🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi Lục Thừa Tư đi vào phòng bệnh bình thường, tình huống sức khỏe luôn ổn định, nhưng vẫn phải tiếp tục nằm viện một thời gian. Hai ngày này có không ít người đến thăm anh, còn có truyền thông nghe thấy phong thanh, muốn lẻn vào bệnh viện lấy được tài liệu trực tiếp.
Đáng tiếc đều bị vệ sĩ của Lục Thừa Tư chặn lại, chưa xuất sư đã nghẻo.
Tạ Chiêu không muốn ở mãi trong khách sạn, lại cảm thấy từ trang viên chạy tới chạy lui phiền phức nên muốn chuyển về nhà mình ở. Dù sao hiện nay ca phẫu thuật của Lục Thừa Tư cũng thành công, cô xem như hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn?
Ngày hôm đó, trong phòng bệnh, Lý Tuyền đang gọt táo cho Lục Thừa Tư, Tạ Chiêu nhân cơ hội này nói với bà: “Lý tổng, bây giờ Lục Thừa Tư cũng phẫu thuật xong rồi, cháu dự định chuyển về nhà ở.”
Tay Lý Tuyền cầm dao dừng một chút, nhìn Lục Thừa Tư trên giường bệnh.
Lục Thừa Tư không nói gì, nhưng bà là mẹ, liếc mắt là nhìn ra anh không vui.
Lý Tuyền ho nhẹ một tiếng, nói với Tạ Chiêu: “Cái này cũng không cần vội vã lắm đâu?”
Tạ Chiêu nói: “Cháu chuyển về nhà cũng không cần ở mãi trong khách sạn nữa, từ nhà cháu tới bệnh viện cũng khá dễ dàng.”
Mặc dù nhà cô không ở trung tâm thành phố, nhưng ít ra cũng trong nội thành, nhanh gọn hơn từ trang viên tới bệnh viện nhiều.
“Hơn nữa mấy ngày nay cháu không trở về trang viên, cũng không biết Thịt Ba Chỉ thế nào. Cháu chuyển về nhà mỗi ngày đều có thể về nhà ở, còn có thể chơi với nó.”
Lý Tuyền có ý muốn Tạ Chiêu tiếp tục ở lại, dù sao tất cả mọi người đều nhìn ra ý đồ của Lục Thừa Tư với Tạ Chiêu. Nhưng mà những lời Tạ Chiêu nói đều có lý, bà cũng thực sự không tìm được cớ gì cứng rắn muốn giữ người ta lại, chỉ có thể ở trong lòng trách Lục Thừa Tư không hăng hái.
“Vậy được rồi, tôi thông báo quản gia thu dọn giúp cháu.”
“Không cần, tự cháu trở về thu dọn là được rồi.” Đồ đạc của của cô lúc đầu cũng không có bao nhiêu, muốn nhờ quản gia hỗ trợ cũng là nhờ ông hỗ trợ sắp xếp đồ đạc của Thịt Ba Chỉ, “Lát nữa cháu sẽ về sắp xếp, sáng ngày mai chuyển về.”
“Được.” Lý Tuyền gật đầu, cắt một miếng táo đưa cho Lục Thừa Tư, “Ăn táo không?”
Lục Thừa Tư lắc đầu: “Không thấy ngon miệng.”
Tạ Chiêu ở bên chỉ trích anh: “Vừa rồi rõ ràng là anh nói muốn ăn táo, Lý tổng mới gọt cho anh.”
Lục Thừa Tư nói: “Vừa rồi muốn ăn, giờ không thấy ngon miệng.”
Tạ Chiêu: “…”
Được thôi, may Lý tổng là mẹ anh, nuông chiều anh.
Hôm nay Lý Tuyền hiếm khi rảnh rỗi, ở bệnh viện bầu bạn với Lục Thừa Tư, Tạ Chiêu sớm về khách sạn trả phòng, bảo lái xe đưa mình về trang viên. Trên đường cô còn gọi điện thoại cho cô quét dọn vệ sinh quen biết, bảo bọn họ xế chiều hôm nay tới nhà cô làm vệ sinh.
