Chương 22

Thành lập phòng làm việc mặc dù rườm rà, nhưng Nhiệt Ba có một chút kinh nghiệm, không đến mức luống cuống tay chân không biết phải làm sao. Trừ việc tuyển nghệ nhân ở bên ngoài có chút phiền não, còn lại hết thảy thuận lợi.

Bất quá khiến cô không ngờ tới chính là, An Nhã vậy mà làm việc năng suất như thế, từ phía Trời Ngu kia kiếm được mấy nhân viên, thậm chí còn dương dương đắc ý nói với cô: "Nhiệt Ba, cô yên tâm, mấy nhân viên này đều là người có nhân tài, không phải ăn không ngồi rồi. Sau khi Trời Ngu thay máu, tất cả đều là người mới, công ty đều mù mịt rối tinh rối mù. Mấy người này đã sớm nghĩ đến chuyện chuyển công ty khác, tôi vừa mới kêu cần tuyển nhân viên, tất cả đều đã đến."

Nhân viên trong công ty Địch Lệ Nhiệt Ba biết rất ít, nhưng cô tín nhiệm An Nhã, người có thể khiến An Nhã nhìn trúng, sẽ không quá kém.

"Có những ai?"

"Biết Trần Mạt không? Trước đó ở trong công ty, thanh danh so với cô còn thối nát hơn. Còn nói anh ta không xứng được đứng ở vị trí hiện tại, bị cư dân mạng bôi đen. Nhưng chỉ trong thời gian một năm, Trần Mạt đã tẩy trắng xóa bỏ tất cả. Còn mấy bộ phận Pro, bộ phận tìm kiến tài nguyên, bộ phận Marketing, mấy người có nhân tài đều đến chỗ chúng ta, tôi cho bọn họ gấp đôi tiền lương. Tôi nói cho cô nghe, cô liền nhìn xem đi, với tình trạng của Trời Ngu hiện tại, qua không được bao lâu, bọn họ khẳng định tự mình đi tìm đường chết."

Nhiệt Ba như có điều suy nghĩ gật đầu.

"Đúng rồi, " An Nhã tựa hồ nhớ tới cái gì, "Lúc trước cô không phải nhờ tôi tìm giúp phòng làm việc sao? Tôi giúp cô chọn một chỗ, cô tuyệt đối sẽ thích."

Sau khi làm thỏa đáng các loại thủ tục và chứng minh, Nhiệt Ba đi nhìn mấy địa điểm, cũng không quá hài lòng, chuyện này liền ủy thác cho An Nhã đi làm.

Đến nay mới có mấy ngày, nhìn kỹ nhanh như vậy sao?

"Chỗ nào?"

"Đường Trường Ninh, cao ốc Tân Hải." An Nhã ý vị thâm trường, nói: "Chỗ ấy cách Nhất Phẩm Lan Đình rất gần, mà đối diện lại chính là công ty của Dương Dương, thế nào? Nơi này không tệ a? Tôi đặc biệt vì cô chọn đó."

- - Vậy, thật sự là cảm ơn cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba biết An Nhã là có ý tốt, không có ý gì khác, nhưng địa chỉ của công ty lại đối diện công ty Dương Dương. Cô bỗng nhiên có loại cảm giác giống như có nỗi khổ mà không nói được.

"... Trừ cao ốc Tân Hải, còn chỗ nào khác không?"

"Hả? Có vấn đề gì sao?"

Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.

Được rồi.

Ở gần cẩu nam nhân này thì đã sao, dù gì cô cũng không cần thường xuyên đến phòng làm việc.

"Không có gì, vậy liền chọn cao ốc Tân Hải, rất tốt." Nghĩ nghĩ, Nhiệt Ba bàn giao cho cô, "Còn nữa, sự tình hai ngày nay chúng ta đã vất vả rồi, buổi tối ngày mai nếu có thời gian, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm."

"Vậy tôi sẽ chờ tiệc lớn của bà chủ."

"Yên tâm, không quên mời cô đâu."

