Mọi người trong biệt thự lần lượt tỉnh dậy, cùng nhau đi đến nhà ăn ăn sáng. Sau khi mọi người tập trung, không có gì ngạc nhiên, bọn họ phát hiện thiếu đi ba người.
“Kinh Hồng Phỉ đi rồi sao?” Có người ngạc nhiên hỏi.
Thu Viên Á gật đầu: “Nói là tạm thời có việc, đi tối hôm qua rồi. Mang theo bạn trai đi.”
Chuyện tối qua hiện lên trong lòng, mọi người nhìn nhau, có người mặt vẫn bình thường, có người thì chê cười. Tóm lại mọi người đều ngầm hiểu không hề truy hỏi. Thậm chí còn không đề cập đến Nghê Nhất Lâm.
Lúc này Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên lần nữa trở thành đối tượng mọi người bao vây, tất cả đều hào hứng muốn nghe hai người đã trải qua tối qua như thế nào.
“Trên du thuyền đương nhiên không tệ.” Mễ Mị nháy máy mấy cái với mọi người rồi nói.
Mọi người nghe vậy lập tức cảm thấy hai người đúng là không có lương tâm, vậy mà lại chạy lên du thuyền, uổng phí một phen tâm ý của bọn họ.
Sai lầm sai lầm, quên rằng kinh Hoằng Hiên là một đại gia không làm theo như lẽ thường.
Những tình tiết nhỏ sáng nay bị cố tình lãng quên trong tiếng cười hi hi ha ha của mọi người. Sau khi ăn xong mọi người hẹn nhau đi câu cá.
Lúc này Mễ Mị tiến đến bên Kinh Hoằng Hiên, đem chuyện tối qua tóm tắt đơn giản cho Kinh Hoằng Hiên nghe.
“Tối qua bọn họ tan vỡ rồi, náo loạn có chút không thoải mái. Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên rời đi trong đêm.” Nói đến đây Mễ Mị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên: “Sáng nay Nghê Nhất Lâm cũng đi rồi.”
Sau khi Kinh Hoằng Hiên nghe xong chỉ gật đầu, chuyên tâm lựa chọn cần câu trong tay, cẩn thận kiểm tra dây câu và con lăn, thấy không có vấn đề gì mới đưa cho Mễ Mị.
“Cần câu này không tệ.”
“Ồ ồ, cảm ơn.”
Mễ Mị nhận lấy cần câu, Kinh Hoằng Hiên cầm lấy dụng cụ của mình quay đầu lại gọi cô.
Mễ Mị hoàn hồn, nhanh chóng che giấu suy nghĩ của mình rồi đuổi theo.
Dựa theo sự hiểu biết của cô với Kinh Hoằng Hiên trong đoạn thời gian này, hoặc là anh thật sự không quan tâm gì đến chuyện này, hoặc là tâm tư của anh quá sâu khiến người khác không nhìn ra điều gì khác thường. Bất kể là vì cái gì thì cũng đừng hòng cậy miệng được anh.
“Có cá mắc câu rồi.” Âm thanh của Kinh Hoằng Hiên vang lên dường như kéo linh hồn của Mễ Mị trở lại, cô cúi đầu nhìn cần câu quả nhiên đã cử động, nhanh tay kéo cần câu lên, là một con cá nhỏ dài bằng lòng bàn tay.
“Em câu đấy! Mễ Mị vui vẻ nhìn con cá đang lắc lư liên tục giữa không trung.
“Ném trở về đi!”
Kinh Hoằng Hiên vươn tay gỡ con cá khỏi cần câu ném cá về lại biển, trong nháy mắt đã con cá đã biến mất không thấy. Mễ Mị ném móc câu xuống lần nữa: “Hi vọng lần này câu được con cá lớn!”
Những ngày kế tiếp, theo kế hoạch được sắp xếp mọi người đã chơi rất vui vẻ. Mễ Mị như ý nguyện câu được một con cá lớn dài bằng cánh tay, cô kêu Kinh Hoằng Hiên ôm giúp, hai người ôm một con cá chụp một tấm ảnh.
