Chương 2: Một đêm

Trans+beta: Chanh Dây

Đồ ăn khuya khách sạn đưa tới rất đa dạng, phân lượng mỗi đĩa không nhiều lắm nhưng bày biện rất tinh xảo, nhìn vừa đẹp mắt vừa mê người.

Đáng tiếc hiện tại Mễ Mị không hề có một chút tâm trạng ăn uống nào. Không biết có phải do tác dụng phụ của việc linh hồn xuyên qua hay không, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, huyệt thái dương dường như có kim châm vào.

Trải qua một hồi lăn lộn, trong thân thể cô đã có cảm giác đói đến suy nhược. Nghĩ tới nguyên chủ đêm nay vì muốn bảo trì trạng thái dáng người tốt nhất trước mặt người trong lòng, thành công thượng vị, khẳng định là không ăn cơm tối. Rất có khả năng trước kia vì ngày này mà nhịn đói không ít.

Mễ Mị đi tới đi lui nửa ngày, cuối cùng bưng cốc trà sữa trên bàn lên. Hương vị ngọt ngào ấm áp xâm nhập khoang miệng, vị sữa lan tỏa, trên đầu lưỡi còn lưu lại vị hạnh nhân. Mễ Mị uống một ngụm, hơi thở dường như cũng có vị sữa trái cây.

Thỏa mãn.

Kim phút tích tích chuyển động, Mễ Mị cứ nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng cái màn hình kia cũng không hề xuất hiện. Nếu không phải cô còn có thể nhìn thấy trang sách thì thật sự muốn hoài nghi chính mình có phải bị rối loạn tinh thần hay không.

Sau vài lần không có thu hoạch Mễ Mị rốt cuộc bất đắc dĩ từ bỏ. Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đêm huy hoàng rực rỡ ngoài cửa sổ, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Chỉ có ba trang cốt truyện, từ đầu đến cuối đều đang nói Kinh Hoằng Hiên nhận điện thoại của Nghê Nhất Lâm như thế nào, vứt bỏ vị hôn thê lái xe mà đi ra sao, ở quán bar thành công thực hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân với Nghê Nhất Lâm như nào...

Nhưng mà mấy thứ này không hề có chút quan hệ gì với cô! Các loại lòng vòng quanh co, nai con chạy loạn giữa nam nữ chính các người có dám phân ra vài chữ để cho pháo hôi này một xíu nhắc nhở?

Cô xuyên thành Mễ Mị, nhưng lại không biết tiếp theo phải làm gì. Hệ thống đại nhân, ngài cho tôi một tờ đại cương cũng được mà?

Tích tắc, tích tắc, tích tắc...

TAT bán thảm cũng vô dụng, hệ thống dường như đã chết rồi...

Mễ Mị suy đoán, ba trang cốt truyện hiện giờ mà cô biết chắc không phải là phần mở đầu của tiểu thuyết, làm gì có tiểu thuyết nào mở đầu viết về nữ phụ. Chỉ vì cô vừa lúc xuyên qua đến thời điểm này, cốt truyện mới phát triển từ đây.

Như vậy lại càng hố cha rồi, trước không có thôn sau không có tiệm, trực tiếp tùy tiện rút ra một trang nội dung. Dù cô có nghĩ nát óc cũng không thể tự nghĩ ra một câu chuyện hoàn chỉnh! QAQ

Không biết hiện giờ mà chết thì có quay về nhà được không...

Cái ý nghĩ này lượn quanh hai vòng, chung quy Mễ Mị không dám lấy sinh mạng ra đánh cược, nhỡ đâu không thể quay về mà trực tiếp treo luôn như vậy cô không chỉ có lỗi với chính mình mà cũng có lỗi với nguyên chủ, cho nên vẫn là tiếp thu hiện thực đi TAT.

Mễ Mị bực bội mà dạo bước trong phòng, ánh mắt liếc qua túi đeo nằm một bên. Bỗng nhiên tầm mắt cô bị một đồ vật lóe sáng lên hấp dẫn.

Điện thoại!

Mễ Mị gõ nhẹ đầu, sao có thể quên đi đồ vật quan trọng như vậy! Đối với người hiện đại mà nói, thứ không thể thiếu trong sinh hoạt là gì? Là điện thoại đó! Trong điện thoại có gì? Thật xin lỗi, có thể có tất cả mọi thứ của bạn.

Bất luận là xã giao, mua sắm, sở thích, dấu vết hay là đủ các loại tin tức, trong điện thoại đều có vết tích, đây là một tòa cơ sở dữ liệu sống sờ sờ bày ở trước mắt đó, có nó rồi, căn bản có thể hiểu biết chín mười phần về nguyên chủ. Mễ Mị không nhịn được tặng một like cho sự cơ trí của mình.

