Chương 6

Bộ phim chiếu mạng mà Phương Tri Hành sắp quay được cải biên từ tiểu thuyết, có tên là《Nhớ nhung một cái tên bị bỏ quên》.

Nguyên tác được viết từ hai năm trước, rất nổi tiếng trong giới, khi vừa có thông tin chuyển thể thành phim, thì trên mạng bắt đầu dậy sóng, các blogger lớn xem xét hết một lượt các nam nghệ sĩ đang nổi, còn fan truyện chữ lại chẳng thấy ai vừa mắt, nên không ngớt lời tẩy chay phim, mãi cho đến tận lúc công bố nhóm chế tác mới khiến sự việc ngưng lại. Cũng như lời Quý Xuyến nói, hai cái tên Trần Hoa và Lý Hải Bình là thương hiệu vàng, chẳng có ai lại đi hoài nghi chất lượng phim do đội ngũ này sản xuất ra.

Cuốn tiểu thuyết này Phương Tri Hành đã đọc xong từ lâu, tác giả Nam Nhạn là một nhà văn nổi tiếng trên mạng mấy năm trước, người này cũng rất thú vị, lúc đang nổi tiếng thì bỗng nhiên tuyên bố ngừng viết lách, rồi biến mất hoàn toàn không có tin tức gì trong vòng hai ba năm, sau đó lại mang một quyển nhật ký du lịch ít được chú ý quay về. 《Nhớ nhung một cái tên bị bỏ quên》là tác phẩm sau quyển nhật ký đó.

Trong phim, Phương Tri Hành diễn Úc Nhiên, Chung Tư Viễn diễn Trình Hạo.

Bọn họ quen biết nhau từ lúc còn trẻ, cùng nhau vượt qua những năm tháng gian nan nhất, sau khi công thành danh toại trong lĩnh vực của từng người thì lại ngày càng xa nhau, bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, cãi vã, chiến tranh lạnh, tổn thương trong lời nói biến thành hình phạt trên thân thể, cọng cỏ cuối cùng gục xuống, là Trình Hạo không thể chịu nổi việc chờ đợi và sự cô quạnh nữa, nên đã lên giường với phụ nữ.

Úc Nhiên bắt ngay tại trận, nhưng chẳng thể nào buông bỏ tình cảm nhiều năm. Cậu bắt đầu thay đổi trở nên dễ cáu kỉnh, nóng giận, suốt ngày nghi ngờ này kia, về sau bỗng nhiên nổi tiếng trên mạng, bị đơm đặt chuyện còn trẻ mà đã bị kim chủ bao dưỡng, dẫn đến tinh thần sụp đổ và mắc chứng lo âu. Còn về phần Trình Hạo có lẽ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc có thể là hối hận không kịp, nên quyết tâm ở bên cạnh Úc Nhiên, giúp cậu bước qua mờ mịt và bệnh tật. Lúc mọi việc đang trên đà phát triển một cách tốt đẹp, thì cha của Trình Hạo bất ngờ gọi điện tới, nói với cậu rằng Trình Hạo phải kết hôn với phụ nữ.

Úc Nhiên hoàn toàn sụp đổ, ngày Trình Hạo đính hôn, cậu đã uống thuốc ngủ tự tử. Cũng may Trình Hạo kịp thời chạy đến nhà đưa cậu đi bệnh viện, cứu được tính mạng của người yêu, sau khi tỉnh lại Úc Nhiên quyết định quên đi tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới. Trình Hạo tôn trọng sự lựa chọn của Úc Nhiên, hai bên chân thành chúc phúc cho nhau. Cuối câu chuyện, Úc Nhiên một mình ra nước ngoài, Trình Hạo cô độc sải bước trên con đường tìm kiếm Úc Nhiên.

Câu chuyện có kết thúc mở, Phương Tri Hành đọc xong vào sáng sớm của một ngày nào đó, sau khi để sách xuống cậu cứ nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài ô cửa sổ mãi chẳng thể nào bình tĩnh nổi. Sự ngây ngô của mối tình đầu thời niên thiếu, sự mất phương hướng sau khi trưởng thành, sự thay lòng đổi dạ của người yêu, thế giới tinh thần hỗn loạn sụp đổ, tình cảm không thể nào cứu vãn được, thậm chí còn phải buông tay để giành lấy một cuộc sống mới, từ bắt đầu đến kết thúc, Phương Tri Hành cùng vui cùng buồn, vừa thương tiếc vừa vui mừng cho nhân vật trong truyện.

