Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 15: Cậu Lục, Chúng Ta Làm Một Giao Dịch Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối hôm qua Lục Thừa Tư cũng một đêm không ngủ, buổi sáng ăn qua loa bữa sáng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, anh lại thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Chiêu, cô chạy đến bên giường anh, không nói hai lời rút kim tiêm trên mu bàn tay anh ra. Mà người tiêm chất lỏng không rõ vào túi truyền dịch lại không chạy trối chết giống hiện thực, anh ta đứng sau lưng Tạ Chiêu, giơ cây gậy trong tay, đập mạnh vào gáy cô…

Lục Thừa Tư choàng mở mắt, hơi thở dồn dập, y tá canh giữ bên cạnh giật nảy mình, lập tức bật dậy: “Cậu Lục, cậu sao vậy?”

Lúc này y tá không phải Hách Giai, mà là Tiểu Hoàng thay ca cho Hách Giai.

Sau khi Lục Thừa Tư ý thức được vừa rồi chỉ là ác mộng, hơi thở dần bình tĩnh lại, Tiểu Hoàng thấy số liệu các mục của anh dần bình thường, đứng ở bên cạnh nhẹ giọng trấn an anh: “Có phải thấy ác mộng không? Không sao không sao.”

Haiz, tối hôm qua xảy ra chuyện như thế, khó trách cậu Lục sẽ mơ thấy ác mộng. Hi vọng cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được người.

Lục Thừa Tư chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, uống hớp nước y tá đưa tới. Anh nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, chuyện tối hôm qua xác thực rất nguy hiểm, nếu như người kia to gan hơn, nói không chừng thực sự sẽ ra tay với Tạ Chiêu.

Nghĩ tới đây, Lục Thừa Tư mím môi. Anh vẫn cho rằng Tạ Chiêu đến để lừa tiền của mẹ anh, cá mè một lứa với đám người nhà họ Phó, nhưng tối hôm qua đúng là cô cứu mình, hơn nữa cô sốt ruột và lo lắng cũng không giống giả vờ.

Cái nhìn của Lục Thừa Tư đối với Tạ Chiêu dần trở nên phức tạp, con người cô tốt hơn người nhà họ Phó rất nhiều, hơn nữa có đôi khi cũng khá thú vị.

…Thú vị? Tạ Chiêu?

Bản thân Lục Thừa Tư cũng kinh ngạc vì mình lại có suy nghĩ này. Chắc chắn do anh còn chưa tỉnh ngủ rồi.

“Cậu chủ.” Triệu Khoan ở bên ngoài gõ cửa một cái, nhẹ nhàng mở cửa đi đến, “Cô Tạ nói có việc muốn nói với cậu.”

Nghe được hai chữ “cô Tạ”, không hiểu sao Lục Thừa Tư hơi chột dạ. Anh gật đầu, mở miệng nói: “Để cô ấy vào đi.”

Tạ Chiêu cười híp mắt từ sau lưng Triệu Khoan chen vào, lên tiếng chào anh: “Chào cậu chủ Lục, sức khỏe anh ổn chứ?”

Lục Thừa Tư liếc nhìn cô: “Cô đến hỏi cái này?”

“Không phải không phải.” Tạ Chiêu vẫn cười gian gian, “Tôi tới làm giao dịch với anh.”

Đuôi lông mày Lục Thừa Tư khẽ động, đời này anh làm không ít giao dịch với người khác, nhưng không nghĩ tới có một ngày làm giao dịch với Tạ Chiêu: “Cô có cái gì đáng để tôi giao dịch?”

Nụ cười trên mặt Tạ Chiêu thành công đổi thành nụ cười giả tạo, ha ha hai tiếng với Lục Thừa Tư: “Nếu như tôi có cách làm mẹ anh hết hi vọng với Phó Hoằng Thâm, anh phải đồng ý làm phẫu thuật.”

Lục Thừa Tư hơi sững sờ, anh nhìn Tạ Chiêu một lát, mới mở miệng nói: “Cô có cách gì? Không phải trước kia cô nói cô không làm được ư?”

“Trước đó không làm được, không có nghĩa bây giờ không làm được, mỗi ngày tôi đều tiến bộ trở nên ưu tú.”

Lục Thừa Tư: “…”

Ừ, dáng vẻ cô nói khoác xác thực rất thú vị.

