Chương 38:

Mễ Mị thấy biểu hiện choáng váng ngơ ngác của Lưu Khải Truyền, vội giải thích: “Tôi không ý gì đâu, chỉ là chúng ta quen biết nhau cũng lâu như vậy rồi mà tôi lại chưa có phương thức liên lạc qua lại với anh.”

“Hơn nữa tôi có chút việc nhờ anh giúp đỡ.”

Lưu Khải Truyển đẩy đẩy mắt kính. Lấy điện thoại ra cùng Mễ Mị thêm bạn bè. Âm thanh trong điện thoại kêu lên, một tài khoản có avatar mèo hiện trên màn hình.

Lưu Khải Truyền sau khi ghi chú, cất điện thoại rồi ngoảnh đầu lên hỏi cô: “ Mễ tiểu thư có gì phân phó? Tôi sẽ tận lực giúp cô.”

“Không nói đến phân phó. Chỉ là, sau này tôi có thể làm phiền anh.” Mễ Mị có chút xấu hổ, chạm vào mái tóc: “Anh cũng biết sau khi chúng tôi đính hôn, gặp nhau thì ít mà xa cách lại nhiều, bình thường tôi không hay ở cạnh anh ấy nên muốn tìm hiểu thêm chút.”

Lưu Khải Truyền trong chốc lát liền hiểu được ý của Mễ Mị. Hóa ra muốn anh ta làm nội ứng. Xem ra, Mễ tiểu thư thật sự thích Kinh Hoằng Hiên.

“Mễ tiểu thư, mối quan hệ nam nữ của Kinh tổng rất đơn giản. Điều này tôi có thể đảm bảo với cô.” Lưu Khải Truyền nói xong còn liệt kê những điều để xác thực: “Tổng giám đốc rất bận. Hôm nay có 12 cuộc họp lớn nhỏ.

Mễ Mị ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao! Anh ấy thật cực khổ mà. Những việc như vậy sau này cũng có thể nó với tôi, sớm biết hôm nay tôi đã mang máy mát xa đến rồi.”

Lưu Khải Truyền: ...

Mễ Mị mỉm cười cảm kích Lưu Khải Truyền, quay người chuẩn bị đi tìm Kinh Hoằng Hiên, Lưu Khải Truyền đứng sau lưng gọi cô.

“ Mễ tiểu thư, Kinh tổng không thích bị theo dõi. Cô cũng nhớ mấy năm trước ở nước ngoài...”

Mễ Mị quay lại nhìn, cô nhìn thấy đôi mắt bình thản của Lưu Khải Truyền, lập tức nhận ra, đây là người cô không thể dao động được.

Haizzz...

Mễ Mị nhớ đến kí ức của nguyên chủ, cô ấy đã từng mua chuộc người bên cạnh Kinh Hoằng Hiên để báo cáo lại thời gian làm việc của anh, sau khi bị Kinh Hoằng Hiên phát hiện người đó đã bị anh đánh gãy chân. Trong cuộc điện thoại đó, giọng nói lạnh như băng của Kinh Hoằng Hiên cùng với âm thanh kêu gào thảm thiết đã trở thành cơn ác mộng của nguyên chủ trong một thời gian dài.

Sau sự việc đó, một thời gian dài số lần liên lạc của bọn họ ít đến đáng thương.

“Ngày đó tôi còn nhỏ, sau chuyện đó mối quan hệ của chúng tôi xa cách rất nhiều, hiện tại tôi sẽ không giống ngày trước.”

“Tôi chỉ muốn quan tâm anh ấy nhiều một chút.” Mễ Mị nở nụ cười nhẹ với Lưu Khải Truyền, có chút thất vọng.

Mễ Mị nói xong mấy lời này chính mình còn bị cảm động.

Nét mặt thư ký Lưu vẫn không thay đổi, nhưng một lát sau lại gật đầu, nụ cười chân thành: “Xem ra Mễ tiểu thư thực sự trưởng thành rồi. Chúc mừng hai người.”

Này này này, ngữ khí nói câu này của anh là sao vậy!

Mễ Mị cứng ngắc nhìn thư ký Lưu mỉm cười, quay người lên lầu, đi tới phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên.