Đã lâu không trở về ở, vẫn phải quét dọn trước một chút.
Sau khi cô rời bệnh viện, Lục Thừa Tư vẫn nghiêm mặt. Lý Tuyền ăn táo, ngồi ở bên cạnh cười nhìn anh: “Ôi chao, không ngờ con trai mẹ đến cái tuổi này, vậy mà bắt đầu trải nghiệm mùi vị chua xót của tình yêu.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Trước đó ấy, là sức khỏe con không tốt, con có điều cố kỵ, mẹ có thể hiểu được. Hiện giờ con đã phẫu thuật rồi, bác sĩ cũng nói con khôi phục rất tốt, con cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, thích người ta thì theo đuổi đi.” Lý Tuyền cắn miếng táo, giòn ngọt, “Đừng trách mẹ không nhắc nhở con, cô Tạ xinh đẹp, giỏi giang lại còn tốt bụng, khẳng định rất nhiều người thích con bé. Mẹ thấy đội trưởng Sở kia có ý với con bé đấy.”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh yên lặng một hồi, mở miệng hỏi Lý Tuyền: “Mẹ chuyển số tiền còn lại cho cô Tạ chưa?”
Lý Tuyền: “…”
Tạ Chiêu còn chưa đến trang viên, tài khoản ngân hàng nhận được một số tiền lớn, còn là Lý Tuyền chuyển cho cô. Tạ Chiêu nhìn mấy chữ kia, suýt thì bị sặc.
Cô đã quên chuyện số tiền còn lại rồi, không ngờ Lý tổng lại chuyển cho cô một khoản tiền thật, hơn nữa còn nhiều hơn lần trước!
Hu hu hu, Lý tổng thật đúng là người tốt.
Cô cũng hơi ngượng ngùng.
Sau khi đến trang viên, xe còn chưa dừng hẳn, Tạ Chiêu đã nghe thấy tiếng chó sủa. Cô vừa xuống xe, Thịt Ba Chỉ lập tức nhào tới cọ cô và sủa. Tạ Chiêu không đi được, đành phải ngồi xổm xuống vuốt ve nó: “Thịt Ba Chỉ, mày lớn tướng rồi, làm sao còn thích nũng nịu thế hả?”
Quản gia đi tới, chào cô rồi nói: “Nấy ngày nay cô Tạ và cậu chủ không trở về trang viên, cảm xúc của Thịt Ba Chỉ rất sa sút, cũng bắt đầu tuyệt thực.”
“A?” Tạ Chiêu nghe quản gia nói, có chút dở khóc dở cười, Thịt Ba Chỉ còn rất kiên cường, khí khái, “Mày còn tuyệt thực nữa hả? Sức khỏe mày vừa mới khôi phục, không chịu được hành hạ như thế biết không?”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vui vẻ dùng đầu cọ tay cô, còn liếʍ cô mấy lần.
“Được được, mấy ngày trước anh Cẩu Đản của mày vừa làm phẫu thuật, không phải không cần mày đâu.” Tạ Chiêu bế Thịt Ba Chỉ lên, đi vào trong phòng, “Đi lên ăn một bữa cơm trước, ngày mai chúng ta sẽ phải về nhà rồi.”
Quản gia đã nghe Lý Tuyền nói chuyện này, nhưng lúc này vẫn hỏi một tiếng: “Cô Tạ, ngày mai cô sẽ phải rời đi sao?”
“Đúng thế.” Tạ Chiêu ôm Thịt Ba Chỉ, cười nói với quản gia, “Trong khoảng thời gian này quấy rầy, cảm ơn chú Chu đã chăm sóc!”
Quản gia cũng cười theo: “Đâu có, đều chuyện tôi phải làm. Vậy cần tôi thu dọn cái gì cho cô không?”
Tạ Chiêu nói: “Đồ của cháu cháu có thể tự dọn được, chú giúp cháu sắp xếp đồ của Thịt Ba Chỉ với ạ.”