Vì nguyên tác chia thành hai phần là thời niên thiếu và lúc trưởng thành, nên sau khi Trần Hoa và Lý Hải Bình bàn bạc với nhau, để giữ được mạch tình cảm nên đã quyết định quay thời niên thiếu trước. Phần này ở trong sách chiếm không hề ít, nhưng lúc Lý Hải Bình viết lại kịch bản đã bỏ bớt một đoạn đi, định lúc hậu kỳ sẽ làm thành hồi ức xen kẽ trong nội dung chính.

Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay là phân đoạn mới quen của Trần Hạo và Úc Nhiên ở trong sách, đoàn phim lấy cảnh ở một trường trung học thuộc Hải Thành, giờ là cuối tháng 8, nên đoàn phim đã mượn nhà trường quay phim trong vòng nửa tháng, và phải kết thúc toàn bộ cảnh quay thời niên thiếu trước khi khai giảng.

Phương Tri Hành đến trường quay rất sớm, cậu đi thay đồ và trang điểm trước.

Dáng người cậu vốn đã nhỏ gầy, vì để tạo hình khi múa kịch nên tóc được cắt rất ngắn, vừa khoác lên người bộ đồng phục gọn gàng thì chính là một cậu học sinh cấp ba tràn đầy sức sống thanh xuân.

Giai đoạn đầu chủ yếu là cảnh của cậu và Chung Tư Viễn, những diễn viên khác vẫn chưa vào đoàn phim, phòng trang điểm chỉ có một mình Phương Tri Hành. Ban đầu cậu còn lo lắng lúc Chung Tư Viễn đến phải chào hỏi sao cho thật tự nhiên đây, nhưng lúc sau lại nghe staff nói với cậu rằng Chung Tư Viễn có phòng nghỉ và chuyên gia trang điểm riêng, nên sẽ không tới phòng trang điểm chung.

Phương Tri Hành lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ấn tượng cuối cùng ngày hôm qua của cậu chính là bài hát mà Chung Tư Viễn đã hát, còn cả hình xăm chữ Q phía sau cổ anh nữa.

Trên đường tới đây cậu một mực làm tổ trên xe taxi nhớ lại những scandal mấy năm qua của Chung Tư Viễn, ngôi sao nữ có chữ Q ở trong tên chỉ có một người, tên là Văn Thiến. Chung Tư Viễn có đóng chung một bộ phim về mối tình đầu với cô, đóng phim chung với nhau, còn là mối tình đầu ngây ngô tuyệt đẹp, nên rất dễ nảy sinh tình cảm.

Nhưng xét thấy tính hướng của Chung Tư Viễn khá đa dạng, nên Phương Tri Hành còn tiện thể dò lại những nam diễn viên từng hợp tác chung với anh luôn, người có ngoại hình đẹp khá phù hợp với gu của Chung Tư Viễn, sau khi cậu loại trừ hết thì chỉ còn lại hai người, một người tên là Tần Lãng, là kiểu người ngốc bạch ngọt*, người còn lại tên Triệu Sầm Kỳ, là kiểu người ngoan ngoãn.

(Nguyên văn “傻白甜”: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ người không có tâm cơ thậm chí hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu dễ thương làm người ta thấy ấm áp)

Cậu giống như người cha già tìm kiếm tin tức về hai diễn viên này, tìm xong thì thoáng giật mình, Tần Lãng đã công khai người yêu, còn Triệu Sầm Kỳ trước đó không lâu mới bị bóc ra có phát sinh quan hệ với fan.

Phương Tri Hành bắt đầu phát sầu, không biết chữ Q đó xăm lên lúc nào, đã chia tay hay chưa nữa, nếu yêu phải người khốn nạn hơn cả cậu, thì sau này Chung Tư Viễn sẽ sợ đồng tính mất!

Trên sân bóng rổ, máy móc đã sẵn sàng, mọi việc trên hiện trường đang được sắp xếp những bước cuối cùng.

Phương Tri Hành dùng tay che mặt, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào đến mức không mở nổi mắt.

Bỗng nhiên, phía sau có người gọi cậu: “Thầy Phương!”

Phương Tri Hành theo tiếng gọi quay đầu lại, giữa lối đi và bãi cỏ, rõ ràng đâu đâu cũng có người, thế mà cậu lại chỉ nhìn thấy mỗi Chung Tư Viễn.

