"Mễ Mị!"
Toàn thân Mễ Mị hiện đang trong tình trạng mê man, ý thức của cô đang trên bờ vực sụp đổ. Cô có thể cảm thấy nửa người trên của mình được bao bọc trong vòng tay ấm áp và vững chắc.
Kinh Hoằng Hiên vươn người qua ghế lái, một tay nâng cằm cô lên, ấn giữ nhân trung để cô tỉnh lại.
"Mễ Mị! Em như vậy không được, anh sẽ gọi xe cấp cứu ngay lập tức."
Vừa dứt lời, Kinh Hoằng Hiên đẩy cửa xe phía sau ra, muốn bế Mễ Mị đến ghế rộng ở phía sau xe.
Gọi xe cấp cứu của em gái anh...
Trong cuộc đấu tranh hấp hối, Mễ Mị vực dậy chút thần trí cuối cùng ngăn chặn anh. Cô với Kinh Hoằng Hiên dựa quá gần nhau, đưa tay lên nắm lấy tai Kinh Hoằng Hiên, kéo anh cúi đầu xuống.
"Anh Hoằng Hiên, anh giúp em, đưa em, đi tìm bác sĩ La Minh, anh giúp em!" Ánh mắt Mễ Mị có chút rời rạc, cô khẩn thiết muốn cố gắng hết sức nhìn gương mặt trước mặt, miệng phát ra âm thanh khàn khàn, toàn bộ hơi thở đều phả lên mặt của Kinh Hoằng Hiên.
"Bằng không – em chết cho anh xem!"
Cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay anh mềm mại mỏng manh, đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt chỉ cách anh chưa đầy một ngón tay, rõ ràng đã hoa mắt chóng mặt, thở không ra hơi nhưng không biết sự cứng đầu này từ đâu ra, một tay giữ chặt lấy tai, môi dưới chạm vào cằm anh.
Sống chết không đi đến bệnh viện.
Còn đe dọa anh.
Kinh Hoằng Hiên cúi đầu nhìn xuống người gần như trong tầm tay. Anh cau mày, động tác không chút chậm trễ. Anh bế Mễ Mị ra ghế sau đồng thời cởϊ áσ khoác đắp cho cô.
"Em buông anh ra trước, anh đưa em đi gặp bác sĩ La!"
Mễ Mị nghe thấy lời hứa bên tai, cô cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm lấy tai Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên không mảy may quan tâm tới bộ âu phục đắt tiền, anh trực tiếp cởi ra rồi đem Mễ Mị đang cuộn người cố định vào ghế sau, lại thò tay cởi bộ đồ thể thao có khóa kéo mà Mễ Mị đang mặc, cột chặt nửa người trên của cô.
Anh không biết phải làm gì với một bệnh nhân bị bệnh tim, nhưng những kiến thức căn bản nói với anh rằng anh nhất định phải giữ cho Mễ Mị nằm yên và không được cử động!
"Em kiên trì lên, năm phút nữa chúng ta sẽ đến."
Mễ Mị cũng không biết mình có nghe thấy hay không, toàn bộ cơ thể cô như bị mê man dữ dội, ngoại trừ hơi thở thì không còn phát ra bất kì âm thanh nào.
"Bác sĩ La, tôi là chồng chưa cưới của Mễ Mị. Cô ấy đang ở trong tình trạng rất tệ. Ông đang ở viện nghiên cứu sao?"
"Đúng thế! Anh mau đưa cô ấy đến đây!"
Kinh Hoằng Hiên khởi động xe, xem qua vị trí viện nghiên cứu của bác sĩ La, phi nhanh chỉ để lại một làn bụi trắng.
Bác sĩ La Minh là giáo sư trưởng có tiếng của bệnh viện thành phố H. Ông ấy bây giờ ngoại trừ thời gian hội chẩn cố định hàng tuần hoặc là các cuộc đại phẫu đã được chỉ định trước, thời gian còn lại căn bản ông đều dành cho viện nghiên cứu.
