Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cốt Truyện Này Chắc Chắn Có Vấn Đề

Chương 48:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quán trà Thanh Vận.

Cùng một vị trí, một ấm trà, hai chiếc chén sứ men xanh, hương thơm thoang thoảng lúc ẩn lúc hiện.

Mễ Mị vẫn ngồi đối diện với Đổng Hàng, bộ dạng anh ta so với lần đầu bọn họ gặp mặt còn nhếch nhác hơn. Quần áo nhăn nhúm bám đầy bụi. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai sắp bị bụi bặm nhuộm thành màu xanh xám, dưới mũ là khuôn mặt đầy râu, đôi môi nứt nẻ.

"Anh đây là vừa trở về?" Mễ Mị ngập ngừng hỏi. Trang phục của Đổng Hàng thật sự quá giống dân tị nạn, cách chiếc bàn đều có thể lờ mờ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của anh ta...

Đổng Hàng gật đầu, anh ta thật sự vừa xuống xe liền lao thẳng tới đây luôn, vội quá còn không có thời gian uống miếng nước. Anh ta uống cạn ly trà trước mặt, nhưng vẫn không hết khát, uống liên tiếp ba cốc mới có thể hồi phục một chút, trong mũi phun ra âm thanh như bị bóp nghẹt rất thoải mái.

"Lần này đúng là khiến tôi lăn lộn suýt chết, cô kém chút nữa là không còn gặp được tôi rồi đấy cô chủ ạ."

Đổng Hàng vươn tay cầm lấy vành mũ quay ra sau đầu, khuôn mặt tuấn tú có chút xanh xao hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng trong phòng trà, nhưng ánh mắt tràn đầy phấn khởi lại hình thành sự tương phản sắc nét.

"Tôi đào được một bí mật động trời. Nhất định sẽ khiến cô kinh ngạc phải hét lên!" Nói xong, Đổng Hàng chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của Mễ Mị: "Tôi tiết lộ cho cô chút, tin tức của chuyến đi này, có hai người đều muốn mua lại từ chỗ tôi. Tôi nghĩ không cần nói cô cũng biết đó là ai. "

Hai người?

Một người là cô, người kia, cô nghĩ dường như cô biết là ai ...

Mễ Mị nhìn anh: "Ý anh là gì?"

Đổng Hàng duỗi một ngón tay về phía Mễ Mị, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Mười vạn tệ, mua thời hạn một ngày. Hôm nay phần tin tức này tôi chỉ đưa cho cô. Phía sếp Kinh ngày mai lại nói."

Quả là không nghĩ tới! Lần đầu tiên thấy tin tình báo còn bán theo thời gian đấy? ! Một ngày mười vạn tệ, sao anh không đi cướp luôn đi! Gian thương!

Mễ Mị tức giận đến bật cười: "Trước nay anh đều kiếm tiền như vậy à??"

"Ha ha, không có cách nào, con nhà nghèo sớm đã phải lo toan gia đình, tôi còn phải tích vốn lấy vợ chứ." Đổng Hàng lập tức xoa xoa tay. "Tôi cũng chỉ là người làm ăn thôi."

"Bà cô ơi, tôi nói cho cô biết đây nhất định là một phát hiện lớn! Bây giờ là xã hội gì? Xã hội thông tin đại chúng bùng nổ, thời gian chính là tiền bạc. Một ngày, hai mươi bốn giờ, 1440 phút, trong khoảng thời gian này có thể làm được rất nhiều chuyện! Mười vạn tệ tuyệt đối không thiệt! "Đổng Hàng không tiếc sức lực lừa gạt Mễ Mị .

Mễ Mị chỉ yên lặng nhìn anh ta diễn kịch, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Đây chắc không phải là quy tắc nghề nghiệp của anh chứ. Trước tiên đừng nói đến tôi, anh không sợ Kinh Hoằng Hiên sẽ gây rắc rối cho anh?"

Đổng Hàng im lặng, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng thở dài giống nói với cô: "Thực ra, sếp Kinh bên đó vẫn luôn biết rằng cô cũng đang mua tin tức của tôi, những thứ hai người muốn tra, tài liệu tôi đưa cũng đều giống nhau. Nhưng anh ta cái gì cũng không nói. Tôi chỉ đoán rằng Kinh tổng không đế ý đến. Người lợi hại như anh ta còn yên tâm vậy nên hai người chắc chắn là cùng một hội với nhau! "

Đổng Hàng sau đó liền nịnh nọt: "Hai người kháng lệ tình thâm. Tôi cực kỳ cảm động, nhất định phải giúp cô một phen, cô đem thông tin độc quyền này đích thân nói với sếp Kinh, một công đôi việc, ha ha ha! "

Nụ cười hèn mọn trên mặt anh ta đúng là ...