Cơm trưa chính là tiệc hải sản do chính thuyền trưởng chuẩn bị trên du thuyền.
Lúc này, Mễ Mị nhận được điện thoại của Đồng Hàng. Cô nhìn tên hiển thị trên điện thoại, suy nghĩ một giây, sau đó tránh đám đông đi đến phòng trống nghe điện thoại.
Lần trước Đồng Hàng liên lạc cho cô nói có thể nửa tháng nữa sẽ có tin tức, kết quả quá trình không suôn sẻ, thời gian bị trì hoãn, bây giờ sắp một tháng rồi, cuối cùng Đồng Hàng cũng liên lạc với cô.
“Cô chủ, ba giờ chiều mai, đến chỗ cũ.”
“Được.”
Mễ Mị siết chặt điện thoại, cô có dự cảm, mây đen sắp ập xuống trước mắt. Trái tim không tự chủ được đập loạn, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đợi được chân tướng rồi.
Giải trí trên biển diễn ra cho đến tận buổi chiều, mười mấy người bọn họ cũng không thể lúc nào cũng tụ tập cùng nhau.
Có một số trở về phòng biệt thự bổ sung giấc ngủ, có một số đi dạo bên ngoài hoặc là chơi bóng chuyền trên bãi cát.
Buổi tối mặt trời đã khuất bóng, mọi người quây thành một vòng hăng hái đánh bài, Mễ Mị không quá biết chơi, ngồi bên cạnh Thu Viên Á xem, sau đó bắt đầu làm quân sư đầu chó.
“Ô? Tại sao cậu lại bỏ qua?”
“Mễ Mị cậu lại nói lần nữa tớ sẽ bịt miệng cậu lại đấy!!! Mưu kế! Có hiểu cái gì là mưu kế không!” Thu Viên Á tức giận đến dậm chân.
“Được được được, tớ sai rồi, tớ câm miệng đây!” Mễ Mị ngoan ngoan che miệng lại, trong mắt đều là ý cười.
Ở một bên khác Kinh Hoằng Hiên cùng mấy người đàn ông chơi trò chơi, điện thoại thông báo bà ngoại gọi đến. Anh để người khác chơi giúp mình, đứng dậy đi ra ngoài sân thượng.
“Hoằng Hiên, nghe ông ngoại con nói con đi chơi cùng bạn, có vui không?”
“Đúng vậy bà ngoại, con đang ở trên biển. Cuối tuần này cùng bạn đi ra ngoài thư giãn một chút.”
“Ở cùng bạn bè nhiều một chút, thư giãn một chút rất tốt.”
Giọng của bà ngoại đầy vui mừng. Hai ông bà lão họ nhiều năm qua, toàn bộ tình yêu đều đặt trên người Kinh Hoằng Hiên. Đừa trẻ này từ nhỏ số mệnh đã gập ghềnh, bọn họ sợ nhất là vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình mà ảnh hưởng đến cả đời đứa trẻ, từ nhỏ Hoằng Hiên đã trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, thậm chí có một đoạn thời gian tối tăm phiền muộn đến quái gỡ, khiến bọn họ lo lắng rất lâu.
Hoằng Hiên có thể đi chơi cùng bạn bè thư giãn, chứng minh trong lòng vẫn khá cởi mở, là chuyện tốt.
Trên mặt Kinh Hoằng Hiên mang theo nụ cười, cùng bà ngoại nói chuyện phiếm. Anh nói Mễ Mị cũng đi cùng.
Bên này bà ngoại im lặng một lúc, mới khẽ thở dài hỏi: “Hoằng Hiên, ba con bên đó.......vẫn còn dự định kia sao?”
“Ừm. Ông ấy từ trước đến nay vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đó trong đầu.” Âm điệu của Kinh Hoằng Hiên thay đổi, mắt chứa đầy châm chọc: “Bà ngoại yên tâm con sẽ không, con sẽ không để ông ta tùy ý sắp xếp, hi sinh bản thân mình.”
