Sau khi Tạ Chiêu đi gặp Hoắc Thi, ngày hôm sau nghe Thi tổng nói Hoắc Thi đã quyết định, kế đó bàn tiếp với Lý Tử Hàm là có thể tuyên bố thông báo tuyển diễn viên cho đoàn làm phim. Tạ Chiêu gửi biểu tượng giơ ngón tay cái cho cô ấy, xem ra Thi tổng không chỉ giục bản thảo tốc độ, bàn hợp đồng cũng tốc độ.
Có Hoắc Thi làm nữ chính, mời được Lý Tử Hàm không phải việc khó gì, tin tưởng không bao lâu Thi tổng có thể gửi tin chiến thắng tới.
Tạ Chiêu cầm điện thoại ngồi trước máy tính lười biếng, thói quen nhấn vào hot search Weibo.
Vừa vào đã nhìn thấy No.1 hot search đoàn phim «Tình Sắc Nhập Thanh Sơn» bốc cháy.
Tạ Chiêu vô ý thức sửng sốt một chút, cô biết bộ phim này, là cải biên dựa trên một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng, bởi vì là dự án chuyển thể lớn, cho nên nam nữ diễn viên chính đều chọn lưu lượng đang nổi tiếng, fan hâm mộ đông đảo, đoàn làm phim vừa bị cháy, fan hâm mộ lập tức sôi trào.
Tạ Chiêu nhấn vào hot search nhìn xem, bên tài khoản chính thức nói đã dập tắt được lửa, tổn thất một số thiết bị, nhưng may mắn không có nhân viên thương vong. Nhưng như thế fan hâm mộ cũng không thèm chịu nể mặt lí do này, lần này không sao là anh chị của bọn họ may mắn, đoàn làm phim của mấy người bốc cháy là do quản lý không tốt, ai biết còn lần tiếp theo hay không?
Fan hâm mộ trên Weibo đang tấn công tài khoản chính thức của đoàn làm phim, Tạ Chiêu nhớ tới trong nhóm biên kịch của các cô, có chị em đang ở đoàn làm phim này, mau chóng vào nhóm hỏi một tiếng.
Tạ Chiêu: @Đường Hàm! Đoàn làm phim của các cậu bốc cháy hả?
Đường Hàm: [che mặt].
Đường Hàm: Mình ở khách sạn suốt, cũng nghe bọn họ nói mới biết được [che mặt].
Tạ Chiêu: [che mặt] Mình xem hot search mới biết được, quả nhiên Cố Chi Chi không có mặt, không ai thông báo dưa hết.
Cố Chi Chi: ? Đang sửa bản thảo, chớ cue.
Đường Hàm: [hình ảnh] [hình ảnh]
Đường Hàm: Người ở hiện trường gửi ảnh, may mắn thế lửa không lớn, rất nhanh bị dập tắt.
Tạ Chiêu: Người không sao là tốt rồi.
Đường Hàm: Cảm nhận được chỗ tốt bị giam ở phòng khách sạn viết bản thảo [che mặt].
Tạ Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tạ Chiêu lại trò chuyện với Đường Hàm một lát, phần sau cuộc trò chuyện còn nói tìm thời gian mang đồ ăn tới cho Đường Hàm.
Trong khoảng thời gian này, «Tình Sắc Nhập Thanh Sơn» đang quay tại thành phố điện ảnh ở thành phố A, Đường Hàm vào đoàn một tháng, mỗi ngày đều ở khách sạn viết kịch bản, thời gian trôi qua không có chút hi vọng. Lần này tốt rồi, Tạ Chiêu muốn mang đồ ăn đến thăm ban, cô ấy rốt cuộc lại có tinh thần!
Tạ Chiêu và Đường Hàm hẹn thời gian, chợt nghe Thịt Ba Chỉ dựa vào bên chân kêu hai tiếng với cô, gọi cô chơi với nó. Tạ Chiêu cúi người xoa nó mấy cái, sau đó dùng đồ chơi mua lúc trước chơi với nó. Mấy ngày nay Thịt Ba Chỉ rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều, ăn cũng nhiều hơn trước, nhưng tương ứng nó cũng bắt đầu hoạt bát hơn.