“Anh nói anh có đồng ý hay không?” Tạ Chiêu cũng không muốn giải thích nhiều, trực tiếp hỏi anh.

Lục Thừa Tư cân nhắc một lát, nhìn cô nói: “Nếu như cô thật sự có thể làm mẹ tôi hết hi vọng với Phó Hoằng Thâm, tôi sẽ đồng ý làm phẫu thuật.”

“Được.” Tạ Chiêu đạt được mục đích, nói với Triệu Khoan và y tá trong phòng, ” Triệu Khoan và, ờ, y tá Tiểu Hoàng, hai người đều nghe thấy nhé, hai người làm chứng cho tôi, tránh đến lúc đó anh ta đổi ý.”

Lục Thừa Tư khinh thường hừ một tiếng: “Chuyện tôi đồng ý sẽ không đổi ý.”

“Vậy thì không chắc, đến cửa phòng phẫu thuật còn có người sợ hãi không dám vào đây này.” Tạ Chiêu nói xong, trọng điểm dặn dò Triệu Khoan bên cạnh, “Nhất là đồng chí Triệu Khoan đó, đến lúc đó anh cũng không thể bao che Lục Thừa Tư. Tôi tin tưởng anh cũng hi vọng bệnh của anh ta sớm chữa khỏi, vậy thì nhất định phải chấp nhận phẫu thuật.”

Triệu Khoan tự nhiên hiểu đạo lý này, nhưng lời này phát ra từ miệng Tạ Chiêu thì vô cùng kỳ lạ: “Vậy bà chủ mời cô về làm cái gì?”

Không phải cô đại biểu huyền học sao!

Y tá Tiểu Hoàng cũng hết sức kỳ lạ, thật ra đội chữa bệnh bọn họ từng tán gẫu về Tạ Chiêu rất nhiều lần, tất cả mọi người cảm thấy cô chính là kẻ lừa đảo. Muốn chữa khỏi bệnh của Lục Thừa Tư, khẳng định dựa vào những bác sĩ, y tá bọn họ và y học hiện đại, cũng không thể mời Tạ Chiêu ở bên cạnh nhảy đồng đúng không?

Thế nhưng những lời này bọn họ cũng chỉ có thể nói riêng, Tạ Chiêu là Lý Tuyền mời về, bà chủ người ta tin tưởng, bọn họ cũng không có cách nào.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, Lý Tuyền tin tưởng cả khoa học và huyền học, không đuổi đội chữa bệnh bọn họ đi.

Cậu Lục còn cứu được.

Tạ Chiêu bị Triệu Khoan hỏi như vậy, cũng hơi xấu hổ, có điều chỉ lúng túng trong chớp mắt, cô lập tức ưỡn ngực nói: “Đương nhiên là tôi tới cầu phúc cho cậu Lục, cầu nguyện phẫu thuật có thể thuận lợi, thành công!”

Triệu Khoan: “…Ồ.” ????

“Đến lúc đó phẫu thuật thành công, “huân chương chiến công” cũng có một nửa của tôi.”

Triệu Khoan nhỏ giọng thầm thì: “Vậy cũng phải xem bác sĩ người ta có đồng ý hay không.”

Tạ Chiêu không thích nghe lời này: “Nếu không có tôi, mặc kệ bác sĩ phẫu thuật giỏi thế nào, Lục Thừa Tư không đồng ý phẫu thuật thì anh có cách gì!”

Triệu Khoan: “…”

Ok, anh ta xác thực không có cách gì.

“Tóm lại chuyện này đàm phán thành công như vậy nhé, các người đều là nhân chứng.” Tạ Chiêu nói xong, còn không yên lòng lắm, “Nếu không chúng ta ký một bản hiệp nghị đi, giấy trắng mực đen bảo đảm hơn.”

“Không cần.” Lục Thừa Tư lười đôi co với cô, “Tôi nói, chuyện tôi đồng ý sẽ không đổi ý. Chỉ cần cô thật sự có thể làm mẹ tôi thấy rõ người một nhà họ Phó, tôi sẽ chấp nhận làm phẫu thuật.”

“Ừm… Vậy chúng ta ngoéo tay đi!” Tạ Chiêu đi đến bên giường Lục Thừa Tư, duỗi ngón tay út, “Vẫn nên có xíu cảm giác nghi thức tí.”

