Chương 2

Hai người ngủ với nhau một đêm, ngày hôm sau bạch nguyệt quang đến bắt gian.

Tra công bị bạch nguyệt quang chỉ trích, đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Thanh,một bên cùng cậu lên giường một bên hoài niệm bạch nguyệt quang, đây là đoạn ngược tâm ngược thân kinh điển.

Hơn nữa bởi vì Thẩm Thanh có chút giống bạch nguyệt quang, một núi không thể có hai hổ, để lấy lòng bạch nguyệt quang, tra công còn bắt đầu chèn ép Thẩm Thanh.

"........."

Thẩm Thanh bị vứt bỏ.

Vậy mà về sau Thẩm Thanh vẫn về cùng một nhà với Minh Hiên???

Vãi, đây là loại thánh mẫu trời đất cảm động gì vậy?!!

Thẩm Thanh ngồi trên phi cơ suýt nữa thốt lên, đến tiền cậu yêu nhất còn chưa thể mê hoặc cậu, nếu cậu biết ai là người viết ra quyển sách khiến cậu buồn nôn như vậy, cậu nhất định sẽ cho hắn nếm thử cái gì gọi là muốn chết mà không được!

Trăm triệu lần không nghĩ tới mình lại xuyên vào quyển sách này.

"Ký chủ, ngài có muốn để Minh Hiên trở thành mục tiêu công lược không? Ngài đã biết cốt truyện , về sau chỉ cần dựa đó mà làm, nhất định có thể HE, đỡ bao nhiêu công sức. 007 mãnh liệt đề cử ngài lựa chọn hắn."

Thẩm Thanh coi thường, "Chọn cái rắm í."

Cậu sợ mình nhịn không được sẽ vào tù mất.

Cậu đứng lên chỉnh lí quần áo, thời điểm chuẩn bị kéo cửa ra ngoài, nghĩ đến trong cốt truyện con rùa này thực hành đủ các loại tư thế hành động cưỡng chế, làm cậu như vậy như vậy rồi như vậy, rất muốn đạp một cú vào chân giữa của hắn.

Nếu không phải cậu học qua một khóa phòng thân tự vệ.....

Hệ thống ối một tiếng, "Ký chủ nhẹ chân!"

Vai chính công dù đang hôn mê, cũng đau run cả người.

hệ thống đau lòng kêu gào, "Ký chủ sao ngài có thể làm vậy, vai chính công tỉnh lại sẽ rất tức giận đó!"

Thẩm Thanh mặc kệ nó lải nhải, ra khỏi cửa. Hành lang ở đây tráng lệ huy hoàng, trên tường treo đầy bức tranh nghệ thuật.

Lúc Thẩm Thanh đi đến thang máy, không biết là do điều hòa mở quá lớn, hay ánh đèn quá sáng, làm cậu có chút choáng váng.

Thẩm thanh kéo cổ áo của mình, lắc lắc đầu.

Một loại cảm giác khô nóng bốc lên làm cậu không khỏi liếʍ môi.

Leng keng.

Thang máy mở.

Người đàn ông đứng giữa mặc áo gió màu đen, thân hình thon dài cao lớn, đôi mắt thâm thúy làm người không dám nhìn thẳng, hai người mặc áo vest đen đứng sau lưng hắn, thái độ cung kính, trong tay cầm văn kiện đang chờ chỉ thị.

Người đàn ông kia không chút để ý liếc mắt bên này một cái, thanh âm lạnh lùng, "Trở về rồi nói."

"Vâng." Người mặc áo vest đẩy mắt kính, lễ phép đáp, đoạn bước ra ngoài.

Thẩm Thanh đi vào trong thang máy, diện tích đóng kín làm đầu cậu càng quay cuồng, người đàn ông bên cạnh hơi rũ con ngươi, cái nhìn áp lực loáng thoáng đặt trên người cậu.

Vậy mà cậu lại muốn nhào lên.

Người đàn ông này chắc chắn rất khỏe.....

Cảm giác nóng rực từ trong ra ngoài bùng lên, Thẩm Thanh liếʍ môi, dựa vào vách tháng máy, kim loại lạnh lẽo làm đầu óc cậu tỉnh táo một chút.

"Hệ thống, trang thái của ta có phải hơi lạ?"

"Hả, tôi kiểm tra một chút, ký chủ ngài trúng dược rồi."

Hệ thống hơi hoảng, "Ký chủ, ngài muốn quay lại không? Nam chủ còn đang ở trong phòng...."

Thẩm Thanh, "Thà ngươi tìm cho ta một cô gái."

Cậu vừa nói vừa chống đỡ thân thể, khống chế bản thân không được dán lên người người đàn ông. Nam nhân này hầu kết thật gợi cảm, cổ áo cũng cài đến nút cao nhất, cấm dục làm người ta nhịn không được muốn cởϊ áσ hắn xem thử, cánh tay nhất định rất mạnh mẽ hữu lực...

Trời ơi, Thẩm Thanh mày suy nghĩ cái gì vậy!?

Thân thể này có vấn đề!

Thẩm Thanh nhắm mắt, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được vị trí của người kia, mẹ nó vì sao người này có độ tồn tại mạnh như vậy?!

Cậu trở nên nóng nảy, "Hệ thống, cậu mau gọi 120 cho tôi!"

"Cái, cái gì?"

"Không gọi thì cậu thật sự muốn tôi phải ở cạnh con gà yếu kia à?!"

Dơ, cậu không thể hạ miệng.

"Cậu có thể đi tìm nam chủ..."

Cứu mạng, đây là dược liệu quỷ quái gì, tác dụng mạnh như vậy!?

Leng keng.

Thang máy đến rồi.

Thẩm Thanh nỗ lực chống đỡ thân thể, con đường trước mắt cong vẹo trời đất quay cuồng, chân cậu mềm nhũn, ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.

A, thật mát mẻ.

Cả người cậu lập tức sôi trào.