Nói làm liền làm, Mễ Mị tìm điện thoại trong túi, không nói hai lời ngồi trên giường bắt đầu rà soát.

Cô vừa mới cầm điện thoại lên tay liền thuần thục mở mật khẩu sau đó xóa bỏ các nhắc nhở của ứng dụng. Thuận tay giống như đã làm rất nhiều lần. Trên mặt Mễ Mị không lộ ra cảm xúc gì nhưng trong lòng lại nhanh chóng suy tính.

Cho dù kích cỡ cùng với kiểu dáng điện thoại đều giống nhau, nhưng chỉ cần đã dùng qua sắp xếp bên trong tuyệt đối sẽ không giống. Nếu như lần đầu tiên cô sử dụng cái điện thoại này, nhất định không thể đến nhìn cũng không cần nhìn đã biết được những ứng dụng kia ở chỗ nào. Giống như trước đó lần đầu tiên cô nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên liền có thể gọi tên của anh ta, khi đó hệ thống còn chưa nói phải mở cho cô hình thức tân thủ gì đó.

Cho nên, thân thể của cô có dấu vết ký ức của nguyên chủ, có thể làm ra phản ứng máy móc đối với người quen thuộc.

Đêm nay cũng coi như có một tin tức khiến cô vui mừng.

Mễ Mị nhắm mắt hít sâu, thở dài một hơi, lại mở mắt ra lần nữa trong mắt đã tràn đầy ý chí chiến đấu. Hiện tại cô chính là không trâu bắt chó đi cày, không có biện pháp hay là nghĩ ra biện pháp cũng phải xông lên. Chỉ có nghiên cứu sinh hoạt của nguyên chủ ở mọi mặt mới có thể bảo đảm kịch bản được trôi chảy. Có lẽ đợi đến khi cô thành công rút lui cũng sẽ là lúc cô có thể rời khỏi.

Vòng bạn bè, ứng dụng mạng xã hội, ảnh chụp, bản ghi nhớ, cả các loại nick phụ của nguyên chủ đều bị Mễ Mị đào ra.

Khiến cho Mễ Mị khϊếp sợ nhất chính là trong bản ghi nhớ của nguyên chủ có tất cả ba trang nick phụ! Bao gồm đủ các loại trang web. Trong các nick phụ đều theo dõi cùng một người và các đề tài liên quan đến Kinh Hoằng Hiên.

Xem thế là đủ rồi, đấy chính là thủy quân sống sờ sờ nha. Một fan chân chính.

Vốn dĩ cô đứng trên lập trường của nguyên chủ, đã xem Kinh Hoằng Hiên thành loại ngựa giống tra nam, hiện tại phát hiện thao tác có chút nghẹt thở này của nguyên chủ, nhất thời không biết nên đau lòng cho ai.

Ai mà bị nhìn chằm chằm thành cái dạng này đều sẽ không vui đi?

Trong vài giờ, Mễ Mị vừa buồn ngủ đến không mở nổi mắt vừa kiên trì không ngừng thu thập tin tức.

3 app đọc tiểu thuyết, 2 app truyện tranh, 2 app chụp ảnh, trò chơi thời trang, đặt mua tạp chí thời báo tuần san thương vụ, ứng dụng mạng xã hội có 158 bạn tốt, chưa phát hiện bạn thân, số dư tài khoản 7 con số, 63 kiện hàng đang vận chuyển...

Đột nhiên trước mắt cô lại lần nữa hiện lên màn hình: nhắc nhở ấm áp~ sắp vượt qua thời gian giấc ngủ bình quân của ký chủ, ngủ sớm một chút bảo dưỡng làn da.

Đm! Loại chuyện này cũng cần nhắc nhở? Ngài dứt khoát gửi tư liệu cho tôi không được à! tôi cũng chẳng phải dùng đến mấy tiếng đồng hồ đi đào việc riêng tư của người ta!

Mễ Mị nhìn chăm chú thời gian hiển thị trên điện thoại - 1 giờ rưỡi, giơ ngón tay giữa lên trời, bổ nhào lên giường ngã đầu liền ngủ mất.

Nếu như ngài dám nhắc nhở ấm áp tư thế ngủ không chuẩn~ tôi liền tự sát.

Không có việc gì xảy ra, một đêm ngủ ngon.

----

Ở nơi khác.

Đèn nê ông đủ màu sắc khiến cho cảnh đêm thành phố vô cùng rực rỡ. Màn đêm buông xuống, muôn màu muôn vẻ, ồn ào nhộn nhịp. Trước mắt là quán bar nổi tiếng thành phố H.

