- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật
- Chương 31: Nếu như có thể cứu anh, tôi đồng ý chia cho anh một nửa tuổi thọv
Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật
Chương 31: Nếu như có thể cứu anh, tôi đồng ý chia cho anh một nửa tuổi thọv
Lúc Tạ Chiêu đi theo xe của đoàn làm phim đến bệnh viện, Lý Tuyền cũng đã nhận được điện thoại, chạy từ công ty tới. Trình Đình được y tá đón đi kiểm tra, lúc đầu Tạ Chiêu nên đi theo kiểm tra, nhưng bây giờ cô lo lắng tình huống của Lục Thừa Tư, chẳng có tâm tư đi kiểm tra.
Y tá không lay chuyển được, chỉ có thể tuỳ cô. Vốn Đường Hàm định khuyên Tạ Chiêu đi kiểm tra, nhưng nhìn sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc và nặng nề canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu thì vẫn nhịn không nói ra miệng.
Chẳng được bao lâu, Sở Dật và một cảnh sát đi tới, thấy tóc tai, quần áo Tạ Chiêu đều xộc xệch, trên mặt cũng cũng nhem nhuốc như con mèo mướp, Sở Dật vô ý thức nhíu mày: “Cô sao rồi, không bị thương chứ?”
“Không.” Tạ Chiêu lắc đầu, nhìn anh ta hỏi, “Tôi nghe nói các anh bắt được một người ở hiện trường, là anh ta phóng hỏa sao?”
Sở Dật nói: “Đã dẫn người về thẩm vấn, lúc này tới để hỏi các cô tình huống lúc đó.”
Tạ Chiêu nói: “Lúc ấy tôi và Trình Đình ở bên trong nói chuyện, không chú ý có người từng đến, cửa bị khoá trái lúc nào chúng tôi cũng không biết. Về sau bỗng nhiên có sạc dự phòng nổ tung, lập tức bùng lửa.”
Sở Dật gật đầu, nói với cô: “Chúng tôi phát hiện chất dẫn cháy còn lưu lại trong phòng, hẳn là có người cố ý phóng hỏa.”
Đường Hàm nghe anh ta nói như vậy không khỏi lo lắng: “Cảnh sát Sở, không phải lúc trước đã bắt được người phóng hỏa rồi sao? Làm sao còn có người phóng hỏa? Anh ta khóa trái cửa, là nhằm vào Trình Đình và Tạ Chiêu ư?”
“Hiện giờ chưa thể xác định, có lẽ vụ án này phức tạp hơn tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều.” Sở Dật nói xong, quay đầu hỏi Tạ Chiêu, “Hôm nay cô tới đoàn làm phim, là ngay từ đầu đã lên lịch hả?”
“Không phải.” Tạ Chiêu lắc đầu, “Tôi tới bệnh viện thăm cô gái bị bỏng lần trước, về sau thuận tiện tới đoàn làm phim.”
“Vậy khả năng anh ta nhằm vào cô khá nhỏ.” Hung thủ phóng hỏa đã chuẩn bị đồ xong từ lâu, hẳn không phải nhằm vào Tạ Chiêu, “Các cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”
Anh ta nói rồi nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, hỏi một câu: “Tình huống của Lục Thừa Tư thế nào?”
Anh ta nhắc tới việc này, lòng Tạ Chiêu lại nặng nề: “Còn không biết, đều là tôi không tốt…”
“Không phải, đều tại tôi.” Khương Vũ ở một bên dùng tay đấm vào mặt tường, mặt mũi đầy ảo não, “Là tôi không ngăn cản Lục tổng, là tôi vô dụng.”
