Chương 11: Đàn Ông Làm Ra Chuyện Thất Đức Gì Tôi Cũng Không Ngạc Nhiên

Tạ Chiêu phát hiện, con người Lục Thừa Tư trong nóng ngoài lạnh.

Cô đeo găng tay, cầm một con tôm, vừa bóc vỏ vừa nói với Lục Thừa Tư: "Cám ơn anh."

Lục Thừa Tư mím môi dưới, không trả lời, Tạ Chiêu nếm nước canh tôm, cảm động nhắm mắt lại: "Ngon quá đi, không chỉ to, mà nước canh cũng đủ vị."

Quản gia nói: "Cô Tạ thích thì tốt."

"Thích lắm." Tạ Chiêu ăn một con tôm, quay đầu nhìn về phía quản gia, "Ở đây... Có bia không ạ?"

Lục Thừa Tư không thể uống rượu, những người khác cũng không thể nào không lén lút uống rượu đâu nhỉ?

Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn cô một cái, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn.

Quản gia ngược lại khẽ gật đầu với Tạ Chiêu: "Có, cô Tạ muốn ướp lạnh hay là nhiệt độ bình thường."

"Ướp lạnh cảm ơn!"

"Được rồi, chờ một lát."

Rất nhanh quản gia lấy cho Tạ Chiêu hai lon bia ướp lạnh, Tạ Chiêu kích động bật nắp "cạch" một tiếng, thoải mái uống một hớp: "Tuyệt cú mèo! Mùa hè phải uống bia ăn tôm!"

Mùi tôm và bia bay tới bên Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn Tạ Chiêu một cái, lạnh lùng nói: "Cay kết hợp với lạnh, cô cẩn thận tiêu chảy."

"Hừ." Tạ Chiêu giơ lon bia nhìn anh, biết anh không ăn được nho thì nói nho xanh, "Chờ anh khỏe bệnh, anh cũng có thể ăn, không sao."

"... Tôi không muốn ăn."

"Đừng giả vờ, tôi ngồi xa như vậy còn trông thấy anh nuốt nước miếng."

"... Tôi biết biết bác sĩ chuyên khoa mắt, ngày mai lấy số cho cô."

"Hừ hừ." Tạ Chiêu để bia xuống, lại cầm một con tôm bóc vỏ, có chút đắc ý quên hình, "Được rồi, tôi hiểu mà, tôi nhất định nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho anh."

"A, " Lục Thừa Tư cười lạnh một tiếng, nhìn cô nói, "Nếu cô thật sự có bản lĩnh ấy thì nghĩ cách làm mẹ tôi đừng thích Phó Hoằng Thâm ấy."

"Cái này... Có lẽ hơi khó." Tạ Chiêu nói thầm, "Tôi khiến anh thích súp lơ còn không thành công."

Tay cầm đũa của Lục Thừa Tư sững lại, chau mày nhìn cô: "Cô khiến tôi thích súp lơ?"

"Phốc khụ khụ." Tạ Chiêu tự biết nói hớ, vội vàng xoá chủ đề, "Ờ cái gì nhỉ, quản gia, tôi có thể mang đồ về phòng ăn không? Tôi cảm thấy ăn tôm cay trước mặt cậu Lục quá không có tính người, nên tránh thì hơn."

Quản gia nói: "Tôi gọi người đưa lên cho cô."

"Cảm ơn." Tạ Chiêu lập tức đứng dậy, cầm lấy lon bia đã bật nắp chuồn êm. Lục Thừa Tư nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

Chuyện ngày đó anh bỗng nhiên muốn nếm thử súp lơ, anh một mực nghĩ mãi mà không ra, làm sao anh lại bỗng nhiên có suy nghĩ hoang đường như thế? Hôm nay Tạ Chiêu nói vậy...

Không, ngày đó anh ăn súp lơ cô cũng nhìn thấy, nói không chừng cô cố ý nói như vậy, ý đồ lừa gạt sự tín nhiệm của anh.

Anh nheo mắt suy tư, ngón tay để trên bàn gõ nhẹ hai cái.

Tối nay một mình Tạ Chiêu ăn hết một đĩa tôm đầy. Sau khi ăn xong dạ dày không khó chịu lắm, nhưng ngón tay thì tê dại... Có điều đây là khó khăn nhỏ, cô hoàn toàn có thể vượt qua.

Hôm sau, cô phát hiện cơm nước của mình cải thiện, mặc dù không phải tôm hùm chua cay, nhưng món ăn khác hẳn trước đó, rất nhiều món mà cô hay ăn, ví dụ như đậu phụ Ma Bà, thịt bò luộc, thịt lợn xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt, cuộc đời của cô rốt cuộc lại trở nên có ý nghĩa.

