Nerima-ku.
Bởi vì gần đây mới xảy ra án mạng, nên nơi ở của mục tiêu có kéo một vòng dây cảnh giới.
Phụ trợ giám sát chậm rãi dừng xe phía trước căn nhà, vẫn có chút lo lắng dặn dò: “Lần này chú linh đặc thù, các em cẩn thận một chút.”
Gojo Satoru không thèm để ý mà xua xua tay.
“Đã biết đã biết.”
Aru cởi đai an toàn, mở cửa ghế phụ, gió lạnh căm căm cuốn bay lá khô thổi qua mặt cậu, không giống nắng hè chói chang, càng giống như gió thu hiu quạnh.
“……”
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía “nhà ma”, căn nhà cao hai tầng kiểu cũ bò đầy cây xanh, một bộ rất lâu không có quét dọn qua, nhìn là biết là loại "nhà ma" sẽ xuất hiện trong các loại chuyện xưa khủng bố kinh điển.
Gojo Satoru nhìn trái nhìn phải, hiểu rõ nói: “ Xung quanh không có hàng xóm?”
“ Không có.” Phụ trợ giám sát ló đầu ra từ cửa sổ xe, đáp: “ Sau vụ án mạng xảy ra 5 năm trước, đại bộ phận hàng xóm đều đã dọn đi rồi, nạn nhân xảy ra chuyện lần này cũng là vì kinh tế khó khăn mới chuyển vào ở, kết quả sau khi dọn vào không bao lâu liền chết, thi thể qua hai tháng mới bị tình nguyện viên phát hiện.”
Trước vụ này, bọn họ thậm chí không biết Nhật Bản đã ra đời một chú oán mới.
Thiếu niên tóc bạc vỗ tay một cái, “ Biết thế là đủ rồi, trực tiếp khởi công!”
“ Không, từ từ!” Phụ trợ giám sát đã bị hại quá nhiều lần rất là bất đắc dĩ: “ Trước đó xin hãy để anh buông cái ‘ màn ’ đã!”
“ Xí, thật không thú vị.”
“ Màn” là thủ đoạn Chú Thuật Sư thường dùng, giống với kết giới, tác dụng chủ yếu là ngăn cách tầm mắt của người thường, tránh làm cho người thường nhìn thấy hiện trường phất trừ chú linh.
Có thể nói "màn" là thuật thức cơ bản nhất, nhưng Gojo Satoru cùng Getou Suguru đã có không biết bao nhiêu lần quên buông "màn", ví dụ như lần triệu hồi Aru kia, bọn họ quên dùng "màn", dẫn tới video bệnh viện sập còn bị người thường quay đăng lên mạng.
“ Từ ám mà sinh, so ám càng ám, ô trọc tàn uế, tất cả phất trừ.”
“Màn” màu đen từ trên đỉnh đầu trút xuống, rất nhanh đem nơi này bao vây kín mít.
Aru nhìn “màn” hoàn toàn che lại căn nhà, dò hỏi trong group chat: “ Lên được chưa?”
Getou Suguru gật gật đầu, sắp xếp công việc: “ Trước đó để Aru cùng chú linh đi vào thăm dò tình huống bên trong, từ từ…… Vừa rồi lầu hai có phải xuất hiện bóng người không?”
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, cửa sổ lầu hai xuất hiện chợt lóe mà qua mấy gương mặt, bọn họ nhãn lực đều rất tốt, nhìn ra đó là mấy thiếu nữ tuổi còn rất trẻ, hình như còn mặc đồng phục.
…… Nhìn không giống oán linh.
“ A ha, không thể nào?” Gojo Satoru cười chế nhạo: “Chú linh sao có thể lớn lên đáng yêu như vậy? Lại không phải tất cả mọi người đều là Aru.”
Aru: “……”
Tớ hẳn là phải cảm ơn cậu khen tớ đáng yêu?
“ Đừng nói giỡn.” Getou Suguru nhíu chặt mày, “ Có phải chú linh hay không cậu còn không rõ ràng sao? Là người thường trộm lẻn vào.”
Gojo Satoru cười nhạo một tiếng.
" Khẳng định là đám tiểu quỷ thích mạo hiểm, nghe đồn về oán linh sẽ luôn luôn hấp dẫn đám ngốc thích tìm đường chết. Làm sao giờ làm sao giờ, vọt vào dọa đám ngốc không sợ chết kia một chút?"
