Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 5: Tác Giả Không Phải Bác Sĩ Không Phải Biên Kịch Giỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tâm trạng Tạ Chiêu lúc này hết sức phức tạp, rất lâu cô mới mở miệng, hỏi người đàn ông đang uống trà sữa đối diện: “Tại sao anh biết tôi?”

Thường Tại Tâm dùng ống hút tùy ý chọc chọc trong cốc, trả lời Tạ Chiêu: “Tư liệu của cô cũng không phải tài liệu tuyệt mật, muốn biết rất khó sao? Lại nói cô Tạ đều lên phỏng vấn rất nhiều lần rồi, tùy tiện tìm kiếm là có thể nhìn thấy.”

“…” Được thôi, “Khụ, hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nói với anh chuyện Lý Tuyền.”

“Ồ.” Thường Tại Tâm ngước mắt nhìn cô một cái, “Cô không hài lòng với thù lao bà ấy cho?”

“Đây không phải vấn đề thù lao, là tôi…” Muốn giữ vững bí mật mình có siêu năng lực. ????

Thường Tại Tâm bỗng nhiên cười một tiếng: “Cô suy nghĩ nhiều quá, ngoại trừ Lý Tuyền, cơ bản không ai tin cô có siêu năng lực.”

Tạ Chiêu: “…”

Thật sự là một câu bừng tỉnh người trong mộng này. ????

“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ đồng ý, dù sao nếu thật sự chữa khỏi cho Lục Thừa Tư, người khác cũng chỉ cảm thấy đây là công lao của bác sĩ, hoặc là bản thân cậu ta may mắn; nếu như không chữa khỏi, vậy càng không có gì, cô chỉ ngồi vững thân phận lừa đảo này thôi.”

“…” Đây chính là uy lực của thần côn sao? Vậy mà cô cảm thấy anh ta nói rất có lý.

Nhưng ngộ nhỡ sự việc bại lộ thì sao?

“Nếu sự việc bại lộ, cùng lắm thì cô xoá bỏ tất cả ký ức, dù sao cô đã thử rồi mà nhỉ?”

“…” Tạ Chiêu im lặng một chút, nhìn anh ta hỏi, “Anh có thuật đọc tâm à?”

“Hành động xem hiểu tâm lý của cô còn cần xuất dùng thuật đọc tâm?” Thường Tại Tâm nhìn Tạ Chiêu cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng.

Tạ Chiêu: : )

“Bây giờ tôi xoá bỏ trí nhớ của anh, như thế lần sau Lý Tuyền lại tới tìm anh, anh cũng sẽ không gửi link của tôi cho bà ấy.” Tạ Chiêu nói làm liền làm, lấy điện thoại ra chuẩn bị viết bản thảo tại hiện trường.

Thường Tại Tâm uống sạch trà sữa trong cốc, cười như không cười nhìn Tạ Chiêu: “Đừng tốn sức, những trò này không có tác dụng với tôi. A, cô cũng đừng nghĩ xoá bỏ tôi trong trí nhớ của Lý Tuyền, giống như cô có thể khiến bản thân cô trúng thưởng năm tệ, lại không có cách nào trúng giải độc đắc vậy. Trí nhớ của Lý Tuyền về cô rất ít, cho nên cô có thể thành công, nhưng tôi với bà ấy quen nhau rất nhiều năm rồi, bây giờ cô còn chưa làm được.”

Tạ Chiêu dừng ngón tay nhập chữ, khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện: “Có vẻ anh rất rõ chuyện của tôi…”

Cô nói đến đây, bỗng nhiên vỗ bắp đùi của mình, bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi! Anh chính là tổ chức thần bí kia đúng không!”

Thường Tại Tâm: “…”

Đầu óc biên kịch quả nhiên không giống người khác, luôn luôn tràn ngập cố sự như thế.

“Tôi chỉ sống lâu hơn cô một chút, thấy nhiều chuyện hơn một chút mà thôi.”

“…” Làm sao cô không tin lắm? “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Thường Tại Tâm nói: “Mặc dù con người Lý Tuyền không xấu, nhưng việc liên quan đến mạng sống con trai mình, chỉ sợ bà ấy sẽ không tuỳ tiện bỏ qua. Cô xoá bỏ ký ức liên quan đến cô của bà ấy đúng là cách hay, nhưng giống như lần này, sau khi bà ấy quên vẫn lại tới tìm tôi, mà tôi sẽ tiếp tục gửi link truyện của cô cho bà ấy.”

“…Có nghĩa là, nếu như tôi không đồng ý, chúng ta sẽ mắc thẻ BUG ở chỗ này, một mực bị kẹt không ra được?”

“Đúng là có nghĩa như vậy.”

“…” Tạ Chiêu im lặng nhìn anh ta, “Anh và Lý Tuyền có quan hệ thế nào? Tại sao phải giúp bà ấy? A tôi biết rồi, có phải anh coi trọng người ta không!”

Phi, bẩn thỉu!

