Chương 27:

Mẹ của Kinh Hoằng Hiên, tên là Nguyễn Khánh Ngữ, là con gái duy nhất trong nhà, gia đình kinh doanh vận chuyển đường biển.

Năm đó trong những người cùng thế hệ, Nguyễn Khánh Ngữ là người tướng mạo xuất chúng, cư xử chừng mực, ngây thơ hồn nhiên, người thích bà ấy rất nhiều, hơn nữa không ít người còn có ý định kết hôn, trong đó có Kinh Lôi Đình.

Kinh Lôi Đình dựa theo khuôn mẫu truyền thống theo đuổi hẹn hò với Nguyễn Khánh Ngữ trong một khoảng thời gian. Kinh Lôi Đình thời trẻ đẹp trai giàu có, năng lực xuất chúng, trầm ổn có sức hút, đối xử với phụ nữ rất chu đáo, mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Ngoài việc lớn hơn bà ấy vài tuổi thì gần như không có khuyết điểm gì. Nguyễn Khánh Ngữ cũng ái mộ ông ấy.

Nguyễn Khánh Ngữ ôm giấc mơ thiếu nữ muốn kết hôn với Kinh Lôi Đình. Giữa bọn họ từng có một khoảng thời gian tuyệt đẹp như mơ. Nhưng thực tế phũ phàng, Nguyễn Khánh Ngữ phát hiện, Kinh Lôi Đình luôn có người phụ nữ khác.

Bà ấy bị đả kích, tranh cãi ầm ĩ với Kinh Lôi Đình. Kinh Lôi Đình vẫn điềm tĩnh trước sau như một, nói chuyện với Nguyễn Khánh Ngữ một cách ôn hòa nhã nhặn.

Ông ấy nói người phụ nữ bên ngoài đều chỉ là chơi qua đường, hứa tuyệt đối sẽ không có con ngoài giá thú. Nguyễn Khánh Ngữ lúc đó mới phát hiện, sự trưởng thành trầm ổn mà bà ấy luôn mê muội này, thực ra lại là tàn nhẫn và lạnh lùng đến vậy.

“Anh không yêu em sao?”

“Khánh Ngữ, anh là đàn ông, ở thế giới của anh, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất.”

“Nếu như em muốn ly hôn, anh có thể đồng ý.”

Nguyễn Khánh Ngữ không thể ly hôn, trong lòng bà ấy không chịu thua, cũng không thể để mất người này. Lúc đầu bên ngoài bà ấy hạnh phúc bao nhiêu, bây giờ gông cùm của cuộc hôn nhân này lại đè nặng bà bấy nhiêu.

Đợi đến khi Kinh Hoằng Hiên ra đời, Nguyễn Khánh Ngữ ngược lại nghĩ thông suốt. Bà và Kinh Lôi Đình mỗi người chơi theo cách riêng của họ.

Nguyễn Khánh Ngữ quen một họa sĩ trẻ tài hoa, trong trò chơi này Nguyễn Khánh Ngữ tự cho mình đúng thế nhưng bà ấy đã yêu người họa sĩ này.

“Hả?? Bà ấy muốn ly hôn và đi cùng người đàn ông đó sao ?” Mễ Mị mở to mắt thốt lên. Lúc đó Kinh Hoằng Hiên đã chín tuổi, Nguyễn Khánh Ngữ lại muốn bỏ trốn theo người đàn ông khác.

“Ai... đúng thế.” Tần Dĩnh thở dài: “Đây là những chuyện tương đối bí mật, người biết không nhiều. Vì năm đó Nguyễn Khánh Ngữ đau khổ vì tình, khóc lóc kể lể với mẹ, mẹ mới biết.”

“Sau đó thì sao?” Tinh thần ăn dưa của Mễ Mị nổi lên, truy hỏi đến cùng.

“Sau đó Kinh Lôi Đình và Nguyễn Khánh Ngữ ly hôn. Cụ thể là chuyện gì không có ai biết, có điều xem ra Kinh Lôi Đình không làm khó Nguyễn Khánh Ngữ. Sau đó cả nhà họ Nguyễn di dân đến nơi đất khách từ đó triệt để không còn tin tức.”

