Kinh Hoằng Hiên nhìn vào bức ảnh trong tay Mễ Mị, vẻn vẹn chỉ hai giây rồi lại lần nữa chuyển ánh mắt lên người cô, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng.
"Không biết, là ai?"
Khuôn mặt tươi cười của Mễ Mị ngay lập tức sửng sốt: "Em không biết mà, chẳng phải đang để anh xem qua chút sao."
Kinh Hoằng Hiên: ...?
Thấy Kinh Hoằng Hiên không lên tiếng, Mễ Mị lập tức đặt điện thoại vào tay anh, thúc giục nói: "Anh quen biết nhiều người, mau nhờ thư ký của anh tra xem người này là ai."
Kinh Hoằng Hiên cầm điện thoại di động của cô trong tay, nhưng không vội tìm người điều tra. Anh nhìn Mễ Mị có chút nghi ngờ.
"Sao em… đột nhiên trở nên chủ động vậy?" Rõ ràng mấy tiếng trước, còn sợ đến mức phát bệnh tim. Sao bây giờ đột nhiên lại bắt đầu vui vẻ chia sẻ thành quả thế này...
Bởi vì hệ thống chết tiệt kia bị sập rồi hahahahahaha!
Trong lòng Mễ Mị diên cuồng cười lớn nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói với Kinh Hoằng Hiên: "Em vốn dĩ cũng định nói cho anh, mail này anh cũng có thể xem qua, là em tìm người điều tra!" Đây có thể coi như là em thành tâm muốn lập đội với anh đó!
Dưới sự thúc giục tha thiết của Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên nhanh chóng đọc xong nội dung mail. Người gửi chính là Lý 007 đó. Nội dung trong email là thời gian đến và rời đi của Nghê Nhất Lâm cùng với người đàn ông trung niên đó, phía dưới là vài tấm ảnh, và một tập tin ghi âm.
Kinh Hoằng Hiên trả lại điện thoại cho Mễ Mị nói, "Em chuyển tiếp mail này cho anh, anh bảo người đi xác nhận."
Mễ Mị nhận lấy điện thoại ngoan ngoãn gật đầu.
"Có đói không?"
Mễ Mị cúi đầu tìm địa chỉ mail của Kinh Hoằng Hiên sau đó chuyển tiếp cho anh. Khi nghe câu hỏi của anh thì lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
Tất nhiên là đói rồi, oden mà cô mua trước đó còn chưa được ăn, bây giờ cô đói muốn chết mất.
"Anh đi mua thứ gì đó để ăn."
Mễ Mị ngẩng đầu nhìn Kinh Hoằng Hiên đi ra ngoài, ngay khi cánh cửa lớn đóng lại, Mễ Mị lập tức đập tay vào gối đầy phấn khích. Nếu như không phải cơ thể không cho phép thì cô hận không thể nhảy cẫng lên mà mặc sức vui vẻ.
Cô nhớ tới mấy giờ trước lúc chịu đựng hình phạt điện giật, cô thật sự cảm thấy khó thở, máu huyết tuôn trào giống như đập Tam Hiệp bị trặn nước, trong nháy mắt khiến cô hô hấp dồn dập không ngừng, hoa mắt chóng mặt.
Ký ức về việc Kinh Hoằng Hiên đưa cô đến đây bằng cách nào có chút mơ hồ, cô chỉ có thể cảm nhận được khung cảnh lúc đó cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi được đưa đến viện nghiên cứu, cô gần như đã bình phục hơn chút ít, ý thức không còn hỗn loạn như trước đó nữa, nhưng vẫn chóng mặt hoa mắt dữ dội. Bác sĩ La đã sắp xếp cấp cứu cho cô, đặt ống thở oxy, cô mới từ từ hồi phục lại.
Trong khoảng thời gian này cô thấy nhưng trang sách trong tâm trí mình đã biến mất và được thay thế bằng một khung đen trên nền trắng: đang chờ khởi động lại, tích tích tích...
Hệ thống treo rồi!
Mễ Mị hồi tưởng những dòng phụ đề hệ thống nhắc nhở cô trong lúc hỗn loạn, hóa ra hệ thống thực sự bị sập rồi.
Phản ứng đầu tiên của Mễ Mị không phải là hoảng loạn và thương xót, mà là sự vui mừng từ tận đáy lòng!
Hệ thống rác rưởi, quả nhiên là cô không nhìn nhầm, thực sự là phèn quá mà! Bị treo là đúng! ! !
Tâm trạng phấn khích gần như khiến bác sĩ La phải cấp cứu cô một lần nữa.
Trước khi Kinh Hoằng Hiên bước vào, Mễ Mị đã suy nghĩ một hồi.