- - --

Làm bà chủ, Địch Lệ Nhiệt Ba vung tiền như rác, mời nhân viên tương lai đến ăn cơm tại Ung Phúc.

Chỗ này ở trung tâm thành phố A, phòng ở được thiết kế theo kiểu dáng thế kỷ trước của Châu Âu, nhiều lần biến dạng, được bà chủ hiện tại nhìn trúng, thuê mười năm, bây giờ xây thành câu lạc bộ tư nhân.

Bởi vì là câu lạc bộ tư nhân, muốn đi ăn một bữa cơm ở đây, phải là hội viên.

Mà muốn trở thành hội viên rất đơn giản, nộp phí mười vạn (1), nhưng phải có người bảo lãnh.

(1) 10 vạn ≈ 330 triệu VND

Đám nhân viên sau khi ngồi xuống nhao nhao líu lưỡi, "Ai da, tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới mình vậy mà sẽ có một ngày có thể đến Ung Phúc ăn cơm, không được, tôi phải quay lại cái video đăng lên mạng."

"Trời ạ, tôi nghe nói cái đũa này đều là làm từ vàng, là thật hay giả?"

"Tôi cảm giác mình đang nằm mơ, tôi nghe nói ở đây, một đĩa sợi khoai tây cũng đã lên tới ba chữ số."

"Đừng làm bộ dạng giống như chưa từng thấy qua việc đời, đây là Ung Phúc, làm sao có sợi khoai tây cho cô ăn?"

An Nhã và Nhiệt Ba chậm rãi tiến vào, nghe được lời nói như thế một phen cười, "Từ hôm nay trở đi, mọi người đều làm chung một chỗ, đừng khách khí, muốn ăn cái gì tự mình gọi, hôm nay bà chủ tương lai của chúng ta sẽ trả tiền."

Nói xong, An Nhã vỗ vỗ vãi bà chủ Địch.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng cười nói: "Đúng vậy a, về sau mọi người cùng làm việc ở một nơi chính là người một nhà, muốn ăn cái gì tùy tiện gọi đi, hôm nay tất cả tôi bao."

Nhân viên phục vụ đưa tới menu.

"Thật sao? Vậy chúng tôi cũng sẽ không khách khí."

"Ai bảo cô cần khách khí? Nhanh lên đi." An Nhã cười đứng dậy, giới thiệu cho Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, tôi giới thiệu cho cô một chút, vị này là Trần Mạt, tôi đã nói qua với cô rồi."

Nhiệt Ba bừng tỉnh đại ngộ, "Trần Mạt, chào anh, thật sự là duyên phận, trước kia làm chung với nhau, về sau vẫn như vậy."

Trần Mạt đã ngoài ba mươi, bớt đi sự ngây ngô của tuổi trẻ, bốn chữ thành thục ổn trọng rất hợp với anh ta.

"Địch tiểu thư, có thể cùng cô..."

Nhiệt Ba đánh gãy lời nói của hắn, "Về sau đã cùng làm chung một chỗ rồi, cũng đừng có mở miệng một tiếng Địch tiểu thư, anh có thể gọi tôi là Nhiệt Ba, hoặc gọi tôi là bà chủ cũng được."

Trần Mạt sững sờ, ngược lại đối với cách nói chuyện dứt khoát của Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Bà chủ, về sau chiếu cố nhiều hơn."

"Đương nhiên, vậy coi như anh đem trong sạch của anh giao vào tay tôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba thốt ra lời này, mọi người đều cười.

Bọn họ làm nghề này, bên trong Ngu Nhạc Quyển người nào cũng đã gặp qua. Địch Lệ Nhiệt Ba ngang ngược càn rỡ, ở bên trong Ngu Nhạc Quyển căn bản không đáng chú ý.

Fan hâm mộ cảm thấy ngứa mắt, nhưng đối với bọn họ, tro bụi cũng không bằng.

An Nhã lục tục ngo ngoe giới thiệu nhân viên khác, Nhiệt Ba yên lặng nhớ kỹ tên của từng người, về sau những người này đều là lực lượng trung kiên của cô, phòng làm việc cuối cùng có thể đi tới đâu, coi như đều dựa vào bọn họ.