Phụ trợ giám sát: “……”
Tại nhà ma bị người ta dọa nhảy dựng, tuyệt đối sẽ sợ tới trái tim ngừng đập nhỉ?
“…… Vẫn là giữ nguyên kế hoạch hành sự đi.” Getou Suguru châm chước nói: “ Như vậy, Aru đi vào trước đem mấy người bên trong xách ra ngoài, sau đó lại thăm dò nơi này như theo kế hoạch, không, bọn họ đã đi vào, chú linh đã đánh dấu họ…… Chậc, hiện tại quan trọng nhất là cứu người, Aru, cậu đi vào trước cứu người, có thể chứ?”
Aru nghiêm túc nói: “Có thể, nhưng phải thêm tiền.”
Getou Suguru híp mắt: “ Hử?”
Aru lập tức sửa lời: “ Phải thêm cơm.”
Getou Suguru cười khúc khích.
“Không thiếu phần cậu.”
“ Ok Master, không thành vấn đề Master.”
Tuy rằng nhân thiết của cuồng ngốc là cá mặn thích oán giận, nhưng thật ra là một anh linh ba tốt sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ Master giao cho nhá!
Đúng đúng, chính là như vậy.
Gojo Satoru đánh nhịp nói: “ Ok luôn, vậy giữ nguyên kế hoạch hành sự.”
Cái gọi là kế hoạch của họ cực kỳ đơn giản.
Plan A: Đầu tiên Aru đi vào nghiên cứu địa hình, nếu oán linh lộ diện, Aru trực tiếp hành hung nó.
Plan B: Đầu tiên Aru đi vào nghiên cứu địa hình, oán linh không lộ diện, Aru sẽ thuận lợi bị oán linh “Đánh dấu”, lúc này Aru liền rời khỏi nhà ma, chờ đợi chú oán tự chui đầu vào lưới.
Plan C: Đầu tiên Aru đi vào nghiên cứu địa hình, oán linh không lộ diện, nhưng bởi vì Aru không phải người, nên cậu không có bị oán linh “Đánh dấu”, lúc này liền đổi thành Gojo Satoru đi vào.
Lúc ở trên xe vỗ trán một cái liền soạn ra ba cái kế hoạch ABC nghe tràn đầy tào điểm, nhưng mà, khụ, tóm lại, bất luận là kế hoạch A hay B hay C thì Aru đều là chàng trai tiên phong mở đường.
Ăn nhiều điểm tâm cao cấp như vậy, đây là thời điểm phát huy tác dụng chân chính!
—— Đây là trích nguyên lời nói của nhóm cao trung sinh.
Aru nhún vai: “ Tớ lên đây.”
Getou Suguru: “Cố lên!”
Gojo Satoru: “Cố lên!”
Ieiri Shouko: “Cố lên nha.”
Aru đẩy cổng ra, đi vào khoảng sân cỏ dại mọc thành cụm.
Chú linh dò đường Getou Suguru phái ra gắt gao theo sau Aru, hai con chú linh kia một con có tám cái mắt, một con có bốn lỗ tai, tựa như một cái camera di động, đem toàn bộ tình huống bên phía Aru đồng bộ truyền lại cho Chú Linh Thao Sử.
Aru lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, thấy phòng khách là một mảnh hỗn độn, cậu đại khái nhìn lướt qua, liền phóng nhẹ bước chân đi lên lầu hai.
Mà lúc này trên lầu hai ——
“Các cậu mang tôi tới đây làm gì?”
Nữ sinh cảnh giác hỏi.
“ Không phải mày muốn nhanh chóng dung nhập vào lớp à?” Bạn học mới đứng trước mặt cô tràn đầy ác ý nói: “ Vậy làm chút chuyện khiến tụi này vui vẻ!”
“…… Chuyện vui vẻ gì?”
“ Ha ha, mày biết chỗ này là chỗ nào không? Học sinh chuyển trường.”
“ Tôi không biết.”
