Chương 13

Nửa giờ sau.

Bệnh viện.

Ba người Aru đứng thành hàng bên ngoài phòng bệnh, Yaga Masamichi từ cuối hành lang đi ra, cuốn chồng tư liệu trong tay thành ống tròn, không chút khách khí nện cho ba người họ mỗi đứa một phát.

Bốp! Bốp! Bốp!

Gojo Satoru ôm đầu kêu oan, “Làm gì vậy Yaga!”

Bốp!

“ Này thì hô to gọi nhỏ!”

Nơi này là bệnh viện tràn ngập hương vị nước sát trùng, Phụ trợ giám sát đầu bị thương đang ở bên trong tiếp nhận trị liệu của Ieiri Shouko, khi bọn họ xách theo Phụ trợ giám sát cùng bốn đứa học sinh mở cửa sổ bay vào phòng bệnh, trời biết lúc đó Yaga Masamichi có tâm tình gì, dù sao từ khi trở thành chủ nhiệm lớp năm nhất của đám này, huyết áp của Yaga Masamichi liền chưa bao giờ hạ xuống.

Thầy cho rằng học kỳ trước Gojo Satoru đã đủ phiền, học kỳ này vất vả cải tạo mà làm người, kết quả lại lòi ra một đứa càng gấu hơn.

“ Lại không phải em đánh!”

“ Là đồng phạm phải cùng nhau bị đánh!”

“……”

Aru gục đầu xuống: “ Thật xin lỗi, các Master, trừ đồ ăn vặt của tớ đi.”

Gojo Satoru căm giận dùng cánh tay trụ Aru cổ, tặng cho cậu một cái khóa hầu thân thiện.

Getou Suguru vội vàng nói sang chuyện khác: “ Sensei, bốn đứa học sinh kia đâu?”

" Sắp xếp ở phòng bên kia, đã liên lạc với nhân viên liên quan, bọn họ sẽ phụ trách liên lạc với phụ huynh và trường học của các cô ấy."

“Vậy là tốt rồi……”

Yaga Masamichi mày nhăn lại, “ Bốn đứa nhỏ kia có phải đã nhìn thấy chú linh của em không?”

Getou Suguru ánh mắt trốn tránh, “ À, chuyện này, chúng em cũng không thể xách theo cả cái ô tô bị hỏng bay trở về được……”

Cậu một lời còn chưa nói xong, một bên Gojo Satoru liền quyết đoán lớn tiếng gây sự: “Sao lại thế này hả Yaga, ‘ cửa sổ " làm ăn kiểu gì thế? Vậy mà để bốn đứa học sinh lẻn vào địa điểm nhiệm vụ, bọn họ có biết chuyện này mang cho chúng em thêm bao nhiêu phiền toái không?”

Aru vội vàng gật đầu phụ họa: “ Đúng đúng đúng!”

Yaga Masamichi đang định răn dạy học trò: “……”

Thầy tức giận nói: “Nghe kỹ, mấy đứa học sinh kia phải tạm thời ở lại bệnh viện, cho đến khi hoàn toàn giải quyết vấn đề nguyền rủa. Cho nên đêm nay mấy đứa phải toàn bộ ở tại bệnh viện bảo vệ! Còn sơ xuất của bên ‘ cửa sổ ’, chúng ta đã liên hệ bên kia, là khi cùng bên phía cảnh sát giao tiếp xảy ra một chút chuyện, dẫn tới nơi đó không có người trông coi, lúc này mới khiến bọn họ lén chuồn vào. Để bồi thường, thù lao vụ này của các em sẽ cao hơn định mức.”

Há, vậy mà còn có bồi thường.

Gojo Satoru nâng nâng cằm, làm mặt quỷ nói: “ Phát biểu ý kiến đi các cậu. Suguru? Aru?”

Aru lẩm bẩm nói: “ Em lại không lãnh tiền lương……”

Getou Suguru hỏi: “ Thêm bao nhiêu?”

“ 30%.”

30% à……

Getou Suguru nheo nheo mắt: “ Nhưng mà thầy, bọn họ sơ sẩy không chỉ có điểm này, thầy xem.”

Cậu đưa cuốn nhật ký Aru tìm cho Yaga Masamichi.

Yaga Masamichi nhận lấy cuốn nhật ký, sau khi lật hai trang liền không tự chủ được nhăn mày.

“Đây là ——”

Getou Suguru trả lời: “Là nhật ký của Kayako.”

Nhật ký của Kayako ghi chép lại cuộc đời của cô, bao gồm sự bất hạnh khi sống cùng gia đình lúc nhỏ, tới tình yêu say đắm cố chấp với đàn anh cùng trường đại học, dù sao sau khi đọc nhật ký của Kayako, bọn họ đã hiểu ra không ít chuyện.