Lúc ấy biết phía trước bốc cháy, anh ta và Triệu Khoan chia binh hai đường, Triệu Khoan đi lấy bình chữa cháy dập lửa, anh ta phụ trách đi ngăn cản Lục Thừa Tư, chờ mấy người Triệu Khoan chạy tới. Thế nhưng anh ta lại không ngăn được Lục Thừa Tư, anh ta cho rằng anh ta muốn ngăn cản Lục Thừa Tư là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ lúc ấy Lục Thừa Tư lại bộc phát ra sức mạnh lớn như thế…
“Là tôi không đúng, thân là vệ sĩ của cậu chủ, nhưng không bảo vệ được cậu ấy.” Triệu Khoan cũng đầy tự trách, “Tôi không nên để cậu ấy đi một mình.”
Trái tim Khương Vũ lại bị đâm một nhát: “Đó cũng là tôi không cho anh đi theo cậu ấy, vẫn là lỗi của tôi, nếu như Lục tổng có chuyện gì…”
“Phi phi phi, chắc chắn anh ấy sẽ không có chuyện gì.” Đường Hàm lên tiếng ngắt lời anh ta, cầm tay Tạ Chiêu an ủi cô, “Đừng nghe bọn họ nói bậy, chắc chắn Lục tổng sẽ không có chuyện gì.”
Chính Khương Vũ cũng hứ hai tiếng, nói lại: “Cô Đường nói không sai, chắc chắn Lục tổng sẽ không có chuyện gì.”
Sở Dật đi tới nói chuyện với Lý Tuyền đôi câu, bảo bọn họ yên tâm rồi đi tìm Trình Đình tìm hiểu tình huống. Sau khi bọn họ đi không bao lâu, Lục Thừa Tư được người ta đẩy ra, mọi người lập tức vây lại.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?” Lý Tuyền sốt ruột hỏi.
Bác sĩ nói: “Bệnh tình tạm thời ổn định, nhưng tôi đề nghị mau chóng tiến hành phẫu thuật tim, nếu không tình huống có thể tệ hơn những gì tôi đã nói trước đây.”
Mọi người nghe ông ấy nói bệnh tình tạm thời ổn định mới thoáng yên tâm. Lý Tuyền cầm tay Lục Thừa Tư, nói với bác sĩ: “Vậy mau chóng sắp xếp phẫu thuật đi, lúc nào có thể tiến hành?”
“Bây giờ tôi đi sắp xếp, bởi vì tình huống bệnh nhân hiện nay không quá tốt, có lẽ chúng tôi còn phải điều chỉnh phương án phẫu thuật.” Bác sĩ nói đến đây, thở dài khe khẽ, “Trước đó tôi đã nói với cậu ấy, trước khi phẫu thuật nhất định phải chú ý, cố gắng duy trì sức khỏe ở trạng thái tốt nhất.”
Hiện giờ lại xảy ra chuyện như thế, có lẽ phẫu thuật còn chẳng đến 30% cơ hội.
Lục Thừa Tư được đẩy về phòng bệnh, tạm thời còn chưa tỉnh lại, bởi vì không tiện quá nhiều người canh ở chỗ này, Khương Vũ và Đường Hàm đều rời đi trước. Triệu Khoan canh giữ ở cửa phòng bệnh, Lý Tuyền và Tạ Chiêu ngồi trong phòng bệnh, chờ Lục Thừa Tư tỉnh lại.
Sau khi Tạ Chiêu ra khỏi đám cháy, ngay cả mặt cũng chưa rửa, dáng vẻ thực sự có chút chật vật, Lý Tuyền vỗ nhẹ vai cô, nói: “Cô Tạ, cháu đi rửa mặt, thay quần áo trước, rồi đi làm kiểm tra, xem xem có bị thương ở đâu không.”
Tạ Chiêu lắc đầu nói: “Cháu chờ anh ấy tỉnh lại trước, anh ấy tỉnh lại cháu mới yên tâm.”
Lý Tuyền khuyên nhủ: “Cháu cũng không muốn Tiểu Tư tỉnh lại trông thấy cháu như thế này đúng không, nói không chừng lại lo lắng mà giật mình.”