Cái này làm khó Tạ Chiêu, bản thân cô không thích vận động lắm, mỗi ngày chỉ ngồi trước máy tính viết bản thảo, bây giờ có thêm chú chó con hoạt bát, hở một tí lại chạy tới tìm cô chơi.
“Nếu không mày đi xem Lục Thừa Tư đang làm cái gì đi?” Tạ Chiêu muốn kín đáo đưa Thịt Ba Chỉ cho Lục Thừa Tư.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫn gọi cô, giống như cứng rắn muốn cô rời máy tính mới bỏ qua.
Tạ Chiêu không có cách nào, chỉ có thể dẫn nó xuống vườn hoa dưới nhà chơi đùa, thuận tiện hoạt động một chút. Thịt Ba Chỉ thấy cô đứng dậy, tự chạy xuống dưới lầu trước. Đến vườn hoa, Tạ Chiêu nhìn một vòng, không thấy Lục Thừa Tư, bèn hỏi quản gia một câu.
Quản gia nói: “Vừa rồi trợ lý Khương tới tìm cậu chủ, hai người đang ở phòng sách.”
“A…” Tạ Chiêu khẽ gật đầu.
Quản gia hỏi cô: “Cô Tạ tìm cậu chủ có chuyện gì không?”
“Không, ” Tạ Chiêu nói, “Là Thịt Ba Chỉ muốn tìm anh ấy chơi.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ chạy đến bên chân Tạ Chiêu, vẫy đuôi với cô.
“Được biết biết.” Tạ Chiêu thấy rất lạ lùng, trời nóng như vậy, nó chạy ở bên ngoài, không thấy nóng thật à?
Tạ Chiêu tìm chỗ râm mát ngồi xuống, quản gia đưa một cốc dương mai ướp lạnh tới cho cô. Tạ Chiêu cầm quả cầu, ném ra, Thịt Ba Chỉ lại nhặt về cho cô, cô lại ném ra, Thịt Ba Chỉ lại hấp tấp đi nhặt về.
Trong văn phòng của Lục Thừa Tư, Khương Vũ đang cau mày báo cáo tình huống với anh: “Những người dân trong trấn liên hệ với cái gọi là đoàn luật sư duy quyền, còn tìm tin tức truyền thông, trong phỏng vấn nói lung tung để lấy sự thương hại, lí do thoái thác cũng đều là những luật sư kia dạy, chính là để lừa chúng ta nhiều khoản bồi thường hơn.”
Năm ngoái tập đoàn Nặc Sâm trúng thầu dự án trấn nhỏ suối nước nóng, khai phá và phát triển một mực tiến hành tuần tự, bởi vì trong đất quy hoạch sử dụng chiếm dụng một chút đất của người dân, tập đoàn đã bồi thường và ký hợp đồng với người dân và lãnh đạo trong trấn theo quy định bồi thường của quốc gia. Nhưng hai ngày này một vài cư dân trong trấn bỗng nhiên làm ầm lên, còn tìm tới một đoàn luật sư duy quyền, yêu cầu tập đoàn Nặc Sâm một khoản bồi thường cao hơn.
“Tôi điều tra người của đoàn luật sư kia, đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện này, bọn họ chuyên lựa chọn những người có tình huống này để ra tay, sau khi cầm được tiền bồi thường, lại rút ra món lợi nhuận kếch xù trong đó.” Khương Vũ nói đến lòng đầy giận dữ, “Bây giờ đám người giám đốc Lưu cũng ầm ĩ bắt cậu ra phụ trách, a, lúc trước đàm phán hợp đồng, bọn họ có nhớ tới cậu đâu.”
