Chương 2
Con gái sao Sư tử cần chú ý!
Mặc dù thời tiết tháng 2 rất lạnh lẽo, nhưng mùa xuân đang ở rất gần bạn.
Thời gian tới, nếu có kế hoạch đi du lịch, vậy thì hãy chú ý quan sát xung quanh…
Ngôi sao tình yêu dánh dấu là XY (3, 4).
Chắc chắn sẽ xuất hiện người con trai say mê bạn!
Ha ha ha! Thế này mà gọi là bói sao? Bạch Tô Cơ tôi nhận được vô số thư tỏ tình, cũng có vô số những anh chàng đẹp trai chỉ vì muốn ăn một bữa tối với tôi, cam tâm tình nguyện đứng chờ trong gió rét 6 tiếng đồng hồ! Những chàng trai say mê tôi chỗ nào cũng có! Nhưng… Bây giờ để ý một chút cũng chẳng hại gì!
Tôi vận động cơ thể, khẽ ngồi thẳng người lên, cằm hất lên một chút, thích thú làm theo lời hướng dẫn trong sách để tìm “Ngôi sao tình yêu”.
Hàng thứ 3… ghế số 4… Người đó… Liệu có phải là hắn không?
Nhưng! Trời ơi! Tôi nhìn thấy cái gì đây?
Một “sinh vật” không phân biệt được là người hay là tinh tinh đang ngồi ở vị trí “ngôi sao tình yêu”! Bên lỗ mũi phải to như một cái hang cắm một ngón tay, ngón tay đó đang vui vẻ “vận động xoay tròn”!
Lách tách lách tách…
Trên đỉnh đầu tôi như có tiếng điện giật, cả người tôi nổi hết gai ốc.
Kinh quá… Suýt chút nữa! Suýt chút nữa thì tôi đã nôn ra rồi!
Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cúi người xuống, vừa định gập cuốn sách lại, ai ngờ mắt tôi lại lướt ngang qua một hướng dẫn khác…
“Hướng dẫn phép thuật”
Chàng trai say mê bạn chưa chắc đã khiến bạn hài lòng.
Bởi vì bạn là một cô gái có mắt thẩm mĩ.
Nếu muốn tìm thấy người xứng đáng với mình, hãy chú ý xung quanh…
Ngôi sao tình yêu được đánh dấu là XY (5, 2)!
Trời ơi! Lại trò gì nữa đây?
Tôi đã nói trước mà! Một cô gái đẹp như tôi làm sao có thể…
Phù, không nói nữa! Nghĩ lại lúc nãy đúng là một cơn ác mộng.
Lần này, tôi cẩn thận nhiều hơn, chỉ thò nửa cái đầu ra, ánh mắt lướt qua người ngồi đằng trước rồi thận trọng tìm xung quanh…
Quả nhiên trên ghế số 2 hàng thứ 5 là một người đàn ông đeo kính râm và có một đôi chân rất dài!
Tuyệt quá!
Bỗng dưng ngọn lửa nhiệt tình vừa tắt dụi trong tôi lại sáng lên lần nữa!
Không ngờ, ánh mắt của tôi nhanh chóng bị “chàng trai đẹp” nhạy cảm bắt trúng, anh ta nhìn tôi chăm chú, ngay cả người tiếp viên hàng không đang đi về phía mình mà anh ta cũng không phát hiện ra.
Ha ha ha! Tôi đắc ý chống tay lên cằm, khẽ nhướng mắt lên nhìn về phía anh ta, ánh mắt phát ra làn sóng điện vô địch của Marilyn Monroe. Lúc này, người tiếp viên hàng không đẩy cái xe kéo từ từ che mất anh chàng đeo kính râm, đi qua anh ta rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Ê? Cái vật đen đen, mềm mềm trên cánh tay của cô tiếp viên hàng không là cái gì vậy?
- A, tóc của tôi…
Bỗng dưng, một tiết kêu đau đớn vang lên, tôi chỉ kịp nhìn thấy anh chàng đeo kính râm hốt hoảng túm chặt tay của cô tiếp viên hàng không! Đầu của anh ta… chỉ lơ thơ vài sợi tóc!