Mấy nữ sinh cười bén nhọn, thiếu nữ cầm được khinh miệt nói:
" Không hổ là đứa quê mùa từ nhà quê lên, đến Kayako ở Nerima-ku cũng chưa nghe bao giờ sao? Tao nói cho mày, 5 năm trước, một người phụ nữ tên Kayako bời vì nɠɵạı ŧìиɧ nên bị chính tay chồng mình gϊếŧ hại, ở ngay trên gác mái nha, sau khi chết cô ta trở thành oán quỷ thật ghê gớm, gϊếŧ chết con trai và cả chồng nha."
Cô ta dừng một chút, ác liệt nói: " Càng tuyệt hơn là, vừa mấy ngày trước, một cặp vợ chồng mới dọn tới nơi này cũng chết trên gác mái!"
Hai đứa tùy tùng phụ họa nói: " Không sai, tụi này không lừa mày đâu, thấy tuyến cảnh giới ở bên ngoài không? Đó là cảnh sát lưu lại."
" Là sự thật nha, cái nhà ma này đã chết hơn một trăm người rồi đấy, mày có sợ không nha, học sinh chuyển trường?"
Bọn chúng cười khanh khách, thiếu nữ bị ba người vây quanh sắc mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
Thứ đồ gọi là nghe đồn này từ trước đến giờ càng lan truyền lại càng thái quá, chuyện xưa trong miệng bọn họ có điều sai biệt với chân tướng "cửa sổ" điều tra được, số người tử vong cũng trực tiếp gấp vài lần.
Nhưng điều này không thể nghi ngờ càng tăng thêm mức độ khủng bố của nhà ma.
" Ở cửa gác mái nha, ngay trên đỉnh cái tủ âm tường này, mày lên gác mái ngồi mười phút, chúng tao liền thừa nhận mày là thành viên của ban một bọn tao! Thiếu một giây cũng không được!"
Học sinh chuyển trường sửng sốt, sau đó quyết đoán cự tuyệt: " Không, tôi không muốn!"
Nữ sinh cầm đầu cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ hai tùy tùng đi theo mình, " Mấy đứa còn thất thần cái gì? Lôi cổ nó nhét vào!"
Đám tùy tùng thuần thục bắt lấy học sinh chuyển trường, cùng nhau hi hi ha ha mà nhét nữ sinh đang ra sức giãy giụa vào trong tủ âm tường, sau đó dùng thân thể lấp kín của tủ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Học sinh chuyển trường bị nhốt bên trong liều mạng đập mạnh cửa tủ âm tường, hô lớn: " Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không muốn ở trong này! Thả tôi ra!"
Trong tủ âm tường tối đen, âm thanh cô dần trở nên nức nở.
“Tôi không làm! Mau thả tôi ra ngoài! Tôi không làm! Cầu xin các cậu! Cầu xin các cậu mở cửa!”
Tiếng cười của các thiếu nữ bên ngoài càng thêm vang.
“Ha ha ha ha ha, chúng mày nghe thấy chưa?”
“ Nó có phải khóc rồi không? Này, khóc đến lớn tiếng thêm một chút!”
" Phải, ghi âm âm thanh của nó lại, khóa tự học ngày mai phát cho cả ban cùng nghe!"
" Ý kiến hay! Này, học sinh chuyển trường, mày cầu xin lớn tiếng thêm chút!"
Bọn chúng giơ di động, đùa giỡn không thèm để ý xung quanh, trong lúc vô tình hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đang đứng ở cầu thang, mặt vô biểu tình nhìn chúng.
“!!!”
Thiếu nữ cầm đầu nhóm bắt nạt ôn ngực, hít một ngụm khí lạnh, cô ta cả giận nói: " Mày là đứa nào? Đứng đó làm người ta giật mình!"
Aru không nói gì.
Nhà ma âm trầm, thiếu niên mặt vô biểu tình lại không nói một lời có vẻ hết sức quỷ dị, các thiếu nữ không khỏi an tĩnh lại, theo bản năng lùi về phía tủ âm tường phía sau.
Ở nơi họ nhìn không tới, chú linh thuộc về Getou Suguru lúc này đang vây quanh đỉnh đầu họ, đem hiện trường bọn họ bắt nạt bạn học truyền lại cho chủ nhân.
Thiếu nữ ngoài mạnh trong yếu xoa eo, quát: " Ê, nói mày đấy, mày nhìn chằm chằm bọn tao làm gì?!"
