn Kiêu không được khỏe cho lắm."
"Chỉ một cảnh hôn nữa thôi là có thể kết thúc công việc được rồi. Hàn Kiêu, cậu kiên trì một chút được không?"
Hàn Kiêu khoát tay, thở sâu, nói: "Thật có lỗi, dùng thế thân đi."
Thế thân?
Đột nhiên bị ghét bỏ, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn người thế thân trước mặt có bóng lưng giống mấy phần Hàn Kiêu, khuôn mặt lại bình thường, nửa ngày không nói nên lời.
Không chỉ mình Địch Lệ Nhiệt Ba, nhân viên đoàn làm phim cũng sửng sốt vô cùng.
Đạo diễn Từ Tư Minh từ trước đến nay, nếu như không tất yếu sẽ kiên quyết không cần thế thân.
Huống chi còn là cảnh hôn.
Lại nói, sự chuyên nghiệp của Hàn Kiêu người trong nghề đều rõ như ban ngày, một nụ hôn mà thôi... Không đến mức phải như vậy a?
Chẳng lẽ...
Hàn Kiêu cự tuyệt hôn Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ có thể là do buổi chiều nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba ngang ngược càn rỡ, không muốn cùng cô có tiếp xúc thân mật.
Trừ nguyên nhân này, cũng không có cái khác.
Hàn Kiêu đã chán ghét Địch Lệ Nhiệt Ba như vậy, tiếp theo có trò hay nhìn rồi.
Từ Tư Minh nhìn sắc mặt Nhiệt Ba liền biết không được tốt, "Nhiệt Ba, nếu không, cô cũng dùng thế thân a?"
Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi, "Vâng."
- - --
Sau khi hai diễn viên đóng thế diễn xong cảnh hôn, Hàn Kiêu không nói một lời, sắc mặt tái xanh rời khỏi hiện trường đóng phim, vào phòng nghỉ ngơi.
"Hàn Kiêu, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi với anh trước đó không phải đã cùng gặp bác sĩ rồi sao? Bác sĩ nói anh đã khỏe lại rồi, trước đó anh cũng từng tiếp xúc với nữ nhân khác, tại sao hôm nay vẫn như vậy?"
Hàn Kiêu vùi đầu trong lòng bàn tay, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đáy mắt đỏ bừng một vòng, nhìn người đại diện Lạc Kiệt đi theo mình mười năm, đáy mắt mờ mịt thất thố, "Tôi không biết."
Chính Hàn Kiêu cũng không biết, Lạc Kiệt càng không biết.
Hắn suy đoán, "Tại sao anh lại sợ hãi Địch Lệ Nhiệt Ba? Có phải là do hôm nay Địch Lệ Nhiệt Ba tát Lý Hàn Tinh khiến anh bài xích cô ấy không?"
Mặt mày Hàn Kiêu biểu lộ một thần sắc cực kỳ khó chịu, "Tôi cũng không biết, tôi nghĩ tôi không phải bài xích cô ấy, tôi chỉ là..." Chỉ là không tự chủ được muốn tới gần, thế nhưng là một khi có ý nghĩ như vậy, lại sợ hãi đến mức muốn đẩy cô ấy ra.
"Chỉ là cái gì?"
Hàn Kiêu không nói gì.
Lạc Kiệt chìm khẩu khí, tiến lên ôm lấy Hàn Kiêu, "Không sao, lần sau chúng ta lại đi gặp bác sĩ."
Cửa phòng nghỉ ngơi nửa đóng nửa mở, lúc Địch Lệ Nhiệt Ba về khách sạn nhìn sang, chỉ nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau.
- - --
Ban đêm Địch Lệ Nhiệt Ba về khách sạn, chuyện thứ nhất chính là đem chuyện này nói cho An Nhã nghe.
"Cái gì? Hàn Kiêu vậy mà đẩy cô ra? Thế nhưng tôi nghe nói Hàn Kiêu ở đoàn làm phim rất hiền lành, có phải cô đắc tội anh ta không?"