Hói… hói đầu!
Sống lưng tôi toát cả mồ hôi lạnh, thả phịch người xuống ghế, tôi cố hít thở thật sâu!
Sao hôm nay lại đen đủi thế?
Lẽ nào từ giây phút bọn Hựu Tuệ rời khỏi Tinh Hoa, định mệnh đã bắt tôi phải đen đủi như thế sao?
Nhưng đúng vào lúc tôi khó khăn lắm mới điều chỉnh được hơi thở của mình, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng dưng, ánh mắt tôi lại sáng lên! Không… không… không phải chứ?
Đúng là đồ ngu! Sao Bạch Tô Cơ tôi lại có thể phạm phải một sai lầm cơ bản như thế, tại sao tôi không phát hiện ra người ngồi ngay cạnh mình là “hàng loại 1”?
Cái áo dệt len cổ tròn màu xám nhạt được may khéo léo, chiếc áo vest hai hàng cúc là kiểu may kinh điển những năm 80 của thế kỷ trước, thêm vào đó là chiếc quần dài sáng màu mà chỉ có các công tử nhà giàu mới mặc, sự kết hợp giữa quần với áo đem lại một hiệu quả thẩm mĩ ngoài trí tưởng tượng!
Bingo! Tôi không nén được, học theo thầy giáo thời trang của mình, khẽ giơ tay về phía chàng trai lạ theo kiểu đang chụp ảnh.
Ánh mắt tôi liếc dần lên trên…
Những ngón tay thon dài khẽ cong lại, đặt nhẹ trên ngực, tỏ ra vô cùng tự nhiên. Cái cằm nhọn hoàn mĩ, đôi môi màu hồng đào với những đường cong mê người, sống mũi nhỏ và thẳng, mái tóc ngắn màu vàng kim rủ trước trán khiến anh càng thêm đẹp.
Mặc dù đôi mắt của anh bị che bởi một tấm vải màu xanh, cả người anh đang yên lặng ngồi dựa trên ghế và ngủ ngon lành.
Nhưng theo như kinh nghiệm nhiều năm của mình, tôi dám đoán chắc 100%, anh chàng này…
Chắc chắn là một chàng trai đẹp hoàn mĩ!
Wa, ha ha ha! Không ngờ người đẹp trai thực sự lại ở ngay cạnh tôi!
Trái tim tôi đập loạn nhịp, nhưng chưa đầy hai giây sau, nó đã như cái đồng hồ quả lắc, càng ngày càng chậm!
Bởi vì hai mối “cơ duyên” vừa rồi lại hiện lên trước mắt tôi.
Gặp phải khó khăn không đáng sợ, đáng sợ là “chưa đánh đã lui”.
Anh chàng đẹp trai trước mặt liệu có phải là một “sản phẩm đặc biệt” được gia công sau khi đã đeo lớp che mắt, chờ sau khi tháo cái che mắt đó ra, anh ta sẽ trở thành diễn viên chính trong vở kịch “Hoàng tử quái vật” phiên bản đời thật hay không?
Nghĩ tới đây, tôi bắt đầu căng thẳng, bất giác co người lại, nhặt cuốn “Phép thuật tình yêu” lên và nhanh chóng giở ra một trang.
Tôi chỉ nhìn thấy ở giữa trang sách màu xanh nhạt có một dòng chữ lớn đập vào mắt…
Nếu hai “mối duyên” trước đó khiến bạn không hài lòng, vậy thì đừng lo lắng, chân mệnh thiên tử của bạn luôn xuất hiện vào phút cuối cùng, người tiếp theo sẽ là…
- Cậu! Cậu! Cả cậu nữa! Tất cả các cậu đi về phía đó tìm cho tôi, không được bỏ sót một góc nào!
Tôi đang mở to mắt, tập trung tinh thần vào trang giấy thì bỗng dưng một giọng nói thô bạo vang lên trong khoang máy bay.