So với Khương Vũ, Lục Thừa Tư ngược lại không có phản ứng quá lớn, anh khẽ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Lưu Kiện là ai, cậu còn không rõ ư? Mấy cổ đông bọn họ ước gì tôi chết sớm một chút, cũng không phải ngày một ngày hai.”
Có điều cho dù anh chết, anh cũng muốn đá mấy người này ra khỏi ban giám đốc trước.
“Hiện giờ lãnh đạo trong trấn cũng rất gấp, sắp gọi cháy máy tôi rồi. Những luật sư kia đã sớm tìm được truyền thông, truyền thông với bọn họ chính là cùng một bọn, hiện tại cùng một giuộc, một bên để người dân trong trấn giả vờ thảm thương để lấy lòng thương hại, một bên nói lãnh đạo trấn lấy được lợi ích khác từ chúng ta, lừa bọn họ ký hợp đồng không công bằng.”
Lục Thừa Tư mím môi không nói chuyện, khai phá và phát triển trấn nhỏ này vốn là dự án cả hai cùng có lợi, không chỉ tập đoàn bọn họ có thể kiếm tiền, cũng có thể trợ giúp trong trấn tạo ra nguồn thu mới, nâng cao mức sống của người dân. Hiện giờ người dân trong trấn lại vì cái lợi cực nhỏ trước mắt, bị người có ý đồ lợi dụng, nếu như dự án không thể tiếp tục tiến hành, đối với trong trấn mà nói cũng là đả kích rất lớn.
Nhưng anh biết không thể nói được với người dân trong trấn gây chuyện này.
“Mẹ kiếp, lên hot search rồi!” Khương Vũ đưa điện thoại di động của mình cho Lục Thừa Tư xem, “Cười chết người, đây thật là có tổ chức có kế hoạch, cậu nói người dân trong trấn có thể nghĩ đến mua hot search sao?”
Lục Thừa Tư nhìn hot search, nói với anh ta: “Nhìn như vậy, người thao túng việc này không chỉ muốn khiến dự án của chúng ta đi tong, gã còn muốn tập đoàn Nặc Sâm xong đời.”
Khương Vũ xùy chế giễu nói: “A, gã nghĩ hay thật! Mặc dù dự án này rất quan trọng, nhưng tập đoàn chúng ta cũng không đến nỗi như thế đã trọng thương không dậy nổi?”
Tập đoàn Nặc Sâm tham gia vào rất nhiều lĩnh vực, nó tựa như một gốc đại thụ sừng sững, không có dự án này chỉ là chặt đứt một nhánh cây của nó, cũng không có đả kích trí mạng tới bản thân nó.
Lục Thừa Tư nói: “Hiện giờ tỉ lệ phổ cập Internet quá cao, ý kiến và thái độ của công chúng ảnh hưởng rất lớn, chúng ta bởi vì việc này lên hot search tiêu cực, nếu như không giải thích rõ ràng, rất dễ ảnh hưởng đến những công trình khác của chúng ta hiện nay, thậm chí đến một vài hợp tác sau này.”
Lục Thừa Tư vừa nói đến đây, cửa phòng sách bị người vội vàng gõ: “Lục Thừa Tư Lục Thừa Tư! Anh ở bên trong hả? Anh không sao chứ!”
Là tiếng của Tạ Chiêu.
Triệu Khoan đau đầu ngăn cô lại: “Cô Tạ, nếu cậu chủ có chuyện gì, khẳng định sẽ gọi người ngay.”
Tạ Chiêu còn đau đầu hơn anh ta: “Anh không hiểu, tập đoàn Nặc Sâm đã lên hot search, hiện giờ trong bình luận toàn mắng chửi thôi! Nếu anh ấy trông thấy, trái tim co lại ngất đi thì làm sao!”
“…” Vốn có lẽ cậu ấy còn không biết, nhưng cô vừa nói như vậy, chắc chắn cậu ấy biết rồi.
