- 🏠 Home
- Hài Hước
- Xuyên Sách
- COSER Bị Cặp Mạnh Nhất Triệu Hồi
- Chương 14
COSER Bị Cặp Mạnh Nhất Triệu Hồi
Chương 14
“ Bà ấy” sắp tới.
“ Bà ấy” là ai?
Aru buông cà phê, trầm mặc vài giây, vẫn là đi vài bước về phía cậu bé, cậu bé súc ở góc tường hơi co rúm vào một chút, cảnh giác nhìn về phía Aru, lại không lập tức trốn chạy.
Thiếu niên tóc vàng mắt xanh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, vươn tay, trước ánh mắt nhìn chăm chú của cậu bé sờ lên vầng trán lạnh băng của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Thật lạnh, nhiệt độ cơ thể của cậu bé thấp đến mức như mới từ tủ đông vớt ra.
Aru nói: “Đừng sợ.”
Ký ức lúc sinh thời của cậu bé như thủy triều truyền lại.
Đó là một người mẹ quá mức trầm mặc, đôi khi còn hơi thần kinh.
Trong trí nhớ của Saeki Toshio, phần lớn thời gian chỉ xuất hiện bóng dáng của mẹ. Bóng dáng khi làm việc nhà, bóng dáng viết nhật ký, bóng dáng một mình ngồi trầm mặc.....
Sau khi cha ra ngoài làm việc, Saeki Toshio sẽ cùng người bạn thân thiết nhất của mình —— mèo con màu đen chơi đùa.
Ngày đó, Saeki Toshio ôm mèo đen chạy lên lầu hai tìm mẹ, thấy mẹ đang ngồi quay lưng về phía cậu, cắm cúi viết nhật ký.
Bé trai hiểu chuyện nhìn mẹ trong chốc lát, không tùy tiện quấy rầy bà.
Mẹ rất thích viết nhật ký, luôn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, không quan tâm nhiều tới những việc diễn ra xung quanh.
Cậu nghe ba nói ba tổ chức cho công nhân trong công ty một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện, sau khi ba kiểm tra sức khỏe trở về thì luôn thất thần, Toshio cảm thấy nhất định là do ba mắc bệnh, nhưng mẹ lại không chú ý tới chuyện này.
......Cậu có phải nên nhắc nhở mẹ chuyện này hay không?
Saeki Toshio dùng đôi tay chống đầu, vô cùng nghiêm túc suy xét chuyện này.
Đại khái sau nửa giờ, cha đi ra ngoài làm việc bỗng nhiên trở về.
“Ba ba!”
Saeki Toshio chạy xuống lầu, chào ba ba một cái, nhưng ba lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cậu, lập tức đi vào trong nhà
Cái nhìn này khiến cậu bé cảm thấy sợ hãi trong tiềm thức, cậu không khỏi đứng im tại chỗ, sau đó không lâu, cậu nghe thấy tiếng khắc khẩu kịch liệt của cha mẹ từ trong nhà truyền ra.
Bọn họ càng cãi càng hung, cho tới khi một tiếng thét thảm thiết chói tai truyền tới, tất cả âm thanh khắc khẩu đều ngừng lại.
“A ——!”
“……”
Cậu bé đứng một mình trong sân một lúc lâu, một nỗi sợ hãi không tên tràn ra trong lòng, cậu sợ hãi muốn bỏ chạy, lại lo lắng cho cha mẹ, cuối cùng, Toshio vẫn nhịn không được chạy vào nhà, mèo đen meo một tiếng, sau đó theo sát chạy theo.
Vị trí nơi mẹ thường viết nhật ký là một mảng hỗn độn, cuốn nhật ký rơi trên mặt đất, đèn bàn dính chất lỏng màu đỏ kỳ quái rơi bên cạnh, Saeki Toshio ngẩng đầu, thấy cha đang ôm lấy mẹ, mắt nhìn thẳng về phía cầu thang biến mất ở chỗ ngoặt.
Cậu lặng lẽ theo đi lên.
……
“Aru, a —— cậu ——!”
Thiếu niên bỗng mở to đôi mắt màu ngọc bích.
Ánh vào mắt là gương mặt phóng đại của Gojo Satoru.
Gojo Satoru tùy tiện mà vỗ vỗ mặt Aru, không có chút khẩn trương nào gào lớn: “ Hoàn hồn hoàn hồn, cậu đây là bị hồ ly tinh mê hoặc thần trí sao?”
Aru chớp chớp mắt, ngoài ý muốn nói: “……Sao cậu lại ở chỗ này?”
“ Shouko bảo tớ đi lấy nước, tớ chơi kéo búa bao thua.” Gojo Satoru chỉ chỉ mấy ly cà phê Aru nguyên bản chuẩn bị: “Đều lạnh nga.”
Đã lạnh?
Xem ra cậu bị ký ức của Saeki Toshio thu hút, vừa lơ đãng đã thất thần thật lâu, đến cà phê lạnh cũng không biết.
Gojo Satoru thấy cậu không có việc gì, cũng không để ý tới cậu nữa mà quay sang lấy nước —— là dùng bình giữ ấm, tinh tế như vậy, vừa thấy liền biết không phải ly của Gojo Satoru.
Aru còn đắm chìm trong cảm xúc của Saeki Toshio, chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cậu nghe thấy Gojo Satoru một bên lấy nước một bên không chút để ý hỏi: " Cho nên, cậu thuận lợi bị chú oán nguyền rủa? Vừa rồi nó tự mình tới tìm cậu?"
“……”
Aru lắc đầu, “Không phải tự mình, tới là người khác, tớ thấy Saeki Toshio .”
“ Ai?”
“Toshio, chính là con trai của Kayako.”
