Chương 1: Chính văn
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Nhà Phương Bằng nuôi một con Corgi.
Chủng loại thuần khiết, là ba ba Phương Bằng lấy quan hệ, từ trong tay người khác tốn giá cao mua tới.
Chuyện này chỉ có Phương Bằng cùng ba ba biết đến, mẹ cậu thích sạch sẽ không cho bọn họ nuôi chó.
Lúc mẹ Phương Bằng thấy chồng ôm Corgi con trở về, chính là vẻ mặt 『 các ngươi xong đời 』 nhìn cha con hai người.
“Hai người rất lợi hại a…”
Nàng một bàn tay xoa eo, một tay khác thay phiên chỉ vào “Anh em cùng cảnh ngộ” này.
“Sau lưng tôi đi mua chó, hôm nay mua chó, ngày mai có phải liền trộm mua xe mua phòng ở, sau phân nhà ở hay không?”
Phụ tử hai người không cần ngôn ngữ hay giao lưu ánh mắt, liền ăn ý cúi đầu, giả bộ học sinh tiểu học bị lão sư giáo huấn, cái gì cũng không nói.
“Chó đâu, ôm lại đây cho tôi xem.”
Ba Phương Bằng làm thế muốn đi ôm cún.
“Ông dừng lại, Phương Bằng tới, ông, buổi tối đừng ngủ phòng ngủ, cũng đừng ngủ thư phòng, ngủ ban công đi.”
Ba Phương Bằng khóc không ra nước mắt, giương mắt nhìn bà xã nhà mình.
“Phương Bằng cũng đừng nhàn rỗi, tiền tiêu vặt tuần này tự mình nghĩ cách đi.”
“A ——”
Trong phòng tràn ngập kêu rên của cha con hai người.
Mẹ Phương Bằng lại ôn nhu nói với Corgi con:
“Tiểu Minh ngoan, tới, tỷ tỷ nấu sữa bột cho ngươi uống.”
Vì thế con Corgi này, biến thành vẩy mực trên tranh trên sách, không có việc gì thi chạy với Tiểu Hồng, luôn hăng máu một cách khó hiểu. (Moe đã lượt vài câu khó hiểu, Tiểu Hồng sẽ xuất hiện sau^^)
Mẹ Phương Bằng nhìn mà oán niệm thật sâu.
Cha con hai người kêu rên rất nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra.
Từ ngày hôm sau bắt đầu, nuôi cún, nấu sữa bột cho Tiểu Minh, tắm rửa, một loạt việc rườm rà liền giao cho Phương Bằng cùng ba ba.
Tuy đôi khi đích xác thực buồn rầu, rụng lông gì đó thập phần phiền, nhưng Tiểu Minh vẫn là mang đến rất nhiều vui vẻ cho gia đình.
Phương Bằng là học sinh lớp 11, việc học có thể nói nặng nề, nhưng cậu học tập không tồi, rất nhiều thời điểm đều thành thạo. Mục tiêu của cậu chính là A đại, một khu trường học cực kỳ nổi danh cả nước, đối với mục tiêu này, cậu vẫn rất nắm chắc.
Nghỉ hè tới rồi, bởi vì cậu nghỉ, hơn nữa sắp tới công việc ba ba cũng rất bận, cho nên trọng trách dắt cún đi dạo giao cho Phương Bằng. Cậu cũng coi như là trạch nam, tuy ngày thường ở tiết thể dục luôn sẽ cùng bạn học đánh bóng rổ, đá bóng đá gì đó, nhưng kỳ nghỉ cậu hoàn toàn lười nhúc nhích.
Nhưng bị mệnh lệnh của mẹ bức bách, cậu vẫn mỗi ngày đều xuống lầu dắt cún đi dạo.
Tiểu Minh cũng vào trong nhà gần một năm, lúc này hình thể đã giống một con chó trưởng thành (hoặc là nói nó đã thành niên).