"Anh thấy tôi dễ nói chuyện nên mới đến tìm tôi chứ gì?"

"Sao có thể chứ! Tôi là một người rất xem trọng tình nghĩa, nguyên nhân đương nhiên là quá trình chúng ta hợp tác cực kỳ vui vẻ."

Mễ Mị rất muốn chụp lại bộ dạng hiện tại của Đồng Hàng, in ra rồi ghim lên tường, điên cuồng đập giày xuống. Chính là tên gian thương này! Nhìn đi! Một người vì tiền có thể đánh mất tiết tháo thành cái bộ dạng gì!

"Cô cảm thấy thế nào?"

"Thành giao!"

"Thẳng thắn!"

Đồng Hàng cũng không sợ Mễ Mị quỵt nợ, lập tức lấy trong ba lô ra cuốn sổ mỏng cùng với một tập hồ sơ. Loay hoay một hồi rồi đưa máy tính cho Mễ Mị: "Trên đây là tư liệu mà tôi sắp xếp trong khoảng thời gian này."

Sau đó mở tập tài liệu, đem vài phần gộp lại cùng với các tài liệu kèm theo ảnh chụp đẩy đến trước mặt cô.

"Nội dung đầu tiên là về cha của Nghê Nhất Lâm, Nghê Đông Kha. Quê quán chính là thành phố G, con một trong nhà. Học đại học ở Học viện Mỹ thuật thành phố H. Sau đó trở thành một họa sĩ. Tôi đã cẩn thận kiểm tra khoảng thời gian khi ông ta ở thành phố H. Ông ta thực sự khá nổi tiếng ngay sau khi tốt nghiệp, nói chính xác là vào thời điểm ông ta chuẩn bị tốt nghiệp năm cuối. Có người điên cuồng mua tranh của ông ta. "

"Đó là một tiểu thư nhà giàu, hay nói đúng hơn là một phu nhân nhà giàu."

"Nguyễn Khánh Ngữ?"

"Đúng."

Đổng Hằng lật tập tài liệu, đẩy tới trước mặt Mễ Mị, hồ sơ trên đó cực kỳ chi tiết, địa điểm và phương pháp thu thập thông tin đều được đánh dấu rõ ràng, bất kỳ vấn đề nào cũng rất kỹ càng tỉ mỉ.

Nguyễn Khánh Ngữ trong vòng một năm, đã mua 36 bức tranh của Nghê Đông Kha. Từ năm ấy trở đi, ghi chép mua hàng đầu tiên lùi lại hai năm trước. Sau đó còn có một số trang ghi lại lịch sử mua hàng. Lúc đầu được mua ẩn danh, sau đó mới được mua dưới tên thật của Nguyễn Khánh Ngữ. Tổng hợp lại lịch sử mua hàng thì phải có đến hơn ngàn bức.

Mễ Mị OS: = = Nghê Đông Khê là máy in à...

"Cô nhi viện là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên. Kể từ đó, giữa hai người đã có một mối quan hệ ngầm trong bốn năm."

Nghê Đông Kha khi đó mới chỉ là sinh viên năm hai, còn Nguyễn Khánh Ngữ thì vừa sinh con được một năm. Trên tài liệu đề cập tới, Nguyễn Khánh Ngữ có nhiều dấu hiệu nghi rằng mắc phải chứng trầm cảm sau sinh hoặc tình trạng trầm cảm khác vào thời điểm đó. Trong thời gian đó bà ấy thường tham gia các hoạt động xã hội trong tổ chức phúc lợi của trại trẻ mồ côi. Nghê Đông Kha là một tình nguyện viên của trường đại học, cả hai trở nên gắn bó với trại trẻ mồ côi.

Theo hiểu biết trước đây của Mễ Mị về tình trạng của nhà họ Kinh, Nguyễn Khánh Ngữ trầm cảm vào thời điểm đó là do cuộc hôn nhân không thuận lợi cộng thêm tuổi còn trẻ đã sinh con thiếu thốn sự quan tâm, lại không muốn người ngoài biết rằng bà trải qua không hạnh phúc, bị trầm cảm dưới nhiều áp lực khác nhau, vì vậy mới quyết định tham gia các hoạt động hỗ trợ xã hội, từ đó quen biết với Nghê Đông Kha.

Nghê Đông Kha nghe nói tính tình hiền lành, lễ phép, còn chưa ra xã hội nên trên người mang theo chút hồn nhiên ngây thơ, còn vẽ tranh cũng giỏi, giống như một cái máy điều hòa nhiệt độ, có thể an ủi trái tim của người phụ nữ bị tổn thương. Nguyễn Khánh Ngữ trẻ trung, xinh đẹp lại giàu có, hai người quấn lại với nhau cũng không kỳ lạ.