Tạ Chiêu hơi bị bà thuyết phục, cô như thế cũng hơi dọa người, khéo lát Lục Thừa Tư vất vả tỉnh lại, lại bị cô dọa ngất: “Vậy cháu đi rửa mặt trước, nếu anh ấy tỉnh lại cô nhớ báo cho cháu biết nhé.”
“Được.”
Tạ Chiêu ra ngoài cũng không mang quần áo, chỉ có thể đơn giản chỉnh lại một chút, lúc này cô mới phát hiện, váy của cô bị lửa cháy mấy lỗ. Rửa mặt xong lại chải đầu, Tạ Chiêu rốt cuộc vẫn bị y tá bắt đi kiểm tra.
Lúc kiểm tra, cô vẫn không quên quan tâm tình huống của Trình Đình: “Cô gái đi cùng tôi, tên Trình Đình ấy, cô ấy sao rồi?”
“Yên tâm đi, cô ấy cũng không bị thương gì, chỉ bị dọa sợ thôi, đợi lát nữa truyền dịch xong là có thể đi.”
“A, vậy là tốt rồi.”
“Khuỷu tay cô bị trầy da, chờ chút tôi khử trùng cho cô.” Y tá cầm cồn khử trùng cho Tạ Chiêu, Tạ Chiêu đau “xuýt” một tiếng. Lúc đầu y tá định truyền nước cho Tạ Chiêu, kết quả quay lại đã không thấy người đâu rồi.
Y tá: “…”
Tạ Chiêu chạy khỏi chỗ y tá, lại tới phòng bệnh của Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, Tạ Chiêu ngồi bên cạnh giường bệnh chờ.
Y tá cầm túi truyền dịch đuổi tới phòng bệnh của Lục Thừa Tư, kiên nhẫn truyền nước cho Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu: “…”
Vì chích mũi tiêm này, y tá thật sự rất cố chấp.
Truyền dịch trong phòng bệnh của Lục Thừa Tư, Tạ Chiêu cũng yên phận hơn, chạng vạng tối, Khương Vũ đưa đồ ăn tới cho bọn họ. Lý Tuyền bị bác sĩ mổ chính gọi đi nói rõ phương án phẫu thuật, một mình Tạ Chiêu ở lại phòng bệnh ăn cơm. Cũng không biết có phải mùi thơm của thức ăn đánh thức Lục Thừa Tư hay không, lông mi dài của Lục Thừa Tư rung động hai lần, rốt cuộc mở mắt.
Tạ Chiêu thấy anh tỉnh, ngay cả cơm đều không để ý tới, vứt đũa xuống tiến tới nhìn anh: “Lục Thừa Tư, anh tỉnh rồi? Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Vẫn ổn.” Giọng Lục Thừa Tư không lớn, nghe hơi suy yếu, anh đánh giá Tạ Chiêu vài lần, trông thấy trên tay cô truyền nước, lông mày hơi nhíu, “Em sao rồi, bị thương chỗ nào không?”
“Tôi không sao, đây là y tá cứng rắn muốn truyền cho tôi, có lẽ cô ấy muốn chích tôi một nhát ấy mà.”
Lục Thừa Tư bị cô chọc cười một tiếng, Tạ Chiêu lại xụ mặt nghiêm túc chỉ trích anh: “Anh biết sức khỏe của mình thế nào không? Anh lại còn chạy vào trong đám cháy, còn cứng rắn muốn ôm tôi ra! Anh biết hành động của mình là gì không hả!”
Lục Thừa Tư nói: “Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
“Anh nhất định phải nghĩ chứ! Sức khỏe của anh…”
Lần này Tạ Chiêu còn chưa nói xong đã bị Lục Thừa Tư ngắt lời: “Cũng bởi vì tôi quá hiểu sức khỏe của mình…”
Anh nói đến đây nhìn Tạ Chiêu trước mắt, trong con ngươi xinh đẹp như có hàng vạn lời muốn nói, còn có sự không nỡ không giấu được: “Vốn tôi không thể sống được mấy ngày nữa, nếu như dùng mạng tôi có thể cứu được em, vậy tôi lời to rồi.”