Hôm nay ông đúng lúc đang nghiên cứu một bệnh án với trợ lý của mình thì nhận được cuộc gọi từ Kinh Hoằng Hiên bằng điện thoại di động của Mễ Mị.
Kinh Hoằng Hiên trên suốt quãng đường lái xe đã vượt qua một số đèn đỏ, gần như đem chiếc ô tô nhỏ này thành một chiếc máy bay. Không đến 10 phút từ khi Mễ Mị phát bệnh đến khi anh lái xe tới trước viện nghiên cứu. Tại cửa viện, bác sĩ La đã chuẩn bị sẵn cáng.
Cùng với một tiếng rít phanh gấp, một chiếc xe màu bạc đột ngột dừng lại. Kinh Hoằng Hiên mở cửa xe, bước lại xoay người mở cửa ghế sau, cúi người ôm lấy Mễ Mị đang bị cột chặt thành một cái bọc.
"Sao anh có thể đưa bệnh nhân đến đây như thế này! Lại còn trói cô ấy lại! Anh—!"
La Minh nhìn thấy chiếc xe hùng hùng hổ hổ dừng lại, vừa mới thở phào nhẹ nhõm vội lao lên, liền nhìn thấy Mễ Mị đang bất tỉnh được ôm trong lòng anh, trên người còn bị cột như cái bánh chưng, ông đứng ngay tại chỗ không kìm lại được sự tức giận quở mắng Kinh Hoằng Hiên mấy câu!
Ông ấy và trợ lý của mình cùng nhau tiếp nhận Mễ Mị đặt lên cáng sau đó nhanh chóng vào viện nghiên cứu.
Kinh Hoằng Hiên theo sát phía sau, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng chạy trở lại xe, cầm lấy điện thoại của Mễ Mị rồi chạy vào.
Anh đứng trong không gian thoáng đãng của đại sảnh viện nghiên cứu, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Trong vòng chưa đầy 20 phút kể từ khi Mễ Mị phát bệnh đột ngột đến giờ, anh cảm thấy bản thân dường như đã trải qua một hồi sinh tử, bây giờ sau khi dừng lại không nhịn được thở hổn hển.
Anh đã lâu rồi không có căng thẳng như vậy, khi đưa tay sờ trán, thế mà lại đổ mồ hôi nhễ nhại. Chiếc áo sau lưng cũng lấm tấm những vết nước.
"Phù--"
Kinh Hoằng Hiên lấy tay quệt trán, không chịu nổi xoay người đi lại trong đại sảnh. Nhìn thấy chiếc ghế sô pha bên cạnh đối diện với cánh cửa phòng cấp cứu, anh tiến đến ngồi xuống.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay chạm vào vành tai đã tê dại của mình, Mễ Mị thật sự rất dùng lực mà kéo, anh cảm thấy tai mình dường như đã sưng tấy lên.
Cô ấy còn mạnh mẽ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu...
Lúc này, thứ mà anh cầm trên tay, màn hình điện thoại của Mễ Mị sáng lên vì nhận được tin nhăn.
Hiện thị có một tin nhắn chưa đọc đã gửi đến. Tiêu đề không hiển thị trên màn hình. Kinh Hoằng Hiên cau mày nhìn chăm chú, một lúc sau mới khóa màn hình lại.
Điều anh không ngờ là một lúc sau lại có một cuộc điện thoại khác gọi tới. Tên người gọi "007 Lý"
Kinh Hoằng Hiên:…
"A lô?"
"Tút tút tút-"
Kinh Hoằng Hiên buông điện thoại xuống. Nhìn màn hình khóa đã khôi phục như cũ, ánh mắt anh dần dần trầm xuống.
Người bên kia nghe thấy giọng nói của anh, cũng không nói gì, chỉ là trực tiếp cúp điện thoại.
Kinh Hoằng Hiên nghĩ đến chiếc máy tính bảng mà anh nhìn thấy trong xe của Mễ Mị trước đó.
Đó dường như là ... giao diện của máy nghe lén.
——
Một giờ sau, bác sĩ La từ phòng cấp cứu bước ra.