Aru vẫn khôi nói một lời, chỉ dùng đôi mắt màu ngọc bích sắc lạnh nhìn chăm chăm vào bọn họ, không tiếng động gây áp lực.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh học sinh chuyển trường gõ mạnh lên cửa tủ.
Cảm nhận thấy cảm xúc bực bội theo khế ước truyền lại, Aru nheo nheo mắt: " Master, có cần cho họ một cái giáo huấn không? Cậu rất chán ghét những kẻ bắt nạt kẻ yếu còn gì."
“……”
“Tớ nói rồi mà, lực lượng của tớ vì cậu sở dụng, cậu là phẫn nộ của tớ, là vui sướиɠ của tớ.”
“ A.” Getou Suguru cười, “ Cứu người trước đã. Còn có, Aru, chú ý đúng mực.”
Aru rốt cuộc động.
Đầu tiên cậu vài bước vọt qua, một bên túm mấy thiếu nữ bất lương ra một bên, mở cửa tủ âm tường, thả học sinh chuyển trường bị nhốt trong tủ ra.
“Cảm, cảm ơn!”
Thiếu nữ vừa được tự do hiển nhiên bị hoàn cảnh tối tăm dọa sợ, đôi mắt cô đỏ ửng, thân thể còn hơi run rẩy.
“ Ê, ai cho mày xen vào việc của người khác ——”
Aru bỗng nhiên quay người lại, một tay túm lấy thiếu nữ bất lương bắt nạt người khác, cậu thoạt nhìn văn nhược, sức lực lại lớn kinh người, cậu xách thiếu nữ lên như xách con gà con, mạnh mẽ nhét người vào tủ âm tường vừa rồi nhốt học sinh chuyển trường.
“ !!!” Thiếu nữ bất lương sợ bay màu: “ Mày làm gì?!”
Aru đương nhiên không để ý cô ta, cậu dùng chân chống cửa, không cho thiếu nữ bất lương chạy ra ngoài, lại phối hợp với chú linh của Getou Suguru tóm hai tùy tùng nhét luôn vào tủ âm tường, nặng nề khép cửa tủ lại.
Tựa như trước đó bọn họ đối xử với học sinh chuyển trường vậy.
Bóng tối chợt buông xuống làm các thiếu nữ vừa sợ vừa giận, các cô ở trong tủ âm tường chửi ầm lên: " Mau mở cửa, thằng chó! Mày nghĩ mày là ai? Mà coi mình là anh hùng cứu mỹ nhân à? Thằng chó! Mở cửa cho tao! Nếu không tao sẽ gϊếŧ mày!"
Động một cái là "tao gϊếŧ mày", có thể thấy vẫn còn là đám tiểu quỷ thối còn trong thời kỳ trẻ trâu.
Đám tiểu quỷ trẻ trâu một bên chửi ầm lên một bên dùng sức đá cửa, tủ âm tường lại không chút sứt mẻ.
Các thiếu nữ vừa tức vừa sợ, các cô cuồng loạn gào thé một lúc lâu, một người trong đó vô tình nhấc mắt, lại thấy trên đỉnh tủ âm tường nằm bò một gương mặt trắng bệch, đang trong bóng tối an tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ.
“A ——!”
“Ồn muốn chết, mày kêu cái mẹ gì!”
Thiếu nữ cầm đầu nổi giận đùng đùng mắng một câu, theo tầm mắt của tuỳ tùng nhấc mắt:
“A ——” Cô tức khắc sợ tới mức cả người run rẩy, lời nói cũng nói không rõ: “Tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Thật sự có ma, thật sự có ma a a a a a ——”
Bên ngoài tủ âm tường, học sinh chuyển trường thút tha thút thít lau lau mặt, vừa xấu hổ vừa cảm kích lặp lại câu cảm ơn, lại nghe thấy tiếng thét chói tai cất cao trong tủ, không khỏi sửng sốt.
“Các cô ấy…… Làm sao vậy?”
Aru chỉ chỉ tủ âm tường, lại chỉ chỉ cô, bình tĩnh nói: “ Còn không nhanh ghi âm lại? Tiết tự học ngày mai phát cho cả ban cùng nghe.”
Học sinh chuyển trường: “……”
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Aru: A, không cẩn thận nói chuyện.