“…” Đã rất lâu rồi Lục Thừa Tư chưa làm chuyện ngây thơ như vậy, lần trước anh ngoéo tay với người ta có lẽ là năm sáu tuổi.

“Có phải anh không dám không?” Tạ Chiêu hơi híp mắt dò xét anh, “Anh định qua sông đoạn cầu, bội ước không nhận đúng không?”

Lông mày Lục Thừa Tư khẽ nhíu lại, cũng chìa ngón tay út ra.

Tạ Chiêu như sợ anh đổi ý, nhanh chóng dùng ngón út của mình ngoéo lại, còn đọc câu thần chú nổi tiếng: “Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không cho phép thay đổi!”

Lục Thừa Tư: “…”

May mắn trong phòng này ngoài bọn họ, chỉ có Triệu Khoan và Tiểu Hoàng.

“Ok, vậy tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.” Tạ Chiêu bận rộn xong, rời khỏi phòng Lục Thừa Tư. Triệu Khoan nhìn cô đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn Lục Thừa Tư.

Lục Thừa Tư bị anh ta nhìn lại nhíu mày: “Chuyện gì?”

Triệu Khoan lúng ta lúng túng lắc đầu: “Không ngờ cậu chủ lại chơi trò ngây thơ với cô ấy thật.”

“…” Lục Thừa Tư cảnh cáo anh ta, “Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Triệu Khoan nghiêm túc gật đầu: “Được thôi.”

“…”

Tạ Chiêu ra khỏi phòng Lục Thừa Tư, phát hiện cảnh sát lại tới, đang điều tra khắp nơi. Lần này nhiều cảnh sát hơn đêm qua không ít, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ khác, cơn mưa to tối qua vô cùng bất lợi với việc lục soát chứng cứ hiện trường.

Lý Tuyền đang trò chuyện với một người phụ trách cảnh sát, Tạ Chiêu lén đi tới nghe ngóng, phát hiện bọn họ đang nói về chất lỏng không rõ đã được điều tra ra.

Bên trong kim tiên không phải thuốc độc, mà là một loại thuốc điều trị nhịp tim thất thường thường gặp trên thị trường. Chỉ là loại thuốc này xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ trong lâm sàng, rõ ràng đã bị cấm tiêm bắp và tiêm tĩnh mạch, chỉ có thể áp dụng cách uống thuốc viên, hơn nữa liều lượng rất nghiêm ngặt. Một khi dùng thuốc quá liều, chẳng mấy chốc sẽ khiến trái tim suy kiệt.

Tạ Chiêu nghe đến đó, không khỏi cảm thấy lạnh người. Nếu tối hôm qua cô đến trễ, có lẽ Lục Thừa Tư không cứu được rồi.

Cô siết nắm đấm, nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Lúc này Phó Hoằng Thâm và Phó Lãng đã rời trang viên, quay về nhà. Tối hôm qua Phó Lãng một đêm không ngủ, vốn định đi lên tầng ngủ một giấc, không ngờ còn chưa xoay người đã bị Phó Hoằng Thâm bên cạnh nhấc chân đạp xuống đất.

Mặc dù Phó Hoằng Thâm là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông ta kiên trì rèn luyện và vận động trong thời gian dài, không chỉ giữ được dáng người rất khá, thể lực cũng vô cùng tốt. Một đạp này ông ta dùng sức rất lớn, trực tiếp đạp Phó Lãng co ro dưới đất không đứng dậy được, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó.

Cho dù Phó Lãng khoảng hai mươi tuổi đánh nhau chính diện với Phó Hoằng Thâm cũng không đánh lại ông ta, chớ nói chi anh ta không hề phòng bị một đạp vừa rồi, lúc này hoàn toàn đánh mất năng lực hành động, chỉ có thể nằm dưới đất kêu oai oái.

Phó Hoằng Thâm đạp người xong, dường như còn chưa nguôi giận, sắc mặt vẫn hết sức khó coi. Ông ta nới lỏng cà vạt của mình, thở hắt một hơi, túm cổ áo Phó Lãng lôi người dưới đất dậy: “Chuyện hôm qua có phải mày làm không?”