"Mọi người ăn trước đi, tôi đi toilet một lát."

Nhiệt Ba rời tiệc, vào toilet trang điểm lại, vừa ra khỏi cửa phòng, đối diện một thiếu niên dáng người cao gầy mạnh mẽ hướng cô chạy tới, dù cho mặt lộ vẻ kinh hoảng, cũng không khó để thấy được thiếu niên này ngũ quan rất xinh xắn.

Phanh -

Một người chạy quá nhanh, một người tránh không kịp, hai người bỗng nhiên đυ.ng phải nhau.

Nhiệt Ba đầu vai bị đυ.ng, dưới chân không vững nghiêng về sau lảo đảo mấy bước, mắt thấy sắp bị ngã vào trên mặt đất, nam hài tử dáng người gầy gò phản ứng cấp tốc, bắt lấy cánh tay Nhiệt Ba, lấy một khoảng cách vừa đúng đỡ cô.

"Rất xin lỗi, tôi..." Thiếu niên thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nháy mắt sửng sốt, "Địch Lệ... Nhiệt Ba? Chị Nhiệt Ba, là chị sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba che lấy đôi vai của mình bị đυ.ng đau, đối với thiếu niên trước mặt này rõ ràng nhận ra mình có một chút ấn tượng, có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời thật đúng là không nhận ra được là ai.

"Cậu là?"

Thiếu niên kích động nói: "Em là Giang Niệm, thành viên nhóm BIG_FIVE ở công ty Trời Ngu."

Địch Lệ Nhiệt Ba bừng tỉnh đại ngộ.

Bảo sao cô lại nhìn quen mắt như thế, thì ra là trước đó đã nhìn thấy trên poster, nhưng chưa từng gặp qua người ngoài đời thực, cho nên không quen biết.

Hiện tại gặp được, người thực so với ảnh trên poster đẹp mắt hơn nhiều.

Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng bóc giống như trứng gà, giữa lông mày tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Dáng người gầy gò lại không yếu ớt, có cảm giác đặc biệt trẻ trung tinh thần phấn chấn bồng bột, là mẫu người của giới trẻ bây giờ.

Cô trước đó đã cảm thấy kỳ quái, xinh đẹp đáng yêu như thế, nhưng nam nhân soái khí ánh nắng này, tại sao lại không nổi được?

Hiện tại gặp qua người ngoài đời thực, lại càng kỳ quái hơn.

"Thì ra là cậu..." Sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba thưởng thức một phen sắc đẹp xong, mới nhìn thấy hắn mặt mày lo lắng, nói: "Tôi không sao đâu, cậu có việc gấp thì đi trước đi."

Ánh mắt Giang Niệm cháy bỏng, không ngừng nghiêng mắt nhìn phía sau, hầu kết khẩn trương trên dưới co rúm, giống như là gặp phải việc gì rất khẩn cấp.

Thần sắc nôn nóng một phen, hắn tựa hồ như đã cùng đường, rốt cục nhịn không được hướng Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng, "Chị Nhiệt Ba, chị có thể... Có thể giúp em một chút không?"

"Giúp?" Địch Lệ Nhiệt Ba mi tâm cau lại.

Theo lý mà nói, một nam hài tử suất khí như Giang Niệm mở miệng xin giúp đỡ, cô khẳng định là không thể từ chối, nhưng lý trí nói cho cô, người dám ở câu lạc bộ Ung Phúc gây chuyện, bình thường cũng không dễ chọc.

Đừng nhìn cô bình thường ở Ngu Nhạc Quyển diễu võ giương oai ngang ngược càn rỡ như vậy, tất cả đều có chừng mực, chỉ đắc tội với người cô giải quyết được, ngược lại nếu chẳng may, chỉ sợ phải cầu xin cẩu nam nhân Dương Dương kia đến cứu cô.