“Gâu gâu gâu!” Thịt Ba Chỉ đi theo bên cạnh Tạ Chiêu, cũng bất mãn sủa với Triệu Khoan ngăn cản Tạ Chiêu. Nó bệnh nặng mới khỏi, chỉ có một cơ thể gầy yếu, trong loài chó cũng thuộc về loại nhỏ yếu có thể bị con chó khác tùy tiện bắt nạt, lại dám kêu gào với người vạm vỡ người bình thường thấy còn sợ như Triệu Khoan.
Triệu Khoan cao lớn nhìn con chó hung dữ sủa to dưới chân, rất là bất đắc dĩ.
Đây chính là dùng giọng nói trẻ con bi bô nói lời vô cùng tàn nhẫn trong truyền thuyết sao?
“Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng sách được mở ra. Khương Vũ đứng ở bên trong, vẻ mặt tươi cười nhìn cô: “Cô Tạ, có chuyện gì không?”
Tạ Chiêu nhìn quanh bên trong, thấy Lục Thừa Tư hoàn hảo ngồi chỗ ấy, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tới thăm Lục Thừa Tư, đúng rồi, các anh biết các anh lên hot search chưa!”
Khương Vũ: “…”
Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
“Triệu Khoan, để cô ấy vào đi.” Lục Thừa Tư ở bên trong nói một tiếng.
Thần canh cửa Triệu Khoan rốt cuộc nhường đường cho Tạ Chiêu, Thịt Ba Chỉ theo sau lưng Tạ Chiêu, cũng chạy vào.
“Gâu gâu.” Tiến vào phòng sách, nó chạy ngay tới bên cạnh Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư ôm nó, đặt lên chân vuốt lông. Thịt Ba Chỉ lanh lợi dựa vào đùi anh, giống như rất thích được anh xoa.
Khương Vũ kinh ngạc nhìn một màn này: “Lục tổng, cậu nuôi chó khi nào thế?”
Lục tổng cả ngày trưng khuôn mặt lạnh, lúc này vậy mà đang vuốt ve chó?!
Tạ Chiêu nói: “Chó hoang tôi nhặt được đấy, rất đáng yêu đúng không?”
Khương Vũ đột nhiên không kinh ngạc nữa: “A…”
“Cho nên các anh thấy hot search chưa?” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư, ánh mắt hơi thấp thỏm, “Anh xem tuyệt đối không nên tức giận, trái tim quan trọng.”
Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn cô một cái: “Nếu tôi thật sự giống như cô nghĩ, sẽ tức giận một cách tùy tiện, vậy có lẽ tôi không sống được lớn như này.”
“A…” Tạ Chiêu bĩu miệng, “Anh không tức giận là được rồi, tôi thấy những cư dân mạng kia mắng khó nghe lắm.”
Khương Vũ nghe cô nói như vậy, vội vàng giải thích: “Cô Tạ, cô không nên tin lời bọn họ! Nặc Sâm chúng tôi không phải như thế!”
Tạ Chiêu nói: “Thế nhưng tôi thấy những người dân trong trấn kia nói chắc như đinh đóng cột…”
“Từ lúc bắt đầu khai phá và phát triển dự án, chúng tôi đã tiến hành đền bù cho mỗi một hộ dân bị chiếm diện tích dựa theo quy định tiêu chuẩn của quốc gia rồi.” Lục Thừa Tư vuốt ve Thịt Ba Chỉ, bình tĩnh mở miệng, “Bọn họ ầm ĩ như bây giờ, chỉ là để đạt được bồi thường không hợp lý vượt qua quy định của pháp luật.”
“Vậy bây giờ các anh định làm như thế nào?” Tạ Chiêu hỏi, “Tôi thấy những người dân trong trấn kia biết tìm truyền thông, còn biết mua hot search, chắc chắn phía sau có người dạy bọn họ. Lúc phỏng vấn, lời nói của bọn họ cũng rất có tính kích động.”
Bản thân Tạ Chiêu dựa vào câu chữ kiếm sống, những lời nói câu chữ cố ý phô trương, cô có thể nhìn thấu một cách dễ dàng.
Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn cô một cái: “Cô không sợ bọn họ nói thật à?”
“?” Tạ Chiêu cảm thấy anh rất khó hiểu, “Không phải anh nói bọn họ muốn lừa các anh sao?”
Lục Thừa Tư nói: “Vậy cũng có thể là tôi đang lừa cô.”
“…” Tạ Chiêu quay đầu nhìn về phía Khương Vũ bên cạnh, “Anh ta có vấn đề à?”
Khương Vũ tán đồng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy cậu ấy có vấn đề.”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh ho nhẹ một tiếng, lật lại chuyện này: “Nếu bọn họ chế tạo dư luận, vậy cuối cùng vẫn phải dùng dư luận để giải quyết. Khương Vũ, cậu đi liên lạc với truyền thông, phải tìm truyền thông uy tín và thâm niên, mời bọn họ tham gia điều tra chuyện này, nhìn xem rốt cuộc là ai nói dối.”
Khương Vũ gật đầu nói: “Được, giờ tôi đi liên lạc.”
“Ài đợi đã.” Tạ Chiêu gọi anh ta lại, “Tôi quen người như thế!”
“Ồ?” Khương Vũ dừng lại nhìn cô, “Là truyền thông nhà ai?”
“Điều Tra Chiều Sâu của đài truyền hình ABA, bạn tôi là phóng viên chuyên mục này.” Tạ Chiêu nói, “Cô ấy vẫn luôn làm điều tra tin tức, rất có kinh nghiệm, cũng rất công chính, là phóng viên ưu tú!”
Khương Vũ nhìn về phía Lục Thừa Tư: “Vậy hẳn là rất thích hợp.”
Lục Thừa Tư gật đầu: “Cô có thể giúp chúng tôi liên lạc người bạn này không?”
“Tất nhiên có thể.” Tạ Chiêu lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Triệu Thục Nghi. Điện thoại vang lên vài tiếng thì bị người dập máy, Tạ Chiêu “a” một tiếng, đang định gọi lại cho cô ấy, đối phương đã gọi video tới.
Sau khi điện thoại kết nối, Tạ Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn rừng sâu núi thẳm sau lưng Triệu Thục Nghi: “Lão Triệu, cậu lại chạy đi đâu nữa vậy?”
Bởi vì tín hiệu không tốt, tiếng nói của Triệu Thục Nghi đứt quãng truyền tới: “Mình đang ở lấy tin tức ở thành phố lân cận, cậu có chuyện gì không?”
“A, bạn mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay, chính là tập đoàn bọn họ và người dân trong trấn xảy ra một vài tranh chấp…”
“Cậu nói không phải là tập đoàn Nặc Sâm chứ?”
Tạ Chiêu giật mình: “Cậu đang ở trong núi còn lướt sóng 5G nữa hả?”
Triệu Thục Nghi nói: “Trong nhóm phóng viên đều đang nói, truyền thông Bắc Cực Tinh đưa tin chuyện này là cái quái gì tất cả mọi người biết rõ trong lòng.”
“Vậy cậu cảm thấy hứng thú với chuyện này không? Nếu không làm về tin tức này đi?”
Triệu Thục Nghi nhìn cô: “Mình cảm thấy hứng thú rất bình thường, nhưng vì sao cậu cảm thấy hứng thú với việc này? Cậu nhậm chức ở Nặc Sâm hả?”
“Thế thì không…”
“Bạn nào của cậu ở Nặc Sâm, làm sao mình chưa từng nghe qua?”
Tạ Chiêu chuyển ống kính về phía Lục Thừa Tư, vẫy tay với Triệu Thục Nghi: “Chỗ này.”
Triệu Thục Nghi: “…”
Cô ấy im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Nếu như mình không nhìn nhầm, đây là tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm Lục Thừa Tư?”