Giọng nói vừa dứt đã thấy 7, 8 người mặc áo vest đen ùa ra khắp nơi, giống như một bầy chó săn, ngó đầu vào mọi góc trong máy bay tìm kiếm cái gì đó.
Ngón tay đang giở sách của tôi dừng lại, sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái gã có hai răng cửa dài như con hải ly đang hung dữ ra lệnh, sau đó bỗng dưng gã quay phắt 180 độ, cung kính cúi lưng, hai tay đưa về phía trước, ra dấu “mời” một ai đó.
- Thiếu gia! Xin cậu yên tâm, chắc chắn là vừa nãy bị rơi trên máy bay, sẽ tìm thấy nhanh thôi.
- Ừ…
Người được gọi là “thiếu gia” đó là một thanh niên cao lớn, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dưới sự hộ tống của một đám người áo đen, lười biếng dựa một tay vào vách máy bay, khẽ ừ một tiếng!
Mái tóc đen dài tới vai, lộn xộn che mất vầng trán cao nhưng không che được đôi mắt sáng thông minh của anh ta. Đôi môi mỏng khẽ mím lại như thể anh ta không thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì trên đời này. Bên tai trái có một cái khuyên gắn kim cương thi thoảng lại phát ra ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng màu trắng và màu đen hòa lẫn vào nhau khiến vẻ đẹp như ánh mặt trời của anh ta càng trở nên thần bí.
Anh ta rất cao, cả người toát lên một vẻ quý tộc, quần áo anh ta mặc dù rất đơn giản, nhưng hình như cho dù anh ta mặc quần áo như thế nào cũng không quan trọng, vì bản thân anh ta không cần bất cứ thứ quần áo sang trọng nào cũng vẫn có thể tôn lên được vẻ đẹp của mình.
Nếu dùng cách nói của thầy giáo ở Học viện Thời trang khi chọn người mẫu thì anh ta đúng là một ma-nơ-canh trời sinh!
Bởi vậy, mặc dù chỉ là một bộ đồ thể thao vô cùng đơn giản nhưng khoác lên người anh ta cũng toát lên một khí chất cao quý!
Các hành khách trên máy bay đều trốn về một góc, không dám thở mạnh, thậm chí ngay cả áp suất trong máy bay cũng bỗng dưng hạ xuống thấp!
Hình như anh ta bị mất món đồ gì quý giá lắm.
Haiz… đi ra ngoài sao có thể không cẩn thận như vậy được?
Tôi vốn dĩ không có sức đề kháng với những người đẹp trai, nghĩ thầm trong lòng, bất giác xoay xoay cái vòng trên tay mình. Đừng thấy nó chỉ là một cái vòng bán ngoài chợ với giá chưa tới 50 tệ, nhưng từ khi tới Chanel, tôi coi nó như bùa may mắn của mình.
Tinh tang…
Bỗng dưng, trong đầu tôi lóe sáng.
Người tiếp theo của bạn là…
Nói tới vận may, bỗng dưng tôi nhớ tới lời dự báo trong cuốn “Phép thuật tình yêu”.
Chẳng nhẽ vị “thiếu gia” này chính là chân mệnh thiên tử của tôi sao?
Thượng đế hình như cũng nghe thấy tiếng gọi của tôi, chiếu ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ lên chiếc vòng trên cổ tay tôi, ánh sáng bàng bạc sáng lên, thu hút ánh mắt của vị “thiếu gia”, ánh mắt của anh ta lập tức hướng về phía tôi.
Tôi vội vã nở nụ cười mê hoặc, khẽ nghiêng mái tóc dài, cố gắng tạo dáng để thể hiện được hết các đường cong của mình!
Sao đó tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực lên, ngồi thẳng người, cổ tôi hơi nghiêng sang trái, nhẹ nhàng gỡ cặp kính râm trên sống mũi xuống!
- E hèm!
Tiếng ho nhẹ cuối cùng thêm lần nữa thu hút vị “thiếu gia” đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đúng! Thêm vào một chút bất cần! Không sai!