Tạ Chiêu biết đây đều là ý của Lục Thừa Tư, trong lòng vẫn có một ít cảm kích với anh. Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, mình ở chỗ này ăn không uống không, vẫn nên làm một vài việc nghiêm chỉnh, nghĩ phải làm sao chữa bệnh giúp Lục Thừa Tư.

Buổi sáng cô giao kịch bản 5 tập cho Thi tổng rồi cầm điện thoại tới ven hồ trong trang viên... Không sai, chính là cái hồ cô lạc đường lần trước.

Nhưng lần này không giống ngày xưa, hôm nay Tạ Chiêu đã không phải là Tạ Chiêu lúc trước! Cô đã lưu bản đồ quản gia cho cô thành bản điện tử, có thể mang theo mọi lúc, đi ra ngoài cũng không sợ lạc đường nữa!

Thuận lợi đi đến ven hồ, Tạ Chiêu phát hiện Lục Thừa Tư cũng ở đó. Mặc dù bây giờ là mùa hạ, nhưng nhiệt độ không khí trên núi thấp hơn trong thành phố, ven hồ lại có bóng cây và gió thổi, là địa điểm đẹp thích hợp ngắm cảnh hóng mát.

Khó trách cậu Lục thích đến đây ngắm như vậy.

Có điều hơi nhiều muỗi.



Trước khi ra ngoài Tạ Chiêu phun rất nhiều thuốc chống muỗi lên người, cô vừa lại gần, Lục Thừa Tư ho hai tiếng: "Trên người cô phun cái gì mà gay mũi thế?"

"... Anh cũng không phải muỗi, anh phản ứng lớn như thế làm cái gì?" Tạ Chiêu nhìn anh một cái, cách xa anh vài mét, "Giờ được chưa."

Lục Thừa Tư mím môi không nói chuyện, Tạ Chiêu cầm điện thoại trên tay, ấn mở một phần mềm.

Trò chơi mà cô chơi gần đây ra một số goods, goods này không thể trực tiếp mua, nhất định phải rút thưởng mới được. Hình thức này hơi giống đánh bạc, bởi vì giá vé rút thưởng đắt hơn giá goods rất nhiều, trừ phi rút trúng giải nhất, nếu không đều bị thiệt, chỉ là may mà không nhiều mà thôi.

Nhưng có không may mắn, có lẽ tiêu tốn mấy nghìn tệ cũng không rút được giải nhất.

Tạ Chiêu hoạt động ngón tay, còn bật cho mình bài «Vận may đến» làm nhạc nền, Lục Thừa Tư bên cạnh nhìn cô như quái vật: "Cô làm cái gì vậy?"

"Rút thưởng." Tạ Chiêu nói tỉnh bơ, "Trước khi tôi đến đã tính rồi, phong thuỷ nơi này tốt nhất, vượng tôi."

Lục Thừa Tư cười "hừ" khinh thường, không hổ là người thần côn Thường Tại Tâm đề cử.

"Anh hừ cái gì?" Tạ Chiêu bất mãn nghiêng đầu nhìn anh một cái, "Tôi cho anh biết, trước khi đến tôi đã viết rồi, tôi có thể một phát rút trúng giải nhất."

"A, thật sao?"

"Đương nhiên, anh cứ chờ xem!" Tạ Chiêu cũng hừ anh một tiếng, sau đó mua một tờ vé rút thưởng, thành kính nhấn nút quay thưởng.

Hiệu ứng trúng giải nhất nhanh chóng xuất hiện, Tạ Chiêu sửng sốt một lúc mới phản ứng được. Cô mừng rỡ đưa điện thoại di động cho Lục Thừa Tư nhìn: "Anh xem, tôi rút trúng rồi! Một phát trúng luôn!"

Lục Thừa Tư liếc mắt nhìn điện thoại của cô, xác thực rút trúng giải nhất, nhưng anh cho rằng cái này chỉ là may mắn đơn thuần. Anh nhếch mép, cố ý chế giễu cô: "Cô dùng siêu năng lực của mình để làm những việc lông gà vỏ tỏi này?"

Tạ Chiêu nói: "Anh không hiểu đâu, cũng là bởi vì là chuyện lông gà vỏ tỏi nên tôi mới làm."

"Ồ?"

"Không phải trong phim đều hay diễn như thế sao, sử dụng năng lực phải trả giá đắt, tôi dùng vào mấy chuyện lặt vặt, cái giá sẽ nhỏ hơn, nếu tôi làm chuyện lớn, tôi làm sao biết nó muốn tôi bỏ ra cái giá gì? Ngộ nhỡ muốn tôi giảm thọ mười năm thì sao?"