"Tôi? Đắc tội anh ta?" Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ nghĩ, "Hình như là do xế chiều hôm nay tôi làm khó dễ Lý Hàn Tinh bị anh ta thấy được, thế nhưng có phải làm đến mức như vậy không? Hôm nay lúc tôi đi qua phòng nghỉ, còn chứng kiến người đại diện của anh ta ôm an ủi anh ta. Tại sao, hôn em, còn không hưởng thụ giống như thế?"
"Người đại diện? Cô nói là Lạc Kiệt sao?"
"Đúng, chính là anh ta, hai người ở cùng một chỗ ôm nhau."
Mi tâm An Nhã gấp vặn, trầm mặc một lát.
"Sao hả?"
An Nhã chần chờ nói: "Cô có biết hay không, Lạc Kiệt là đồng tính."
"Đồng tính?" Địch Lệ Nhiệt Ba trong lúc nhất thời còn không lấy lại được tinh thần, đợi cô kịp phản ứng, há mồm kinh hô, "Đồng tính?!"
"Cô nói nhỏ một chút!"
"Làm sao cô biết?"
"Tôi giống anh ta, đều là người đại diện. Những tin đồn về anh ta người trong nghề ai mà không biết?"
"Nếu như anh ta là đồng tính, vậy Hàn Kiêu..." Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, "Anh ta khẳng định chỉ là an ủi Hàn Kiêu mà thôi."
"Kỳ thật..." An Nhã ấp úng nói: "Cũng có tin đồn nói, Hàn Kiêu và Lạc Kiệt hai người bọn họ... Bất quá chỉ là tin đồn mà thôi, không có chứng cứ."
"Vậy tối nay có khả năng tôi đã thấy được chứng cứ."
Hôm nay Hàn Kiêu không muốn tiếp xúc với mình, lại thêm đêm nay tình nguyện chịu tội với Từ đạo diễn cũng không nguyện ý hôn cô, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi phỏng đoán, Hàn Kiêu anh ta... Thật sự thích nam?
Tinh tế tưởng tượng giống như là thật.
Những năm nay Hàn Kiêu không có bất kỳ chuyện xấu gì, chó săn cũng chưa hề đề đập tới ảnh chụp thân mật của anh ta cùng những nữ nhân khác, rất chán ghét scandal, chẳng lẽ...
Là thật sự đồng tính?
Nghĩ đến điều này, Địch Lệ Nhiệt Ba che miệng kém chút nữa kinh hô.
Loại sự tình này ở trong giới giải trí mặc dù không khó tìm, nhưng nếu như truyền đi, xác thực sẽ đối với sự nghiệp của Hàn Kiêu chịu ảnh hưởng to lớn.
Thế nhưng là giới tính có vấn đề cũng không phải lỗi tại anh ta.
"Cô xác định là hai người bọn họ?"
"Tôi đương nhiên xác định, thấy rất rõ ràng có được không?" Nghĩ nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Đừng nói nữa, nếu đúng thì sao? Thích một người cũng không có gì sai, chuyện này cô cứ coi như tôi chưa từng nói qua đi."
"Được."
"Đúng rồi, cô biết không, hôm nay còn một việc rất đặc biệt." Vì chuyển đi lực chú ý, Địch Lệ Nhiệt Ba đem sự tình buổi chiều với Lý Hàn Tinh một năm một mười nói cho An Nhã nghe.
Bên kia An Nhã nghe được nhánh hoa run rẩy.
"Cô ta đáng bị như vậy! Cô không biết, lúc trước Lý Hàn Tinh đoạt kịch bản của cô có bao nhiêu phách lối, loại người này ỷ vào phía sau mình có chỗ dựa, làm xằng làm bậy... Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cô."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười, "Biết cô không có ý tứ kia, bất quá hôm nay tôi đúng là rất thoải mái."
Thua cẩu nam nhân Dương Dương kia liên tiếp ba lần, lửa giận bị kìm nén này nhờ Lý Hàn Tinh mà tiêu tan được hơn phân nửa. Ai bảo cô ta không có mắt, ngày đầu tiên liền đυ.ng đến cô.