“Ôi, nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có. Cũng không biết sao bà ấy có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn như vậy, suy cho cũng Hoằng Hiên là con trai bà ấy...” Tần Dĩnh nói đến đây sụt sùt không ngớt, bà ấy là mẹ của ba đứa trẻ, con cái đối với bà ấy không thua kém sinh mệnh. Bà ấy quả thực không cách nào lý giải Nguyễn Khánh Ngữ tại sao có thể đối xử như vậy với Hoằng Hiên.

Điểm này bà rất có thành kiến với Nguyễn Khánh Ngữ, có lẽ người đáng thương nhất định phải có gì đó đáng trách.

Lúc này Mễ Mị có chút đau lòng cảnh ngộ hời thơ ấu của Kinh Hoằng Hiên. Trong ký ức của nguyên chủ, đứa trẻ nổi trận lôi đình khi người khác nhìn thấy ảnh của Nguyễn Khánh Ngữ, nhất định là tổn thương đến mức không ai được phép chạm vào khu vực cấm.

“Nguyễn Khánh Ngữ và người họa sĩ đó có con không?”

“Cái này mẹ không rõ. Có điều có con thì có lẽ nhỏ hơn con mấy tuổi. Lúc bọn họ ly hôn Kinh Hoằng Hiên đã 9 tuổi rồi.”

Mễ Mị bối rối. Dựa theo thời gian đó tính toán, tuổi Nghê Nhất Lâm không đúng...

“Vậy Kinh Hồng Phỉ thì sao ạ?”

“Chuyện xảy ra như vậy. Ôn Nhiễm và Kinh Lôi Đình đã vụиɠ ŧяộʍ mang thai đứa trẻ, sau đó Ôn Nhiễm lập tức tìm người kết hôn, sinh đứa trẻ xong liền ly hôn. Sau đó khi Kinh Lôi Đình ly hôn liền cưới bà ta.” Tần Dĩnh nói đến đoạn này, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, giọng diệu cũng mang theo châm chọc.

“Mị Mị, thật ra mẹ không phải rất tán thành việc gả con đến Kinh gia. Gia đình bọn họ.....”

Mễ Mị rơm rớm nước mắt. Mẹ, con cũng không muốn, nhưng con cũng đành chịu.

Mễ Mị nói với Tần Dĩnh: “Dù sao con cũng không sống ở nhà bọn họ. Anh Hoằng Hiên sớm đã không sống ở đó. Anh ấy không có tình cảm gì với những người đó.”

Tần Dĩnh nhìn con gái vẫn cố chấp như vậy, đè lại tiếng thở dài, trong lòng phiền muộn.

Bà thực sự rất ghét tác phong gia đình Kinh Lôi Đình. Nhưng bà lại đau lòng cho Kinh Hoằng Hiên. Kể từ khi Nguyễn Khánh Ngữ gây rắc rối rồi ly hôn. Về cơ bản không có chỗ cho bà ấy trong nhà ba mẹ đẻ nữa.

Ông Nguyễn là doanh nhân giỏi nổi tiếng, ông ấy chưa bao giờ làm ra hành động đáng xấu hổ nào trong đời, không ngờ rằng con gái lớn tuổi lại gây ra vụ tai tiếng lớn như vậy. Chuyện xấu trong nhà không thể công khai, ông ấy chỉ có thể giữ kín trong lòng, đối với việc Nguyễn Khánh Ngữ và người họa sĩ đó ở bên nhau, ông tuyệt đối không đồng ý.

Nguyễn Khánh Ngữ sống một mình bên ngoài với người họa sĩ.

Ba mẹ Nguyễn gia cảm thấy tội lỗi nên rất yêu quý Kinh Hoằng Hiên. Trước khi di dân phần lớn thời gian Kinh Hoằng Hiên sống ở nhà ngoại.

Đợi khi anh ấy mười mấy tuổi đi du học, ông bà ngoại cũng rời khỏi vùng đất này.

“Hoằng Hiên lớn lên với hai trưởng lão nhà họ Nguyễn, hai người họ đều là người tốt, có họ chỉ bảo qua nhiều năm như vậy xem ra tính cách cũng không sai lệch.”Tần Dĩnh nói đến đây đưa tay lên véo mũi Mễ Mị, bà trêu chọc cô: “Nếu không phải là vì cái này, mẹ sẽ không đồng ý chuyện của hai con. Đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, từ nhỏ đã muốn gả cho anh Hoằng Hiên.”