"..." Lục Thừa Tư cảm thấy mình thực sự nhàm chán mới có thể nói chuyện không đâu với cô.

Nhưng Tạ Chiêu nói thật lòng. Nhiều ngày như vậy, cô đã nghiên cứu nhiều mặt năng lực của mình, rút thưởng hôm nay cũng là một hạng mục nghiên cứu.

Lần trước đi gặp Thường Tại Tâm, anh ta nói một câu làm cô rất để ý... Anh ta nói, bây giờ cô chưa làm được.

Lúc ấy Tạ Chiêu đã cảm thấy kỳ lạ, lời này ẩn ý chính là, sau này cô có thể làm được.

Chẳng lẽ năng lực của cô sẽ từ từ mạnh lên ư?

Sự thật chứng minh, cô nghĩ quả nhiên không sai, năng lực của cô đúng là dần dần mạnh lên. Lần trước cô viết mình trúng giải nhất xổ số, cô chỉ trúng năm tệ, cô vẫn cho rằng chuyện trúng thưởng bị cơ chế cấm chỉ.

Nhưng hôm nay xem ra, cơ chế cũng không cấm chỉ trúng thưởng, nếu không hôm nay cô cũng sẽ không một phát rút trúng giải nhất.

Cô không tin mình thật sự may mắn như thế, coi như may mắn một lần thật, cũng không thể hai lần.

Nghĩ như vậy, cô lại mua một tờ vé rút thưởng, nhấn quay thưởng.

Hiệu ứng giải nhất lại xuất hiện.

Cô lại rút trúng, trước khi xuất phát cô viết trong file truyện là, cô rút trúng giải nhất hai lần liên tục.

Tạ Chiêu càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, cũng không phải cô bị hạn chế không thể trúng thưởng, mà là lúc trước năng lực của cô quá yếu, không trúng thưởng được. Mặc dù giá trị goods giải nhất này không bằng giá vé rút thưởng, nhưng cũng tốt hơn năm tệ lần trước.

Vả lại cũng có thể một mặt chứng minh năng lực của cô đang mạnh lên, chính là tốc độ thực hiện nội dung cô viết càng lúc càng nhanh, từ lúc đầu ba ngày, đến bây giờ gần như có thể thực hiện ngay lập tức.

Tiếp tục như vậy, nói không chừng cô thật sự có thể giúp Lục Thừa Tư phẫu thuật thành công. Nhưng vấn đề bây giờ là Lục Thừa Tư không muốn phẫu thuật, cô mơ hồ cảm thấy, năng lực của cô vẫn tồn tại cấm chế, ví như không thể làm ra chuyện khoa học bây giờ chưa thể làm được, cũng không thể tùy ý khống chế ý chí một người.

Cái này hơi khó giải quyết. Bệnh của Lục Thừa Tư phẫu thuật càng sớm càng tốt, cứ tiếp tục kéo dài tình huống sẽ chỉ càng ngày càng hỏng bét.

"Cô đang suy nghĩ gì vậy?" Lục Thừa Tư thấy Tạ Chiêu đứng một mình ở một bên, vẻ mặt cũng có thể thay đổi liên tục, không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

Tạ Chiêu nhìn anh một cái, ra vẻ thâm trầm nói: "Tôi đang nghĩ, phải làm sao để anh đồng ý phẫu thuật."

Mắt Lục Thừa Tư giật giật, chăm chăm nhìn mặt hồ không lên tiếng, một lát sau, anh nói với Triệu Khoan đằng sau: "Trở về đi."

Triệu Khoan gật đầu, đẩy anh trở về, Tạ Chiêu cũng theo sau, không gần không xa mà nhìn anh: "Tôi phỏng vấn một chút nhé, vì sao anh không thích ông Phó thế?"



Lục Thừa Tư cũng không nhìn cô, chỉ không có tình cảm cười khẩy một tiếng: "Sao thế, là mẹ tôi vào cô đến làm thuyết khách à?"

"Không phải." Tạ Chiêu nói, "Tôi tò mò thôi, mặt mũi và dáng người ông Phó cũng không tệ, tính cách ôn hòa, nghe Phó Linh nói còn nấu ăn rất giỏi. Đây là người chồng tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu đó."

Lục Thừa Tư rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt đầy châm biếm: "Người chồng tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu? Cô biết cái chết của vợ ông ta có lẽ liên quan đến ông ta không?"

"... A?" Tạ Chiêu ngơ ngác, ở đây có dưa lớn, "Tôi không biết, anh nói cụ thể xem nào?"