Đã năm năm trôi qua, người đàn ông này cmn ngày càng đẹp trai!

Phương Tri Hành đứng im tại chỗ giả làm người câm, may là Quý Xuyến nhạy bén chào hỏi thay cậu: “Chào buổi sáng!”

Lâm Mạn Mạn che ô đi dưới ánh mặt trời, cô cũng kéo Phương Tri Hành vào luôn: “Thầy Phương, đang giữa mùa hè, anh phải chú ý chống nắng chứ.”

“… Hả,” Phương Tri Hành sờ sờ cổ: “Tôi không quen che ô.”

“Vậy cũng phải che, diễn viên quan trọng nhất là mặt đó, bị tia tử ngoại chiếu vào sẽ rất dễ lão hóa!”

“Ặc, vậy à.”

Trước kia Quý Xuyến chưa có kinh nghiệm vào đoàn phim bao giờ, nên chẳng chuẩn bị gì cả mà cứ người không tới đây, giờ được chỉ bảo bèn nhỏ giọng nói với Phương Tri Hành: “Sáng mai tớ sẽ mua cho cậu một cái ô che nắng!”

Lâm Mạn Mạn nói: “Hôm qua thầy Phương uống không ít, giờ còn khó chịu không?”

Phương Tri Hành vội vàng xua tay: “Tôi không khó chịu.”

Lâm Mạn Mạn sờ túi: “Chỗ em có ô mai, em đặc biệt mua cho anh đó.”

“Không cần đâu, tôi tỉnh rượu rồi…”

“Đừng khách sáo mà thầy Phương, tối qua lúc ở trên xe không phải anh nói muốn ăn ô mai sao.”

Phương Tri Hành chợt dừng bước.

Mấy người đi theo cậu cũng cùng dừng lại, Lâm Mạn Mạn không biết mình đã nói sai cái gì: “Sao, sao vậy ạ?”

Phương Tri Hành giống như bị sét đánh, hoảng sợ hỏi: “Tối qua tôi… mọi người đưa tôi về à?”

“Đúng vậy,” Lâm Mạn Mạn gật đầu: “Anh uống say mà, để anh đi một mình đâu an toàn chứ?”

“…”

Phương Tri Hành thật sự không dám nhìn vào mắt Chung Tư Viễn, chắc trời phạt rồi, còn tưởng là đồng nghiệp nào đó tốt bụng đưa cậu về, hóa ra lại là Chung Tư Viễn? Sao lại là Chung Tư Viễn chứ!

Anh ấy không lên trên tầng đấy chứ! Không bước vào cửa nhà đấy chứ! Buổi sáng áo ngủ của cậu đã được thay, đừng bảo là Chung Tư Viễn thay cho cậu nhé!

Đầu Phương Tri Hành kêu “ong ong”, thế ly nước mật ong kia…

Kinh khủng quá, sao chẳng có chút ấn tượng nào cả vậy?!

Máy móc đã được điều chỉnh xong, staff cũng vào vị trí.

Trần Hoa thấy vai chính đã đến đông đủ nên không trì hoàn nữa, chỉ đạo diễn xuất qua một lần rồi bắt đầu quay phim chính thức.

Phương Tri Hành vừa nhận đả kích hơi lớn, nên khi Trần Hoa chỉ đạo diễn xuất cậu lại không thể tìm được trạng thái.

Mãi cho đến khi ngồi trên thềm đá trong sân bóng rổ, nhìn thấy mấy cái máy quay phim chạy qua chạy lại, cậu mới ép buộc bản thân mình tập trung vào nhân vật.

Cậu nhớ lại mấy năm đã qua, những lúc ở trong phòng tập ép chân xoạc chân mồ hôi chảy ròng ròng, hết lần này đến lần khác dàn dựng và luyện tập vũ đạo, chỉ để gặp gỡ khán giả với trạng thái tuyệt vời nhất mỗi khi tấm màn che được kéo lên. Rồi lại nhớ đến sự giúp đỡ và bảo vệ mà Chu Phương Bình dành cho cậu, bà ân cần chỉ bảo, đích thân dạy dỗ, đó là sự chờ mong mà cậu không thể nào phụ lòng được.

Một tiếng “Action”, máy quay phim bắt đầu làm việc.

Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn về phía sân luyện tập, xa xa có mấy nam sinh đang cãi nhau ồn ào đi tới đây, cậu bất đắc dĩ thở dài, rồi đứng dậy định rời đi.

“Này, bạn học!”

Phương Tri Hành bị gọi một tiếng, nên cậu đành quay đầu lại nhìn, Chung Tư Viễn thay đổi hình tượng lạnh lùng không cho người đến gần của ngày thường, mỉm cười sờ sờ sau gáy, nói lời xin lỗi: “Có phải tụi tớ làm phiền đến cậu không? Xin lỗi nhé, hôm nay cung thể thao nhiều người quá, tụi tớ không giành được giỏ bóng rổ.”

Tiếc là, khoảnh khắc nhìn thấy Chung Tư Viễn, toàn bộ tâm lý mà Phương Tri Hành xây dựng được đều sụp đổ hết.

Mặt cậu lập tức đau khổ.

Trần Hoa hô “Cut”.

Ông chẳng nói gì cả, chỉ có staff tới đem máy móc trở về vị trí cũ, rồi nhanh chóng bắt đầu quay lại lần thứ hai.

Phương Tri Hành cảm nhận được một áp lực vô hình, đến từ đạo diễn, staff, và cả Chung Tư Viễn nữa.

Cậu hít sâu một hơi, nhân viên hiện trường đánh bảng lần nữa.

Một phút sau, Trần Hoa kêu dừng lần thứ hai, vì Phương Tri Hành không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Tư Viễn.

Lần thứ ba, Phương Tri Hành nhìn Chung Tư Viễn, nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện tối qua nên tự dưng quên lời thoại.

Một cảnh quay cực kỳ đơn giản nhưng quay ba lần vẫn không qua.

Trần Hoa vẫn chẳng nói gì cả, dường như đang đợi Phương Tri Hành tự phát hiện ra lỗi rồi tự điều chỉnh.

Người thiếu kiên nhẫn lại là Chung Tư Viễn, không biết anh bị ai trêu chọc, vẻ mặt tỏ ra không vui, lúc đi ngang qua người Phương Tri Hành thì lạnh lùng bỏ lại một câu: “Quay không được thì về đi.”

Mặc dù Chung Tư Viễn là người hơi lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên anh dạy dỗ người khác ở trường quay, staff nghe thấy thế đều không dám thở mạnh, thực sự cảm nhận được áp suất thấp.

Phương Tri Hành cắn răng, cậu bị kí©h thí©ɧ, bị coi thường, bị vòng tròn mà Chung Tư Viễn tạo thành vây hãm đẩy đến tuyệt vọng nhưng lại khơi dậy ham muốn phản kháng mãnh liệt. Cậu rướn cổ lên nhìn thẳng vào mắt Chung Tư Viễn, không cam lòng cũng không chịu khuất phục, toàn thân lộ ra sự bướng bỉnh: “Tôi sẽ quay tiếp!”

Không phải chỉ là uống say được người ta đưa về nhà thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ!

Cảnh đầu tiên quay bốn lần, rốt cục Phương Tri Hành cũng lưu loát qua được.

Cảnh này hơi mất thời gian, nên quay xong thì đã gần đến trưa rồi.

Lúc này ánh nắng mặt trời là gay gắt nhất, nên đoàn kịch lùi lịch trình chuẩn bị đi tránh nắng.

Phương Tri Hành ăn cơm hộp trong phòng nghỉ, không dám bỏ lỡ một chút thời gian nào nên vừa ăn vừa đọc kịch bản.

Quý Xuyến vừa nhìn thấy thông báo quay phim, rầu đến mức không ăn nổi cơm: “Thông báo viết là cảnh quay buổi chiều cậu phải cõng Chung Tư Viễn hả?”

Phương Tri Hành hơi kén ăn, không thích ăn thịt có dính xương, nên gắp hết toàn bộ xương sườn qua cho Quý Xuyến: “Không sao đâu, anh ấy không nặng.”

“Cho dù không nặng thì dáng người anh ta cũng cao lắm đó!” Quý Xuyến lo âu nói: “Hay là để tớ đi nói với đạo diễn một tiếng, dời cảnh này ra sau nhé.”