Tiếng gót giày chạm vào sàn.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bên trong hội nghị S-Mate phía tây nam có một đám người đang họp, bên cạnh là máy chiếu đang nhấp nháy, thỉnh thoảng Nghê Nhất Lâm cúi đầu chăm chú viết tốc ký.

Ăn mặc còn khá đẹp nữa.

Mễ Mị lại nhìn phòng làm việc của người nào đó.

Cũng không phải gần bình thường đâu...

Cánh cửa gỗ của phòng tổng giám đốc nhẹ nhàng mở ra, Kinh Hoằng Hiên nghe thấy âm thanh ngước đầu lên nhìn. Thấy Mễ Mị ăn mặc đơn giản bước vào.

“ Hôm nay sao em lại muốn đến đây vậy?”

“Không có gì, cảm thấy nhàm chán nên đến ngắm anh thôi.”

Mễ Mị tự nhiên đi đến ghế sofa tiếp khách rồi ngồi xuống. Cô phát hiện tấm thảm có màu trắng nhạt lần tước bây giờ lại bị đổi thành màu xám.

Cô hôm nay mang theo balo, bỏ xuống đi tới bàn làm việc của Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên nhướng mày nghi hoặc: “?”

“ Em có thể ở lại đây một lát không? Gần đây không có nơi nào đi, chán quá đi.” Sau khi Mễ Mị nói xong, nhìn vào ánh mắt Kinh Hoằng Hiên mà mong đợi.

Kinh Hoằng Hiên gật đầu.

Mễ Mị chốc lát mỉm cười vui vẻ: “Em sẽ không quấy rầy anh đâu. Nếu em có ổn ào thì anh nói em nhé.”

Mễ Mị được sự đồng ý của Kinh Hoằng Hiên trở lại ghế sofa. Mở balo của cô ra, từ trong balo lấy ra sổ vẽ, bắt đầu vẽ tranh.

“Soạt soạt” bút và giấy chạm vào nhau tạo ra âm thanh theo quy luật. Kinh Hoằng Hiên ngước lên, thấy Mễ Mị đang vẽ tranh, lông mày thả lỏng lại hạ mắt xuống.

Cô cảm nhận được ánh mắt của anh.

Dừng bút vẽ lại, ánh mặt trời rơi xuống mặt cô, đôi mắt đen láy trong veo.

Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Làm ồn đến anh sao?”

Kinh Hoằng Hiên lắc đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng kiểm tra tài liệu trong máy tính.

Một lúc sau, trong phòng ngập tràn sự hài hòa khó nói, thời gian cứ thế trôi qua êm đềm.

Lần đầu tiên Kinh Hoằng Hiên phát giác, anh có thể chịu đựng được có người bên cạnh lúc anh làm việc.

Khoảng thời gian sau đó, Mễ Mị cứ cách mấy hôm lại đến phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên. Thư ký Lưu không mua chuộc được, cô chỉ còn cách tự thân đề phòng cố thủ. Kiên quyết giữ chắc tường thành, nắm chắc cờ đỏ không buông.

Trang bị lúc đầu của cô chỉ là cuốn sổ phác thảo bằng giấy, bây giờ đến máy tính bảng cùng laptop cũng chuyển đến đây.

Đối với việc Mễ Mị thường xuyên đến văn phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên, anh cũng không ngăn cản. Anh nhìn tập phác thảo của Mễ Mị càng ngày càng nhiều, căn phòng làm việc bây giờ gần như giành chung cho hai người họ.

Kinh Hoằng Hiên từng hỏi cô: “Em đang thiết kế sao?” bởi vì chuyên ngành của Mễ Mị chính là thiết kế, cô muốn phát triển sự nghiệp trong lĩnh vực này là điều có thể hiểu được.

Mễ Mị chỉ gật đầu trả lời cho có: “Cho là như vậy cũng được.” Toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc điện thoại trong tay.

Nhìn thấy Mễ Mị ngẩn ngơ đi về phía trước, Kinh Hoằng Hiên kéo cô tránh khỏi vật cản, nhăn mặt: “ Đi đường thì không nên chơi điện thoại.”