“Haiz, bà ngoại tin, hơn nữa luôn luôn ủng hộ con. Con là đứa trẻ tốt, tương lai luôn là của con.”
Sự cổ vũ của bà ngoại tựa như mùa xuân hòa tan nước suối, an ủi nội tâm của anh. Kinh Hoằng Hiên không tự giác mà khẽ cười.
“Nói đến chuyện này, đứa trẻ nhà họ Mễ đó cũng coi như là giúp con một phen. Lúc đầu do con và cô bé đó đính hôn, mới ngăn được ý muốn liên hôn của ba con. Bây giờ các con sống chung với nhau thế nào rồi?”
“Cũng không tệ. Cô ấy...so với trong tưởng tượng của con thì tốt hơn nhiều. Gần đây chúng con sống với nhau rất vui vẻ.”
“Hoằng Hiên, đừng vì tấm gương tiêu cực của ba mẹ mà thất vọng về mối quan hệ của hai người, con xem bà với ông ngoại của con, tình cảm rất tốt, nhất định con cũng sẽ tìm được hạnh phúc của con.”
“Con hiểu rồi, bà ngoại.”
Cuộc điện thoại này kéo dài khoảng nửa giờ, Kinh Hoằng Hiên cất điện thoại, nhìn màn đêm mờ mịt lâm vào trầm tư.
Ông ngoại và bà ngoại là người tốt nhất đối với anh trên thế giới này. Hai người họ luôn nói với anh rằng, anh là một đứa trẻ đáng được yêu thương.
Hai nười họ đã dồn hết tình yêu thương cho anh, dạy dỗ anh cẩn thận, cũng là người thân mà anh quan tâm nhất.
Thật ra anh đã nói dối bà ngoại, về hôn nhân, lòng anh từ rất lâu đã như ống tro tàn. Thậm chí anh cảm thấy, đối với anh mà nói, hôn nhân chính là một cuộc giao dịch dơ bẩn.
Dã tâm của Kinh Lôi Đình luôn rất lớn, Tung Thế khởi đầu ở Mỹ, thế hệ trước chuyển đến trong nước, mặt ngoài là muốn thúc đẩy giao thương kinh tế trong nước với nước ngoài, thực ra mục đích chính của ông ta là tạo ra một chuỗi công nghiệp đen tối.
Nhà họ Nguyễn kinh doanh vận tải biển, gia đình họ có một bộ máy quản lý vận tải biển hoàn chỉnh, liên hôn với nhà họ Nguyễn sẽ tối đa hóa lợi ích. Từ khi còn rất nhỏ, Nguyễn Khánh Ngữ đã nói với anh, bọn họ là sự kết hợp của lợi ích. Gia đình đó, đối với anh mà nói, chính là cái l*иg của lợi ích.
Hai ông bà Nguyễn đời này chỉ có Kinh Hoằng Hiên là cháu ngoại, bọn họ từ lâu đã nhận thức được dã tâm của Kinh Lôi Đình, đó là một khu rừng tăm tối đầy rẫy nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ tan xác.
Sau này Nguyễn Khánh Ngữ nɠɵạı ŧìиɧ, Kinh Lôi Đình thừa cơ muốn nắm cổ phần trong tay Nguyễn Khánh Ngữ. Hai vị trưởng lão quyết định dứt khoát, để các chi nhánh nắm trong tay tản ra, hoạt động bí mật mấy năm, lưu lại con đường biển cốt lõi nhất.
Lão lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Lúc Kinh Hoằng Hiên mười mấy tuổi, ông ngoại bà ngoại đã giao đường bờ biển cho anh. Bọn họ không thể ngăn cản được Kinh Lôi Đình, nhưng nhất định phải bảo vệ cháu ngoại của mình.
Liên hôn vì lợi ích luôn quấn lấy Kinh Hoằng Hiên. Kinh Lôi Đình muốn anh liên hôn với con gái của một công ty Mỹ. Đằng sau công ty này rõ ràng là một một tổ chức không chính đáng. Anh cũng đã lên kế hoạch phản kháng lại nhưng khi đó Mễ Mị vừa hay lại muốn đính hôn với anh.
Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị đính hôn.
Thực ra anh luôn nghĩ, giữa bọn họ cũng là một loại trao đổi lợi ích. Đính hôn cùng Mễ Mị để anh tranh thủ thời gianhoàn thành việc sau này. Đợi Mễ Mị muốn rời đi, có thể để cô ấy đi.
Nhưng nếu như cô khăng khăng muốn kết hôn, cũng có thể. Anh cam đoan sẽ chỉ có một mình cô, nhưng anh không thể cam đoan cho cô phần tình cảm mà cô muốn.
Anh không có bất kỳ sự mong đợi nào đối với hôn nhân, kể cả tình yêu.
Sau khi Mễ Mị về nước luôn muốn kết hôn, anh sợ ở chỗ Kinh Lôi Đình sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy luôn trì hoãn.
Nhưng, bất giác bọn họ yên lặng mà ở bên nhau lâu như vậy. Nghĩ đến người nào đó, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng và mềm mại khó tả.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Khi anh đang chìm vào suy nghĩ, điện thoại lại reo lên.
“Khải Truyền.”
“Hoằng Hiên, nhận được thông tin, có người ở bên Mỹ đến rồi.”
Kinh Hoằng Hiên nghe đến đây lòng trầm xuống: “Tôi lập tức trở về, thông báo lập tức mở cuộc họp.”
Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại. Kiềm chế cơn tức giận tràn ra sắp cơ thể. Anh quay lại phòng tạm biệt mọi người.
“Xin lỗi mọi người, có chút công việc gấp, tôi có thể phải đi trước.” dứt lời mọi người ở đây đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Ai nha, làm một vị tổng tài thật là một chút thời gian cũng không dứt ra được, nhìn anh ấy như vậy tôi hận không thể lập tức biến trở về nhà trẻ.”
“Có việc gấp thì đi trước đi, chúng tôi ngày mai cũng quay về rồi. Có cơ hội lần sau lại chơi cùng nhau!”
“Đúng vậy, anh Kinh lần sau có cơ hội cùng nhau chơi.”
Mọi người trong phòng mỗi người một câu, đối với lời tạm biệt của Kinh Hoằng Hiên đều lộ ra vẻ mặt không nỡ cùng hiểu rõ.
Mễ Mị thấy anh phải đi, lập tức muốn rời đi cùng anh.
“Mễ Mị! Sao cậu cũng muốn đi vậy, mọi người cùng chơi đi.”
“Tớ cũng nhớ ra mình có chút việc.” Mễ Mị cười mỉm với mọi người nói. Ngày mai cô có hẹn với Đồng Hàng. Rời đi vào trưa mai có vẻ hơi gấp gáp, bây giờ Kinh Hoằng Hiên có việc phải đi, vừa hay đi cùng anh ấy một đoạn đường.
“Được rồi được rồi, hai người đi đi, vừa hay đám cẩu độc thân chúng tôi cũng đỡ phải chịu ngược đãi.”
Hai người Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên thu dọn đồ đạc, ngồi du thuyền rời đảo Nhật Cốc.
Chạng vạng 9 giờ tối, du thuyền cập bến Duy Lợi. Sau đó Mễ Mị đi theo Kinh Hoằng Hiên đến bãi đỗ xe, chiếc xe ngày hôm đó vẫn ở đây.
Tốc độ xe không nhanh không chậm chạy trên đường, đèn neon sáng chói. Nhìn thấy dòng xe cộ quen thuộc, Mễ Mị chợt nhận ra chuyến đi lên đảo dường như kéo dài rất lâu, cô nhìn bóng dáng mình phản chiếu qua kính xe, lòng yên lặng kiên định.
“Kinh Hoằng Hiên.” Cô quay đầu gọi anh.
“Hử?”
“Tối mai, anh có thời gian không? Em muốn nói với anh một số chuyện.”
Kinh Hoằng Hiên quay đầu nhìn cô. Mễ Mị đột nhiên cười: “Được không?”
“Được.”