"..." Lục Thừa Tư mím môi, vẫn mở miệng nói, " Phó Hoằng Thâm vốn là một học sinh nghèo, những thứ ngày hôm nay ông ta có được đều nhờ vợ ông ta bỏ tiền bỏ sức mà ra."

Mở đầu này quá kinh điển, Tạ Chiêu đã nghe không ít câu chuyện tương tự: "Vậy vợ ông ấy chết như thế nào?"

Theo lý thuyết vụ án như này, cảnh sát điều tra đầu tiên chắc chắn là chồng người chết. Nhưng bây giờ Phó Hoằng Thâm rất tốt đã nói lên cảnh sát cũng không điều tra ra ông ta có vấn đề gì. Như thế, tại sao Lục Thừa Tư lại dám chắc chuyện này có liên quan đến Phó Hoằng Thâm?

Lục Thừa Tư nói: "Vợ ông ta bị bệnh trầm cảm, tự sát."

"Cái này..." Tạ Chiêu trầm ngâm một lát, "Anh cảm thấy bệnh trầm cảm của bà ấy đều là kế hoạch của Phó Hoằng Thâm?"

"Phó Hoằng Thâm là người rất kiên nhẫn, ông ta ép vợ mình từng bước đến đường cùng, giống như bây giờ ông ta kiên nhẫn đợi tôi chết đi vậy."

"Cái này..." Nếu như hết thảy giống như Lục Thừa Tư nói thì quả thật khiến người ta rùng mình, "Vậy anh nói phân tích của anh cho mẹ anh, Lý tổng là chủ tịch tập đoàn lớn như Nặc Sâm, khẳng định là người thông minh!"

Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn cô, cười như không cười: "Nếu bà ấy là người thông minh, làm sao lại tin tưởng cô có siêu năng lực?"

Tạ Chiêu: "..."

Thằng hề quả thực là chính cô. :)

"Trong công việc mẹ tôi xem như khôn khéo, nhưng trên cuộc sống lại dễ tin người khác."

Tạ Chiêu: "..."

Ồ. :)

Lục Thừa Tư bên cạnh đánh giá cô, mở miệng nói: "Cô tin lời tôi thế à? Vừa rồi không phải luôn miệng nói Phó Hoằng Thâm là ông chồng tốt sao?"

"A." Tạ Chiêu cười một tiếng, nhìn anh, "Đàn ông làm ra chuyện thất đức gì tôi cũng không ngạc nhiên, rác rưởi."

Lục Thừa Tư: "..."

Và Triệu Khoan đằng sau bọn họ: "..."

Cô Tạ đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy hả?

Tạ Chiêu nhớ lại một số việc khi còn bé: "Trước kia đối diện nhà chúng tôi là một đôi vợ chồng, ông chồng đánh chết vợ mình, bây giờ còn đang ngồi tù kia kìa."

Triệu Khoan nghe cô nói như vậy, không nhịn được mở miệng nói một câu: "Đàn ông như vậy đúng là rác rưởi."

Ba người đều không nói tiếp, bầu không khí trên đường im ắng hơn vừa rồi, bỗng nhiên một con sóc con từ bên cạnh xông tới, nhảy lên một thân cây. Đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu nhìn thấy sóc hoang, ngạc nhiên chỉ vào ngọn cây nói với Lục Thừa Tư: "Anh xem, là sóc!"

Cô cầm điện thoại di động chạy đến dưới gốc cây, muốn chụp ảnh con sóc, con sóc nhảy từ trên cây xuống, đứng trên đường nhỏ trong rừng ngửa đầu đối mặt với Tạ Chiêu.

Ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, rơi lên tóc Tạ Chiêu và cái đuôi xù của sóc con.

Tạ Chiêu ngẩn ra một lúc, máy móc ấn điện thoại, chụp ảnh sóc con. Sau khi tiếng tanh tách vang lên, sóc con lại nhanh nhẹn chạy đi, biến mất khỏi đường nhỏ trong rừng.

Lúc này Tạ Chiêu mới quay đầu nói với Lục Thừa Tư sau lưng: "Anh nhìn thấy không? Vừa rồi có con sóc!"

Lục Thừa Tư lấy lại tinh thần, đáp cô một câu: "Tôi chỉ nhìn thấy một tên ngốc."

"Tên ngốc? Đang ở đâu đang ở đâu?" Tạ Chiêu làm bộ nhìn chung quanh một lần, cuối cùng chỉ vào Lục Thừa Tư nói, "A ở đây! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Lục Thừa Tư: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Khoan: Cậu chủ, sau này tôi không cãi nhau cô Tạ đâu, cãi lại cãi không lại.