“Cậu thật lợi hại!” Tạ Chiêu chân thành tán dương cô ấy, “Trên mạng cơ bản không tìm thấy hình của anh ấy, vậy mà cậu cũng nhận ra được, không hổ là lão Triệu!”
“…” Triệu Thục Nghi lại im lặng một chút, “Cho nên cậu không phải nhậm chức ở Nặc Sâm, là trực tiếp được gả qua đúng không?”
Tạ Chiêu: “…”
“Mình nói phóng viên tin tức các cậu làm sao mở miệng là phun ra thế hả?” Tạ Chiêu giống như nóng lòng che giấu cái gì đó, dời ống kính khỏi mặt Lục Thừa Tư, “Chú ý đạo đức nghề nghiệp của cậu đi!”
Triệu Thục Nghi cười một tiếng, dường như leo núi mệt mỏi, thở hổn hển mấy hơi: “Mình có thể làm tin tức này, nhưng mình nói chuyện xấu trước, mình điều tra ra kết quả gì, mình sẽ đưa tin như thế, tuyệt đối sẽ không thiên vị bên nào.”
“Không có vấn đề, chúng mình cây ngay không sợ chết đứng!”
“Còn ‘chúng mình’? Cho nên cậu được gả đến đó thật à?”
“…Tạm biệt bạn tôi!” Tạ Chiêu không chút do dự dập máy. Sau khi cúp điện thoại, trong phòng sách nhất thời có chút yên tĩnh, Tạ Chiêu ho một tiếng, nói với Khương Vũ: “Trợ lý Khương, tôi đưa phương thức liên lạc của Triệu Thục Nghi cho anh, về sau các anh cũng thuận tiện liên lạc.”
“Được.” Khương Vũ mỉm cười nhìn cô, giống như đang nhìn vợ sếp, “Phiền cô Tạ rồi.”
“Không sao, tôi đi trước.” Tạ Chiêu quay đầu nhìn Thịt Ba Chỉ, “Thịt Ba Chỉ?”
“Gâu.” Thịt Ba Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cô, còn vẫy vẫy đuôi với cô, nhưng không nhảy xuống khỏi người Lục Thừa Tư.
“…Được rồi, mày chơi ở chỗ anh ấy đi, tao trở về phòng viết bản thảo.” Tạ Chiêu nghĩ đến mình vốn muốn kín đáo đưa Thịt Ba Chỉ cho Lục Thừa Tư, bèn tự đi ra ngoài. Sau khi cô đi, Khương Vũ nhìn chú chó nằm trên đùi Lục Thừa Tư: “Nó tên Thịt Ba Chỉ?”
“Ừm, Tạ Chiêu đặt.”
“Gâu!”
“…” Khương Vũ bị sủa lùi về sau một bước, “Vậy tôi đi sắp xếp công việc tiếp theo.”
“Chờ một chút.” Lục Thừa Tư gọi anh ta lại, “Cậu điều tra thêm đoàn luật sư duy quyền, xem bọn họ có từng tiếp xúc với Phó Hoằng Thâm hay là Mã Cường không.”
Ánh mắt Khương Vũ khẽ động: “Cậu cảm thấy lần này liên quan đến Phó Hoằng Thâm và Mã Cường?”
“Phải.” Lục Thừa Tư gật đầu, “Trước đó chúng ta chèn ép Hồng Thịnh, Phó Hoằng Thâm rất có thể dùng chiêu trò này để trả thù. Còn Mã Cường, lúc trước cạnh tranh dự án với chúng ta thất bại, chỉ có thể giành được một dự án khác ở trấn bên cạnh. Nếu như bây giờ chúng ta không tiếp tục tiến hành được, rất có thể sẽ đấu thầu dự án lại, khả năng gã giành được rất lớn, đến lúc đó kết hợp với cái gã đang có, vậy một mảnh này đều là của gã rồi.”