Ví dụ như, vì sao sau khi chết Kayako lại trở thành một chú oán cường đại?

Bởi vì mẹ của Kayako nguyên bản là một vu nữ mạnh mẽ ở một vùng nông thôn hoang vu, khi Kayako còn rất nhỏ, sau khi "trị liệu" cho "người bệnh" trong thôn, mẹ sẽ lấy chú linh bắt được trên người "người bệnh" ép Kayako ăn.

Khác với thể chất Chú linh thao thuật của Getou Suguru, Kayako chỉ đơn thuần là vật chứa của chú linh, trong tra tấn ngày qua ngày, cô đau đớn muốn chết, chỉ có thể đem tất cả oán hận phát tiết trong nhật ký.

Sau khi lớn lên, cô gả cho Saeki Takeo, thành công rời khỏi ra đình mà mình sinh ra, đáng tiếc là, cô cuối cùng vẫn phải chết.

Bởi vậy nhóm cao trung sinh suy đoán, Kayako thật ra là một Chú Thuật Sư có thuật thức có thiên phú, sau khi chết biến thành chú oán cường đại cũng là điều hợp tình hợp lý.

Gojo Satoru nói: " Khi cảnh sát điều tra còn để vật chứng quan trọng như vậy rơi ở hiện trường vụ án, Yaga, bọn họ làm ăn kiểu gì vậy?"

“Không, không phải như vậy.”

Yaga Masamichi biểu tình nghiêm túc, “Cảnh sát đúng là có tìm được nhật ký của Saeki Kayako vào 5 năm trước. Nhưng không lâu sau, quyển nhật ký kia bị mất một cách khó hiểu, nhân viên tham dự vụ án cũng tử vong sau đó không lâu, sự việc này liền bị bỏ đó không tiếp tục điều tra nữa. Cái này —— các em nhặt được ở hiện trường vụ án?”

“……”

Ba người Aru liếc mắt nhìn nhau.

Sự việc ngày càng trở nên thú vị.

Quyển nhật ký này, sau khi bị người khác mang đi vẫn biết đường tự mình trở lại, hiển nhiên là một đạo cụ mấu chốt!

Getou Suguru nhún vai.

" Cũng được, 30% thì 30% vậy, chúng em nhận. Nishina Rika đâu? Chúng em muốn gặp cô ấy để xác nhận một ít việc."

Ieiri Shouko đột nhiên mở cửa phòng bệnh ra, cùng Phụ trợ giám sát đi ra ngoài.

Cô tức giận trừng mắt nhìn ba tên thiếu niên một cái.

Aru nhìn về phía Phụ trợ giám sát, Getou Suguru vội vàng hỏi: “Oota - san ——”

“Không có việc gì không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.” Phụ trợ giám sát xoa xoa đầu, tươi cười vô hại: “ Tiểu thư Ieiri đã trị khỏi cho anh rồi. Không sao đâu, dù sao anh cũng là Phụ trợ giám sát, thời điểm Chú Thuật Sư cùng chú linh chiến đấu ngộ thương tới Phụ trợ giám sát là chuyện bình thường.”

Aru: “……”

Càng áy náy!!!

Getou Suguru ấn đầu cậu, cùng nhau cúi đầu xin lỗi Phụ trợ giám sát, Phụ trợ giám sát vội vàng xua tay nói không sao, lát sau, Ieiri Shouko mang theo ba đứa bạn mình đi gặp Nishina Rika.

—— Người duy nhất sống sót từ trong tay Kayako.

Nishina Rika là một nữ sinh viên để kiểu tóc ngắn, vốn người phải đi tình nguyện ở Nerima-ku không phải cô, nhưng vì các tiền bối trốn tránh không chịu tới Nerima-ku làʍ t̠ìиɦ nguyện, nên cô không thể không một thân một mình tới tòa "nhà ma" kia.

" Lúc tôi tới đó, trong nhà chỉ có một mình bà lão. Bà ấy mắc chứng mất trí nhớ tuổi già, hỏi cái gì cùng không có phản ứng, trong nhà cũng lộn xộn, giống như rất lâu rồi không có ai dọn dẹp, tôi không thể mặc kệ, nên quyết định hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa......"

Nishina Rika cúi đầu, gian nan nhớ lại tình hình lúc đó.

" Khi quét dọn lầu 2, tôi phát hiện trong nhà còn có một bé trai, lặng lẽ trốn sau tủ âm tường, tôi nghĩ thằng bé là con trai của nhà này, muốn gọi bé ra ngoài, kết quả......"

Nói tới đây, cô đã có điểm nói không ra lời.

Nữ sinh tóc ngắn ôm chặt cánh tay mình, không tự chủ được run rẩy.

Getou Suguru săn sóc mà nói tiếp: “ Kết quả liền phát hiện thông đạo trong tủ âm tường cùng thi thể, phải không?”