Kinh Hoằng Hiên ăn mặc một thân tây trang sang trọng, trước mặt là cửa lớn quán bar. Kinh Hoằng Hiên trước tiên nâng tay xem thời gian, trong lòng tính toán, lấy điện thoại từ trong áo khoác ra.

“Bữa khuya của khách quý phòng 521 Mễ tiểu thư đã đưa đến chưa?”

“Được, cảm ơn.”

Kinh Hoằng Hiên thu hồi điện thoại, trong lòng yên tâm. Sau đó liền nhấc chân tiến vào cửa lớn quán bar.

Vừa tiến vào liền nhìn thấy Nghê Nhất Lâm một tay đỡ đầu, say không đứng dậy nổi nửa dựa vào quầy bar. Mặt đẹp dáng chuẩn, có ngực có eo, tóc dài theo cánh tay trượt xuống, ánh sáng ái muội của quầy bar chiếu lên người.

Là một vưu vật.

Trong sàn nhảy có không ít người đều liếc qua Nghê Nhất Lâm nhưng lại không có đến gần, để cho mỹ nhân uống say ngồi đó một mình trêu chọc người khác.

Ha.

Dưới ánh mắt thăm dò của mọi người Kinh Hoằng Hiên đi thẳng tới trước mặt Nghê Nhất Lâm.

“Nhất Lâm, tỉnh dậy.” Kinh Hoằng Hiên duỗi tay nhẹ nhàng đẩy bả vai Nghê Nhất Lâm, trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm, phải biết rằng dù đối mắt với Mễ Mị hôn mê lúc nãy, anh ta cũng không lộ ra biểu tình như vậy.

“Kinh... Kinh tổng...” Nghê Nhất Lâm nghe được âm thanh quen thuộc, đôi mắt nửa mở có chút kinh ngạc, có chút mê mang.

Kinh Hoằng Hiên không từ chối Nghê Nhất Lâm thuận thế dựa vào người anh ta: “Em uống say rồi, có muốn anh đưa em về nhà hay không?” trong giọng nói có sự ôn nhu khiến người khác an tâm.

Ánh mắt Nghê Nhất Lâm bị hơi cồn làm cho mê mang, gật gật đầu, sau đó lại nghĩ đến thứ gì đó, nhìn xung quanh: “Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ đâu?”

“Là cô ấy gọi anh đến đón em, không cần lo cho cô ấy.”

Kinh Hoằng Hiên đỡ tay trái Nghê Nhất Lâm, Nghê Nhất Lâm uống say có chút đầu nặng chân nhẹ, sau đó hai tay liền ôm chặt cánh tay đang đỡ cô ta của Kinh Hoằng Hiên hơn nửa trọng lượng thân thể đều dựa vào người anh ta.

Cô ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tới quán bar. Do bạn thân Kinh Hồng Phỉ nói muốn chúc mừng cô ta thực tập được một tháng nên mới đến. Cô ta không biết uống rượu, ly chất lỏng Kinh Hồng Phỉ gọi cho cô ta mới uống được một nửa liền thấy đầu óc phiêu phiêu từng đợt choáng váng. Kinh Hồng Phỉ đang chơi vui nhưng lại không thể bỏ mặc bạn thân uống say không quan tâm liền đơn giản gọi cho anh trai cô, cũng chính là Kinh Hoằng Hiên để anh ta đến giúp đưa Nghê Nhất Lâm về.

Kinh Hoằng Hiên đỡ Nghê Nhất Lâm lên xe.

“Tách, tách.” ánh đèn flash mỏng manh xẹt qua từ chỗ tối.

Trên xe, Kinh Hoằng Hiên mở hộp xe lấy ra một lọ thuốc giải rượu đưa cho Nghê Nhất Lâm: “Uống thuốc giải rượu đi em có thể dễ chịu một chút.”

“Cảm ơn, không ngờ rằng trên xe anh còn có thứ này.” Nghê Nhất Lâm cảm kích nhận lấy bình thuốc Kinh Hoằng Hiên đưa.

“Mua lúc đi qua của hàng tiện lợi, anh đoán em có thể dùng tới.” Kinh Hoằng Hiên thắt chặt đai an toàn, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn nhu hòa rất có tính xâm lược. Thái độ anh ta đối xử với Nghê Nhất Lâm cùng với ánh mắt nhìn về phía cô ta khác biệt một trời một vực so với thời điểm đối mặt với Mễ Mị.

“Cảm... cảm ơn.” vốn dĩ Nghê Nhất Lâm đã có chút choáng váng lại bị hoảng hốt, chỉ cảm thấy đến nói cũng không rõ ràng.