Kinh Hoằng Hiên nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh bác sĩ La. Bác sĩ La tháo khẩu trang xuống.
Ông nhướng mắt nhìn thẳng vào Kinh Hoằng Hiên đang bước tới bên cạnh, ánh mắt như sao, khuôn mặt như ngọc, cao to tuấn tú, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Lúc này, bác sĩ La không còn bộ dạng hung dữ đối với anh như trước khi vào phòng cấp cứu nữa.
Khi đó, ông nhìn thấy Mễ Mị được đưa đến trong tình trạng bất tỉnh, lại bị quấn kín mít, nên ông còn tưởng rằng Kinh Hoằng Hiễn đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó. Mễ Mị là cô bé mà ông chữa bệnh từ bé cho đến khi lớn, chẳng khác gì con gái ruột, nhìn thấy cảnh tượng đó, hận không thể đá ngay một cú vào vào mặt con người lòng lang dạ thú này.
Sau khi đưa Mễ Mị đến phòng cấp cứu kiểm tra kỹ lưỡng, mới phát hiện Mễ Mị bị xúc động quá mức, tim đập nhanh hơn, áp lực xung huyết não tăng cao dẫn đến ngất xỉu.
Dụng cụ đo đạc cũng cho thấy lượng ion hóa dư thừa trên cơ thể cô ấy, khiến thiết bị dữ liệu phát ra tiếng bíp bíp.
Giống như mấy trò chơi kí©h thí©ɧ của người trẻ gây ra ... khụ khụ.
"Con bé không có chuyện gì lớn. Chịu kí©h thí©ɧ quá mức, não bị tắc nghẽn và ngất đi." Bác sĩ La hơi xấu hổ, nhưng giọng điệu vẫn rất bất thiện.
Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm. Không sao là tốt rồi...
Thật sự là suýt chút dọa chết Mễ Mị.
"Sức khỏe của Mễ Mị không tốt, là một cô gái mảnh mai yếu ớt, anh phải kiềm chế chút!" Bác sĩ La nói xong, sắc mặt đỏ bừng, cũng không muốn nhìn Kinh Hoằng Hiên.
"Hiện tại con bé tỉnh rồi, anh vào xem một chút đi."
Kinh Hoằng Hiên lịch sự gật đầu cảm ơn với bác sĩ La, nhưng chỉ nhận được cái gáy phía sau của vị giáo sư già.
Anh lớn như này rồi chưa từng bị người khác ghét bỏ như vậy...
Kinh Hoằng Hiên có chút không hiểu sau đó bước đến phòng nghỉ của viện nghiên cứu gặp Mễ Mị.
Mễ Mị đang nằm trên giường, mũi cắm ống thở oxy, cô đã tỉnh lại.
Nghe tiếng mở cửa Mễ Mị quay lại nhìn anh. Có một vệt nước thấp thoáng trong đôi mắt to tròn đáng thương.
Sắc mặt so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.
Kinh Hoằng Hiên kéo ghế ngồi xuống trước giường cô. Theo thói quen ôm tay trước ngực để giải tỏa áp lực.
Đột nhiên, anh nhận ra rằng Mễ Mị vừa trải qua một hồi cấp cứu, cơ thể vẫn rất dễ bị tổn thương. Cứng ngắc thay đổi khí chất trên người khiến bản thân trông bớt nghiêm túc và dọa người đi.
Khi còn nhỏ, anh chưa từng thấy Mễ Mị phát bệnh, anh chưa bao giờ nghĩ Mễ Mị ngày thường hoạt bát như động vật nhỏ lại dễ bị tổn thương như vậy.
Đây là lần thứ mấy anh thấy Mễ Mị không thoải mái? Kinh Hoằng Hiên đột nhiên phát hiện ra rằng kể từ khi Mễ Mị về nước, anh đã thấy cô phát bệnh không chỉ một lần.
Lần này là nghiêm trọng nhất.
"Em, sao rồi?" Kinh Hoằng Hiên nhẹ giọng hỏi, dùng hết sự dịu dàng ôn nhu để nói ra.