"Công ty kêu em tới bồi khách, nói là có người xem trọng em, đồng ý cho em một vai trong một bộ phim truyền hình. Thế nhưng là em vừa đến đã động tay động chân với em, còn không cho em đi, em thật vất vả mới ra được ngoài, chị có thể..." Nói đến đây, Giang Niệm ngậm miệng, tựa hồ cũng biết mình và Địch Lệ Nhiệt Ba là lần đầu tiên nhận biết, không biết lượng sức, "Thật xin lỗi, chị Nhiệt Ba, em... Không làm phiền chị nữa, em đi trước."

Nói xong, không đợi Địch Lệ Nhiệt Ba nói chuyện, Giang Niệm không một chút do dự, nhấc chân liền hướng phía lối ra đi.

Hành lang vắng vẻ không người, giống như cuộc gặp mặt ngẫu nhiên vừa rồi, thật chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi.

Về đến phòng Địch Lệ Nhiệt Ba một mực nhớ việc này, An Nhã nhìn cô liền biết có tâm sự, cười nói: "Đi đâu tại sao lâu như thế mới trở về? Chuyện gì xảy ra?"

"Mọi người biết nhóm BIG_FIVE không?"

"Tại sao không biết?" Trên bàn cơm có người mở miệng, "Cái nhóm này ban đầu là do chúng em rèn luyện đấy, rõ ràng bên trong nhóm có mấy hạt giống tốt, nhưng chết sống lại không thể nổi được. Nhóm thị trường phân tích, hẳn là đã có rất nhiều nhóm tiểu thịt tươi, cho nên fans liền cảm thấy nhàm chán. Thời điểm tôi rời chức giống như nghe được tin tức nội tình, cái nhóm này công ty chuẩn bị từ bỏ, cho các thành viên solo, đẩy đi diễn cái phim truyền hình, nhìn xem có nổi được hay không."

"Vậy cô có biết Giang Niệm không?"

"Biết, nội tình về cậu ấy rất ít, các phương diện đều rất có tài năng, mà lại cũng còn trẻ. Công ty chắc hẳn là sẽ chuyển cậu ấy sang mảng truyền hình điện ảnh. Em nghe nói tính cách của cậu ấy rất tốt, rất nghe lời một người, trong nhóm cậu ấy là người nghiêm túc nhất, một nam thanh niên rất ưu tú."

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe xong như có điều suy nghĩ.

"Chị Nhiệt Ba, sao vậy?"

"Không có việc gì, " Địch Lệ Nhiệt Ba lấy lại tinh thần, cười nói: "Tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

- - --

Sau khi cơm nước đã no nê, mấy nhân viên cáo biệt với Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi.

Xe của Địch Lệ Nhiệt Ba liền dừng trước bãi đỗ xe ở Ung Phúc, lúc đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, đèn đuôi xe kia truyền đến âm thanh huyên náo, một bóng người lắc lắc ung dung đứng lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình, An Nhã cũng sững sờ, mở đèn pin điện thoại di động chiếu về phía đèn đuôi xe.

"Ai!"

Đèn chiếu sáng vào trên thân thể người kia, hắn theo phản xạ đưa tay lên che trên mặt mình.

"Giang Niệm?" Địch Lệ Nhiệt Ba chần chờ nhìn hắn.

Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba âm thanh, Giang Niệm chậm rãi đem để tay hạ, điện thoại di động đèn pin chiếu vào trên mặt hắn.

Là Giang Niệm không sai, nhưng khác biệt hơn so với Giang Niệm của một giờ trước. Nguyên bản khuôn mặt trắng noãn, bây giờ chỗ xương lông mày và xương gò má lại xuất hiện mấy vết tích máu ứ đọng. Khóe miệng bị rách, có lưu vết máu, cả người nhìn qua mười phần chật vật. Áo khoác không biết vứt nơi nào, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Phía trên tất cả đều là vết tích bùn đất và cỏ dại, còn thêm mấy cái dấu chân.

"Cậu tại sao biến thành cái dạng này rồi?"