Mễ Mị liếc xéo vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên đang không hài lòng, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi cất điện thoại.

Lúc này hai người đó đang trên đường đến nhà ăn, suốt đoạn đường bị không ít ánh mắt nhìn vào và chào hỏi.

“Chào buổi trưa Kinh tổng, chào Mễ tiểu thư.”

Được Mễ Mị cười đáp lại. group chat của nhân viên tập đoàn Tung Thế lập tức điên cuồng nảy lên.

“Bà chủ lại đến rồi! Cùng Kinh tổng đi ăn trưa!”

“Không cần đồ ăn ngoài nữa! Quán ăn cũng không đi! Nhà ăn của công ty thẳng tiến!”

Nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc, nhân viên của tập đoàn Tung Thế đều thầm cảm khái.

Từng thấy King tổng bê đồ ăn giúp ai chưa, thấy Kinh tổng giúp người khác lau miệng chưa, thấy Kinh tổng thường xuyên đến nhà ăn của công ty chưa!

Bộ dạng cạu mày bất lực kia của Kinh tổng, rõ ràng là đang nói: em đúng là tiểu yêu tinh khó chiều.

Bộ dáng ranh mãnh lại hờn dỗi kia của Mễ tiểu thư, rõ ràng là đang nói: anh là con sói lớn bám người.

Có những việc rất bình thường nhưng dưới sự sáng tạo của hàng trăm nhân viên ở tập đoàn Tung Thế, truyền thuyết của Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị đã lưu truyền hơn 108 phiên bản khác nhau, không có ai là để ý đến sự thật, bọn họ chỉ tin vào phiên bản hoàn hảo nhất trong lòng.

Kinh tổng của chúng ta cao cao tại thượng đã bị Mễ tiểu thư thu phục được rồi.

Đương nhiên có không ít người bị sự ngọt ngào của hai người họ mà làm cho cắn răng ghen tị. Đa số đều là những nữ nhân viên kiêu căng, hoặc là những người căm ghét mói quan hệ liên hôn của giai cấp thương lưu.

Bên trong còn có một người chính là Nghê Nhất Lâm.

Từ lúc Mễ Mị cách vài hôm lại đến tập đoàn, cô ta không có cơ hội tiếp cận Kinh Hoằng Hiên. Cô ta chỉ có thể đến văn phòng tổng giám đốc mang trà và nước, báo cáo công việc, Mễ Mị liền buông chuyện đang làm dở, nhìn cô ta cười híp mắt nhưng lại giống như có gai.

Cô ta chỉ có thể bàn chuyện công, không hề có cơ hội đến gần Kinh Hoằng Hiên. Cô ta có thể cảm thấy, Kinh Hoằng Hiên đối với cô ta có chút cảm tình, nhưng lại đang dần dần biến mất, Nghê Nhất Lâm rất lo lắng về điều này. Cô ta nhìn bóng lưng hai người họ, bất giác oán hận.

“ Nhất Lâm, cậu làm việc ở tầng quản lý, có dưa gì về tổng giám đốc cùng vợ sắp cưới của anh ấy không?” đồng nghiệp xung quanh nói chuyện phiếm với cô.

Nghê Nhất Lầm tỉnh táo lại, nháy mắt mỉm cười: “ Mễ tiểu thư luôn ở trong phòng làm việc, mình làm sao có thể biết được tin đồn ở đâu.”

“Trước đây toàn nghe người ta nói tính khí Mễ tiểu thư không tốt, cô ấy không gây phiền phức ở tầng quản lý chứ?”

“Cái này mình không rõ. Lúc mình ở đó, không thấy cô ấy tức giận.”

Ánh mắt đồng nghiệp nhìn Nghê Nhất Lâm đầy ẩn ý: “Ồ~xem ra hai người rất hòa hợp.” Nghê Nhất Lâm tuy tạo được chỗ đứng vững chắc ở công ty, nhưng cũng có tin đồn, chính là vì cô ta chỉ là người mới nhưng lại được làm việc gần gũi với tổng giám đốc. Nói không có vấn đề chắc chẳng ai tin. Còn có những người biết rằng cô ta là bạn tốt của em gái tổng giám đốc, cho rằng cô dùng quy tắc ngầm.