Tạ Chiêu bỗng nhiên bị lời anh nói làm sống mũi ê ẩm, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Anh quả nhiên không ôm hi vọng với ca phẫu thuật của mình, có phải dạo này mỗi một ngày anh đều sống như ngày cuối cùng không?
“Anh không nên nói bậy.” Trong lòng Tạ Chiêu rất khó chịu, có lẽ trong hoàn cảnh bệnh viện, khắp mọi nơi đều ngửi thấy mùi nước khử trùng, thần kinh con người đều sẽ trở nên yếu ớt mẫn cảm, “Tôi viết bên trong tài liệu, phẫu thuật của anh khẳng định sẽ thành công, anh sẽ từ từ trở nên khỏe mạnh như người bình thường.”
Lục Thừa Tư vẫn luôn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng có đôi khi anh cũng không phân biệt được, năng lực mà Tạ Chiêu nói đến cùng là thật hay giả. Anh nhìn cô, trêu chọc một câu: “Không phải cô nói sợ giảm thọ mười năm, không dám viết chuyện lớn sao?”
Thay đổi chuyện sống chết của một người, xem như chuyện rất lớn đi.
“Tôi không sợ.” Tạ Chiêu nhìn anh, trong giọng nói hơi nghẹn ngào, “Nếu có thể cứu anh, tôi đồng ý chia một nửa tuổi thọ của tôi cho anh.”
Lục Thừa Tư sững sờ, mặt ngoài anh bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồn cuộn, cảm xúc tràn đầy trong ngực sắp vỡ đê tràn ra.
“Anh sao thế?” Tạ Chiêu thấy điện tâm đồ của anh đột nhiên nhấp nhô không ổn định, nôn nóng vội vàng nhấn chuông gọi, “Anh sao thế? Anh thả lỏng, đừng kích động.”
Lục Thừa Tư nhướng môi, ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bác sĩ, y tá đẩy cửa vào: “Sao vậy?”
“Điện tâm đồ của anh ấy bỗng nhiên hơi kỳ lạ, mấy người mau kiểm tra cho anh ấy đi!” Tạ Chiêu vội vàng tránh đường cho bác sĩ, để ông đi kiểm tra. Bác sĩ kiểm tra xong, thở phào, quay đầu nói với Tạ Chiêu: “Không có việc gì, có điều trái tim bệnh nhân không tốt lắm, tốt nhất hai người đừng làm một vài chuyện kí©h thí©ɧ quá mức.”
“…” Trong phòng bệnh im lặng một cách lạ lùng.
Tạ Chiêu sắp xấu hổ chết mất, cô rốt cuộc biết xấu hổ trước nhiều người là cảm nhận gì: “Tôi còn truyền nước nữa, có thể làm cái gì? Vừa rồi chúng tôi không làm gì hết, chỉ nói chuyện phiếm bình thường thôi.”
Bác sĩ nói: “Cũng đừng trò chuyện một vài nội dung có tính kí©h thí©ɧ.”
Tạ Chiêu: “…”
Bác sĩ và y tá kiểm tra xong, nói chuyện sáng mai phẫu thuật với Lục Thừa Tư rồi rời phòng bệnh. Lý Tuyền, Triệu Khoan với Khương Vũ vẫn ở lại phòng bệnh, ánh mắt khác nhau mà nhìn Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư.
“…” Tạ Chiêu cảm thấy mình sắp bị bác sĩ hại chết rồi, “Không phải, vừa rồi chúng tôi thật sự không làm gì hết mà!”
“Tôi hiểu.” Khương Vũ nói, “Người trẻ tuổi mà, đều là bình thường, nhưng bây giờ sức khỏe Lục tổng không tốt, hai người nên kiềm chế một chút.”