Corgi chân ngắn nhỏ làm Tiểu Minh nện bước “Vững vàng”. Hơn nữa lúc chạy bộ, lông trên mông cũng sẽ theo động tác uốn éo uốn éo, làm người buồn cười.
Gần đây Phương Bằng phát hiện, Tiểu Minh hình như thích tiểu cún cái nhà bên cạnh, Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng tuy kêu Tiểu Hồng, lại là một con cún màu trắng quý phái, bất quá điểm này bị Phương Bằng ở trong lòng phun tào 『 Tiểu Hồng cùng Tiểu Minh quả nhiên là một đôi 』.
Chủ nhân Tiểu Hồng là một bà cụ, làm người hiền lành, cho dù Tiểu Hồng luôn bị Tiểu Minh 『 quấy rầy 』 cũng vẫn cười tủm tỉm. Đôi khi còn sẽ giúp Phương Bằng dắt cún —— bởi vì Tiểu Minh luôn gắt gao đi theo Tiểu Hồng, kêu cũng kêu không đi.
Bà cụ luôn thích đi nơi tập thể dục ngoài trời trong tiểu khu, bên cạnh là một sân bóng rổ, lúc sáng sớm ít người, Phương Bằng cũng ngẫu nhiên sẽ ở bên kia chơi bóng.
Bất quá chạng vạng mùa hè, luôn có rất nhiều người ở nơi đó chơi bóng, Phương Bằng cũng đơn thuần đi theo bà cụ qua bên kia tập thể dục, mà không đi xem náo nhiệt một đám người đánh bóng rổ.
Trước khi Phương Bằng nghỉ hè, ba cậu đã bắt đầu tăng ca, cho nên bà cụ liền giúp đỡ chạng vạng dắt cún. Trên sân bóng rổ rất nhiều người chơi bóng đều đã nhận thức Tiểu Minh cùng Tiểu Hồng.
“Tới, Tiểu Minh!”
Đôi khi, luôn có thể nghe nam sinh lúc nghỉ giữa lúc chơi bóng đùa cún con một chút, Tiểu Minh cũng không sợ, đối với người quen thuộc, nó liền lảo đảo lắc lư phe phẩy cái đuôi đi thân cận một chút.
Sáng sớm hôm nay, Phương Bằng đổi đồ bóng rổ, mang theo bóng rổ nhân lúc ít người chơi bóng, nghe được phía sau có người kêu Tiểu Minh.
Cậu quay đầu lại, phát hiện là một nam sinh thân hình cao lớn.
Này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là —— nam sinh này quá soái a!
Tuy Phương Bằng mới lớp 11, cũng làm rõ ràng mình là một thuần gay, hơn nữa là 0.
Mẹ Phương Bằng rất thông suốt, lý giải cũng cổ vũ cậu tìm được một nửa kia thích hợp, ba ba rối rắm một thời gian, bởi vì tuổi trẻ bị mẹ Phương Bằng giáo huấn không ít tư tưởng phương diện này, cũng lý giải chuyện này.
Hơn nữa, ai có thể chống cự người soái khí đâu? Đặc biệt người này lại soái khí, lại cao lớn, cách nói năng thực tốt, cử chỉ khéo léo, còn thích Tiểu Minh nhà bọn họ đâu!
Vì thế, Phương Bằng có động lực xuống lầu.
Sáng sớm cậu mang theo Tiểu Minh xuống lầu đánh bóng rổ, mỗi lần đều có thể thấy Tống Minh Hiên —— chính là nam sinh thật lớn soái khí. Kỹ thuật bóng rổ của hắn rất tốt, không giống Phương Bằng là gà mờ, chỉ là ngày thường chơi bóng, có thể xem ra, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Tống Minh Hiên nói qua, trước kia hắn được huấn luyện bóng rổ chuyên nghiệp, chỉ bởi vì lựa chọn cá nhân, cuối cùng không chọn ngành liên quan tới tiếp tục học tập. (Ngành thể dục thể thao, huấn luyện viên,…)
“Vậy hiện tại cậu thế nào?”