Giang Niệm không dám nhìn thẳng vào mắt Địch Lệ Nhiệt Ba, chậm rãi cúi đầu xuống, nói: "Em không sao, Em chỉ là sợ bị người đánh tiếp, vẫn không đi. Em nhận ra số đuôi xe của chị, cho nên... Chị Nhiệt Ba, chị có thể chở em một đoạn đường không?"

Cứ như vậy cúi thấp đầu, thân thể đơn bạc bị cơn gió đầu mùa đông thổi qua, run lẩy bẩy. Gương mặt bầm tím đầu tóc rối bời, trong ánh u ám mơ hồ không rõ, có loại cảm giác bị người ức hϊếp, để người nhịn không được sinh lòng bảo hộ.

Đừng nói Địch Lệ Nhiệt Ba, ngay cả người tung hoành tình trường nhiều năm, vượt qua bao nhiêu bụi hoa, phiến lá không dính vào người như vậy mà An Nhã cũng không thể nhịn được.

"Được chứ! Mau lên xe, đừng để người ta đánh!"

Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa lên tiếng, An Nhã một tay kéo ra chỗ ngồi phía sau cửa xe, để Giang Niệm lên xe.

Nhưng Giang Niệm lại cứ đứng đó không nhúc nhích, ngẩng đầu, bên trong con ngươi sáng ngời tràn đầy tất cả đều là thấp thỏm, hắn nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, tựa hồ đang hỏi thăm ý kiến của cô, giống như nếu như cô nói không được lên, hắn liền thật không lên.

... Cái này mẹ nó ai chịu được?

"Lên xe đi, tôi chở cậu."

Giang Niệm nhất thời xán lạn cười một tiếng, "Cảm ơn chị Nhiệt Ba!"

Mấy người lên xe, rời đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cậu lại ra nông nỗi này?" An Nhã người này từ trước đến nay đều là người vô cùng thương hương tiếc ngọc, một tiểu thịt tươi trẻ tuổi suất khí như vậy ở trước mặt cô bị người khi dễ, trái tim kia như bị người ta cào, vừa ngứa vừa đau.

Giang Niệm khóe môi cười toe toét, "Công ty kêu em bồi khách hộ, em không có đồng ý, cho nên..."

"Người khách kia đánh?"

Giang Niệm giữ yên lặng biểu thị ngầm thừa nhận.

"Công ty chó bức!" An Nhã nổi giận mắng: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thoáng qua cửa kính đằng sau, "Cậu ở đây?"

"Em ở Hoa Tên Uyển, nếu như chị Nhiệt Ba không tiện, đưa em đến chỗ vắng người em tự đi bộ về là được."

"Hoa Tên Uyển? Đi, chúng ta vừa vặn tiện đường, chị đưa em về."

Thiếu niên mặt mày nở rộ một vòng ngượng ngùng ý cười, "Vậy làm phiền chị và chị Nhiệt Ba."

"Không có gì, không phiền phức."

"Ài, nhóm các cậu hiện tại thế nào rồi?"

"Không tốt lắm," Giang Niệm nói: "Chúng ta đã thật lâu không có lịch trình làm việc."

An Nhã thở dài, "Tài năng các cậu tốt như vậy, không thể bị công ty rác rưởi kia làm trễ nãi, cậu có nghĩ tới việc giải ước với công ty không?"

"Giải ước? Không có nghĩ qua," Giang Niệm lắc đầu, hắn thanh tuyến sạch sẽ, có cảm giác người thiếu niên đặc biệt mát lạnh, lúc nói lời này không có một chút ý tứ oán trách, "Chúng ta trả không nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng."

"Cũng đúng."

Chủ đề dừng ở đây.

Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng Hoa Tên Uyển.

An Nhã nhìn tiểu khí cũ nát bên trong, "Em ở nơi này?"

Giang Niệm mỉm cười, cũng không bởi vì chính mình ở nơi này mà cảm thấy khó xử, bằng phẳng nói: "Em tạm thời không có tiền, cho nên trước hết ở nơi này, chị An Nhã, chị Nhiệt Ba, hôm nay thật rất cảm ơn hai người, em có thể kết bạn Wechat với các chị không? Có cơ hội em nhất định báo đáp các chị."