Thường Tại Tâm: “…”



Cô lại biết rồi lần nữa thì cô được lắm. ????

“Tôi chỉ thu tiền thì phải làm việc thay người khác mà thôi, đây là phẩm chất đạo đức nghề nghiệp cơ bản.” Thường Tại Tâm giang tay ra, “Tôi đã phân tích sự việc cho cô rồi, tin tưởng trong lòng cô cũng có cân nhắc.”

“…” Tạ Chiêu sắp xếp sự việc, nhìn Thường Tại Tâm hỏi, “Nếu như tôi đồng ý, Thường đại sư có lời khuyên gì cho tôi không?”

Ví dụ như tặng mấy cẩm nang gì đó, có thể sử dụng ở bước ngoặt nguy hiểm chẳng hạn.

Thường Tại Tâm a một tiếng, gật đầu nhìn cô: “Mối làm ăn này là tôi giới thiệu cho cô, có phải cô nên trả tôi tiền hoa hồng không?”

“…” Tạ Chiêu nặn một nụ cười, “Tạm biệt!”

Lái xe về tiểu khu, Tạ Chiêu vừa đến nhà lập tức nhào lên ghế sa lon, trong đầu đều là chuyện ngày hôm nay.

Hiện tại xem ra đồng ý với Lý Tuyền xác thực là biện pháp tốt nhất, có thể kiếm tiền lại có thể cứu người, coi như gặp tình huống xấu nhất cũng có biện pháp kết thúc.

Không… Nhỡ cứu không được người thì sao? Vậy cũng không thể trách cô đâu nhỉ?

Tạ Chiêu hơi lo lắng làm hồi lâu cuối cùng không cứu được Lục Thừa Tư, Lý Tuyền sẽ trả đũa cô, dù sao hiện tại người nhà ầm ĩ bệnh viện chỗ nào cũng có.

Vậy có lẽ xoá bỏ ký ức có tác dụng? Nếu không cô dứt khoát xoá truyện đi, như thế Thường Tại Tâm cũng không có gì để gửi cho Lý Tuyền.

Không không không, ngay cả mình mua xổ số trúng giải thưởng an ủi Thường Tại Tâm còn biết, chắc chắn không phải thần côn bình thường, đến lúc đó chân trước cô xóa chân sau anh ta lại khôi phục.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đồng ý giúp Lý Tuyền là cách tối ưu.

Sau khi quyết định, Tạ Chiêu nhắn tin cho Lý Tuyền, hẹn hôm sau gặp mặt bà ấy ở một nhà quán cà phê.

Lý Tuyền rất nhanh đồng ý, còn add Wechat Tạ Chiêu. Tạ Chiêu mở Wechat, mới nhìn thấy trong nhóm chat chủ nhà lại có hơn một trăm tin nhắn chưa đọc.

Nhóm chat chủ nhà là địa điểm quan trọng để Tạ Chiêu quan sát muôn hình muôn vẻ của con người, nhiều tin nhắn chưa đọc như vậy khẳng định có biến. Cô nhanh chóng phi vào, phát hiện… A, lại là xe sang của Lý tổng dẫn tới náo động.

Ngô Ngạn Tổ tòa 39: !!! Hôm nay chiếc xe sang này lại tới, tôi cũng nhìn thấy [hình ảnh]

Ngô Ngạn Tổ tòa 39: Tôi còn trông thấy cô Tạ, cô Tạ không chỉ là nữ, còn là người đẹp siêu cấp! Cho nên cô Tạ xem mắt không!

Tạ Chiêu: “…”

27-3 Tiểu Kiều: Vì sao người đẹp phải xem mắt với anh? Chắc chắn người ta có bạn trai rồi, hơn nữa người nào người nấy còn đẹp trai hơn anh nữa kìa.

Tạ Chiêu: “…”

Cụm từ “người nào người nấy” dùng rất là khéo.

Ngô Ngạn Tổ tòa 39: @27-3 Tiểu Kiều, cô kích động như vậy làm cái gì? Không phải là coi trọng hotboy khu nhà là tôi đấy chứ?

27-3 Tiểu Kiều: Oẹ

Tạ Chiêu yên lặng tắt nhóm chat chủ nhà.

Ngày hôm sau, cô đến quán cà phê gặp mặt Lý Tuyền như thời gian đã hẹn. Bởi vì Lý Tuyền có việc nhờ người nên tới sớm hơn thời gian hẹn rất nhiều, lúc Tạ Chiêu đến, bà đã gọi cà phê và đồ ngọt, ngồi ở bên trong chờ.

Bỗng nhiên Tạ Chiêu hơi xúc động, mặc dù Lý Tuyền là chủ tịch tập đoàn Nặc Sâm lớn như vậy, nhưng vì chuyện của con mình, vẫn không khác gì phụ huynh gia đình bình thường. Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Cô đi qua ngồi xuống đối diện Lý Tuyền, Lý Tuyền cười và nói với cô: “Cô Tạ, tôi gọi một chút đồ ngọt, cô xem có thích hay không.”