"Nhưng cô cũng đừng quá đắc ý, Lý Hàn Tinh tuyệt đối sẽ mượn chuyện này gây sóng gió!"
"Tôi sợ cô ta sao?" Những scandal trên tạp chí biến mất quá lâu, cô còn cảm thấy gấp gáp. Nếu quả thật Lý Hàn Tinh có thể thêm củi vào lửa, cô còn phải cảm ơn Lý Hàn Tinh một phen.
"Tôi biết cô không sợ cô ta, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt trước khi dính scandal thì hơn."
"Vậy cảm phiền cô đã quá quan tâm, chờ tôi trở về, sẽ phát cho mọi người cái hồng bao lớn!"
"Chỉ chờ bà chủ cô nói câu này. Được, ban đêm tôi vẫn còn có hẹn, không có việc gì thì tôi cúp trước."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười mắng một câu: "Thấy sắc quên bạn!"
Cúp máy, Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, đuổi sự tình của Hàn Kiêu trong đầu mình đi. Điều chỉnh lại tâm tình, mắt nhìn thời gian, tính toán tỉ lệ bây giờ Dương Dương ở nhà là bao nhiêu, chuyện hôm nay về Lý Hàn Tinh, ngàn vạn không thể bỏ qua.
Nửa giờ sau, cô gọi video call.
Lần thứ nhất không nhận.
Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp tục gọi lần thứ hai.
Lần thứ hai vẫn như cũ không nhận.
Địch Lệ Nhiệt Ba kiên nhẫn gọi lần thứ ba.
Sau ba lần gọi, Dương Dương mới gọi video.
Xem xét bối cảnh cửa sổ sát đất phía sau lưng Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt Ba liền biết người này vẫn ở thư phòng làm việc.
"Có chuyện gì?"
Rất tốt, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia.
Địch Lệ Nhiệt Ba hít hít mũi, đưa bàn tay đặt ở trước màn hình, "Dương Dương, anh nhìn xem, đây là cái gì?"
Cách màn hình, Dương Dương làm sao biết cô lại làm cái trò quỷ gì,"Bàn tay."
"Anh cẩn thận nhìn đi!"
Dương Dương không muốn tiếp tục làm trò bí hiểm với cô, đêm nay công việc chồng chất, hắn phải nhanh chóng xử lý xong mới được, "Không có việc gì thì tôi cúp trước."
"Chờ một chút!" Địch Lệ Nhiệt Ba một mặt bất lực nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh không thấy lòng bàn tay em sưng lên sao?"
Dương Dương: "... Có chuyện gì, nói thẳng."
Nhiệt Ba ủy khuất đan xen chỉ vào lòng bàn tay, nói: "Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của em ở đoàn làm phim, là cảnh đối mặt với Lý Hàn Tinh. Lão công, anh cũng biết mà, trước đó Lý Hàn Tinh đoạt kịch bản của em, về sau lại bị em đoạt về. Mặc dù vai nữ chính này vốn dĩ chính là của em, thế nhưng là nữ nhân Lý Hàn Tinh này thật sự rất ác độc, cô ta một mực ghi hận trong lòng với em. Xế chiều hôm nay, thời điểm quay phim cô ta thừa cơ muốn tát em!"
Dương Dương mắt nhìn ghế sô pha, hỏi: "Việc này cùng tay cô có quan hệ gì?"
"Quan hệ lớn!" Địch Lệ Nhiệt Ba nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Anh không ở hiện trường anh không biết, kém chút em đã bị Lý Hàn Tinh dọa cho chết rồi. Sắc mặt của cô ta thật đáng sợ, may mắn em phản ứng kịp thời, ở thời điểm cô ta muốn đánh em liền ngăn cản, nhiều người nhìn như vậy, sao em có thể chịu thua thiệt chứ? Mà kỹ năng diễn xuất của Lý Hàn Tinh thật là chênh lệch, vì không dám chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim, cho nên em có lòng tốt dạy cô ta diễn kịch, nhất thời nhập vai quá sâu liền nhẹ nhàng đánh cô ta một bàn tay, thế nhưng em không nghĩ tới, da mặt cô ta lại dày như vậy, lòng bàn tay của em cũng bị sưng lên!"