"Vẫn ổn, cảm ơn anh đã đưa em đến đây." Mễ Mị nở một nụ cười yếu ớt với Kinh Hoằng Hiên, cô thực sự cảm ơn Kinh Hoằng Hiên vì đã không đưa cô đến bệnh viện.
Sau sự việc này, cô đã thay đổi một chút về Kinh Hoằng Hiên. Vào thời điểm quan trọng, Kinh Hoằng Hiên vẫn đáng để dựa vào.
"Em đã đến bệnh viện kiểm tra kỹ chưa? Số lần phát bệnh của em quá nhiều rồi."
Mễ Mị trợn tròn mắt khi nghe những lời anh nói. Ông anh à, nếu như không phải vì anh, tôi vẫn sẽ vui vẻ mà sống có được không.
Trên mặt cô lộ ra trạng thái yếu ớt: "Bác sĩ La vẫn luôn phụ trách tình trạng của em, có lẽ gần đây áp lực hơi lớn. Không sao đâu."
Áp lực sao……
Kinh Hoằng Hiên nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước khi cô phát bệnh.
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên với vẻ mặt rối rắm. Bản thân đứng ngồi không yên. Nếu anh không hỏi, cô chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Kinh Hoằng Hiên trả lại điện thoại cho cô. Mễ Mị cầm điện thoại rồi bấm vào theo thói quen.
"Em có đói không? Anh đi mua cơm trưa cho em." Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên nhìn thời gian thấy đã là buổi trưa, qua một trận tiêu hao, anh cảm thấy cả hai đều cần bổ sung năng lượng một chút.
Nói xong vừa định đứng dậy, đột nhiên bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy tay anh, chạm vào có cảm giác ấm áp.
"Kinh Hoằng Hiên, chúng ta chơi một trò chơi đi, xem xem rốt cuộc ai là người đang giở trò."
Mễ Mị không chịu nổi liền nâng khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lên, trên mặt vẫn mang theo một chút yếu đuối, nhưng lại nở một nụ cười ranh mãnh với anh.
Chẳng phải anh thích chơi trò chơi sao? Em chơi với anh!
Nhưng chúng ta phải hợp sức.
Kinh Hoằng Hiên vừa mới đứng lên lại ngồi tựa lưng vào ghế, dùng tay trái siết chặt bàn tay nhỏ bé của Mễ Mị giữ trong lòng.
"Có ý gì?"
Mẽ Mị bị anh làm cho sửng sốt, làn da truyền đến nhiệt độ nóng bỏng không thuộc về mình, khi hai người chạm nhau rồi nắm chặt lại cô cảm thấy như thể có hơi nước đang toát ra từ lỗ chân lông.
Mễ Mị hơi ngượng ngùng rời ánh mắt đi chỗ khác. Dùng lực rút tay của mình ra.
"Anh xem! Người này, anh biết là ai không?"
Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên nhìn theo chiếc điện thoại mà Mễ Mị đang cầm, trên màn hình là một bức ảnh, nền ảnh là một con phố, bên trong là hình chụp vội một người đàn ông trung niên.
——
——
Ở cuối con phố dài, một chiếc Audi màu đen đang đậu.
Người lái xe là một người đàn ông, nếu như Mễ Mị ở đây, cô sẽ phát hiện ra rằng người đàn ông này chính là người đã đυ.ng vào cô ở sân bay.
Lúc này người đó đang nghe điện thoại.
"Anh Phi, cô gái mà anh nhờ tôi làm phiền đó, không biết chịu phải kích động gì. Mẹ nó chứ lái xe phi đi như máy bay. Tôi sống chết đuổi theo phía sau cũng không kịp."
"Ông chủ nói, muốn cho cô ta một bài học. Lần sau tôi lại tạo chút rắc rối cho cô ta."
"Được."
Tác giả có chuyện muốn nói: Mễ Mị: Vừa nãy hình như ăn oden, giọng điệu sợ hãi ...
Kinh Hoằng Hiên: Không có mùi, đừng lo.