“Chị Phán Phán nói đùa rồi. Bối cảnh Mễ tiểu thư tôi cũng phải cẩn thận.”

Nghê Nhất Lâm mỉm cười với đồng nghiệp. Cô ta hiểu rõ bản thân hiện tại ở công ty, vừa được tâng bốc nhưng cũng bị trào phúng không ít. Nói trắng ra là do ghen tị cô ta. Cũng vì thế, ngoài việc thỉnh thoảng bị châm chọc, những người khác đối xử với cô ta cũng nhiệt tình và thận trọng hơn.

Cô ta lại liếc nhìn hai người đang nói chuyện ở đằng kia, trong lòng mơ hồ quyết định.

Kinh Hoằng Hiên bên này, anh nhìn Mễ Mị ngồi ăn cạnh mình. Dạo gần đây anh thường xuyên đến nhà ăn với Mễ Mị, nguyên nhân là Mễ Mị vội.

Có vài lần anh đã đặt nhà hàng bên ngoài, nhưng Mễ Mị lại nói không có thời gian, vội vàng ở nhà ăn công ty ăn vài miếng cho xong rồi quay lại văn phòng ngay.

Kinh Hoằng Hiên bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc văn phòng này là của ai vậy, tại sao Mễ Mị còn bận rộn hơn cả anh.

Hôm nay cũng vậy, Mễ Mị chỉ ăn mấy món đơn giản rồi quay về. Kinh Hoằng Hiên ép cô tự mình vận động trong phòng sau khi ăn.

“Em đang vội!

“Đi lại 10 phút. Ăn xong không nên lập tức nghỉ ngơi”

Mễ Mị tuyệt vọng đứng lên máy chạy bộ. Kinh Hoằng Hiên này thật nhiều quy tắc mà!!!

Sau mười phút, cuối cùng Kinh Hoằng Hiên cũng buông tha cho Mễ Mị.

Thời gian vừa tới, Mễ Mị vội vàng chạy đến sofa, ôm máy tình không biết bận cái gì. Còn cầm điện thoại lướt.

Kinh Hoằng Hiên từ trước đến nay chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của cô. Hỏi cô thì cô chỉ nói bận công việc. Lúc này anh rất muốn làm trái nguyên tắc của mình mà đến xem rốt cuộc cô đang làm gì. Vậy mà anh vừa đến gần, Mễ Mị liền phòng bị nhìn anh.

“Quy tắc khi ở chung với nhau: không can thiệp vào công việc của đối phương!”

“Nhưng đây là văn phòng của anh...”

“Là anh đồng ý cho em đến mà.” Mễ Mị uất ức nói: “Chỗ này của anh rất tốt, em ở nhà không có cảm hứng ý tưởng gì cả, cũng không có nơi nào để đi, với lại em ở bên anh không tốt sao?”

Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng biết như thế nào là tự lấy đá đập chân mình, khóe miệng anh giật giật.

Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên trở về chỗ của anh, tiếp tục lướt điện thoại. Giao diện điện thoại của cô là tài khoản weibo. Cô đang lướt các bình luận.

【Đại Đại mau cập nhật đi mà! Không thể chờ đợi được nữa rồi!】

【Tổng giám đốc đẹp trai quá!】

【Chúa ơi, câu chuyện lọ lem yêu thích của tôi.】

【Phải làm sao đây tự nhiên cảm thấy tổng giám đốc dễ thương quá 23333333】

【Dễ thương, muốn...】

Mễ Mị vừa lướt xem bình luận vừa cố nén không được mà bật cười.

Tên của tài khoản weibo này là: Cuộc sống hàng ngày của tôi và tổng giám đốc.

Là một bộ truyện tranh ngắn. Cách một ngày lại cập nhật chương mới.

Nam nữ chính trong câu chuyện là tổng giám đốc và cô bé lọ lem, nguyên mẫu nam chính chính là Kinh Hoằng Hiên, cô bé lọ lem là tưởng tượng của cô. Là câu chuyện hài hước thường ngày của tổng giám đốc và cô bé lọ lem giống như bao câu chuyện có motip quen thuộc trước đó.