Khương Vũ gật đầu đều: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Buổi tối, lúc Tạ Chiêu xuống lầu ăn tối, Thịt Ba Chỉ còn dính sát bên cạnh Lục Thừa Tư. Thấy Tạ Chiêu tới, Thịt Ba Chỉ mới sủa gâu gâu chạy về phía cô. Bởi vì mỗi ngày Thịt Ba Chỉ ăn cơm đều cần Tạ Chiêu trông coi, cho nên bây giờ Thịt Ba Chỉ dứt khoát ăn cơm cùng lúc với Tạ Chiêu luôn, quản gia chuẩn bị thức ăn cho chó bưng đến bên cạnh bàn ăn, để bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm.
Thịt Ba Chỉ lại gần chân Tạ Chiêu, vẫy đuôi ăn cơm, Tạ Chiêu cũng cầm lấy đũa, hỏi Lục Thừa Tư một câu: “Hôm nay Lý tổng không về nhà ăn cơm à?”
“Ừm.” Lục Thừa Tư khẽ gật đầu, “Tập đoàn có mấy cổ đông phản đối tôi, vất vả lắm mới chờ được cơ hội, làm sao có thể buông tha dễ dàng được.”
Tạ Chiêu cảm thán: “Lý tổng quá thảm rồi.”
“Ngày mai tôi chuẩn bị trở về công ty, tự mình trả lời bọn họ.”
“A?” Tạ Chiêu giật nảy mình, “Mặc dù tình huống bây giờ của anh khá tốt, nhưng vẫn không nên đến công ty? Nếu bọn họ chọc tức anh xảy ra nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao, hơn nữa anh sắp làm phẫu thuật rồi.”
Lục Thừa Tư nhìn về phía cô: “Tôi đã nói, trái tim của tôi mạnh mẽ hơn cô tưởng nhiều. Chuyện bây giờ ầm ĩ thế rồi, nhất định phải do tôi ra mặt mới có thể ổn định lại, bọn họ muốn chính là cái này. Tôi tác thành cho bọn họ, tôi không chỉ ra mặt, còn tổ chức một buổi họp báo ngắn gọn nữa.”
“Anh to gan lắm rồi đấy!” Tạ Chiêu cảm thấy nếu mình là bác sĩ chính của Lục Thừa Tư, trái tim của mình đã bị chọc tức có vấn đề rồi, “Đi gặp cổ đông còn chưa đủ, còn muốn gặp phóng viên? Câu hỏi của bọn họ người này độc hơn người kia.”
“Tôi sẽ chỉ làm sáng tỏ mấy điểm, sẽ không nhất định trả lời câu hỏi của phóng viên. Đây cũng là để ổn định cục diện trước khi phóng viên Triệu điều tra ra kết quả.”
“A…” Tạ Chiêu gật đầu, “Vậy trước khi xuất phát anh có cần uống mấy viên thuốc trợ tim có tác dụng nhanh trước không?”
“…Không cần, tôi sẽ dẫn theo đội chữa bệnh.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Chiêu nghe anh nói như vậy thì yên tâm, cô nghĩ ngợi, cầm điện thoại di động lên mở “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” ra.
Lần trước tài liệu tự bế 24 giờ, nay đã tự mở ra, Tạ Chiêu sợ tìm nó nói chuyện phiếm lại khiến nó tự bế tiếp, nên tạm thời cũng không đi tìm nó. Có điều Lục Thừa Tư sắp mở buổi họp báo, vẫn nên làm công tác chuẩn bị trước thì hơn. Cô nghĩ ngợi, nhập vào trong tài liệu.
“…Tin tức tiêu cực xôn xao, vì tạm thời ổn định dư luận, Lục Thừa Tư tự mình về công ty chủ trì đại cục, cũng tổ chức một buổi họp báo ngắn gọn. Chuyện tiến hành rất thuận lợi, toàn bộ hành trình bệnh tình của Lục Thừa Tư đều ổn định, giống như một người không làm sao.”
Viết xong, cô cắn đũa chìm vào suy nghĩ, viết như thế được không?
“Cô đang làm gì vậy?” Lục Thừa Tư gọi cô một tiếng, “Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại.”