Đừng nhìn Thịt Ba Chỉ mới đến không bao lâu, đồ đạc đã một đống lớn, mỗi đồ chơi của chó đã có rất nhiều. Quản gia gật đầu đồng ý, đi sắp xếp đồ của Thịt Ba Chỉ giúp cô.
Thịt Ba Chỉ xác thực tuyệt thực hai bữa, lúc này Tạ Chiêu trở về, nó cũng không tiếp tục tuyệt thực, say sưa ngon lành ăn thức ăn cho chó của nó.
Tạ Chiêu thu dọn đồ đạc xong, chỉ để lại một vài đồ rửa mặt, rốt cuộc duỗi lưng một cái ngồi xuống trước máy tính. Đã mấy ngày rồi cô không sờ vào máy tính, kịch bản cũng không nhúc nhích một chữ. Cũng may Thi tổng nhận được tin tức, biết bên cô xảy ra chút tình huống, không giục cô, còn gửi tin nhắn hỏi thăm cô.
Lúc này Tạ Chiêu rốt cuộc có tâm tư mở tài liệu, xem xét lại chuyện lần này. Lục Thừa Tư phẫu thuật thành công rốt cuộc có phải bởi vì cốt truyện cô viết hay không, cái này không có cách nào nghiệm chứng, nhưng vào thời khắc mấu chốt điện thoại hết pin, ngược lại cho cô một lời nhắc nhở.
“…Trải qua đám cháy kinh hồn, Tạ Mỹ Lệ chợt phát hiện một chuyện thần kỳ, chỉ cần cô đọc thầm ba lần ‘tài liệu tinh’ ở trong lòng, cho dù điện thoại đang trạng thái tắt máy, cũng có thể nhanh chóng tự động khởi động máy, đồng thời trực tiếp mở tài liệu “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” giúp cô.”
Viết xong, Tạ Chiêu định tắt máy di động thí nghiệm một chút, vừa lấy điện thoại tới, đã nhìn thấy tài liệu trên máy tính lấp lóe hai lần, hiện ra một loạt im lặng tuyệt đối thật dài.
Bây giờ Tạ Chiêu không còn cảm thấy ngạc nhiên khi tài liệu tự động trả lời, thậm chí xe nhẹ đường quen trò chuyện với nó.
“Sao vậy, không làm được ư?”
Tài liệu lại lấp lóe hai lần, hiện ra một hàng chữ: “Cô không cảm thấy yêu cầu của mình hơi nhiều sao?”
Tạ Chiêu gõ trên bàn phím: “Không cảm thấy ^_^.”
Tài liệu: …Cô vui vẻ là được rồi.
Tạ Chiêu lại chọc nó hai lần, tài liệu không nói, nhưng vẫn trạng thái mở ra, không tự bế như lần trước.
Tạ Chiêu tắt máy điện thoại, sau đó ở trong lòng đọc thầm tài liệu tinh ba lần, chuyện thần kỳ xảy ra, điện thoại thật sự tự động mở máy, đồng thời mở tài liệu ra giúp cô.
“Làm tốt lắm tài liệu tinh!” Tạ Chiêu thỏa mãn vỗ máy tính của mình, mặc dù tài liệu này rất kiêu ngạo, nhưng làm việc vẫn đáng tin.
Lần này tốt rồi, cô rốt cuộc không cần lo lắng vào thời khắc quan trọng điện thoại không mở máy được.
Cô xoá bỏ đoạn đối thoại với tài liệu, nhấn lưu lại.
Lúc này thời gian còn sớm, nhưng Tạ Chiêu không muốn viết kịch bản, bèn ấn mở Wechat, trả lời tin nhắn tích lũy mấy ngày gần đây. Xong việc, cô tới nhóm chat nhỏ gửi lì xì.
Cố Chi Chi: ! Cô Tạ lại phát tài rồi!
Tạ Chiêu: Hồi trước thảm quá, hiện giờ rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, gửi lì xì chúc mừng một chút.