Trước đây cô đã phát hiện ra bản thân mình sai rồi. Có quá nhiều tình huống cô phải một thân một mình đối mặt giải quyết. Đặc biệt là khi phát hiện ra rằng Nghê Nhất Lâm không chỉ có Kinh Hoằng Hiên, mà còn có Ninh Tuấn Thần! Cô thật sự phải quỳ xuống trước sức hấp dẫn của nữ chính.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, không thể đấu lại tam kiếm hợp bích của bọn họ.
Mục tiêu ban đầu của cô là thay đổi tương lai bi thảm của "Mễ Mị".
Cô muốn tìm đồng minh.
Người đó chính là – Kinh Hoằng Hiên.
——
Bên cạnh viện nghiên cứu có rất nhiều cửa hàng nhỏ, bởi vì gần viện nghiên cứu y học, rất nhiều quán ăn chủ yếu bán đồ lành mạnh thanh đạm. Kinh Hoằng Hiên mua hai phần cháo rồi quay trở lại.
Khi bước vào cửa, anh thấy Mễ Mị đã tháo nút cắm oxy. Vừa thấy anh đến liền nở một nụ cười tươi rói với anh.
Kinh Hoằng Hiên sững người, anh có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của Mễ Mị đang rất tốt ...
Lúc ăn lúc ngủ thì không nên nói chuyện, hai người lẳng lặng xử lý bát cháo trên tay.
"Thân thể đã thoải mái hơn chưa?"
"Ừm." Mễ Mị gật đầu.
Kinh Hoằng Hiên thấy cô ăn gần hết, bản thân cũng đặt bát cháo trên tay xuống. Một bên thu dọn đồ đạc một bên mở miệng nói với Mễ Mị.
"Người trong bức ảnh đó, tên là Vương Tự Lợi. Ông ta làm việc ở Lai Đăng Tắc, và là thư ký thứ hai của chủ tịch Lai Đăng Tắc."
Mễ Mị vội vã lên Baidu tìm kiếm Lai Đăng Tắc.
"Cấp trên của hắn ta, chủ tịch Lai Đăng Tắc, Ninh Quang Phủ."
Cùng với lời nói của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị cũng đúng lúc nhấp vào ô tìm kiếm thông tin.
Ninh Quang Phủ, con trai duy nhất Ninh Tuấn Thần.
"Anh có biết Nghê Nhất Lâm có quan hệ gì với nhà họ Ninh không?" Mễ Mị ngẩng đầu hỏi Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên nhìn cô lắc đầu.
"Anh có thù oán gì với nhà bọn họ không?"
Kinh Hoằng Hiên nhìn cô: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
(⊙o⊙)…
Mễ Mị khựng lại, cô cũng không thể nó là vì cô biết trong cốt chuyện Ninh Quang Phủ vẫn luôn ở phía sau chỉ thị Nghê Nhất Lâm, cho nên mỗi ngày ô đều phải theo dõi Nghê Nhất Lâm, cuối cùng cũng để cô bắt được bằng chứng. Hôm nay, cả hai đã chính thức gặp mặt đồng thời đạt được thỏa thuận.
"Sau khi em biết cái người tên Nghê Nhất Lâm này liền đơn giản điều tra một chút. Không ngờ đến em lại phát hiện Nghê Nhất Lâm chính lại là nội gián của bọn họ! Vì vậy em cảm thấy nhà anh cùng với nhà họ Ninh chắc là phải có xích mích gì chứ."
"Theo như anh biết thì không có."
Vậy cũng có thể là một mối thù sâu kín nào đó chứ thưa tổng tài.
"Vậy anh giữ lại Nghê Nhất Lâm bên cạnh làm gì? Anh biết cô ấy có vấn đề rồi mà." Mễ Mị vừa lẩm bẩm vừa nhìn Kinh Hoằng Hiên, giả vờ nũng nịu muốn hỏi ra một đáp án từ miệng anh.
Nói đi nói đi, bởi vì cô ấy nhìn giống mẹ của anh!
Ánh mắt thâm trầm của Kinh Hoằng Hiên nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy thế nào? Hôm nay có thể về nhà được không?"
Nói chuyện với Kinh Hoằng Hiên thực sự là nước đổ lá khoai, lòng cảnh giác quá nặng. Rõ ràng đã thể hiện tâm ý muốn hợp tác như vậy rồi mà anh vẫn bàng quang bất vi sở động như cũ.
Mễ Mị thở dài trong lòng, gật đầu chuẩn bị cùng anh về nhà.
Đường dài trắc trở, một tên đầu đá như vậy còn phải nói nhiều.
Bác sĩ La biết hai người sắp rời đi nên cùng với trợ lý tiễn bọn họ. Người trợ lý bước tới và đưa cho bọn họ hai túi vải nhăn nhúm.