Mễ Mị bị Tần Dĩnh trêu chọc đỏ mặt, làm nũng với bà sau đó chạy về phòng của mình.

Cô lấy tay quạt đôi má đỏ bừng của mình, trong lòng không khỏi tự than thở: Mày xấu hổ cái gì vậy!

Cô không ngờ rằng tối nay ba mẹ Mễ trở về, từ chỗ mẹ Mễ đào được nhiều chuyện xưa như vậy, hiện tại đã xác định được người phụ nữ trong khung ảnh là Nguyễn Khánh Ngữ mẹ của Kinh Hoằng Hiên.

Nếu bây giờ Nguyễn Khánh Ngữ sinh một đứa con gái, tuổi tác với Nghê Nhất Lâm không khớp. Mễ Mị quyết định để Đồng Hàng điều tra sau khi Nguyễn Khánh Ngữ sống cùng người họa sĩ đã xảy ra chuyện gì.

Cô vừa muốn đi liên hệ Đồng Hàng, đột nhiên cô dừng lại, quần áo trên giá treo có chút không đúng.

Cầm lên liền phát hiện vạt áo bị rách, vết rách phẳng phiu thoạt nhìn như bị môt lưỡi dao sắc bén cắt ra. Cô vội vàng kiểm tra eo của mình, phát hiện không thấy vết thương nào.

Mễ Mị cau mày. Cô nghĩ đến người va vào cô ấy ở sân bay hôm nay.

Trong nhà sẽ không có đồ gì làm quần áo cô bị rách như vậy. Hôm nay cô ra khỏi nhà chỉ lần đó, người đến gần cô cũng chỉ có người va vào cô. Người đó chỉ cứa vào quần áo của cô, không giống tên trộm.

Giống như là...một tên tinh thần không bình thường muốn báo thù xã hội?

Mễ Mị mang theo sự nghi ngờ đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Mười hai giờ đêm, Mễ Mị nằm trên giường đúng giờ tiếp nhận cốt truyện.

Nghê Nhất Lâm chủ động hiến thân, đoạn này giống hệt như tình tiết Mễ Mị đọc được khi mới xuyên đến đây, địa điểm được chọn là một phòng khách sạn.

[ “Chương này vì không phù hợp với quy định nhà nước, đã bị cấm.”

“Chương này vì không phù hợp với quy định của nhà nước, đã bị cấm.”......]

Mười dòng với nội dung cấm y hệt nhau xuất hiện liên tiếp, mẹ nó bị cấm tận mười chương!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻!Tác giả, tôi biết bạn thuộc về nơi nào rồi !

Mễ Mị ôm tâm trạng đau thương tức giận lật sang trang thứ hai của cốt truyện tối nay, cuối cùng không còn lệnh cấm đỏ chói mắt nữa.

[Đêm khuya, Nghê Nhất Lâm đang ngủ say trong chung cư cô thuê, trong mơ cảm thấy như có người ôm sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên cổ.

“Hoằng Hiên, đừng ồn ào.”

Giọng vừa dứt, đột nhiên một bàn tay lớn bóp lấy cổ cô. Sức mạnh dường như có thể gϊếŧ chết cô.

“Anh là ai?” Người đến dùng lực lật úp khuôn mặt Nghê Nhất Lâm lại, nắm lấy cổ cô nâng lên, trên mặt nở nụ cười yêu nghiệt, giọng điệu trầm khàn nguy hiểm: “Mở mắt ra nhìn cho rõ, tôi là ai?”

“Ninh Tuấn Thần! Anh bỏ, bỏ tay ra!”

“Hai năm trước tôi bảo em ngoan ngoan nghe lời, đợi tôi trở về, tại sao em không nghe? Trong mơ lại còn gọi tên người đàn ông khác......” Ninh Tuấn Thần nói đến đây, thoáng nhìn bờ vai Nghê Nhất Lâm vì vùng vẫy mà trần trụi, nheo mắt: “Em ngủ với người khác rồi sao?”