Vài giây lì xì bị cướp hết, từ trước đến nay vận may của Đường Hàm kém nhất lần này cướp được hơn mấy trăm, vui vẻ xoay tròn trong nhóm.
Đường Hàm: Cảm ơn daddy! ! Chúc tâm trạng daddy ngày nào cũng tốt!
Tạ Chiêu: Cảm ơn
Cố Chi Chi: Lục tổng xuất viện rồi?
Tạ Chiêu: Còn chưa, nhưng khôi phục không tệ.
Từ sau hoả hoạn, mọi người đều biết Tạ Chiêu có một người bạn đẹp trai, là tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm Lục Thừa Tư. Tin tức chấn động như thế, đổi lại bình thường các cô có thể hỏi một ngày một đêm trong nhóm, nhưng đúng lúc Lục Thừa Tư làm phẫu thuật, tất cả mọi người không dám hỏi, quả thực là nghẹn cho tới bây giờ.
Nếu Tạ Chiêu đã nói Lục tổng không sao, vậy các cô hỏi một chút cũng không sao đâu ha?
“Cậu với Lục tổng là sao? Mau khai báo!”
“Người bạn lần trước cậu nói có phải Lục tổng không! Các cậu quen nhau thế nào! Phát triển đến bước nào rồi!”
“Đội trưởng Sở lại là thế nào! Làm sao cậu còn cấu kết với hai anh đẹp trai cùng lúc!”
“Đây là tài nguyên xã hội chênh lệch mà! Có người có hai trai đẹp, còn có một con chó! Có người ngoại trừ mình không có cái gì!”
Tạ Chiêu: “…”
Nhìn ra được các cô ấy nhẫn nhịn rất lâu.
Tạ Chiêu: Mình với Lục tổng quen nhau trong công việc, các cậu đừng nghĩ lung tung.
Đường Hàm: Sao mình không tin lắm? Ngày đó nhìn dáng vẻ hai người ở đoàn làm phim, cũng không giống quan hệ công việc.
Cố Chi Chi: Đúng, mấy ngày Lục tổng phẫu thuật, cậu không thèm viết kịch bản! Đàn ông quả nhiên chỉ ảnh hưởng tốc độ gõ chữ của cậu!
Tạ Chiêu: …
Cố Chi Chi: Cảnh sát lại đăng thông báo! Mau xem đi! Chấn động lắm luôn, chấn động mười tám đời tổ tông nhà mình rồi!
Tạ Chiêu hơi sửng sốt, nhanh chóng nhấn vào Weibo. No 1 hot search Weibo quả nhiên nổ tung, chính là cảnh sát đăng thông báo mới nhất về mấy vụ phóng hỏa gần đây.
Thông báo lần này dài hơn lần trước, người không kiên trì có lẽ chẳng muốn xem. Tạ Chiêu là người trải qua hoả hoạn, đương nhiên rất chú ý tình tiết vụ án, cô giống như đang làm bài đọc hiểu xem hết thông báo dài ngoẵng này.
Cảnh sát sắp xếp tình tiết vụ án một cách mạch lạc, rõ ràng, mấy vụ phóng hỏa không phải một người gây nên, ngoại trừ kẻ tình nghi bị bắt trước đó, còn có Thường Hạo Vũ khoá trái Tạ Chiêu và Trình Đình trong phòng thay đồ. Hai người bọn họ đều là diễn viên quần chúng ở căn cứ truyền hình điện ảnh thành phố A, người bị hại không có quan hệ với bọn họ, bọn họ chọn lựa mục tiêu ở một trang web ngầm.
Máy chủ của web này ở nước ngoài, yêu cầu đăng kí mới có thể đăng nhập. Trên trang web có rất nhiều tội phạm tình nghi, người như Thường Hạo Vũ đều từng bị nữ giới “tổn thương”, nhưng nếu như ra tay trực tiếp với phái nữ có quan hệ thân thiết, rất dễ bị cảnh sát điều tra ra, cho nên bọn họ đăng tin tức của những người này lên mạng, để người khác ra tay giúp bọn họ. Trình Đình và cô gái lần trước đều là “nhiệm vụ” bọn họ nhận.