Ánh đèn đường hắt lên đầu xe, bản thân không gian của xe thể thao không lớn, Nghê Nhất Lâm có thể có chút khó chịu, Kinh Hoằng Hiên kéo cửa sổ ra một chút, gió lạnh thổi vào nháy mắt Nghê Nhất Lâm cảm thấy thoải mái không ít. Gió đêm thổi bay mái tóc của Nghê Nhất Lâm, mang theo hương vị hỗn hợp của mùi thuốc lá cùng nước hoa.

Kinh Hoằng Hiên yên lặng mở cửa sổ phía bên mình ra một chút.

“Kinh tổng, thật là làm phiền ngài rồi.”

“Ở bên ngoài có thể không cần gọi anh là Kinh tổng.”

“Vậy, tôi phải gọi anh là gì.”

“Tùy em.”

“Tôi, tôi vẫn nên gọi ngài là Kinh tổng đi.”

Kinh Hoằng Hiên cười cười không nói. Nghê Nhất Lâm có chút ngại ngùng. Bỗng nhiên điện thoại cô ta vang lên.

“Alo, Phỉ Phỉ.”

“Nhất Lâm, anh tớ đón cậu chưa?” đầu bên kia điện thoại là tiếng nhậc ồn ào, Kinh Hồng Phỉ gào to để áp tiếng bên ngoài đi hỏi cô ta khiến cho Kinh Hoằng Hiên nghe thấy rất rõ ràng.

“Kinh tổng đón tớ rồi, hiện tại đang đưa tớ về trường.”

“Còn gọi Kinh tổng cái gì chứ, cậu là bạn thân tớ, anh tớ không phải cũng là anh cậu sao.”

“Cậu đừng nói linh tinh! Được rồi, tớ muốn về sớm một chút, sắp đến rồi, về rồi gọi lại.” lời nói đùa của Kinh Hồng Phỉ khiến cho Nghê Nhất Lâm cảm thấy cực kỳ ngại ngùng. Kinh Hoằng Hiên ở ngay bên cạnh, nghe được lời này thì xấu hổ biết bao.

Cô ta thấp thỏm nhìn Kinh Hoằng Hiên đang lái xe bên cạnh, chỉ thấy khóe miệng anh ta nhếch lên, đôi mắt cũng rực rỡ lấp lánh. Trong lúc nhất thời có chút vi diệu lại có chút quẫn bách.

Kinh Hoằng Hiên đưa Nghê Nhất Lâm vòng một vòng ở bờ sông chờ lúc xe chạy tới trường học, Nghê Nhất Lâm đã tỉnh rượu không sai biệt lắm.

Anh ta dừng xe ven đường, giúp Nghê Nhất Lâm mở cửa xe như cũ, hai người sóng vai đi đến ký túc xá của cô ta.

“Đã muộn như vậy rồi còn có thể vào trong không?”

“Có thể, tôi có thẻ thực tập của năm tư, quản lý ký túc sẽ cho tôi vào.”

“Vậy thì tốt, mau vào đi.”

“Ừm!”

Nghê Nhất Lâm chạy chậm vào, tới cửa còn quay người vẫy tay với Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên gật đầu, ý cười vẫn luôn treo trên khóe mắt đuôi mày, nhìn thấy Nghê Nhất Lâm an toàn đi vào ký túc xá mới xoay người rời đi.

Trong góc tối, trên một chiếc xe hơi nhỏ lại lần nữa lóe lên ánh sáng trắng.

Đáy mắt Kinh Hoằng Hiên lóe lên ý lạnh, làm bộ không phát hiện ra cái gì, không chút chần chờ đi tới chỗ dừng xe.

Lên xe, khởi động rời đi. Khi ra khỏi đường nhỏ trong khuôn viên trường, đi vào đường lớn, ngón tay anh ta bấm một dãy số.

“Kinh tổng.”

“Sửa sang lại một phần tư liệu của Ôn Nhiễm gửi cho bên tiêu đề giải trí, ngày mai tôi muốn nhìn thấy tin tức.

“Vâng.” phía bên kia dường như muốn nói gì đó rồi lại chần chờ.

“Làm sao vậy.” giọng nói của Kinh Hoằng Hiên hiện ra sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

“Như vậy có thể sẽ... dù sao thì thân thể chủ tịch Kinh gần đây không được tốt lắm.”

“Dám tính kế lên đầu tôi thì phải trả giá...” huống hồ chỉ là một kỹ nữ.