Phó Lãng chịu đựng đau đớn dữ dội, lắc đầu phủ nhận: “Không phải con, thật sự không phải là con…”

Có vẻ Phó Hoằng Thâm không tin anh ta, túm cổ áo chặt hơn, giọng điệu đầy uy hϊếp: “Tốt nhất mày nói thật cho tao.”

“Thật, thật sự không phải là con…” Phó Lãng vẫn phủ nhận, sau khi nói xong còn khó chịu ho khan.

Phó Hoằng Thâm nhìn anh ta chằm chằm mấy giây, buông cổ áo anh ta ra, ném người xuống đất: “Phó Lãng, tao nhớ tao đã cảnh cáo mày từ lâu, đừng suy nghĩ linh tinh, chuyện Lục Thừa Tư và Lý Tuyền, không phải mày có thể tùy tiện nhúng tay.”

Phó Lãng cuộn tròn dưới đất liều mạng gật đầu, Phó Hoằng Thâm ngồi xuống, ánh mắt hung ác và nguy hiểm: “Tao bỏ ra thời gian năm năm với Lý Tuyền, mắt thấy sắp thành công rồi, nếu lúc này mày dám làm loạn gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

“Con biết rồi…” Phó Lãng gian nan gật đầu. Phó Hoằng Thâm lại nhìn anh ta một cái, quay người đi ra ngoài.

Phó Linh nghe thấy tiếng ông ta đóng cửa mới chạy từ trên tầng xuống, đỏ mắt đỡ Phó Lãng từ dưới đất dậy: “Anh, anh không sao chứ?”

Phó Lãng che bụng mình, nhíu mày không chớp mắt nhìn về phía Phó Hoằng Thâm rời đi, lắc đầu: “Không sao, ông ta không đánh anh chết được.”

Phó Linh sụt sịt đỡ anh ta ngồi lên sofa: “Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”

“Không cần, anh bôi thuốc là hết thôi.” Phó Lãng kéo áo sơ mi của mình ra, xốc lên xem vết thương trên bụng mình

Phó Hoằng Thâm đạp không nể mặt, phần bụng Phó Lãng tím một mảng lớn, còn ri rỉ máu. Phó Linh nhìn vết thương, vốn đã rưng rưng nước mắt lập tức rơi xuống: “Anh, chúng ta đi bệnh viện khám đi.”

“Anh nói không sao, em đi lấy rượu thuốc cho anh đi.”

Phó Linh do dự một lát, vẫn nghe lời anh ta đi lấy rượu thuốc ra.

Đây không phải lần đầu tiên Phó Hoằng Thâm đánh Phó Lãng, trong nhà có hòm thuốc dự phòng, đều dùng để xử lý vết thương của Phó Lãng. Phó Lãng tự bôi thuốc cho mình nhiều năm như vậy cũng có kinh nghiệm, tay nghề bôi rượu thuốc thành thạo như bậc thầy.

Bôi thuốc xong, anh ta lại tự uống mấy viên thuốc, nằm trên sofa. Phó Linh vừa xử lý hòm thuốc, vừa hỏi anh ta: “Anh, anh lại làm gì khiến bố tức giận vậy? Không phải em đã nói nói anh đừng chọc bố giận ư…”

“Em đừng quan tâm.” Phó Lãng nhắm mắt lại, ngắt lời cô ta, “Anh thấy em nghỉ hè cũng không có việc gì làm, không bằng hẹn chị em của em ra ngoài du lịch đi, anh đưa tiền cho em.”

“Thế nhưng…”

“Không phải lúc trước em nói muốn đi lặn hay sao? Anh đặt vé máy bay cho em.”

Phó Linh mấp máy môi, không nói nữa, cầm hòm thuốc đi lên tầng.

Trong trang viên nhà họ Lục, Tạ Chiêu ngồi trước máy tính, gõ tình tiết mới nhất trong “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua”.

“…Mặc dù tìm chứng cứ vô cùng khó khăn, nhưng dưới sự kiên trì không ngừng cố gắng của cảnh sát, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được chứng cứ Phó Lãng tập kích Lục Thừa Tư.”

Cùng lúc đó, ở cục cảnh sát, Viên Tư Kiệt nhìn video theo dõi cả ngày, bỗng nhiên trông thấy một bóng người chợt lóe lên trong màn hình. Anh ta nhanh chóng nhấn nút tạm dừng: “Mau nhìn, hình như quay được một người.”
« Chương TrướcChương Tiếp »