Chỗ này gây ra động tĩnh, rất nhanh liền trở thành tâm điểm mọi người chú ý.
Nhân viên phục vụ run như cầy sấy liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi tiên sinh, tôi không phải cố ý!”
Nữ nhân kia vấp chân hắn nguyên bản vẫn chờ nhìn dáng vẻ Nhiệt Ba bị giội một thân rượu đỏ, nhưng trong nháy mắt cái ly rượu đỏ này toàn bộ liền giội lên trên người của Dương Dương. Cơ hội tốt đẹp để nữ nhân này xấu mặt, cứ như vậy liền biến mất.
“Thật xin lỗi? Anh làm việc như thế nào vậy?”
Người phục vụ kia mặt mũi trắng bệch.
Đây chính là cái trường hợp quản gia hôm qua thông báo cho bọn họ, bữa tiệc này người đến dự có thân phận gì hắn càng rõ ràng. Ba chén rượu đỏ này giội xuống, công việc này của hắn không chỉ khó giữ được, mà âu phục kia hắn cũng phải bồi thường.
Thế nhưng là âu phục kia đắt như vậy, hắn làm sao bồi thường nổi?
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Nghiên đang chào hỏi khách nghe tiếng liền chạy đến, thấy một mẩu thủy tinh và vết rượu, nghi hoặc hỏi.
“Nghiên Nghiên, cái nhân viên phục vụ rượu này bưng đồ không cẩn thận, giội hết trên người Dương Dương rồi.”
“Cái gì?” Tần Nghiên mắt nhìn rượu đỏ trước ngực Dương Dương, mi tâm nhíu chặt, vừa định nói chuyện, tên nhân viên phục vụ kia lần nữa nói xin lỗi.
“Tần tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không phải cố ý!”
Tần Nghiên vừa định mở miệng nói chuyện.
“Không sao, “ Địch Lệ Nhiệt Ba từ phía sau Dương Dương đứng ra, mắt nhìn trước ngực Dương Dương, vẻ mặt ôn hoà nhìn tên nhân viên phục vụ kia nói: “Anh cũng không có ý xấu, tôi tin tưởng anh không phải cố ý, anh không sao chứ?”
Nhân viên phục vụ câu nệ lắc đầu, “Không sao.”
Người xung quanh chụm đầu ghé tai xì xào bàn tán.
“Không có việc gì thì tốt.” Địch Lệ Nhiệt Ba hướng Tần Nghiên cười nói: “Tần Nghiên cô cũng đừng trách anh ta, một bộ y phục mà thôi, việc không quan trọng, đúng không, Dương Dương?”
Lời nói này, giống như Tần Nghiên là muốn làm khó dễ trách tội cái nhân viên phục vụ này vậy.
Mùi thơm của rượu đỏ quanh quẩn chóp mũi, Dương Dương mặt đen lên, từ trong cổ họng phun ra một tiếng “Ân”.
Dương Dương kỳ thật trước khi ba chén rượu kia giội đến trên người hắn, liền ẩn ẩn đoán được nhân viên phục vụ kia có thể sẽ bởi vì một ít việc ngoài ý muốn mà ngã sấp xuống, không rời đi là bởi vì đáy lòng từ đầu đến cuối còn cảm thấy mình may mắn, thậm chí còn có mấy phần hiếu kì.
Hắn muốn nhìn một chút Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ làm thế nào để đối phó với cục diện này.
Vạn vạn không nghĩ tới, đây chính là biện pháp Địch Lệ Nhiệt Ba đối phó.
Dùng hắn chắn rượu!
Có thể nói là tự làm tự chịu, Dương Dương nơi nào còn có cái gì để nói.
Bị Địch Lệ Nhiệt Ba vượt lên trước đoạt lời nói, Tần Nghiên phản ứng thần tốc, đối với người phục vụ kia nói: “Không sao, lần sau cẩn thận một chút là được, anh đi xuống trước đi.”
Nói xong, lại nói với Dương Dương: “Em với anh đi đến căn phòng bên trong đổi bộ quần áo đi.”
“Chậc chậc chậc, chủ nhân một cái yến hội mời một nam nhân đã có vợ đi căn phòng bên trong đổi quần áo, tiếp theo có phải là nên lên giường?”
Dương Dương giật giật cà vạt, bực bội gấp vặn mi tâm, vừa định cùng Tần Nghiên đi đổi bộ quần áo, liền nghe được Nhiệt Ba một câu nói như vậy.
Một việc trùng hợp là trùng hợp, hai việc ba việc coi như không phải trùng hợp.
“Không cần, cô là chủ nhân bữa tiệc, ở lại chào hỏi khách nhân của cô đi, để nhân viên phục vụ dẫn tôi đi là được.”