"Không có việc gì, tiện tay mà thôi."

An Nhã lại lấy điện thoại ra, cùng Giang Niệm kết bạn Wechat.

Giang Niệm mắt nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

"... Đi, thêm a." Địch Lệ Nhiệt Ba và Giang Niệm kết bạn Wechat.

Sau khi xuống xe, Giang Niệm nhìn phương hướng xe lái rời đi, ngón cái lau vết máu lưu lại ở khóe miệng, thay đổi bộ dáng vừa mới run lẩy bẩy tác tác, nhàn nhàn đứng ở tại chỗ, trầm mặc nhìn ảnh chân dung của Địch Lệ Nhiệt Ba trên Wechat.

Trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng nhạt chiếu sáng nửa gương mặt, khóe mắt máu ứ đọng càng rõ ràng, khiến mặt mày thâm thúy của hắn mặt tăng thêm mấy phần kiêu ngạo và trương dương.

Trên đường trở về Địch Lệ Nhiệt Ba càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hồi tưởng đến cảnh mới vừa rồi gặp mặt Giang Niệm.

"An Nhã, cô có cảm giác cốt truyện này quen không, giống như tiểu thuyết tiểu kiều thê của bá đạo tổng giám đốc?"

"... Cái gì mà tiểu kiều thê của bá đạo tổng giám đốc?"

"Cô có cảm giác được không, sự tình phát sinh ngày hôm nay rất giống như tiểu thuyết hóa? Anh hùng cứu mỹ nhân... Đây cũng quá trùng hợp đi."

"Tiểu thuyết hóa? Vậy cô nói là, Giang Niệm cố ý?"

"Không biết, mặc dù nhìn không ra cái gì không đúng, nhưng tôi luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào." Nghĩ nghĩ, cô thực sự nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào.

Trong tiểu thuyết Giang Niệm chỉ là một nhân vật pháo hôi, không có xuất hiện nhiều như vậy nha?

Sắc đẹp trước mắt, trên đầu chữ sắc có cây đao, cũng không thể bị làm choáng váng đầu óc, vẫn là nên giữ lại một phần lý trí thì tốt hơn.

- - --

Ba ngày sau, Địch Lệ Nhiệt Ba phòng làm việc chính thức được thành lập, ở bên trong hết thảy mười lăm nhân viên bắt đầu làm việc.

Vừa đi làm, liền gặp chuyện lớn.

"Sao vậy?" Vừa đến công ty, Địch Lệ Nhiệt Ba liền phát hiện bầu không khí quá nghiêm túc, không thích hợp.

"Nhiệt Ba, cô nhìn đi, đây là lúc chúng ta ở câu lạc bộ Ung Phúc ăn cơm có phóng viên chụp được." An Nhã đem một tạp chí đưa cho Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp nhận, tiêu đề trên bìa tạp chí thình lình viết vài chữ to: Diễn viên trứ danh nào đó nửa đêm cùng minh tinh thần tượng nào đó xuất hiện ở câu lạc bộ Ung Phúc, nửa đêm gặp mặt riêng quần áo không chỉnh tề hư hư thực thực.

Ảnh chụp Địch Lệ Nhiệt Ba và Giang Niệm đã được làm mờ.

Nhưng làm mờ cũng giống như không, mù lòa cũng có thể nhìn ra được nữ nhân trong hình kia là Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt ve trang bìa tạp chí, nửa ngày không nói tiếng nào.

Nếu như không phải đang ở trước công chúng, cô thật muốn ôm tạp chí lệ rơi đầy mặt, khóc một trận.

Có trời mới biết cô có bao nhiêu kích động, ngay cả tay cầm tạp chí cũng không khỏi run rẩy lên.

Bao lâu? Đã bao lâu rồi?

Mất ba tháng, ròng rã ba tháng! Tạp trí giải trí rốt cục xuất hiện tên của cô!