Sự việc tiến triển đến đây đã vô cùng không thể tưởng tượng nổi, không ngờ còn có đặc sắc hơn ở phía sau. Bởi vì trang web được đăng ký ở nước ngoài, cảnh sát thành phố A liên lạc với cảnh sát nước ngoài, bắt tay cùng phá án, thuận lợi tra được người phụ trách trang web Hướng Gia Niên, cũng khống chế nó. Trong quá trình thẩm vấn Hướng Gia Niên, cảnh sát phát hiện anh ta có liên quan đến vụ cháy đoàn làm phim mười lăm năm trước, lúc ấy đoàn làm phim có một diễn viên nữ bị thiêu chết, trải qua kiểm chứng, diễn viên nữ đó chính là mẹ Hướng Gia Niên.
Lúc ấy cảnh sát cho rằng đây là một việc ngoài ý muốn, nhưng bây giờ xem, rất có thể hoả hoạn lúc đó là cố ý, mà kẻ tình nghi lớn nhất chính là Hướng Gia Niên lúc ấy khoảng năm sáu tuổi.
Dưới sự thẩm vấn luân phiên của cảnh sát, Hướng Gia Niên cuối cùng thừa nhận, vụ cháy mười lăm năm trước là anh ta phóng, nguyên nhân là mẹ anh ta ngược đãi anh ta trong thời gian dài, anh ta muốn trả thù. Bởi vì mẹ Hướng Gia Niên chưa lập gia đình mà có con, bố ruột Hướng Gia Niên không rõ, sau khi mẹ anh ta chết, anh ta thành cô nhi, về sau được một cặp vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi, vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài. Anh ta thành lập trang web ngầm chính là muốn tìm người từng trải qua giống anh ta, triển khai trả thù nữ giới.
Cố Chi Chi: Mình nôn, nói cái gì tuổi thơ bi thảm, cmn cái này chính là chủ nghĩa khủng bố nhằm vào nữ giới thì có.
Đường Hàm: Trên mạng đã có người bắt đầu đồng tình với anh ta, tiếng mắng đều nhằm vào mẹ anh ta rồi.
Cố Chi Chi: Mình thực sự buồn nôn, nhìn anh ta tự thuật, lúc mẹ anh ta mang thai anh ta mới mười chín tuổi, bố anh ta là người có vợ, biết gây ra mạng người thì chạy, lúc đó mẹ anh ta mới biết ông ta đã kết hôn. Kẻ cầm đầu chẳng lẽ không phải bố anh ta?? Bố anh ta không quan hệ với cô gái ở bên ngoài, có thể có việc này?
Đường Hàm: Tức chết mình rồi tức chết mình rồi, mình còn thấy mẹ anh ta mang anh ta đi tìm ông bố cạn bã, muốn ông ta chịu trách nhiệm, kết quả ông bố cặn bã nén thẳng anh ta ra lề đường.
Cố Chi Chi: Đúng, vẫn là mẹ anh ta nhặt anh ta về. Kết quả người này nói cái gì tình nguyện lúc trước mẹ anh ta không nhặt anh ta về. Ha ha ha ha nhìn thấy không các chị em, lúc trước bà mẹ này nên giống bố anh ta, nhẫn tâm một chút, bỏ con luôn đi, nếu không cuối cùng còn bị con gϊếŧ! Chết còn phải mang tiếng xấu!
Cố Chi Chi: Mẹ anh ta ngược đãi anh ta, anh ta phóng hỏa thiêu chết bà ấy, đã nhiều năm như vậy, làm sao không thấy anh ta gϊếŧ bố mình ấy? Còn ở nước ngoài làm web ngầm, trả thù nữ giới, cmn cái này chính là ghét nữ giới cực hạn.