Tạ Chiêu để điện thoại di động xuống, nhìn anh nói: “Tôi đang cầu phúc cho anh, hi vọng buổi họp báo của anh diễn ra thuận lợi, sẽ không bị người ta chọc tức phát bệnh.”
Lục Thừa Tư nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi cô: “Cô tin tưởng tôi như vậy à?”
“Cái gì?”
“Chuyện hot search ấy.”
Tạ Chiêu chợt “a” một tiếng: “Anh cũng không cần phải gạt tôi mà, tôi lại không mua cổ phiếu của công ty các anh.”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh cúi đầu xuống yên lặng ăn tối.
Ngày hôm sau, Lục Thừa Tư đi cùng Khương Vũ và Triệu Khoan đến tổng bộ công ty đã rất lâu không tới. Hôm đó Tạ Chiêu phải tới đoàn làm phim thăm Đường Hàm nên cũng dậy rất sớm, trùng hợp chạm mặt Lục Thừa Tư sắp ra ngoài.
Cô biết anh lâu như vậy, còn chưa từng thấy anh mặc âu phục đủ ba món chính thức như thế. Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, anh truyền nước ngồi trên xe lăn, ngay cả đứng lên cũng không nổi, bây giờ lại có thể mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp thẳng thớm thế này, khí chất tinh anh, tổng giám đốc bá đạo bày ra không thể nghi ngờ.
“Oa, cái này là tổng giám đốc thật sự ư?” Tạ Chiêu đi qua, quan sát anh từ trên xuống dưới, “Diễn viên đoàn làm phim chúng tôi quả nhiên vẫn có khoảng cách với anh.”
Lục Thừa Tư hơi không được tự nhiên sửa lại cà vạt của mình, Khương Vũ ở bên cạnh tràn đầy hào hứng hỏi Tạ Chiêu: “Lục tổng của chúng tôi đẹp trai không?”
“Đẹp trai.” Tạ Chiêu giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Khương Vũ hỏi tiếp: “So với Sở Dật thì sao?”
Tạ Chiêu nghĩ ngợi: “Vậy tôi phải xem Sở Dật mặc đồng phục cảnh sát mới so sánh được.”
Cô tưởng tượng một chút, Sở Dật mặc đồng phục cảnh sát vậy đôi chân dài kia, eo nhỏ kia… Không hổ là người đàn ông được xây dựng dựa trên sở thích của cô!
Lục Thừa Tư nhìn vẻ mặt của cô thì biết ngay cô đang suy nghĩ gì, lập tức xạm mặt lại. Anh điều chỉnh cà vạt xong, sải chân dài đi ra ngoài: “Xuất phát.”
Triệu Khoan và Khương Vũ đuổi theo anh lên một chiếc Bentley sáng loáng. Tạ Chiêu nhìn chiếc xe sang trọng một chút, lại đi tìm tài xế Tiêu đưa mình xuống núi. Khương Vũ nhìn cô qua cửa sổ, hỏi Lục Thừa Tư: “Cô Tạ muốn ra ngoài sao?”
“Không biết.” Sắc mặt Lục Thừa Tư vẫn không tốt lắm.
Triệu Khoan ở hàng trước nói: “Nghe nói cô Tạ muốn đi thăm đoàn làm phim, còn mang theo rất nhiều đồ ăn, buổi sáng tôi giúp tài xế Tiêu mang lên xe.”
“A…” Khương Vũ khẽ gật đầu, “Hôm qua hình như có một đoàn làm phim bị cháy lên hot search, cũng treo rất lâu.”
“Bị cháy?” Lục Thừa Tư nhìn sang. Khương Vũ gật đầu nói: “Hình như là mạch điện lão hoá bị chập tạo thành, bởi vì phát hiện kịp thời, cho nên chỉ tổn thất một số thiết bị, không có thương vong.”
Lục Thừa Tư khẽ gật đầu, không nói gì nữa.