“Cảm ơn.” Tạ Chiêu vuốt tóc của mình, cũng cười ha ha hai tiếng, “Là như vậy, hôm nay hẹn Lý tổng ra, chính là muốn nói chuyện hợp tác với ngài.”

Lý Tuyền gật đầu, hơi bận tâm lại hơi mong đợi nhìn cô: “Cô Tạ suy nghĩ kỹ chưa?”



Tạ Chiêu nói: “Là thế này, tôi cẩn thận suy nghĩ, bệnh của anh Lục, trước mắt nhất định phải tiếp nhận phẫu thuật mới có thể chữa trị hữu hiệu. Nếu như bệnh của anh ấy tự dưng khỏi, cái này rất khó giải thích rõ ràng. Không phải tôi sợ tôi bị bắt đi làm nghiên cứu, tôi sợ anh ấy bị bắt đi làm nghiên cứu.”

Lý Tuyền nghĩ ngợi, cảm thấy cô nói có lý, bèn hỏi: “Vậy cô Tạ nghĩ như thế nào?”

“Tôi cảm thấy, chúng ta có thể khai thác phương thức chữa trị bảo thủ.”

“Chữa trị bảo thủ?”

“Ừm, chính là không trực tiếp chữa bệnh, mà là nghĩ biện pháp để phẫu thuật thành công.” Tạ Chiêu nói, “Như vậy, phẫu thuật thành công, đó cũng là kỹ thuật của bác sĩ giỏi, sẽ không khiến cho người khác hoài nghi, không biết Lý tổng có chấp nhận phương án này hay không?”

Lý Tuyền cân nhắc trong chốc lát, nói với Tạ Chiêu: “Tôi có thể chấp nhận, nhưng có một vấn đề nho nhỏ.”

Tạ Chiêu hỏi: “Vấn đề gì?”

“Chính là, bởi vì xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 30%, Tiểu Tư vẫn luôn không đồng ý phẫu thuật, thái độ rất kiên quyết.”

Tạ Chiêu: “…”

“Cô Tạ cô xem, cô có thể nghĩ cách để nó đồng ý phẫu thuật trước không?”

Tạ Chiêu: “…”

Cô biết mà, một trăm triệu của Lý tổng không phải dễ kiếm như vậy!

Thay đổi suy nghĩ của người khác, trước đó Tạ Chiêu cũng chưa thí nghiệm cái này, nếu như người ý chí yếu kém, khả thi có lẽ lớn một chút, nhưng Lục Thừa Tư… Người đàn ông dưới các loại truyền thông đều xuất hiện bằng tư thế tổng tài bá đạo, cô có thể điều khiển sao!

“Cái này… Tôi cố gắng hết sức.” Nụ cười của Tạ Chiêu có chút miễn cưỡng, cô múc một miếng bánh ngọt, đút vào miệng.

Lý Tuyền nói: “Bởi vì gia tăng lượng công việc của cô Tạ, cho nên tôi sẽ tính thù lao khác cho cô Tạ.”

“Khụ.” Tạ Chiêu che miệng, ho khẽ hai tiếng, cái này làm sao không biết xấu hổ thế được. “Cảm ơn Lý tổng.”

Lý Tuyền cười nhẹ nhàng nhìn cô: “Tôi còn một yêu cầu quá đáng, hi vọng cô Tạ cũng có thể đồng ý.”

Tạ Chiêu nuốt bánh ngọt, nhìn bà ấy hỏi: “Cái gì?”

“Tôi hi vọng trước khi Tiểu Tư chấp nhận phẫu thuật, cô Tạ có thể dời tới ở chung với nó.”

“…Ngài nói cái gì?” Nĩa trong tay Tạ Chiêu suýt cầm không vững, vì sao Lý tổng luôn có thể nói lời kinh người như vậy?

Nụ cười trên mặt Lý Tuyền rất nhanh lại mang theo sắc thái u buồn, bà thở dài khe khẽ, con ngươi xinh đẹp nhìn Tạ Chiêu một cách chăm chú: “Lần trước Tiểu Tư phát bệnh bất ngờ, suýt không cứu kịp. Mặc dù bây giờ chỗ ở của Tiểu Tư có sắp xếp nhân viên y tế, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, nếu như cô Tạ cũng dời qua ở cùng Tiểu Tư, vậy Tiểu Tư lại có cái gì không thoải mái, cô cũng có thể lập tức chữa trị giúp nó.”

Tạ Chiêu: “…”

Cô, Tạ Chiêu, 25 tuổi, người thành phố D. Trước hôm nay, cô vẫn cho rằng cô là một biên kịch.

Giờ phút này cô mới biết mình sai vô cùng.

Thật ra cô là một bác sĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai nam chính sẽ xuất hiện!

Về phần Thường đại sư, anh ta là công cụ hình người nổi tiếng trong truyện của tôi, công dụng chính là tác hợp nam nữ chính ở bên nhau.

Thường đại sư: Cô lễ phép không?
« Chương TrướcChương Tiếp »