Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không ghét có nghĩa là có cảm tình, có thể chấp nhận là thích," Nguyên Ngọc nói với vẻ nghiêm túc như một người lớn.

Yến Duệ lập tức như một quả bóng bị xì hơi, ủ rũ hẳn xuống.

Cậu cúi đầu, không biết phải làm sao.

Nguyên Ngọc nhíu mày, ngồi phịch xuống một tảng đá nhô lên phía sau. Cô nghĩ, rõ ràng người trong cuộc không tự biết, còn người ngoài nhìn vào thì hiểu rõ hết. Chỉ thiếu một cú đẩy cuối cùng là họ sẽ nhận ra thôi.

Câu "Người trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo" quả thật không sai chút nào.

Nguyên Ngọc cảm thấy hứng thú với vai trò mai mối này. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hạo, cô thật sự bị hắn làm choáng ngợp. Lăng Hạo tài giỏi, mạnh mẽ, và vô cùng cuốn hút, ai cũng khó mà không rung động. Nhưng điều hấp dẫn cô nhất lại là sự dịu dàng tự nhiên của hắn khi đối diện với Yến Duệ.

Từ cử chỉ nhỏ nhặt đến biểu cảm thay đổi, tất cả đều khác biệt hoàn toàn so với cách hắn đối xử với người khác. Sự dịu dàng đột ngột xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng dường như lại vừa đủ, không thừa cũng không thiếu.

Đó cũng là lý do cô muốn giúp họ đến với nhau.

"Cậu đến thôn Tam Tinh này là vì anh ta phải không?" Nguyên Ngọc đung đưa đôi chân nhỏ.

Yến Duệ gật đầu, mặc dù nói là đến để tránh Lăng Hạo, nhưng thực chất nguyên nhân vẫn là vì hắn.

"Vậy khi cậu nhìn thấy anh ta, cậu có vui không?" Cô bé hỏi tiếp.

Yến Duệ nhớ lại cảm xúc khi gặp Lăng Hạo sáng nay, im lặng một lúc rồi gật đầu.

Nguyên Ngọc tiếp tục hỏi: "Nếu cậu chết, cậu nghĩ anh ta có khóc không?"

Liệu hắn có khóc không? Yến Duệ nghĩ có lẽ sẽ khóc. Khi Lăng Hạo ôm cậu và nói câu đầu tiên, Yến Duệ đã cảm nhận được sự sợ hãi, không thể diễn tả hết qua lời nói và hành động của hắn

"Vậy còn gì để nói nữa," Nguyên Ngọc nhảy xuống khỏi tảng đá, đứng trước mặt Yến Duệ, cố gắng đối diện ngang tầm mắt, nhưng không thành công.

Cô bé tỏ ra mạnh mẽ và nghiêm túc: "Cậu thật sự không hiểu sao?"

Yến Duệ bị câu nói ấy làm cho lùi lại một bước, môi cậu khẽ run rẩy.

Cậu... thật sự không hiểu sao?

Yến Duệ cúi đầu, để bóng đêm từ từ nuốt chửng cậu.

Lúc đó, Lăng Hạo vừa gọi điện xong, đang định đi tìm Yến Duệ thì thấy hai người họ đang nói chuyện. Hắn định chào hỏi nhưng bất ngờ nghe thấy Yến Duệ mở lời, liền khựng lại.

"Giữa tôi và anh ấy sẽ không có kết cục. Giữa chúng tôi có một khoảng cách không thể vượt qua, tôi hiểu điều đó rất rõ..." Yến Duệ ngẩng đầu lên, một cảm giác cô đơn và buồn bã toát ra từ cậu.

"Tôi thừa nhận mình đã rung động trước anh ấy, nhưng có ích gì chứ? Tôi sẽ rời đi, và không ai có thể ngăn cản được."
« Chương TrướcChương Tiếp »