Trong túi là quần áo của Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị. Nhưng bộ quần áo vỗn dĩ lúc đầu sạch sẽ giờ đã hoàn toàn thay đổi không thể nhận ra. Đặc biệt là âu phục của Kinh Hoằng Hiên, cả bộ đồ đều bị cắt bằng kéo, trở thành một mảnh vải vụn rách nát.
Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên lúc này, một người mặc một áo sơ mi, áo sơ mi cũng bởi đi qua đi lại nhiều mà nhăn nhúm, trong tay anh thì đang cầm một bộ quần áo rách nát, còn người kia thì mặc áo tay ngắn, trên tay là bộ quần áo thể thao nhàu nát, sắc mặt nhợt nhạt, kia trên mu bàn tay còn có vết kim tiêm.
Thật sự nhìn thế nào cũng thấy nhếch nhác chả ra làm sao.
Tiến sĩ La đảo mắt nhìn qua nhìn lại cách ăn mặc của hai người họ, không nhịn được đành gọi Mễ Mị sang một bên.
"Mị Mị..."
"Dạ."
"Sức khỏe không tốt, đừng có làm nhiều lần." Bác sĩ La tận tình khuyên bảo.
"Cháu biết, để bác lo lắng rồi." Mễ Mị cảm thấy có lỗi, bác sĩ La thật sự vì muốn tốt cho cô, lần này khẳng định cũng đem ông dọa sợ rồi.
"Dù có thích trẻ con đến đâu, cũng không thể để anh ta muốn làm gì thì làm chứ."
"(⊙o⊙) ... ??" Ý gì chứ ? ?
Bác sĩ La thấy đôi mắt đáng yêu của Mễ Mị đang mở to nhìn mình, trong mắt còn không có lấy một biểu hiện hối lỗi, chỉ cảm thấy thương tiếc trong lòng.
"Được rồi, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt. Lần này bác đã kiểm tra sức khỏe của cháu, nhận thấy tình trạng của cháu đã khá lên rất nhiều, tim mạch so với trước kia cũng tốt hơn một chút. Điều này chứng tỏ đang có xu hướng cải thiện.Trong thời gian tới cháu phải duy trì trạng thái vui vẻ, lạc quan có biết không? Điều đó rất tốt cho cơ thể."
Mễ Mị gật đầu liên tục, nở một nụ cười vui vẻ với bác sĩ La. Không nghĩ rằng cơ thể của cô không hề suy giảm mà còn có chuyển biến tốt, liệu cô có thể kịp thời gian xoay chuyển tình thế hay không?
"Vậy, làm phiền bác đừng nói với gia đình cháu những gì đã xảy ra hôm nay ..."
Bác sĩ La gật đầu. Cháu bảo bác nói bác cũng nói không nên lời!
Bác sĩ La nhìn theo bóng lưng của hai người đang rời đi. Lắc đầu thở dài.
Thật là, người trẻ tuổi mà...
——
Sau một hồi hành hạ này, thời gian đã chỉ đến hai, ba giờ. Mễ Mị vừa mới tiêu hao hết cả thể lực, sau khi ăn cơm trưa còn cùng Kinh Hoằng Hiên đấu trí, sau khi lên xe, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi ập đến, tựa vào ghế ngồi không ngăn được cơn buồn ngủ.
Kinh Hoằng Hiên thấy cô đờ đẫn ngồi co ro trên ghế, giơ tay ấn một cái, tiếng nhạc êm dịu vang lên trong xe.
Giai điệu nhẹ nhàng truyền vào tai, sau đó cô cảm thấy trên người mình được nhẹ nhàng phủ lên một lớp áo. Mễ Mị khẽ mở mắt ra, phát hiện ra là của Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên vẫn rất ôn nhu.
"Kinh Hoằng Hiên."
"Ừm."
"Anh không cần quá cảnh giác đối với em, em không có lý do gì làm hại anh. Em thật sự rất muốn giúp anh." Cũng giúp chính bản thân em.
"Chúng ta chính là, số phận đã định." Em xuyên sách tới đây người đầu tiên gặp được là anh, nhiệm vụ liên quan cũng là vì anh. Phát triển đến hiện tại, làm đủ mọi cách vẫn không thể tách rời khỏi vòng tròn này. Có lẽ, em đã định trước phải cùng anh khám phá ra sự thật.
Mễ Mị khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ yếu mà mềm mỏng.
Trong lòng Kinh Hoằng Hiên sững sờ quay đầu lại.
Mễ Mị đã ngả người ra ghế sau nhắm mắt lại. Hàng lông mi dài dưới ánh mặt trời tạo nên một cái bóng hình cánh bướm, khuôn mặt nhỏ nhắn thu lại dưới chiếc áo của anh.
An tĩnh như một thiên thần.
Tác giả có lời muốn nói: Mễ Mị: Đừng hiểu lầm, là tình bạn do số phận quyết định! Tình bạn!
Kinh Hoằng Hiên: ... Muộn rồi.