" À, chính là đứa bé bị nghi ngờ không phải con ruột nên bị ba mình ngược đãi?"
“ Ừ.”
Ngữ khí của thiếu niên tóc vàng trước sau như một vững vàng không chút gợn sóng, nhưng cậu lại thái độ khác thường mà nói đến sự việc không chút liên quan với mình:
" Toshio sinh thời tận mắt chứng kiến cảnh cha hại chết mẹ, ngay trên gác mái, sau khi cha phát hiện cậu nhìn trộm, tên đó ném chết mèo của cậu bé, còn nhốt cậu vào tủ âm tường. Cậu bé ấy.... Hẳn là bị chết đói."
Saeki Toshio bị nhốt trong tủ quần áo đen nhánh, chết trong sự sợ hãi và đói khát tột độ, trước khi tắt thở, cậu dường như còn nhìn thấy người mẹ "chết mà sống lại" ló đầu ra từ gác mái nhìn mình chằm chằm.
...... Người mẹ để mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng bệch, ánh mắt oán độc, so với bóng tối trong tủ quần áo càng làm cậu sợ hãi.
Đây là ký ức cuối cùng của Toshio.
Gojo Satoru hiểu rõ nói:
" Ra vậy. Đứa bé kia chết trong sợ hãi cùng tuyệt vọng, mẹ cậu ta biến thành chú linh, lợi dụng đặc tính của chú oán hấp thu chính con trai mình, cho nên đứa bé kia cũng trở thành một phần của chú oán. Nha, chẳng lẽ lần này mẹ cậu ta phái cậu ta tới gϊếŧ cậu?"
Aru ăn ngay nói thật: “Không, cậu ấy rất yếu.”
Ừ thì, tuy nói như vậy thật có lỗi với Toshio, nhưng đứa nhỏ kia cũng chỉ mạnh hơn Youto* một chút.
* Nguyên văn là 蝇头, chắc là cái con Yuuji xách đi để thử Junpei trong anime ấy, tui không nhớ tên nên chuyển đại, bạn nào biết cmt để tui sửa nha.
Youto là cái cường độ gì hả trời?
Chú linh từ yếu đến mạnh, theo thứ tự là bậc bốn, bậc ba, bậc hai, bậc một, đặc cấp.
Youto là bậc bốn yếu nhất, không có năng lực gϊếŧ người, nhiều lắm chỉ là làm người ta eo đau chân đau thuận tiện mơ mấy cái ác mộng mà thôi, là đám kiến hôi mà Chú Thuật Sư tùy tiện phất tay cũng có thể gϊếŧ chết.
" Phì. Như vậy a, vậy ông đây một chút cũng không tiếc vì không kịp thời chạy tới. Sao, chờ Suguru trở lại, chúng ta lại lần nữa triển khai kế hoạch tác chiến."
Lúc sau, trong phòng trà nước chỉ còn thanh âm nước ấm rót vào ly, Aru cũng đi lên, đổ cà phê đã lạnh đi, đang muốn hỏi Gojo Satoru có muốn lấy một ly không, Gojo Satoru lại lần lên tiếng: " Nè, Aru, cậu không sao chứ?"
Aru động tác hơi ngừng, “ Hả?”
Gojo Satoru nói: " Biểu tình hiện giờ của cậu một chút cũng không giống đại kiếm sĩ tới từ vũ trụ nha. Sao đấy, tiểu quỷ tên Saeki Toshio kia gợi cho cậu nhớ tới chuyện cũ thương tâm gì sao?"
“……”
Tên nhóc này, không khỏi quá mức nhạy bén đi, quả thực thông minh như quỷ.
" Thì ra đôi mắt của cậu mọc ở sau đầu?"
" Ha, nói thế cũng không sai. Dù sao, ông đây là mạnh nhất."
Cậu hơi hơi cúi người xuống, dùng ngữ khí không chút để ý nói.
“ Nè, Aru. Nếu là nhân cách phân liệt, những nhân cách khác ra đời là vì bảo hộ chủ nhân phải không? Biểu hiện hiện tại của cậu, ông đây có thể hay không cho rằng —— hoàn cảnh của tiểu quỷ tên Toshio kia, cùng nhân cách chủ của cậu có chỗ tương tự? Cho nên mới khiến cậu trở nên khác thường như vậy?”
“……”
" Hay là nói —— kỳ thật cậu mới là nhân cách chủ?"
Getou Suguru cùng Phụ trợ giám sát trở về rất nhanh, bọn họ vừa ra khỏi thang máy, phòng trà nước liền nổ.
“ !!!”
Giao động chú lực quen thuộc làm cậu theo bản năng làm ra tư thế công kích, kết quả giây tiếp theo, bạn thân của cậu cùng anh linh từ trong bụi mù trước sau chạy ra, hoàn toàn đem hành lang bệnh viện coi như sân huấn luyện cao chuyên tới dùng.
Getou Suguru vội vàng xông lên, mỗi tay cái đè lại một cái đồng đội hằng ngày nổi điên.
" Các cậu đang làm cái gì? Đây là bệnh viện, không phải trường học, bệnh viện cấm ồn ào!"
Aru đúng lý hợp tình nói: “ Cậu ta mắng tớ.”
Getou Suguru nhíu mày: “ Mắng cậu cái gì?”
Aru nói: “ Mắng tớ bị nhân cách phân liệt.”
Getou Suguru: “……”
Cậu trầm mặc một lúc, biểu tình đau kịch liệt mà vỗ vỗ đỉnh đầu Aru.
Aru: “……”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Aru: Cậu ta nói tớ có bệnh.
Getou Suguru: Đúng thế thật.
- 🏠 Home
- Hài Hước
- Xuyên Sách
- COSER Bị Cặp Mạnh Nhất Triệu Hồi
- Chương 14