Tạ Chiêu: Chú ý ngôn luận Chi Chi, chủ nhóm là mình bây giờ rất hoảng [che mặt]
【 Cố Chi Chi thu hồi một tin nhắn 】
Cố Chi Chi: A a a tức chết mình rồi! Mình không tẩy chuyện mẹ anh ta ngược đãi anh ta, nhưng bà ấy đã bị thiêu chết còn bị bêu danh, ông bố cặn bã kia đã gánh chịu cái giá nào vì hành vi lúc trước chưa? Từ đầu tới đuôi ẩn thân, không ai biết ông ta là ai!
Tạ Chiêu: Mình vừa xem, trang web này lại có hơn trăm hội viên…
Đường Hàm: Đúng vậy… Các nơi trên thế giới đều có…
Bởi vì việc này thật sự là nghe rợn cả người, nhiệt độ một mực tăng cao không hạ, rất nhanh có truyền thông muốn ké fame, viết văn phân tích quá trình tâm lý của Hướng Gia Niên. Lúc Tạ Chiêu lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Triệu Thục Nghi cũng đăng một bài liên quan đến sự kiện này, nhưng mà đứng ở thị giác của mẹ Hướng Gia Niên, viết cuộc đời của bà ấy.
Có thể là bởi vì bình luận bị tấn công, cô ấy đặc biệt đăng động thái vòng bạn bè: “Sao thế, các người có thể viết văn phân tích hành trình tâm lý của Hướng Gia Niên, nghiên cứu thảo luận anh ta đi đến một bước này thế nào, tôi không thể phân tích hành trình tâm lý của mẹ anh ta, nghiên cứu thảo luận bà ấy đi đến nước ngược đãi con thế nào sao? Các người viết là nghiên cứu tâm lý tội phạm, tôi viết chính là tẩy trắng? A.”
…Tạ Chiêu yên lặng nhấn thích cho cô ấy.
Cô không nghĩ tới là, Triệu Thục Nghi không chỉ viết văn, còn đặc biệt lấy tin tức nóng xã hội này làm một tập chương trình chuyên đề. Chương trình miêu tả xen lẫn vụ cháy mười lăm năm trước và vụ cháy bây giờ, biến tin tức giống như thước phim làm người ta say mê, hơn nữa nội dung bên trong vô cùng tường tận, có rất nhiều thông tin không có trên thông báo của cảnh sát lúc trước, trong đó bao gồm bố Hướng Gia Niên.
Trong chương trình bọn họ tìm được nhân viên công tác cùng một đoàn phim với mẹ Hướng Gia Niên năm đó, còn có bạn thân của mẹ Hướng Gia Niên, lời kể của mọi người vô cùng nhất trí chỉ vào người đàn ông họ Thái nào đó, chỉ thiếu điều không trực tiếp báo số chứng mình nhân dân của ông ta.
Cư dân mạng ăn dưa dựa theo manh mối chương trình đưa ra, rất mau khoá chặt mục tiêu trên người giám đốc họ Thái nào đó của tập đoàn Thái Thị.
“Anh biết họ Thái này không?” Tạ Chiêu đến bệnh viện thăm bệnh, vẫn không quên lôi kéo Lục Thừa Tư cùng nhau ăn dưa.
Lục Thừa Tư gật đầu, nói với cô: “Từng nghe nói.”
“A, vậy các anh từng hợp tác không?”
“Không, tôi không thích con người ông ta lắm.”
Tạ Chiêu dựng ngón tay cái cho anh từ tận đáy lòng: “Cho nên Lục tổng đúng đỉnh, ánh mắt tinh tường.”
Lục Thừa Tư nhếch môi, nhìn cô nói: “Cũng không phải, lần đầu tiên tôi gặp em, còn cảm thấy em là kẻ lừa đảo.”
Tạ Chiêu chớp chớp mắt, nói với anh: “Hễ là người chắc chắn sẽ có lúc sai lầm thôi mà.”
Lục Thừa Tư cười một tiếng, cô Tạ vẫn rất biết thuận cán trèo lên: “Khoảng thời gian này tập đoàn Thái Thị đang chuẩn bị đưa ra thị trường, chuyện này tuôn ra, kế hoạch đưa ra thị trường của bọn họ có thể sẽ không thuận lợi lắm.”