Phương Tri Hành thở dài: “Không phải đã nói là ngày đầu tiên vào đoàn phim đừng gây phiền toái rồi sao, tớ không phải là Chung Tư Viễn, không có thể diện lớn đến như vậy đâu, rồi người ta sẽ nói tớ là mắc bệnh ngôi sao đó. Tớ không sao thật mà, đừng lo nữa, nhanh ăn cơm đi.”

Đoàn kịch tránh lúc nhiệt độ lên cao nhất, nên buổi chiều gần 3h mới bắt đầu quay cảnh thứ hai.

“Cảnh này Trình Hạo bị thương trong trận bóng rổ, vì thế Úc Nhiên cõng cậu ta tới phòng y tế.” Trần Hoa nhìn Phương Tri Hành: “Tiểu Phương, cậu cõng nổi cậu ấy không?”

Phương Tri Hành không nhìn Chung Tư Viễn mà nói: “Được ạ.”

Cảnh thứ hai bắt đầu.

Phương Tri Hành dìu Chung Tư Viễn bước về phía trước, đang bước đi thì cậu chợt dừng lại, nắm một cánh tay của Chung Tư Viễn, rồi cúi người xuống cõng anh lên.

Cậu ôm cẳng chân của Chung Tư Viễn, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ truyền tới từ ngực đối phương.

Máy quay phim cũng chuyển động về phía trước theo bước chân của bọn họ, Phương Tri Hành đọc lời thoại.

Ống kính quay mặt của Chung Tư Viễn, sắc mặt anh đã hơi thay đổi, chậm rãi cúi đầu, gò má dán sát bên cổ Phương Tri Hành, từ từ vòng hai tay lại.

Phương Tri Hành cà khịa anh: “Đừng ôm chặt như vậy, cậu không ngã được đâu!”

Chung Tư Viễn bật cười, hơi nóng lướt nhẹ qua tai Phương Tri Hành.

Cảnh này qua rất dễ dàng, khoảnh khắc máy quay phim ngừng làm việc, ý cười bên khóe miệng Chung Tư Viễn lập tức biến mất, giống như không đợi được nữa mà nhảy xuống khỏi lưng Phương Tri Hành.

Hai người đứng nguyên tại chỗ, Trần Hoa nói: “Nghỉ hai phút rồi quay tiếp một cảnh dài, Tiểu Phương, vất vả cho cậu rồi.”

Trợ lý chạy tới đưa nước lau mồ hôi, chuyên gia trang điểm kịp thời tới dặm lại phấn, Quý Xuyến lo lắng nói: “Tri Hành, cậu có cần ngồi một lát không?”

Phương Tri Hành cõng Chung Tư Viễn đi mấy bước, nóng đến mức đổ một thân mồ hôi, cậu cầm khăn ướt lau cổ, nói: “Không cần đâu, quay xong rồi nghỉ ngơi luôn.”

Mấy phút sau, Phương Tri Hành lại cõng Chung Tư Viễn lần nữa.

Lần này hai bên không có máy quay phim, mà chỉ có một cái ở phía sau quay bóng lưng càng đi càng xa của hai người.

Ánh nắng chiều đổ xuống, trong màn ảnh là một mảnh ánh sáng màu vàng nhạt.

Một giọt mồ hôi lăn từ dưới cằm Phương Tri Hành rơi lên mu bàn tay của Chung Tư Viễn.

Giống như bị bỏng, Chung Tư Viễn hơi rụt đầu ngón tay lại.

Bước chân của Phương Tri Hành rất ổn định, quanh năm tập nhảy nên người rất có sức, thế nhưng trên lưng thì lại ướt đẫm.

Chẳng có ai nói gì, xung quanh cũng rất yên tĩnh, nên cái nóng của mùa hè lại càng thêm rõ ràng.

Phương Tri Hành bắt đầu nhớ điều hòa, nhớ dưa hấu, nhớ bia lạnh, tiếp đó lại nhớ đến trận tuyết lớn ở Busan năm ấy, Chung Tư Viễn cũng cõng cậu như vậy đạp trên những bông tuyết.

Lúc đó trong tay cậu cầm bánh cá hầm vừa mới mua, tự mình cắn một miếng, rồi lại đút cho Chung Tư Viễn một miếng, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, cậu ôm chặt cổ Chung Tư Viễn hỏi anh có lạnh không.

Chung Tư Viễn nói nóng nhưng cậu chẳng thèm tin, bàn tay lạnh lẽo trực tiếp luồn vào sau cổ anh, năm ấy chỗ đó vẫn chưa có hình xăm, làn da sạch bóng thật sự đổ một tầng mồ hôi.