Cô kém chút còn cho là mình đã bị lãng quên, thật không nghĩ đến phong hồi lộ chuyển, quần chúng nhân dân không có quên cô! Quần chúng nhân dân còn nhớ thương cô!

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba sắc mặt nặng nề, An Nhã cho là cô vì Scandal của mình mà cảm thấy lo lắng, cũng đúng, lúc trước mặc dù Nhiệt Ba xuất hiện ở rất nhiều tin tức giải trí, nhưng xuất đạo nhiều năm như vậy, thật đúng là không xảy ra tin đồn với nam nhân.

Cô biết, Địch Lệ Nhiệt Ba thích Dương Dương, cho nên không cho phép tin đồn với các sao nam của mình xuất hiện ở trên các loại báo tin tức nhỏ, khiến Dương Dương hiểu lầm.

"Nhiệt Ba, cái tạp chí giải trí này mù đưa tin, cô đừng lo lắng, có chúng tôi ở đây, sẽ không làm to chuyện."

Trần Mạt mở miệng, "An Nhã nói đúng, bà chủ, cô yên tâm, đối với loại Scandal này chúng tôi có kinh nghiệm, nhất định có thể giúp cô xử lý thỏa đáng, không lưu một chút vết tích."

Địch Lệ Nhiệt Ba sắc mặt càng thêm nặng nề, "Việc này tôi đã biết, bất quá mọi người cũng đừng khẩn trương, chỉ là một tạp chí giải trí nhỏ mà thôi, không quan trọng. Hiện tại quan trọng là tôi cuối tuần sẽ mở máy, đến lúc đó trên mạng khẳng định có người bôi đen, mọi người phải chuẩn bị làm cho tốt."

Dừng lại một lát, cô nói: "Phần tạp chí này tôi lấy đi trước. Bây giờ tôi có chút việc phải trở về một chuyến, mọi người quay lại làm việc đi."

Nói xong, cô không kịp chờ đợi cầm tạp chí chạy về nhà.

Ai, gần đây không làm chút chuyện, cô kém chút đều cho là mình và Dương Dương cái cẩu nam nhân này trở nên tương thân tương ái rồi.

Sau khi trở về Dương gia, Địch Lệ Nhiệt Ba ròng rã một đêm cũng đang lo lắng không biết nên để tạp chí ở đâu. Đợi thật lâu Dương Dương vừa về đến, liếc mắt liền có thể nhìn thấy Scandal của cô.

Ghế sô pha?

Không được, vứt ở trên ghế sa lon quá mức dễ thấy, cũng có mấy phần không khả quan.

Tủ đầu giường cũng không được, đặt ở kia giống như giấu đầu lòi đuôi vậy.

Đảo mắt cả phòng, càng nghĩ, cuối cùng đem ánh mắt khóa chặt ở trong thùng rác.

Chính là nó!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nhiệt Ba tay mắt lanh lẹ vội vàng đem tạp chí trên tay ném vào trong thùng rác, trước khi Dương Dương vào phòng, chui vào trong chăn.

Trầm mặc.

Dương Dương vào phòng, ánh mắt nghi hoặc nhìn người nằm ở trên giường, đem hơn nửa cái đầu đều che phủ trong chăn Địch Lệ Nhiệt Ba.

An tĩnh như vậy?

"Lão công, anh trở về rồi?"

"Ừm."

Dương Dương đem cặp công văn buông xuống, sau đó vào phòng giữ thay đồ thay quần áo thoải mái dễ chịu ở nhà, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn văn kiện mang về nhà.

- - "Mình phải làm như thế nào mới hấp dẫn được lực chú ý của hắn bây giờ?"

Dương Dương mi tâm chau lên, hắn đoán không sai, cô ta lại bày trò, an phận nhiều ngày như vậy, rốt cục nghẹn không được nữa rồi.

"Lão công, hôm nay anh có mệt hay không? Muốn sớm nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Vẫn tốt, không mệt."

- - "Mình nên nói như thế nào mới có thể khiến cho anh ta đem lực chú ý đặt vào trong thùng rác đây?

Thùng rác?