Tạ Chiêu: “…”
Rốt cuộc với năng lực phân tích của Khương Vũ làm sao lên làm trợ lý đặc biệt của Lục Thừa Tư được vậy?
Triệu Khoan vô cùng thức thời rời khỏi phòng bệnh, Khương Vũ cũng cực kì hiểu lẽ đi theo, Tạ Chiêu giật giật khóe miệng, sau đó nhìn Lý Tuyền đang cười với cô.
Tạ Chiêu: “…”
May mắn Lý Tuyền không nói gì, chỉ đi lên xem Lục Thừa Tư: “Tiểu Tư, con cảm thấy sao rồi?”
“Con ổn, mẹ không cần lo lắng.” Lục Thừa Tư nhìn Lý Tuyền nói, “Trước đó con đã liên lạc với luật sư, định ra mấy bản thoả thuận…”
“Đừng nói những thứ này.” Lý Tuyền ngắt lời anh, “Con sẽ khá hơn thôi.”
Lục Thừa Tư hơi mím môi, không nói gì nữa. Anh biết nếu như anh xảy ra chuyện gì, đối với mẹ là đả kích rất lớn. Năm đó bố qua qua đời ngoài ý muốn, mẹ cũng mất thời gian rất dài mới thoát ra được, lúc đó còn có Phó Hoằng Thâm ở bên cạnh bà. Mặc dù Phó Hoằng Thâm có mục đích khác, nhưng không thể không thừa nhận, lúc ấy ông ta xác thực cũng giúp mẹ anh.
Bây giờ chỉ sợ bà sẽ không dễ dàng tin tưởng người đàn ông nào tới gần bà, nếu như anh xảy ra chuyện, một thời gian rất dài sau này đều một mình bà vượt qua. Lục Thừa Tư không biết bà có thể chống đỡ được không, việc anh có thể làm, chính là cố gắng loại trừ một vài chướng ngại có thể đoán được, để chí ít bà có bảo vệ trên điều kiện vật chất.
“Mẹ còn muốn đi nói chuyện phẫu thuật với bác sĩ.” Lý Tuyền từ bên cạnh giường bệnh đứng dậy, cười với Tạ Chiêu, “Tiểu Tư phiền cô Tạ.”
“A, được ạ.” Tạ Chiêu hơi lúng ta lúng túng lên tiếng, “Ờ, cô chưa ăn cơm?”
“Không sao, tôi tùy tiện ăn một chút là được.” Lý Tuyền cần bình giữ nhiệt trên bàn, xách ra ngoài, “Vậy tôi đi trước.”
Sau khi bà rời đi, Tạ Chiêu ở trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Thừa Tư. Cô cười ha ha hai tiếng, giơ cánh tay truyền nước, ngồi xuống ghế tiếp tục ăn cơm tối của cô.
Về sau Lục Thừa Tư cũng không nói gì thêm, nhìn qua giống như mệt mỏi, y tá đưa bữa tối và thuốc cho anh, Tạ Chiêu đặc biệt nhìn, bữa tối này còn thanh đạm hơn đồ ăn trong nhà anh.
Đồ ăn không có gia vị gì rất khó nuốt, Lục Thừa Tư ăn quen đồ ăn thanh đạm còn không chịu được. Anh miễn cưỡng ăn mấy miếng, uống thuốc rồi đi ngủ. Tạ Chiêu truyền nước xong cũng không trở về, sáng mai Lục Thừa Tư sẽ làm phẫu thuật, cô lười phải chạy tới chạy đi.
Lúc đầu cô muốn ở bệnh viện một đêm, nhưng Lý Tuyền không đồng ý, đặt một phòng ở khách sạn bên cạnh bệnh viện.