Chương mới cập nhật hôm nay là tổng giám đốc cùng cô bé lọ lem cùng nhau đến trường cũ của cô đi dạo, lần đầu tiên tổng giám đốc vì ăn đồ ăn vặt bên đường mà tỏ ra sợ hãi.

Quả nhiên, vừa mới đăng lên, bên dưới đều là những bình luận gào thét của những cô gái với trái tim thiếu nữ, muốn cho tổng giám đốc ăn thịt cừu nướng!

Đây là những công việc Mễ Mị tạo ra cho chính mình – họa sĩ truyện tranh.

Chuyên ngành cũ của cô là hội họa, nguyên chủ là thiết kế. Thật ra không khác nhau lắm. Sau khi cô quyết định ở gần Kinh Hoằng Hiên để đề phòng cái chết thì chỉ muốn tìm cho bản thân một cái gì đó để làm, nên lôi món nghề cũ ra.

Nhưng tự bản thân vẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, dứt khoát đăng lên weibo.

Không ngờ bộ truyện tranh nhỏ này lại nổi tiếng, lượng fan của cô chỉ trong thời gian ngắn tăng vọt, mỗi ngày đều có hàng nghìn bình luận thúc giục ra chương.

Bởi vì phong cách vẽ đẹp cùng với câu chuyện thú vị, vì vậy chỉ trong một tháng lượng truy cập đã tăng vọt, khiến cô trở thành một nhân vật hot trên mạng. Trong thời gian này cô còn nhận được 3 cấi quảng cáo.

Mễ Mị cảm thấy bản thân đã vô tình tìm thấy đỉnh cao cuộc đời mình! Vừa có thể làm việc mình thích, lại không cần phải nhìn chăm chăm vào hai người đó, bên cạnh còn có tư liệu sống, quan trọng là có thể ngăn cản nam nữ chính đến với nhau. Còn điều gì hạnh phúc hơn!

Trọng điểm là hiện tại cô có một nhóm tiểu thiên sứ. Kinh Hoằng Hiên gần như đã nằm ngoài mối quan tâm của cô.

Mễ Mị đặt điện thoại xuống, lấy bảng vẽ hôm nay tiếp tục vẽ. Hôm nay mục đích chủ yếu là lên án quy cách làm việc của Kinh Hoằng Hiên, nhất định phải vận động sau khi ăn.

Cô đang đắm chìm trong bản vẽ của mình thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Mễ Mị đặt bản vẽ xuống, người nhắn là Thu Viện Á.

【Thu Viện Á: Mễ bảo bối!!! Cuối tuần mình chuẩn bị mở một buổi tiệc trên đảo!】

【Thu Viện Á: Kinh Hồng Phỉ và bạn trai cô ta cũng đi.】

【Mễ Mị: 0.0! Đỉnh ghê】

【Thu Viện Á: Còn có chuyện đỉnh hơn này, biết mình gọi được ai tới nữa không?】

【Thu Viện Á: Bạn thân của cô ta, Nghê Nhất Lâm!】

Phụt! Mễ Mị xem xong giật mình suýt thì ném điện thoại đi. Thu Viện Á rốt cuộc có phép thuật thần thông gì mà có thể kết nối với Nghê Nhất Lâm???

【Mễ Mị: 666666666! Làm kiểu gì hay vậy.jpg】

【Thu Viện Á: Kinh Hồng Phỉ và Tân Giai Hủy chơi với nhau, vì thế nên quan hệ của Tân Giai Hủy và Nghê Nhất Lâm cũng không tồi. Mình nói với bọn họ định sẽ mở tiệc trên đảo, mình có mấy người anh em gần đây muốn yêu đương, rủ thêm mấy chị em độc thân, mọi người cùng nhau chơi vui vẻ một tuần. Thành công hay không cũng có thể làm bạn bè.】