Khuôn mặt Tần Nghiên có một chút cứng ngắc, sau đó gật đầu, để một nhân viên phục vụ dẫn Dương Dương đi đến căn phòng đổi quần áo.
“Dương Dương, em cùng anh...”
“Cô đợi ở đây!” Dương Dương vẫn chưa hết giận, lại nghe được một câu trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba, khống chế không nổi chính mình.
Chén rượu đã vỡ được quét dọn, vết rượu trên sàn nhà cũng được lau sạch sẽ. Tần Nghiên hướng bốn phía khách nhân nói xin lỗi, lại cùng mấy người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên hàn huyên hai câu, cuối cùng mới đi đến trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.
Mà toàn bộ quá trình này, đều không có những người khác ở Tần gia ra mặt.
Năng lực một mình đảm đương của Tần Nghiên có thể thấy được chút ít.
“Địch tiểu thư, cám ơn cô và Dương Dương đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Nhìn Tần Nghiên trên mặt vô hại cười, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba có chút không tình nguyện lắm.
Vì một cẩu nam nhân mà hãm hại nhau, không đáng, còn không bằng ở lại đây uống chút rượu ăn một chút gì.
Nhưng người đã tìm tới cửa, không nên ra vẻ mình quá yếu đuối.
“Được.”
“Địch tiểu thư mời đến bên này.”
Hai người đến một chỗ sân thượng. Bên ngoài sân thượng là vườn hoa của khách sạn, trong hoa viên trồng các loại hoa cỏ khác nhau, thời tiết mùa đông, lại còn nở hoa.
“Những bông hoa này là khách sạn Lâm Thời lấy ra từ lều ấm...,” Có lẽ là thấy được trên mặt Nhiệt Ba lộ vẻ ngạc nhiên, Tần Nghiên giải thích nói: “Thế nhưng cho dù là những bông hoa này có đẹp hơn nữa, cũng không phải do mùa đông này mà nở rộ. Những bông hoa lấy ra từ lều ấm trải qua một đêm này, chỉ sợ toàn bộ đều sẽ bị héo tàn. Cũng giống như con người vậy, vô luận là kết bạn hay là yêu đương, mặc kệ là giàu có hay nghèo nàn, đều muốn chọn người thích hợp cho bản thân. Cho nên mới có bốn chữ “môn đăng hộ đối” này, cô nói xem có đúng không, Địch tiểu thư?”
Nhiệt Ba gật đầu, cũng không nói một lời, biểu thị tiếp tục lắng nghe.
“Tôi và Dương Dương từ nhỏ đã quen biết, lúc còn rất nhỏ tôi liền cùng anh ấy chơi chung một nhóm, vừa rồi mấy người kia đều là bạn tôi. Khi còn bé phát sinh quá nhiều chuyện, tôi nghĩ chính Dương Dương hẳn là cũng không nhớ rõ.”
Tần Nghiên tựa hồ tại nhớ lại quá khứ, hoài niệm lúc trước, “Anh ấy nói, về sau lớn lên sẽ lấy tôi, sẽ dùng cả một đời chăm sóc tôi. Đáng tiếc về sau anh ấy sinh bệnh, lúc chúng tôi đã lớn lên, thời điểm học trung học anh ấy thậm chí không có nhận ra tôi, thế nhưng là tôi liếc mắt một cái liền nhận ra anh ấy.”
Địch Lệ Nhiệt Ba cảm đồng nhẹ gật đầu, trong lòng thở dài.
Đây quả là một cái tiểu thuyết thể loại thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành.
“Về sau chúng tôi cùng nhau học chung trường trung học, lên cấp ba, học đại học, anh ấy mặc dù hơn tôi mấy tuổi, nhưng ở trong trường học chúng tôi cơ hồ như hình với bóng. Dương Dương đối với người khác đều rất lãnh đạm, nhưng là tôi biết, hắn đối xử với tôi khác những người kia. Tôi không biết anh ấy còn nhớ hay không, anh ấy đã từng nói, chờ tôi hai mươi lăm tuổi còn chưa kết hôn, liền cưới tôi, hôm nay tôi đã hai mươi lăm, thế nhưng là anh ấy lại cưới cô.”
Tần Nghiên nhìn Nhiệt Ba cười cười, “Cô đừng hiểu lầm, cũng đừng để ý, tôi chỉ là muốn nói cho cô quá khứ của Dương Dương thôi.”
Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, cô nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau, “ Tần Nghiên mỉm cười, vô ý thức vuốt ve vòng tay trên cổ tay, “Về sau chúng tôi học các ngành khác nhau, anh ấy học ngành tài chính, tôi học ngành thiết kế, số lần gặp mặt càng ngày càng ít. Về sau tôi xuất ngoại, một đoạn thời gian rất dài không có cách nào liên hệ với anh ấy, sau khi về nước anh ấy đã tiếp nhận Dương thị làm việc, chỉ có tôi đến Dương gia mới gặp được anh ấy một chút.”