Tạ Chiêu đến phòng khách sạn, trước tiên ngâm người tắm rửa, cả ngày hôm nay đầu tiên cô bị vây trong đám cháy, về sau lại là Lục Thừa Tư cấp cứu, cảm xúc thay đổi rất nhanh, có thể nói là thể xác và tinh thần đều mệt. Cô cài đồng hồ báo thức cho mình, kẻo bản thân ngủ trong bồn tắm.
Sự thật chứng minh hành động của cô là chính xác, cô thật sự không chịu được mấy phút thì ngủ thϊếp đi, còn may có đồng hồ báo thức đánh thức cô. Thay áo ngủ rửa mặt một cái, Tạ Chiêu không có sức lướt Weibo Wechat, trực tiếp ngả đầu ngủ say.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô bị đồng hồ báo thức đánh thức. Sau khi tỉnh lại, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô sửng sốt hai giây, tiếp đó cô sực nhớ tới hôm nay Lục Thừa Tư sẽ làm phẫu thuật. Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt, chạy tới bệnh viện.
Giống như biết cô chưa ăn sáng, Khương Vũ đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Tạ Chiêu ăn hai miếng trong bệnh viện, Lục Thừa Tư được đẩy đi chuẩn bị làm phẫu thuật. Tạ Chiêu lập tức khẩn trương không ăn được cái gì, mặc dù cô đã viết Lục Thừa Tư phẫu thuật sẽ thành công trong tài liệu, nhưng lần đầu tiên trong lòng cô không chắc.
“Anh yên tâm, khẳng định sẽ không có chuyện gì.” Trước khi vào phòng phẫu thật, Tạ Chiêu còn cổ vũ động viên Lục Thừa Tư.
Lục Thừa Tư nhìn cô, cuối cùng chỉ gật đầu đáp: “Ừ”.
Trước kia anh cũng không để ý sống chết, bệnh của anh không phải đột nhiên đến, mà là từ nhỏ đã quấn lấy anh, mặc dù không thể nói anh coi nhẹ sống chết, nhưng xác thực cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Lúc trước anh không đồng ý phẫu thuật là bởi vì chưa giải quyết chuyện nhà họ Phó, anh không thể chết được, hiện giờ, anh phát hiện mình lại có chút không nỡ chết.
Anh còn có rất nhiều việc muốn làm.
“Thả lỏng, phẫu thuật cho anh đều là người có uy tín trong giới.” Cô y tá khích lệ anh một câu.
Tạ Chiêu cũng cổ vũ anh: “Lục Lục dũng cảm, không sợ khó khăn!”
Lục Thừa Tư: “…”
“Chờ anh khỏi hẳn tôi mời anh ăn tôm hùm chua cay nhé!” Lúc Lục Thừa Tư bị đẩy vào, Tạ Chiêu lại thêm một câu, “Ăn no căng bụng luôn!”
Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, tất cả mọi người ở bên ngoài yên lặng chờ đợi. Tạ Chiêu chưa từng cảm thấy một ngày dài như vậy, trước kia cô không viết ra được bản thảo, vò loạn tóc, ngồi ngẩn người trước máy tính một tiếng cũng được, nhưng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò.
Cô nhìn Lý Tuyền đứng ở bên cạnh, ngay cả cô cũng lo nghĩ như thế, Lý tổng chắc hẳn còn lo hơn cô. Thế nhưng từ lúc Lục Thừa Tư cấp cứu hôm qua đến nay, bà một mực biểu hiện rất tỉnh táo, không rơi một giọt nước mắt. Bà thật sự rất kiên cường.
Phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, buổi trưa cũng không có dấu hiệu kết thúc. Triệu Khoan xuống dưới mua cơm trưa cho mọi người, Tạ Chiêu đưa một suất cho Lý Tuyền, thuận miệng an ủi bà một câu: “Lý tổng, ăn một chút gì đi, chắc chắn Lục Thừa Tư không có chuyện gì.”
“Ừm.” Lý Tuyền nhận cơm hộp, cười với Tạ Chiêu, “Tôi tin tưởng năng lực của cô Tạ.”