Dương Dương: "..." Mỗi lần đều có thể bị nữ nhân này làm cho đổi mới hạn cuối (2).
(2) Đổi mới hạn cuối: Ý ở đây là chỉ nhờ Nhiệt Ba mà sức chịu đựng của Dương Dương càng ngày càng cao thâm.
Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý gân cổ gắt giọng nói: "Lão công, anh nhìn xem, đau chết em rồi."
Dương Dương: "..."
"Như vậy mà anh cũng không thèm dỗ dành người ta? Hôm nay người ta..."
"Cô nói chuyện tử tế cho tôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba ho khan hai tiếng, "Hôm nay em chịu ủy khuất lớn như thế, anh cũng không an ủi em một chút?"
Dương Dương dựa vào phía sau một chút, giật giật chỉnh cà vạt, "Nếu đau thì thoa túi chườm nước đá."
"Anh không thể an ủi em được nhiều hơn hai câu sao?"
"Uống nhiều nước nóng."
... Cẩu nam nhân!
"Cảm ơn anh đã an ủi. Lão công, em nhớ anh lắm, chúng ta tách ra hai ngày em liền nhớ anh. Em rất muốn trở về gặp anh, thế nhưng Từ đạo diễn không cho phép bọn em tùy ý xin phép nghỉ, cho nên, anh có thể đến gặp em không?"
"Khụ khụ --" Âm thanh ho khan từ phía Dương Dương truyền tới.
Địch Lệ Nhiệt Ba chấn động.
Đây là âm thanh của Dương lão tiên sinh.
Dương lão tiên sinh cũng ở thư phòng sao?
Mới vừa nói những lời kia đều bị ông nghe thấy được?
Cẩu nam nhân vậy mà không nhắc nhở cô!
Cố ý! Nhất định là cố ý! Địch Lệ Nhiệt Ba mài răng.
Dương Dương cố nín cười, chững chạc đàng hoàng nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba, ông cũng ở..."
Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên đánh gãy lời nói của hắn, "Em biết, em cũng rất muốn gặp ông. Anh nói với ông một tiếng, chờ em có thời gian em nhất định trở về gặp ông."
Nói xong cô thở dài, thở sâu, miệng thở không ngừng, không chút nào cho Dương Dương có cơ hội nói chuyện.
"Em thật không nghĩ tới lần này Lý Hàn Tinh sẽ khi dễ em như vậy, thiệt thòi hai ngày trước lúc anh nói muốn phong sát Lý Hàn Tinh em còn thay cô ấy nói tốt, ngăn cản anh, thế nhưng không nghĩ tới cô ta vậy mà..."
"Ai, được rồi, tốt xấu đã từng là đồng nghiệp cùng chung một công ty, em cũng không so đo với cô ta nữa. Lão công, anh cũng đừng phong sát cô ấy nữa, kỳ thật cô ấy ngoại trừ quá ngang ngược càn rỡ, còn lại đều rất tốt."
"Được rồi lão công, ngoài cửa có người gọi em, không nói nữa, có việc bận thì anh làm đi, em cúp trước, yêu anh nha, chụt chụt!"
Một phen sét đánh không kịp bưng tai, Địch Lệ Nhiệt Ba thô bạo cúp máy.
Màn hình điện thoại di động đen một mảnh.
Ở trên ghế sa lon, Dương lão tiên sinh nghe xong toàn bộ câu chuyện, bị câu nói sau cùng của Nhiệt Ba hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, lúc này hỏi: "Phong sát? Dương Dương, chuyện gì đã xảy ra?"
Dương Dương mắt nhìn Dương lão tiên sinh, bất lực cãi lại nói: "Ông, ông nghe cháu giải thích..."