Nishina Rika gật gật đầu.

" Tôi bị dọa sợ, chỉ kịp gọi cho tiền bối báo tin. Chờ tôi khôi phục tinh thần, tiền bối đã giúp tôi gọi cảnh sát và bác sĩ, mà bà lão đã...... Qua đời. Tôi không biết bà ấy chết như thế nào, nhưng tiên bối trộm nói cho tôi, biểu tình bà ấy sau khi chết vô cùng thống khổ."

Aru yên lặng kéo ghế ngồi xuống, căn cứ vào nguyên tắc không thể nói chuyện trước mặt người ngoài, cậu nỗ lực đóng vai một thiếu niên câm, nhưng khi cậu vừa mới ngồi xuống, Ieiri Shouko liền đưa cho cậu một nửa quả táo đã gọt vỏ.

Thiếu niên dừng một chút, nhìn về phía Ieiri Shouko.

Ieiri Shouko bình tĩnh nghiêng đầu, gợi khóe miệng cười với cậu một cái, “Bị Yaga mắng?”

Thiếu nữ lười biếng tươi cười, dấu lệ chí điểm xuyến ở khóe mắt tựa như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

“…… Do tớ sai.”

“ Phì, cậu biết là tốt. Về sau bớt chọc phiền toái cho Oota - san, anh ấy sẽ tha thứ cho cậu.”

Aru nhận quả táo, a ô một ngụm cắn xuống.

Nói cũng quái, ba tiểu quỷ cao trung sinh tuổi tác bình quân không quá mười sáu đã dần bắt đầu coi cậu là con trai mà nuôi, quả nhiên là do clone gương mặt của "Mysterious Hero X.Alter" quá mức shota sao?

Lần sau cậu phải đổi một cái clone là đàn ông trưởng thành —— "Lancelot" chức giai Berserker có vẻ được đấy!

Đút đồ ăn thành công, Ieiri Shouko vừa lòng thu tay.

Nuôi anh linh, so với nuôi chú linh vui sướиɠ hơn nhiều.

Ít nhất anh linh đẹp!

Gojo Satoru hiếu kỳ hỏi: “ Trước khi tới thăm nom nhà người ta cô hẳn là có xem qua tư liệu đi? Nhà bọn họ không có trẻ con, cô dựa vào cái gì cho rằng đứa bé cô nhìn thấy là con nhà họ?”

Nishina Rika sửng sốt, “Bởi vì…… Bởi vì tôi nhìn thấy một tấm ảnh trên bàn trà ở lầu một.”

“Ảnh chụp?”

“ Đúng vậy, là ảnh chụp một nhà ba người. Tôi xác định đứa bé mà tôi nhìn thấy kia là đứa bé trong ảnh chụp, cho nên……”

Getou Suguru trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Theo tôi được biết, gia đình kia không có con, đứa bé mà cô nhìn thấy thật ra cũng không tồn tại, bức ảnh kia cũng rất khả nghi…… Điểm này, cô cũng phát hiện rồi phải không?”

“……”

Nishina Rika nắm chặt vạt áo của mình.

Getou Suguru ôn thanh an ủi: “Đừng sợ, cô sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng mà trong khoảng thời gian kế tiếp cô phải sinh hoạt trong phòng bệnh này.”

“…… Vì sao?”

Nam sinh bị hỏi có chút rối rắm, không biết có nên nói chân tướng ra hay không, một bên Gojo Satoru lên tiếng: " Nói thẳng đi, Suguru."

“ Satoru?”

" Cậu chừng nào mới sửa được tật xấu nhọc lòng thay người khác? Cô ta là người trưởng thành, không đến nỗi chút chuyện thế này cũng không thừa nhận được."

“……” Getou Suguru thở dài: “ Tớ đã biết. Tiểu thư Nishina, cô bình tĩnh nghe tôi một chút. Tất cả những người tiến vào căn nhà kia —— bao gồm tiền bối của cô, cảnh sát, nhân viên y tế, cùng với phóng viên đưa tin, toàn bộ đều đã chết, tại mấy ngày trước. Tử trạng của họ hoặc là thê thảm, hoặc là trực tiếp mất tích, cô là người sống sót duy nhất trong số những người đi vào khi đó.”

Mặt Nishina Rika tức khắc trở nên trắng bệch.

Thật lâu sau ——

“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn mọi người, tôi sẽ tận lực phối hợp. Đúng rồi, tôi…… Bức ảnh một nhà ba người kia còn ở nhà tôi, tôi cũng không biết vì sao tôi lại mang nó về, sau khi lấy lại tinh thần nó liền rơi ra từ trong túi tôi, nếu các cậu cần……”

Getou Suguru ôn thanh nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn, chúng tôi rất cần.”