“Tôi cho là nếu tôi trở về, hai chúng tôi liền có cơ hội. Thật không nghĩ đến, Dương lão gia vậy mà để cô cùng Dương Dương kết hôn, chỉ bởi vì có hôn ước.”
Nói đến đây, Tần Nghiên cười khổ, “Tôi biết Dương Dương kính trọng ông, không đành lòng ngỗ nghịch với ông. Lúc trước cũng là ông cô bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất là được nhìn thấy cô thành hôn, Dương lão gia không muốn Địch lão gia ra đi trong tiếc nuối, cho nên liền để cô cùng Dương Dương kết hôn.”
“Cô biết không? Tôi nghe được tin tức này thật rất bất đắc dĩ, đều là người có giáo dục cao đẳng, lại còn làm hôn ước. Tôi nghĩ Dương Dương muốn chính là tự do, thế nhưng anh ấy lại ngay cả chuyện hôn ước cũng có thể tiếp nhận. Anh ấy thậm chí có thể chịu được ở cùng một người không chút gặp mặt qua, chịu được nữ nhân mà mình không hiểu rõ để kết hôn sống hết đời. Tôi không biết anh ấy có chuẩn bị sẵn sàng hay không, nhưng là hiện tại xem ra, anh ấy cũng không yêu cô, cũng không có chuẩn bị tốt cùng cô trải qua một đời.”
Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, cũng đúng.
Dương Dương tên yêu quái này không yêu mình còn nguyện ý cùng mình kết hôn, cái thời gian thanh xuân tốt đẹp này của mình, cứ như vậy bị hủy ở trên người cái cẩu nam nhân này.
“Nghe nói cô rất thích Dương Dương, là thật sao?”
... Bị ép phải thích, tính không?
“Nhiệt Ba, tôi biết cô rất thích Dương Dương, thế nhưng là cô biết thích cũng không phải là từ một phía, nó là từ cả hai người. Nếu như cô nỗ lực mong muốn đơn phương, cô sẽ không thể nào ở bên trong cuộc hôn nhân này đạt được hạnh phúc.”
Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.
Tần Nghiên nói lời này rất đúng!
Đạo lý cô đều hiểu, không hiểu chính là cẩu nam nhân Dương Dương kia, cả ngày dây dưa không cùng cô ly hôn.
Cặn bã nam nhân!
“Yêu là không ép buộc, cô không thể như vậy, mình thống khổ cũng đừng làm cho người khác thống khổ. Cô hẳn là nên từ bỏ anh ấy, để anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình, đây mới là yêu.”
Không phải tôi từ bỏ anh ta, là cầu anh ta bỏ rơi tôi.
Nếu như tôi có thể ly hôn.
Ai muốn cùng tên yêu quái đáng ghét kia cùng trải qua một đời?
“Vậy ý của cô muốn nói là, Dương Dương thích cô?”
Tần Nghiên sờ vòng tay trên tay, ôn nhu cười một tiếng, “Vòng tay này là quà sinh nhật khi tôi mười tám tuổi anh ấy tự tay tặng cho tôi. Những năm nay tôi một mực đeo ở trên người, anh ấy đối với tôi khác biệt tôi có thể cảm nhận được, tôi tin tưởng, anh ấy là yêu tôi.”
Đời này, Tần Nghiên đoán chừng phải bám theo Dương Dương.
“Tần Nghiên, cô nói sai rồi, anh ấy có lẽ không yêu tôi, nhưng tôi cũng có thể khẳng định, anh ấy cũng không yêu cô. Nếu như anh ấy yêu cô, tại sao ở thời điểm cô xuất ngoại, vì cái gì không liên hệ cho cô? Nếu như anh ấy yêu cô, tại sao lại đáp ứng cùng tôi kết hôn? Nếu như anh ấy yêu cô, vậy tại sao hôm nay lại dẫn tôi tới tham gia tiệc sinh nhật của cô khiến cô khó chịu? Tôi lắng nghe cô nhiều như vậy, cũng cho cô một lời khuyên, chớ vì một nam nhân không đáng mà quấn quít níu chặt lấy, có lẽ cô không biết, nhưng như thế rất xấu.”
Ý cười trên mặt Tần Nghiên bỗng nhiên biến mất.
“Địch Lệ Nhiệt Ba, cô có ý gì?”
“Tôi không có ý gì, tôi chỉ là đang khuyên cô mà thôi. Cô khuyên người khác thì được, lại không nghe người khác khuyên?”
“Cho nên cô không muốn ly hôn với Dương Dương?”