Kinh Hoằng Hiên ngắt máy. Biểu tình lạnh như băng. Thời khắc này, cái gì mà sáng như sao, như trăng, hết thảy đều biến mất không thấy, chỉ lưu lại một mảnh âm u, xa cách vạn dặm. Ánh sáng của xe thể thao trong đêm tối giống như mũi tên rời khỏi dây cung, cuốn lên từng mảng bụi bặm.

----

Thế giới nguyên tác (Mở đầu sơ ngộ):

“Trời ơi sắp trễ rồi!” Nghê Nhất Lâm trên xe buýt nôn nóng nhìn con đường tắc nghẽn phía trước. Bây giờ là giờ cao điểm đi làm, xung quanh toàn là xe, mấy phút mới nhích được một đoạn, chỉ một đường vòng xuyến ngắn ngủi mà nửa giờ rồi vẫn không qua được!

Nghê Nhất Lâm giơ tay xem thời gian lần thứ N, cách thời gian phỏng vấn còn 15 phút. Không chờ nổi nữa!

“Bác tài, phiền chú có thể mở cửa cho cháu xuống không? Sắp không kịp giờ làm rồi!” Nghê Nhất Lâm đi đến chỗ tài xế, giọng nói vì vội vàng mà run rẩy.

Tài xế cũng hiểu sự khó khăn của người phải đi làm, nhìn nhìn phía sau qua kính chiếu hậu, xe đúng lúc đi gần với đường dành cho người đi bộ, có thể thả người xuống.

Két---! cửa xe mở ra. “Cảm ơn chú tài xế!” Nghê Nhất Lâm cảm kích rồi nhảy xuống xe, thuận theo dòng xe đang đình trệ mà băng qua đường, chạy như điên về phía tập đoàn Tung Thế. Phía sau lưng cô, còn có không ít người đi làm có cùng bộ dạng. Mái tóc thiếu nữ bay theo gió, nửa khuôn mặt thanh tú sáng lạn bắt mắt dưới ánh mặt trời.

“Chờ... chờ chút!”

Vào thời khắc cửa thang máy sắp đóng lại Nghê Nhất Lâm liền vọt vào. Ấn vào tầng lầu muốn tới, còn kém năm phút nữa!

Phù--- may quá còn kịp.

Chuyến thang máy này không nhiều người lắm, toàn bộ đều mặc tây trang giày da, tay cầm túi văn kiện. Nghê Nhất Lâm đứng sát vào vách thang máy, tận lực kìm nén hơi thở dồn dập, không muốn quấy rầy đến mọi người.

Khóe mắt Nghê Nhất Lâm nhìn thấy hình như phía bên trái cô, cũng chính là phía sau thang máy có một người đang nhìn cô. Cô quay đầu liền đối diện với một đôi mắt đào hoa liễm diễm.

Nghê Nhất Lâm ngẩn người, bởi vì chủ nhân đôi mắt đào hoa này quả thực quá... quá đẹp.

Cặp mắt kia sau khi bị cô phát hiện vẫn như cũ không hề tránh né, con ngươi đen nhánh nhìn không thấy đáy.

Nghê Nhất Lâm không tự giác lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào với chủ nhân đôi mắt xinh đẹp kia.

“Kinh tổng.” người bên cạnh dựa sát vào người anh nói gì đó, người kia thu hồi tầm mắt, cúi đầu nghiêm túc nghe.

Trong lòng Nghê Nhất Lâm lặng lẽ nhớ kỹ xưng hô của người kia, Kinh tổng...

...

Phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên, thư ký Lưu đặt xuống trước mặt Kinh Hoằng Hiên một chồng tư liệu phỏng vấn.

“Kinh tổng, đây là sinh viên ưu tú mà mấy trường đại học trong thành phố đề cử, mời ngài xem qua.” tập đoàn Tung Thế có danh sách tuyển dụng đối với các trường đại học, kỳ này thư ký Lưu cần hai trợ thủ, tuy rằng chỉ nghe theo phân phó của anh ta làm mấy việc lặt vặt ở tầng khác, nhưng chỉ cần liên quan đến tầng lầu của thành viên ban giám đốc, sơ yếu lý lịch đều cần tổng tài tự mình xem qua mới được.

Kinh Hoằng Hiên lật xem mấy phần sơ yếu lý lịch thư ký đưa, đột nhiên, tầm mắt anh dừng lại trên tấm ảnh chụp của một phần sơ yếu lý lịch.

Là cô gái trong thang máy kia.

Anh đem tầm mắt chuyển qua phần tin tức trên sơ yếu lý lịch, lộ ra biểu tình có chút vi diệu. Thư ký Lưu yên tĩnh đứng ở một bên.

“Người này, lấy.”