Mặc dù từ ngữ trên tài liệu rất khách quan, nhưng Mễ Mị đã hình dung cuộc gặp gỡ định mệnh của thiếu phụ ngã lòng với cậu sinh viên đại học tràn đầy tài năng, cảm xúx va chạm mạnh liệt, như tia lửa một khi bắt đầu thì khó mà thu hồi lại .

Thế nhưng! Dù nguyên nhân có là gì thì cũng không thể bác bỏ hành vi trái đạo đức của hai người này! Khi Kinh Hoằng Hiên mới 2 tuổi, mẹ của anh đã ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ rồi!

"Sau khoảng một năm, Nguyễn Khánh Ngữ không xuất hiện ở thành phố H nữa. Kinh Lôi Đình tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau, người có mặt bên cạnh ông ta đều không phải người vợ Nguyễn Khánh Ngữ. Người ta nói rằng bà ấy đang đi du học ở nước ngoài." Đang nói Đổng Hàng lại đưa một phần tài liệu khác, là phần báo cáo xét nghiệm máu: "Tôi ở bệnh viện sản nhi thành phố G tìm thấy nhóm máu của Nguyễn Khánh Ngữ và Nghê Nhất Lâm, điều này chứng tỏ rằng hai người họ có mối quan hệ mẹ con. Thời gian vừa hay trùng khớp."

Mễ Mị nhìn đến nghẹn lời. Cô vội vàng xem lại mục thời gian lúc đó.

Mẹ nó... Nguyễn Khánh Ngữ thế mà lại dám sinh con gái ngoài giá thú ... Việc làm này khiến cô nhất thời không biết nói gì ...

"Sau đó, chính là vụ bê bối ly hôn gây nên sóng gió đó. Sau này, chính xác là Nguyễn Khánh Ngữ, Nghê Đông Kha và một bé gái ba tuổi cùng nhau rời đến sống ở thành phố G."

Đổng Hàng vẫn còn tiếp tục nói, nhưng Mễ Mị đã ngăn lại: "Anh từ từ, tôi phải tiêu hóa đã!"

Mễ Mị cầm tập tài liệu lên xem.

Vào khoảng thời gian Nguyễn Khánh Ngữ biến mất, chắc chắn đã sinh một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là Nghê Nhất Lâm! Còn ở thành phố H, xuất hiện trước mặt công chúng là hình ảnh phu thê ân ái của Kinh Lôi Đình, đánh bay toàn bộ bê bối trước đây, cũng đúng vào khoảng thời gian đó Ôn Nhiễm gả cho người khác sinh hạ con gái.

Đôi vợ chồng này! Chắc chắn không phải đang tranh hơn thua nhau? Cô sinh tôi cũng sinh, ác liệt thật đấy...

Sau đó Nghê Đông Kha liền rời thành phố H trở về quê, Đổng Hàng chạy đến quê của ông ta hỏi thăm hàng xóm cũ mới biết Nghê Đông Kha lúc đó thật sự mang một bé gái về nhà, nghe nói là ở thành phố lớn bị một người phụ nữ vứt bỏ. Nghê Đông Kha luôn là một nhân vật nổi tiếng ở quê hương của bọn họ, là họa sĩ ở một thành phố lớn, một bức tranh có thể bán được rất nhiều tiền. Bấy giờ đột nhiên dẫn một bé gái về khiến lời đàm tiếu đeo bám suốt một thời gian dài. Đồng thời ba mẹ vẫn luôn kiêu ngạo về ông ta cũng rất tức giận vì chuyện này.

Chỉ là bọn họ đối với cô con gái nhỏ, cũng chính là Nghê Nhất Lâm trái lại không có khắt khe.

Mễ Mị nghĩ rằng, vậy có lẽ tất cả sự oán hận đều đổ dồn lên người Nguyễn Khánh Ngữ. Cảm thấy cô ta đã làm hại đứa con ngoan của bọn họ.

Một năm rưỡi sau, Nghê Đông Kha lại đưa Nghê Nhất Lâm quay trở về thành phố H.

Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Khánh Ngữ và Nghê Đông Kha cũng liên lạc trở lại, cũng chính lúc này số làn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của bọn họ dần dần tăng lên.

Mễ Mị xem đến đây cảm thấy hai người họ gần như sắp phát triển thành tình yêu thực sự rồi.

Quả nhiên, sau khoảng thời gian gần một năm quấn quýt, Nguyễn Khánh Ngữ và Kinh Lôi Đình ly hôn. Gia đình ba người bọn họ rời khỏi thành phố H.

Sau đó là những chuyện phát sinh khi bọn họ trở về quê hương. Đổng Hàng lúc này đã thay hai bình trà, đi vệ sinh ba lần. Bởi vì thông tin quá chi tiết và quá dày nên thời gian Mễ Mị đọc rất lâu. Cô xem cũng mệt nên đành dứt khoát từ bỏ, để Đổng Hàng giải thích trước.