Mười phút sau, Getou Suguru cùng Phụ trợ giám sát Oota - san cùng đi tới nhà Nishina Rika lấy ảnh chụp, Gojo Satoru cùng Ieiri Shouko lưu lại chăm sóc Nishina Rika, mà Aru thì bị phái đến phòng bệnh bên cạnh, cùng Yaga Masamichi tạm thời thay thế Getou Suguru “chăm sóc” bốn đứa học sinh.

" Đã nói đừng bắt tôi ở lại nơi này! Trả điện thoại lại cho tôi! Tôi phải gọi điện cho ba ba!"

Âm thanh rống to quen thuộc này .....

Aru bình tĩnh mà đẩy cửa phòng bệnh ra, thiếu nữ bất lương vừa mới còn khí thế kiêu ngạo lập tức ngậm miệng.

Đang nhức đầu Yaga Masamichi: “……”

Thầy nhìn Aru, lại nhìn sang mấy cái thiếu nữ bất lương vừa an tĩnh một cách thần kỳ, kinh ngạc hỏi: " Sao bọn họ lại sợ em như vậy?"

Aru lấy di động, cúi đầu đánh ra một chuỗi văn tự: Em tương đối hung dữ.

Yaga Masamichi: “……”

Thầy nhìn gương mặt trắng đến búng ra sữa của Aru, lại nghĩ tới gương mặt thường bị nhận xét là lão đại hắc bang của mình, chỉ cảm thấy không biết nên phun tào từ đâu.

Nhưng mà thôi, an tĩnh lại là được, thầy bị đám nhỏ này ồn ào tới đau cả đầu.

Thầy chủ nhiệm diện mạo hung ác ngồi trên ghế, cúi đầu đan thú bông mao nhung đáng yêu, thầy thủ pháp thành thạo đan một con thú bông hình gấu, đưa cho thiếu nữ bất lương.

“ Cầm lấy, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.”

Thiếu nữ bất lương nhìn thoáng qua gấu bông màu sắc cảm lạnh, ghét bỏ nói: " Thứ quái gì, xấu muốn chết......"

Aru đứng phía sau Yaga Masamichi, mặt vô biểu tình nâng tay lên, không tiếng động làm một động tác cắt cổ.

Thiếu nữ: “……”

Đây là uy hϊếp sao? Đây chắc chắn là uy hϊếp!

Cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ôm chặt thú bông vào lòng.

“ Ngoan.” Yaga Masamichi vừa lòng gật gật đầu, khích lệ cô ta: “ Rất ngoan.”

Thiếu nữ bất lương: “……”

Đại khái là do làm giáo viên nhiều năm, đối với các loại nhi đồng có vấn đề Yaga Masamichi thích ứng cực tốt, cũng không bởi vì bị đám trẻ con ăn nói lỗ mãng mà cảm thấy bị mạo phạm, chỉ tiếp tục cúi đầu đan gấu bông mới.

Aru ngó trái ngó phải, thấy mấy nữ sinh khác đều từng người cúi đầu, vì thế ngoan ngoãn mà dựa vào gần Yaga Masamichi ngồi xuống.

Yaga Masamichi: “……”

Yaga Masamichi: “ Em rất nhàn?”

Aru gật gật đầu.

" Vậy đi lấy cho thầy ly cà phê. Tầng này là địa điểm chuyên dụng của Chú Thuật Sư, em có thể tùy tiện đi lại, nhưng đừng tùy tiện ở trước mặt Chú Thuật Sư khác...."

Thầy ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Mở miệng.”

Aru ngoan ngoãn gật đầu, mở cửa đi đến phòng trà nước, trong phòng không có ai khác, Aru lấy hai ly cà phê cho Yaga Masamichi cùng chính mình, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm hai ly cho Gojo Satoru cùng Ieiri Shouko, lại suy nghĩ thêm một lúc, lại lấy thêm mấy ly cho bốn đứa học sinh xui xẻo cùng Nishina Rika.

“……”

Aru bỗng nhiên quay đầu lại.

Một đứa nhỏ toàn thân trắng bệch, hai mắt trống rỗng ngồi xổm ở một góc trong phòng trà nước, nhìn chằm chằm Aru, trong lòng cậu bé ôm một con mèo đen nhỏ gầy, mèo gầy trơ cả xương, nhìn giống như mèo zombie hư thối một nửa trong phim điện ảnh, quái dị khϊếp người.

Thiếu niên tóc vàng mắt xanh cùng cậu bé tóc đen mắt đen nhìn nhau một lúc lâu, cậu bé mở miệng ra, lộ ra miệng tối om, cậu bé dùng khẩu hình không tiếng động truyền lại một câu:

Mau —— chạy ——

Bà ấy —— sắp —— tới —— ——