【Mễ Mị: Thu Thu cậu đúng đỉnh luôn! Vậy mà Kinh Hồng Phỉ cũng đồng ý?】

【Thu Viện Á: Có vẻ cô ta rất có niềm tin với Nghê Nhất Lâm và cậu bạn trai nhỏ của cô ta. Với lại mình không nói với cô ta cậu cũng đi. Hiện tại mọi việc đã chuẩn bị chỉ còn đợi thời cơ, cậu thuyết phục Kinh Hoằng Hiên, âm thầm đưa anh ấy tới. Đảm bảo lúc đó mọi người sẽ ngạc nhiên!】

【Thu Viện Á: Cậu và lão Kinh là khách mời đặc biệt! Hahahahaha quá tuyệt vời!】

Thu Viện Á mời bạn gia nhập “ nhóm âm mưu tại bữa tiệc trên đảo”:

【Thu Viện Á: Mị Mị! ~ mang theo lão Kinh nhà cậu đó~】

【Phương Kỳ: Mị Mị! ~mang theo lão Kinh nhà cậu đó~】

【Bạn bè 1: Mị Mị! ~mang theo lão Kinh nhà cậu đó~】

Mễ Mị nhấp vào cuộc trò chuyện, phát hiện có 5 người.

【Gần giống nhau: Chuyện gì vậy??】

“Gần giống nhau” đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện.

【Phương Kỳ: ôi, thật xin lỗi, không cẩn thận kéo cậu ta vào.】

【Thu Viện Á: mục đích của chúng ta là gì!】

【Thu Viện Á: gây rắc rối!】

【Phương Kỳ: gây rắc rối!】

【Bạn bè 1: gây rắc rối!】

【Mễ Mị: gây rắc rối!】

Mễ Mị OS: một đám người chỉ sợ trời không loạn... tuyệt vời ông mặt trời!

Kinh Hoằng Hiên đang ngồi trên ghế đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhịn không được nhìn ra cửa sổ.

Nổi gió rồi sao?

Nghê Nhất Lâm ăn xong bữa trưa, không cùng những đồng nghiệp nữ đi nghỉ trưa, mà là một mình tìm đến một góc của công ty, ngồi ở sofa nhìn ra bên ngoài cửa sổ chìm vào suy nghĩ.

“ Nghê Nhất Lâm, chào buổi trưa, mời cậu uống sữa chua nè.” Một nam đồng nghiệp lấy sữa chua nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô ta.

“A, cậu khách khí quá rồi, cảm ơn ý tốt của cậu, ngại quá.” Nghê Nhất Lâm đứng dậy nhìn nam đồng nghiệp trước mắt nhẹ nhàng từ chối, trên mặt là nụ cười thụ sủng nhược kinh, giống như một cô gái nhỏ hay xấu hổ mới nhận chức.

“Không sao không sao! Trùng hợp mình mua hơi nhiều, một bình sữa chua thôi đừng để ý quá! Cái kia, sau này có việc gì cần mình giúp thì cứ đến tìm mình, chúng ta là đồng nghiệp với nhau mà! Haha, mình làm phiền cậu quá rồi, mình đi đây.” Đồng nghiệp nam đặt sữa chua trên bàn kính, nói xong liền gãi đầu gương mặt vui vẻ ngượng ngùng rời đi.

Nghê Nhất Lâm tiễn nam đồng nghiệp rời đi, nụ cười trên môi dần dần biến mất, nhìn bình sữa chua trên bàn, lập tức lấy điện thoại ra.

“Alo? Giai Hủy, tớ là Nghê Nhất Lâm.”

“Cậu nói bữa tiệc kia, tuần này tớ không có bận gì cả, có thể tham gia. Cảm ơn cậu đã nhớ đến tớ.”

Nghê Nhất Lâm cúp máy, hít thở sâu nhìn ra bên ngoài quan sát dòng xe cộ đông như kiến ở tầng dưới. Tuy đã thuyết phục được Kinh Hồng Phỉ, nhưng cô ta đối với bản thân đã có cảnh giác. Hi vọng lần đi hải đảo này, có thể xua tan nỗi bất bình của cô ta.

Dù sao cô ta cũng là em gái của Kinh Hoằng Hiên, có một số việc vẫn phải cần sự giúp đỡ của cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta lại mở điện thoại, lần này là gọi cho Tư Niên.