“Đáng đời.” Tạ Chiêu ngồi bên giường bệnh, nhìn Lục Thừa Tư hỏi anh, “Anh nói bây giờ vợ ông ta biết chuyện này, có thể ly hôn với ông ta không?”
Lục Thừa Tư nói: “Em cho rằng năm đó vợ ông ta không biết những chuyện này thật sao? Chỉ là bọn họ có quá nhiều dây dợ về lợi ích, không phải quan hệ hôn nhân đơn giản.”
Tạ Chiêu nghĩ ngợi, cảm thấy anh nói có lý, nhân viên công tác đoàn làm phim đều biết chuyện năm đó, làm sao vợ của họ Thái nào đó có thể không nghe được chút phong thanh gì chứ.
“Chỉ có điều bây giờ việc này nghiêm trọng như vậy, chắc chắn ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ.” Lục Thừa Tư nói với Tạ Chiêu, “Người bạn kia của em, phóng viên Triệu, to gan như vậy? Chuyện gì cũng dám đưa tin.”
Tạ Chiêu nói: “Cô ấy đúng là nữ trung hào kiệt, cái gì cũng dám viết! Cô ấy còn từng bị uy hϊếp tính mạng anh biết không, tôi rất sợ lúc nào đó cô ấy bị tên tai to mặt lớn nào đó diệt khẩu.”
Cô nói xong, lại tán thưởng: “Nhưng tôi cảm thấy đây mới là dáng vẻ phóng viên chúng ta nên có, không sợ cường quyền, có khí tiết có cốt khí, chỉ dùng sự thật nói chuyện! Nhưng nếu tôi là mẹ của cô ấy có thể sẽ muốn đánh chết cô ấy mất.”
Lục Thừa Tư bị cô chọc cười thành tiếng: “Cô ấy đúng là một phóng viên tốt.”
Anh vừa nói xong, điện thoại của Tạ Chiêu vang lên. Tạ Chiêu cầm điện thoại di động lên nhìn, là Sở Dật gọi cho cô: “Đội trưởng Sở, có chuyện gì không?”
Lục Thừa Tư vừa nghe đến ba chữ “đội trưởng Sở”, lỗ tai dựng lên như con thỏ.
Sở Dật ở đầu bên kia điện thoại nói với Tạ Chiêu: “Không có gì, không phải vừa xong một vụ án lớn sao, trong cục cho tôi nghỉ vài ngày, tôi muốn mời cô Tạ ra ngoài ăn một bữa cơm.”
“Được.” Tạ Chiêu mở miệng đồng ý, “Vụ án lần này các anh xử lý hay lắm, trình độ kịch bản này đến cả tôi cũng không dám viết.”
“Quá khen, chúng tôi cũng rất khϊếp sợ.” Sở Dật đi từ cục cảnh sát ra, tay ném một đồng xu, “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng được, giờ anh ở đâu?”
“Tôi? Tôi ở cục cảnh sát.”
“Vậy tôi đi đón anh.”
“Cô đón tôi?” Sở Dật nhìn xe việt dã trước mặt, mỉm cười cất chìa khóa xe, “Được thôi.”
“Vậy anh đợi tôi nhé.” Tạ Chiêu cúp máy, lúc đầu muốn nói một tiếng mình đi trước với Lục Thừa Tư, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy… Ánh mắt anh cực kỳ phức tạp nhìn mình.
Thậm chí còn có chút ai oán.
“…” Tạ Chiêu nuốt nước bọt một cái, nói với anh, “Ờ thì, không phải mấy người đội trưởng Sở mới phá được án phóng hỏa sao, tôi là một trong số người bị hại, dự định mời anh ấy ăn một bữa cơm, cảm ơn anh ấy.”
Lục Thừa Tư hừ một tiếng: “Người cô Tạ muốn mời nhiều thật, tôm hùm chua cay của tôi thì sao?”