Trong mắt Nghê Nhất Lâm hiện lên một tia kinh hoàng không thể tin được, cô nhớ ra rồi hai năm trước khi cô tỉnh dậy trong khách sạn phát hiện người đàn ông tối qua để lại một mẩu giấy trên đầu giường, viết một câu: Chú thỏ nhỏ bảo bối, đợi anh trở về.

“Người đêm đó, là anh? !

(Còn tiếp )]

“Khụ khụ khụ!” Mễ Mị điên cuồng ho rồi bật dậy, cô cảm thấy bản thân lại bị kí©h thí©ɧ. Cô bật dậy khỏi giường, chậm rãi đi vào phòng ngủ, hít thở vài lần, mới xua tan được cơn chóng mặt.

Cô đến chiếc bảng trắng chứa đầy những bí mật nhỏ của riêng mình, quan sát hướng phát triển của cốt truyện nhưng mãi không thể hạ bút

Cái cốt truyện trời đậu này! Khó khăn lắm cô mới sắp xếp tình tiết câu chuyện một cách hợp lý, kết quả đêm nay lại nói với cô cốt truyện không phải như vậy đâu!

Rốt cuộc ai là nam chính ? Ai là nam phụ? Rốt cuộc có mấy nam chính?

Hay...đây là...kết cục...N...P?

“Lạch cạch.” Cây bút đen lặng lẽ rơi trên tấm thảm mềm mại, Mễ Mĩ ôm ngực bước đến bên bàn.

Cô vẫn nên uống thuốc để bảo toàn tính mạng thì hơn.

Mễ Mị cầm điện thoại lên, thực hiên một cuộc gọi.

“Tại sao em luôn gọi cho anh lúc nửa đêm?”Giọng của Kinh Hoằng Hiên phát ra từ đầu bên kia.

Bởi vì, chỉ có nửa đêm đủ tối, tôi mới có thể nhìn thấy đồng cỏ xanh tươi rực rỡ trên đầu anh.

-----

Nửa đêm, căn hộ riêng của Kinh Hoằng Hiên.

Anh đã gọi một cuộc điện thoại xuyên đại dương.

“Hoằng Hiên à, vừa mới làm việc xong sao.” Giọng nói rất dịu dàng và ân cần, trong đó còn nghe ra sự cưng chiều của trưởng bối.

“Vâng. Gần đây sức khỏe bà thế nào rồi?

“Bà ngoại rất tốt, cháu cũng tốt chứ, đừng quá mệt.”

“Ừm, cháu biết rồi. Ông ngoại thì sao ạ?”

“Ông ấy đang ở vườn hoa, bà đi gọi ông ấy.....”

.......

Kinh Hoằng Hiên kết thúc điện thoại với ông bà ngoại ở xa bên kia bờ đại dương, dặn dò hai ông bà chú ý sức khỏe, nói bản thân có thời gian sẽ qua thăm họ.

Màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, lúc này đã là nửa đêm rồi, trăng lạnh lên cao. Kinh Hoằng Hiên lặng lẽ bước ra ban công, chỉ có sau mỗi lần nói chuyện với người thân, anh mới cảm nhận được hơi ấm trong bóng tối.

Cháu đồng ý với bà và ông ngoại, nhất định sẽ tìm bà ấy.

Kinh Hoằng Hiên châm một điếu thuốc cho bản thân. Điện thoại lại reo.

Là Mễ Mị.

“Có một bài hát tên là ‘Một nhánh mai’ em giới thiệu cho anh một chút.”

“......”

------

Đêm đó:

Nghê Nhất Lâm toàn thân đau nhức thức dậy trong căn phòng xa lạ ở khách sạn. Cô mơ màng một lúc, mới phản ứng rằng đã xảy ra chuyện gì.....cô ta nghĩ lại, hình như trên người có danh thϊếp của người đàn ông đó.

Kinh Hoằng Hiên.

Cô phát hiện có một tờ ghi chú trên tủ cạnh giường: Thỏ nhỏ bảo bối, đợi anh trở về.

Đợi?

Nghê Nhất Lâm đợi ở khách sạn cho đến tận trưa, mãi đến nhân viên phục vụ khách sạn đến thúc giục, cô mới rời đi. Cô vuốt phẳng tờ giấy trong tay, lộ ra nụ cười gượng

Đây chính là, một câu nói đùa.