Đổng Hàng cầm lấy tập tài liệu toàn thân run lên bần bật vì phấn khích, dường như là ngột ngạt quá, thẳng thắn giải thích với Mễ Mị.

"Gia đình ba người sống chưa được một năm thì Nghê Đông Kha gặp tai nạn xe hơi cực kỳ nghiêm trọng."

Mễ Mị theo ngón tay Đổng Hàng chỉ để đọc thông tin.

"Vụ lật xe rất nghiêm trọng, là một vụ tai nạn giao thông hàng loạt, bởi vì là sự kiện xã hội cho nên tôi tra không thấy có gì đặc biệt. Vụ lật xe đó làm 3 người chết, 6 người bị thương nặng và 18 người khac bị thương ở mức độ nặng nhẹ khác nhau. Trong số đó, Nghê Đông Kha bị thương ở não và cột sống. Phần thân dưới bị liệt, đồng thời trở thành trạng thái thực vật. Lần này bầu trời của gia đình họ Nghê đều đã sụp đổ rồi. Bọn họ cạn kiệt tài sản, Nghê Đông Kha nhiều lần chuyển viện, thậm chí còn mời bác sĩ từ nước ngoài về chữa trị, nhưng vẫn không có tiến triển gì, nhiều nhất chỉ có thể duy trì sự sống của ông ta. Có thể tỉnh lại được không, là một ẩn số. Thời điểm đó Nguyễn Khánh Ngữ vì ông ta mà chạy đôn chạy đáo, lấy hết tài sản, cũng trông nom tận tâm tận lực. Thế nhưng tất cả điều này chỉ kéo dài trong khoẳng thời gian chưa đến hai năm."

"Bà ấy lực bất tòng tâm, rồi sau đó biến mất." Mễ Mị ngẩng đầu lên. Đổng Hàng dưới cái nhìn của cô gật đầu khẳng định.

"Đúng, bà ấy đã bỏ nhà ra đi."

"Thế nhưng!" Đồng Hàng xoay chuyền cuộc trò chuyện, đột nhiên cười thần bí: "Sau đây chính là trọng điểm." Anh ta lấy ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Mễ Mị.

Bối cảnh của bức ảnh chính là trong bệnh viện, một người phụ nữ đang lau thân thể cho một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, lộ ra hơn nửa gương măt dịu dàng xinh đẹp.

Mễ Mị dần dần mở to mắt, miệng há ra cố hít lấy không khí bên ngoài!

Đường nét lông mày của người này, chính là Nguyễn Khánh Ngữ tuổi trung niên!

"Trong phòng điều dưỡng của Nghê Đông Kha, cứ cách một khoảng thời gian, người phụ nữ này lại đến thăm ông ta. Tên bà ấy là Lam Huệ."

"Nguyễn Khánh Ngữ! Bà ấy đổi tên!"

Đổng Hàng cười một cách kỳ lạ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, bà ấy tên là Lam Huệ." Sau đó dừng lại thưởng thức biểu tình của Mễ Mị.

"Rốt cuộc tình huống này là sao!?!" Mễ Mị vội vã.

Sắc mặt của Đổng Hàng đột nhiên đỏ lên bất thường, hai tay anh ta run rẩy hô hấp dồn dập, uống cạn mấy ly nước, yết hầu cùng với vòm ngực phập phồng dữ dội.

Mễ Mị bị sự bất thường của anh ta dọa một phen, vội lo lắng nói: "Anh bị sao vậy?" Thân thể có chỗ nào bị thương?

Đổng Hàng lắc đầu: "Không sao! Chỉ là tôi quá kích động. Tin tức này khiến tôi không chịu nổi, dừng một chút !

Mễ Mị: "..." = =!

Đổng Hàng đầy phấn khích, mở tập tài liệu cuối cùng ra: "Người phụ nữ này, là bạn gái thời đại học của Nghê Đông Khê. Bà ta đã phẫu thuật thẩm mỹ để giống Nguyễn Khánh Ngữ." Trong tay Đổng Hàng, là tờ báo cáo Lam Huệ thẩm mỹ, sau đó lại còn có những nội dung liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ, thoạt nhìn là tất cả bằng chứng được thu thập ở những nơi khác nhau .

"Nguyễn Khánh Ngữ thật sự, tôi suy đoán, chắc là mất tích rồi."

Vãi! ! ! ! !

Ngón tay thô ráp của Đổng Hàng chỉ chỉ vào người phụ nữ trong ảnh phẫn nộ nói: "Chính là người phụ nữ này! Tôi đã điều tra bà ta ròng rã suốt một tháng! Suýt chút nữa đã bị bọn xã hội đen ở địa phương gϊếŧ người diệt khẩu!"
« Chương TrướcChương Tiếp »