Lời nói vừa ra miệng, Phương Bằng có chút hối hận, tuy chỉ là tò mò hỏi một chút, nhưng có thể tính là dò hỏi riêng tư của người khác.
Bất quá Tống Minh Hiên cũng không để ý, “Tôi? Tôi hiện tại là sinh viên, ở A đại.”
Nam sinh vốn dĩ liền đối những người kỹ thuật chơi bóng tốt, hoặc là ở phương diện nào đó có sở trường đặc biệt thập phần sùng bái, hơn nữa Tống Minh Hiên vẫn là sinh viên ở đại học mục tiêu của cậu ——A đại.
“Thật là lợi hại!” Cậu không khỏi nói ra.
Tống Minh Hiên sang sảng cười cười “Này cũng không có gì.”
Sau đó nhìn về phía Phương Bằng “Vậy còn cậu?”
“Tôi… Tôi a, còn ở cao trung, khai giảng liền lớp 12.”
“Lớp 12 a…”
Trong mắt Tống Minh Hiên có rõ ràng hoài niệm.
“Lớp 12, cách tốt nghiệp không xa.”
Sau lại xoa xoa đầu Phương Bằng, “Vậy cậu nhưng hảo hảo lợi dùng thời gian, còn phải có sức khoẻ tốt.”
Đột nhiên bị người xoa nhẹ đầu, Phương Bằng có điểm rối rắm chiều cao hai người kém nhau, bất quá vẫn gật gật đầu, “Tôi sẽ, tôi còn tưởng thi vào A đại đâu.”
“Tốt a, tôi chờ cậu.”
Ai… Lập tức liền nghe được ba chữ “Tôi chờ cậu”, vốn dĩ Phương Bằng ở trước mặt người có hảo cảm có chút thẹn thùng, đột nhiên đỏ mặt.
“A… Có chút nóng, tôi trước mang Tiểu Minh về nhà, tạm biệt.” Nói, liền gọi Tiểu Minh, hướng về nhà.
Tống Minh Hiên nhìn đến tiểu bằng hữu đỏ mặt, sau đó tìm cớ rời đi.
Hắn nhìn ánh mặt trời bị cây cối che, ánh nắng cực nhỏ xuyên qua sân bóng rổ, cười.
“Thật đáng yêu.”
Trên đường Phương Bằng về nhà, nhiệt độ trên mặt còn chưa rút đi, trong đầu không ngừng hồi tưởng câu “Tôi chờ cậu” của Tống Minh Hiên. Vốn dĩ cậu vì Tống Minh Hiên soái khí có hảo cảm. Hơn nữa vì tiếp xúc thêm một bước, dần dần biến thành thích…
Vốn dĩ cậu ôm tâm thái yêu thầm cùng không chờ mong bất luận cái gì. Cùng Tống Minh Hiên ở chung —— nhưng cậu không biết Tống Minh Hiên rốt cuộc có phải “Người trong đồng đạo” hay không.
Kết quả nghe được cậu nói như vậy…
Đặt giữa bạn bè thật là bình thường, nhưng người có tâm tư cố tình nghe…
Như thế nào có thể làm người không nghĩ khác đâu?
Ngày hôm sau, cậu vẫn mang theo Tiểu Minh tới sân bóng rổ. Hiện tại Tiểu Minh đã hoàn toàn không coi Tống Minh Hiên là người ngoài, vừa thấy mặt liền nhào tới hắn muốn ôm một cái.
Phương Bằng có chút ghen, ăn giấm một người một cẩu.
Vì cái gì Tiểu Minh nhìn thấy mình chưa từng thân thiết muốn ôm một cái như vậy?!
Vì cái gì Tiểu Minh vừa thấy Tống Minh Hiên liền tiến lên muốn ôm một cái!
Mình còn muốn đâu!
Tống Minh Hiên nhìn đến Phương Bằng tức giận đứng ở một bên, muốn đùa cậu.