Dương Dương tùy ý nhìn sang bên chân thùng rác, một chút liền nhìn thấy một quyển tạp chí bên trong.

Tạp chí?

Tập trung nhìn vào, trên bìa tạp chí chèn cái tiêu đề có vài cái chữ to "Diễn viên trứ danh nào đó nửa đêm cùng nam minh tinh thần tượng nào đó xuất hiện ở câu lạc bộ Ung Phúc, nửa đêm gặp mặt riêng quần áo không chỉnh tề hư hư thực thực."

Còn kèm theo cả tấm ảnh chụp đã bị làm mờ, là ảnh chụp Địch Lệ Nhiệt Ba cùng cái nam nhân nào đó có cử chỉ thân mật.

Dương Dương nhíu mày, thì ra là thế.

Nhưng hắn không nói gì, mà là tiếp tục bất động thần sắc lật xem văn kiện.

"Lão công, em hơi đói, anh có thể giúp em lấy cái bánh bích quy ở trên ghế sô pha trước mặt cho em không?"

Dương Dương thuận tay đem một gói bánh bích quy ném cho Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba xé mở.

Lúc này ăn sẽ tăng cân, bất quá không quản được nhiều như vậy.

Nhai kỹ nuốt chậm ăn xong, Địch Lệ Nhiệt Ba leo đến cuối giường, lấy vỏ bánh nhắm ngay thùng rác bên chân Dương Dương quăng ra. Vỏ bánh đã được như nguyện rơi vào bên ngoài thùng rác.

Dương Dương vô ý thức nhìn về phía thùng rác, khom người lấy vỏ bánh nhặt lên, ném vào trong thùng rác.

"Cái thùng rác này..."

- - "Nhanh nhanh nhanh! Nhanh phát hiện Scandal trên tạp chí giải trí của tôi đi!"

- - "Mau ném quyển tạp chí lêm người tôi, chỉ vào người của tôi hỏi "Cô dám bỏ tôi ở bên ngoài lêu lổng với nam nhân khác! Nam nhân trong tạp chí là ai! Đêm nay không nói rõ ràng thì đừng nghĩ đi ngủ!"."

- - "Tên hổn đản này chán ghét mình như vậy, nói không chừng còn muốn ly hôn với mình! Coi như không ly hôn cũng phải cùng mình chiến tranh lạnh đến cùng, mình lại có thể trải qua mấy ngày thanh tịnh rồi."

Dương Dương cười lạnh, đi đến bên cạnh điện thoại bàn nội tuyến với Dương gia, trước ánh mắt mê mang khó hiểu của Nhiệt Ba cầm lấy ống nghe, nói: "Dì Chu, thùng rác trong phòng đầy rồi, phiền dì đi lên dọn dẹp một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba: "?"

Cô nắm lấy chăn mền chà đạp, nghiến răng nghiến lợi.

- - "Một quyển tạp chí lớn như vậy mà nhìn không thấy? Mấy chữ lớn như vậy cũng nhìn không thấy? Tên hỗn đản anh là mù sao! Con mắt không cần có thể quyên tặng cho người cần!"

- - "Tôi tuổi quá trẻ, thật sự là không may mắn, vậy mà gả cho tên mù lòa!"

Dương Dương biểu tình ngưng trọng, tựa hồ phát hiện cái gì, trong ánh mắt đầy cõi lòng mong chờ của Địch Lệ Nhiệt Ba, khom người nhặt quyển tạp chí trong thùng rác lên, tùy ý nhìn qua.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, cô cũng dám bỏ tôi ở bên ngoài lêu lổng với nam nhân khác? Nam nhân trong tạp chí này là ai? Đêm nay không nói rõ ràng cũng đừng hòng đi ngủ."

Đang chuẩn bị biểu diễn một màn tiểu bạch thỏ khóc lóc thảm thương Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.

"..." Lời kịch này tại sao quen tai như thế?

Tác giả có lời muốn nói:

Địch Lệ Nhiệt Ba:......... Có chút quen tai?

Dương Dương: Chúng ta tâm linh tương thông