“Tôi sẽ không chủ động ly hôn với Dương Dương, nếu như cô có biện pháp, cô có thể để Dương Dương cùng tôi ly hôn.” Trò cười, cô ta muốn ly hôn là được sao?
Cái mạng này không an toàn, nhóm tiểu thịt tươi chưa có sờ qua, lão công ở nhà trẻ còn chưa đợi hắn lớn lên, cô không thể làm cho hư hỏng như vậy.
Tần Nghiên trầm mặc nhìn cô, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Nếu như tôi khiến Dương Dương đề nghị ly hôn trước, cô sẽ đáp ứng?”
Nhiệt Ba khıêυ khí©h đáp lại, “Tôi đương nhiên đáp ứng.”
Tần Nghiên ánh mắt nhìn thoáng qua đằng sau cô, vẻn vẹn chỉ một cái liếc mắt, Địch Lệ Nhiệt Ba liền hiểu.
Ngay trước mặt Tần Nghiên thoải mái liếc mắt, “Cô có biết hay không tôi là diễn viên? Những trò trẻ con này tôi đều đã chơi chán.”
Trước vẻ mặt nghi hoặc không hiểu của Tần Nghiên, Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp hướng phía sau lảo đảo, ngã xuống đất.
Tiếng bước chân rõ ràng có thể nghe.
Nhiệt Ba ngẩng đầu, như nguyện thấy được Dương Dương đứng trước cửa sân thượng, bên cạnh hắn là mấy cái cẩu bằng hữu.
“Dương Dương, anh tới rồi?” Nhiệt Ba khóc, giống như chim nhỏ bổ nhào trong ngực Dương Dương, than thở khóc lóc chỉ vào Tần Nghiên, bụm mặt, giống như phải chịu ủy khuất cực lớn, “Tần Nghiên nói muốn em ly hôn với anh, cô ta muốn quay lại với anh, em không đáp ứng, cô ta liền đánh em! Anh nhìn xem, cô ta dùng một bàn tay liền đẩy em trên mặt đất. Anh nhìn cho em, trên mặt em có lưu lại dấu vết không, có phải khuôn mặt bị hủy rồi?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ngửa mặt lên cho hắn nhìn.
Nghe được câu này, Tần Nghiên nháy mắt liền luống cuống.
Tình tiết bị xáo trộn, cô bối rối nhìn về phía Dương Dương, chân tay luống cuống bất lực, chỉ sợ Dương Dương hiểu lầm cô ta, “Em không có nói như vậy...”
Nhiệt Ba cả người giống như con lười ôm Dương Dương không buông, căm giận nhìn Tần Nghiên, “Cô có nói, cô chính là nói, cô muốn ép tôi rời khỏi Dương Dương, tôi sẽ không! Cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!”
Một người hung hăng càn quấy nổi tiếng bên ngoài, một người ủy khuất khó xử giải thích.
Ở trong mắt người xem, ai đúng ai sai chỉ sợ trong lòng hiểu rõ.
Dương Dương một lời khó nói hết mà nhìn Nhiệt Ba diễn.
Xốc nổi như vậy làm sao có thể vào được Ngu Nhạc Quyển? Đạo diễn ngày nay đều mù hết sao?
“Địch Lệ Nhiệt Ba, nói thật đi, chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy a, Nghiên Nghiên, có gì cậu cứ nói thẳng, đừng sợ, chúng tớ làm chủ cho cậu.” Bạn Hồ mở miệng.
“Tớ không có...” Tần Nghiên ráng chống đỡ không chịu được rơi lệ, trong lòng giống như không có chút nào hổ thẹn mà nhìn Nhiệt Ba.
Thật là một tiểu nữ nhân đáng thương quật cường.
Địch Lệ Nhiệt Ba buông ra Dương Dương, bỏ cái biểu cảm xốc nổi trên mặt, vuốt vuốt tóc, mỉm cười, thần thanh khí sảng.
"Không có việc gì, chúng tôi chỉ là đang diễn trò mà thôi" Địch Lệ Nhiệt Ba lau nước mắt vốn không tồn tại trên mặt, nói: “Mới vừa rồi cùng Tần Nghiên trò chuyện việc tôi ở đoàn làm phim diễn kịch, cô ấy tâm huyết dâng trào có chút hiếu kì, cho nên liền phối hợp cùng tôi diễn một chút tiết mục tranh giành tình yêu này, thế nào? Hai chúng tôi kỹ năng diễn xuất không tệ a? Khiến cho mọi người đều bị lừa gạt rồi.”
“Tần Nghiên, đúng không?”
“Dám ở trước mặt tôi chơi trò so tâm cơ, cũng không nghĩ một chút xem tôi là ai, tôi là một diễn viên!”
“Muốn hãm hại tôi? Nằm mơ!”