“…” Không phải, làm sao người này còn giành ăn chứ? “Anh hỏi bác sĩ chính của anh, bây giờ anh có thể ăn tôm hùm chua cay không? Nếu ông ấy nói có thể, tôi mời anh đi ăn ngay.”
Lục Thừa Tư: “…”
Tạ Chiêu trấn an nói: “Đồng chí Tiểu Lục, không nên gấp gáp nhất thời. Bây giờ anh điều dưỡng sức khỏe cho tốt, chờ anh xuất viện, anh muốn ăn cái gì tôi cũng mời anh, đời người còn dài mà.”
Bờ môi vốn mím chặt của Lục Thừa Tư khẽ buông lỏng, anh lại bị bốn chữ “đời người còn dài” lấy lòng.
Đúng vậy, đời người còn dài.
“Vậy tôi đi trước, ngày mai trở lại thăm anh nha.” Tạ Chiêu vẫy tay với Lục Thừa Tư, “Ngày mai quay video mới của Thịt Ba Chỉ cho anh, nó nhớ anh lắm.”
“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, nói với cô, “Em lái xe cẩn thận.”
“Biết rồi.”
“Cơm nước xong xuôi về nhà sớm, nhớ nhắn tin cho tôi.”
“…A.” Lục tổng thật sự rất không tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô, mỗi ngày đều yêu cầu cô gửi tin nhắn bình an.
Từ khi Tạ Chiêu chuyển về nhà, ra ngoài đều lái Cayenne của mình, lái xe ra khỏi bệnh viện, Tạ Chiêu đi thẳng tới cục cảnh sát mà Sở Dật làm. Sở Dật đứng ở ngoài cục cảnh sát, xa xa đã nhìn thấy một chiếc Cayenne màu đỏ đáng chú ý đi tới cục cảnh sát.
Tạ Chiêu đỗ xe bên ngoài cục cảnh sát, hạ cửa sổ xe xuống hướng ra phía ngoài gọi Sở Dật: “Đội trưởng Sở, lên xe đi.”
Vừa vặn có đồng nghiệp từ bên ngoài trở về, trông thấy Tạ Chiêu và Sở Dật thì hóng hớt: “A a a, đội trưởng Sở, có biến hả?”
“Đội trưởng Sở anh làm gì vậy, làm sao còn bám váy phụ nữ?”
“Đúng ha ha ha, làm sao còn để con gái người ta tới đón anh?”
“Cần mấy người quan tâm?” Sở Dật cười đáp bọn họ một câu, vô cùng thản nhiên mở cửa lên xe của Tạ Chiêu, “Đi thôi.”
Tạ Chiêu vẫy tay mỉm cười với đám cảnh sát còn vây xem ở bên ngoài, lúng túng lái xe rời đi. Sau khi rời xa cục cảnh sát, cô hơi bận tâm hỏi một câu: “Tôi lái xe đi đón anh, sẽ không có ảnh hưởng không tốt chứ?”
“Cô đừng nghe bọn họ nói bậy.” Sở Dật nhìn về phía Tạ Chiêu, nốt ruồi lệ khóe mắt bởi vì anh ta cười mà đẹp hơn rất nhiều, “Bọn họ không được ăn cơm chùa nên ước ao ghen tị thôi.”
Tạ Chiêu: “…”
Sở Dật này sao vậy, Sở Anh Tuấn của cô không có thiết lập như này!
“Cô muốn ăn cái gì?” Sở Dật ngồi ghế lái phụ hỏi cô.
Tạ Chiêu nói: “Tôi cái gì cũng được.”
“Có thể ăn cay không?”
“Có thể.”
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi.” Sở Dật mở điện thoại, mở chỉ đường cho Tạ Chiêu, “Quán lẩu này là quán lẩu nổi tiếng thành phố D chúng tôi, ngon lắm, năm ngoái mới mở chi nhánh ở thành phố A.”
Tạ Chiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh là người thành phố D?”
Sở Dật gật đầu.
Tạ Chiêu tiếp tục ngạc nhiên: “Chúng ta lại là đồng hương??”