Tạ Chiêu: “… …”
Cô quên mất, Lý tổng vô cùng tin tưởng cô có siêu năng lực!
Bây giờ cô bắt đầu suy nghĩ một vấn đề khác, nếu như Lục Thừa Tư không phẫu thuật thuận lợi, cô còn có thể sống sót rời nơi này không?
Phi phi phi, chắc chắn Lục Thừa Tư không có chuyện gì!
Ăn cơm trưa, lại chờ đợi rất lâu, Tạ Chiêu nhìn đồng hồ, phẫu thuật đã tiến hành tám giờ rồi. Trong lúc đó cũng có y tá ra vào, nhưng mỗi lần đều chỉ bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.
Lại một lát sau, đèn phòng phẫu thật cuối cùng cũng tắt. Tất cả mọi người đứng thẳng người, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, giống đang chờ đợi một tuyên án quan trọng.
Bác sĩ dẫn đầu đi từ bên trong ra, Lý Tuyền vội vàng đi tới, sốt ruột hỏi: “Tình huống sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, mỉm cười: “Phẫu thuật tiến hành rất thành công, tình huống bệnh nhân bây giờ ổn định.”
Tạ Chiêu chỉ cảm thấy tảng đá đè ở trong lòng một ngày một đêm rốt cuộc rơi xuống đất! Cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy thoải mái như thế!
“Quá tốt rồi!” Triệu Khoan bình thường nhìn ổn trọng nhất là người đầu tiên kêu lên, ôm Khương Vũ bên cạnh. Tạ Chiêu xông tới ôm bác sĩ: “Cảm ơn ông bác sĩ, hu hu hu hu!!”
“Được rồi, được rồi, bình tĩnh một chút.” Bác sĩ thoát khỏi cánh tay của Tạ Chiêu, sửa sang lại áo khoác trắng của mình, “Bây giờ bệnh nhân còn đang hôn mê, phải ở lại viện quan sát một thời gian, xem tình huống khôi phục.”
“Được.” Trước đó Lý Tuyền một mực không khóc, lúc này tuyên bố Lục Thừa Tư phẫu thuật thành công, bà rốt cuộc không nhịn được bật khóc. Bà lau nước mắt khoé mắt, nhìn Lục Thừa Tư được đẩy ra. Anh vừa trải qua ca phẫu thuật, lúc này sức khỏe còn hết sức yếu ớt, nhưng anh còn sống rời khỏi phòng phẫu thuật.
Tạ Chiêu đi lên vỗ tay an ủi bà, đi theo giường bệnh của Lục Thừa Tư trở về phòng bệnh.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Lục Thừa Tư mới tỉnh lại. Lúc anh tỉnh, Tạ Chiêu đang ngồi bên giường. Thấy anh tỉnh lại, Tạ Chiêu rất vui vẻ lại gần, nhìn anh nói: “Lục Thừa Tư, anh tỉnh rồi? Phẫu thuật của anh thành công rồi! Chúc mừng anh!”
“…Cảm ơn.” Giọng Lục Thừa Tư hơi khàn khàn, anh nhìn Tạ Chiêu lại gần trước mặt mình, trong mắt dần dần hiện lên một chút ý cười.
Anh vượt qua cửa ải này rồi.
Tạ Chiêu nhấn chuông, gọi bác sĩ và y tá tới. Bác sĩ kiểm tra tình huống của Lục Thừa Tư, dặn dò một vài hạng mục tiếp theo phải chú ý với y tá.
Lục Thừa Tư yên lặng nằm ở đó, y tá nói cái gì anh đáp cái nấy, chờ bác sĩ và y tá rời đi, Tạ Chiêu lại kéo ghế ngồi xuống bên giường anh: “Lý tổng tới công ty rồi, hình như nói cổ đông, ban giám đốc các anh đều đang đợi kết quả.”