Phương Tri Hành cảm thấy chân hơi đau, gân cốt cứ nảy thình thịch.

Cậu không dám nhớ tiếp nữa, kỷ niệm thật ngược cmn tâm mà.

Đi tới vị trí đã chỉ định trước đó, Phương Tri Hành mới dừng bước, Trần Hoa ở bên ngoài ra dấu với bọn họ, tỏ ý cảnh này đã qua.

Phương Tri Hành thả Chung Tư Viễn xuống, gập đùi phải lại lắc lắc.

Chung Tư Viễn nhạy bén nhận ra động tác của cậu: “Sao vậy?”

Phương Tri Hành tiện tay lau mồ hôi: “Nóng.”

Chung Tư Viễn bèn lấy một cái khăn ướt từ trong túi quần ra.

Phương Tri Hành cũng không khách sáo nữa, mồ hôi sắp chảy vào trong mắt cậu luôn rồi.

Quý Xuyến và Lâm Mạn Mạn đội mặt trời chạy tới, đưa nước và quạt cho hai người.

Lâm Mạn Mạn nói: “Anh đại, thầy Phương, đạo diễn Trần bảo hai người tới phòng học tầng một ngồi điều hòa, quay từ gần giữa trưa đến giờ rồi, còn quay nữa là say nắng đó.”

Phương Tri Hành lấy ba lô của mình từ chỗ Quý Xuyến: “Tớ tới nhà vệ sinh trước đây.”

Quý Xuyến đang định đi cùng cậu, mới đi được nửa đường thì bị trợ lý đạo diễn gọi lại, nên đành phải thôi.

Phương Tri Hành vững vàng bước vào nhà vệ sinh, tùy ý chọn một gian riêng bước vào rồi khóa cửa lại, sau đó lấy một miếng dán nhiệt từ trong ba lô ra. Cậu xắn ống quần lên, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đùi phải đang hơi run rẩy. Cậu xé giấy bọc ra, dán miếng dán nhiệt lên đầu gối, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một miếng nữa dán lên bắp đùi.

Miếng dán nhiệt chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, nhưng sau khi dán lên thì thoải mái hơn nhiều. Phương Tri Hành đợi mấy phút cảm nhận được nhiệt độ, chân không run nữa mới thoáng yên tâm.

Cậu ném giấy bọc vào trong sọt rác, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới mở cửa ra thì bị dọa hết hồn.

Chung Tư Viễn ôm cánh tay đứng trước bồn rửa mặt, vô cảm nhìn vòi nước bị rỉ sắt.

“…Fuck.” Phương Tri Hành sợ hết hồn, suýt chút nữa kêu thành tiếng: “Anh đi vệ sinh à? Sao chẳng có chút âm thanh nào cả thế!”

Chung Tư Viễn quay đầu qua, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu, mở miệng chọt thẳng vào hồng tâm: “Đau chân à?”

Tối qua lên cầu thang còn kêu đau chân, anh đã định kiểm tra nhưng bị chọc phát giận nên bỏ đi, ban nãy Phương Tri Hành lại cõng anh đi cả một đoạn dài, lúc dừng lại động tác cong chân lên hoàn toàn là theo bản năng, Chung Tư Viễn trầm giọng hỏi: “Hôm qua ở trên xe, có phải cậu bị đυ.ng rồi không?”

“Không…” Phương Tri Hành nắm chặt ba lô, cậu vẫn mặc bộ đồng phục cấp ba, vốn trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo mồ hôi, cộng thêm dáng vẻ chột dạ nên trông rất dễ bắt nạt: “Tôi không đau lắm.”

Chung Tư Viễn mím môi nhìn cậu, ánh mắt giống như có thể xuyên thủng: “Nói thật đi.” Anh bổ sung thêm một câu tàn nhẫn: “Đừng làm lỡ tiến độ quay phim.”

“Đã bảo không đau!” Phương Tri Hành hét lên một tiếng rồi chạy đến trước vòi nước rửa tay qua loa, không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa: “Tôi đi trước đây.”

Mặt Chung Tư Viễn u ám, bóng dáng Phương Tri Hành nhanh chóng biến mất ở hành lang. Anh đứng lặng một lát, rồi lạnh lùng đẩy cửa gian phòng mà ban nãy Phương Tri Hành đã bước vào ra.