“Ừ.” Lục Thừa Tư bình thản lên tiếng. Tạ Chiêu vui tươi hớn hở nhìn anh: “Anh cũng không cần trách những thành viên ban giám đốc kia, tôi cảm thấy tôi hơi hiểu tâm trạng của bọn họ!”
“Ồ?”
“Tôi cũng mua cổ phiếu công ty của các anh, nếu như anh xảy ra chuyện cổ phiếu nhất định sẽ giảm rất nhiều!”
Lục Thừa Tư: “…Ồ.”
Anh im lặng một lát, nghĩ tới những gì một ngày trước Tạ Chiêu nói với mình. Anh nhìn cô, hỏi: “Hôm qua em còn nói, nếu như có thể cứu tôi, em đồng ý chia một nửa tuổi thọ cho tôi. Hiện giờ tôi không sao thật, em định làm như thế nào?”
Tạ Chiêu “xí” một tiếng, bảo anh không cần lo lắng: “Tôi tính rồi, giả sử tôi có thể sống đến một trăm hai mươi lăm tuổi nhé, trừ đi số tuổi bây giờ của tôi là còn một trăm tuổi, chia anh một nửa chính là năm mươi tuổi. Chúng ta đều có thể sống đến hơn bảy mươi tuổi mà, cũng không tệ.”
“…” Lục Thừa Tư cảm thấy bên trong cái đầu của cô thật sự có rất nhiều ý tưởng kì lạ, “Vì sao em không dứt khoát giả sử em có thể sống đến hai trăm tuổi ấy?”
“Haiz, độ khó này lớn quá.”
“Một trăm hai mươi lăm tuổi độ khó không lớn?”
“Đương nhiên, người tốt giống như tôi, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!”
“…” Lục Thừa Tư cười một tiếng, nhìn cô không nói tiếp.
“Bác sĩ nói bây giờ anh phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không anh ngủ thêm một lát đi.”
Lục Thừa Tư không buồn ngủ lắm, anh muốn nhìn Tạ Chiêu nhiều hơn. Thời khắc anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh tưởng rằng đó là lần cuối cùng anh gặp được cô, bây giờ còn có thể nhìn cô như vậy, thật tốt.
“Làm sao anh không ngủ đi?” Tạ Chiêu nhìn anh, người này không chỉ không ngủ, còn trừng mắt như chuông đồng.
Lục Thừa Tư nói: “Không muốn ngủ, hôm nay ngủ lâu quá rồi.”
“Ồ, vậy tôi hát cho anh một bài nhé? Bằng không anh muốn nghe chuyện kể trước khi ngủ không?”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh nhắm mắt lại, sau một lát, lại mở mắt nhìn cô: “Em nói mời tôi ăn tôm hùm chua cay, chắc chắn không?”
“…Chắc chắn.” Tạ Chiêu thì thầm một tiếng, “Trước mặt sinh tử tồn vong, ngược lại nghe tôm hùm chua cay rất rõ ràng.”
Lục Thừa Tư cười nói: “Đó là đương nhiên, tôi còn muốn ăn thịt lợn chiên giòn bà Quách làm.”
“A, anh còn không thừa nhận anh tham ăn!” Tạ Chiêu giống như túm được đuôi tóc của anh, dương dương đắc ý, “Tại sao bây giờ anh không nói chỉ là ham muốn ăn uống thôi?”
Lục Thừa Tư nói: “Dân dĩ thực vi thiên.”
“…Lời nói đều bị anh nói xong rồi.”
Lục Thừa Tư nở nụ cười.
Tạ Chiêu kinh ngạc nhìn anh: “Nếu không gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh đi, có phải lúc phẫu thuật bọn họ đυ.ng phải thần kinh trên mặt anh không? Làm sao bây giờ anh thích cười như thế??”
Lục Thừa Tư thu hồi ý cười, nhắm mắt lại đi ngủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật
- Chương 31: Nếu như có thể cứu anh, tôi đồng ý chia cho anh một nửa tuổi thọv