Editor: Melodysoyani.
Lúc Kiều Ngọc trở lại 101, vừa lúc nhìn thấy Cao Cẩn Trúc ném hộp chocolate
đã ăn được một nửa vào thùng rác……
Kiều Ngọc: Thật là lãng phí!
Nhưng chuyện lãng phí đồ ăn này không giống như việc làm của Cao Cẩn Trúc lắm, anh ta
thấy sắc mặt Cao Cẩn Trúc khá khó coi nhìn chằm chằm vào di động.
Vì thế Kiều Ngọc lén lúc đến gần nhìn một cái.
Đến gần liền thấy, chao ôi, tên đầu gỗ này còn biết chơi Weibo à, thật không thể tưởng tượng được, ai ôi, cái tên id nhìn rất quen thuộc này, không phải là của chị Ngôn Linh à? Thế nào lại truy cập được nhỉ?
Thực ra trước khi Kiều Ngọc trở về Cao Cẩn Trúc vẫn đang khá vui vẻ lướt xem các tin tức ngắn trên Weibo, và ăn điểm tâm ngọt.
Kết quả phát hiện Weibo có khá nhiều tin nhắn mới, vừa click vào mở ra đã thấy cái nick name cũ rích giống hệt như trên Wechat kia……Hơn nữa nội dung cũng giống nhau như đúc.
Cao Cẩn Trúc hừ lạnh một tiếng, buông nĩa, liếc nhìn món điểm tâm ngọt đã bị mình ăn hết một nửa, phát tiết vứt nó vào thùng rác.
Kiều Ngọc thấy sắc mặt của anh không tốt, cũng không dám nói gì với anh.
Trực tiếp dùng di động lén lút nhắn tin hỏi Ngôn Linh, mới biết được là Ngôn Linh tự nguyện cho mật khẩu tài khoản.
Sau đó Ngôn Linh nói đã quên việc không thể nào đồng thời đăng nhập vào Wechat trên hai di động, nên hỏi anh ta có biện pháp nào không.
Kiều Ngọc lập tức cảm thấy cơ hội để mình biểu hiện đã đến, nói chỉ cần một bữa ăn sáng anh sẽ giải quyết được!
Vì thế ngày hôm sau lập tức cầm di động của Ngôn Linh và Cao Cẩn Trúc, đi tìm ba thủ hạ hacker của anh ta hỗ trợ…… Quả thực là không biết người biết của.
Sau khi giải quyết vấn đề này xong, Cao Cẩn Trúc thường xuyên có thể nhìn thấy các tin nhắn nhảy lọc cọc trên WeChat, nhìn thấy Ngôn Linh nhắn một câu, sau đó đối phương đáp lại một câu, Cao Cẩn Trúc cầm di động cảm giác như mình
là thượng đế thị giác vậy……
Vì thế anh quyết định một ngày 24 giờ không ngừng mở WeChat ra.
Nếu nói Cao Cẩn Trúc nghiêm túc, thì xác thật anh chưa bao giờ click vào lịch sử trò chuyện của Ngôn Linh, nếu nói Cao Cẩn Trúc không thành thật, thật ra thì lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm vào những tin nhắn kia ở ngoài giao diện của màn hình …… Cũng không biết nguyên tắc mà anh đang kiên trì là cái gì ……
Sau khi việc dạy thêm của Cao Cẩn Trúc được ổn định, Ngôn Linh và Kiều Ngọc muốn tổ chức tiệc mừng, nhưng lại sợ Cao Cẩn Trúc cảm thấy phí tiền, lập tức dứt khoát mua vài nguyên liệu nấu lẩu về, dự định nấu một nồi lẩu ở 101, rất tuyệt đó!
Kết quả mới vừa đun sôi, Kiều Ngọc nói như vậy vẫn chưa đủ kí©h thí©ɧ, sau đó lại ôm ba chai bia từ bên ngoài đi vào……
“Một mình em uống được rồi, em mua nhiều như vậy làm gì.” Ngôn Linh nghĩ thầm tên nhóc này cũng chỉ biết làm càn.
Hai tai của Kiều Ngọc giống như mất đi thính giác, mở ba chai bia ra, nhét từng chai bia vào trong tay của họ.
Cao Cẩn Trúc, Ngôn Linh:…………
Dù sao cuối cùng Kiều Ngọc cũng uống say đến ngã xuống giường nghỉ ngơi,nên trên cơ bản anh ta cũng không ăn được gì nhiều.
Hiện tại còn thừa lại một nửa trong nồi, Ngôn Linh và Cao Cẩn Trúc vẫn đang từ từ ăn.
Ăn được một lát thì cảm thấy có chút cay, Ngôn Linh liền thuận tay cầm lấy chai bia trong tay uống một hớp nhỏ, quả nhiên rất khó uống……
Cao Cẩn Trúc nhìn cô, cô cũng nhìn lại Cao Cẩn Trúc, bỏ miếng cá viên vào trong miệng ăn, rồi cười hỏi: “Học đệ à có muốn uống rượu không?”
Cao Cẩn Trúc lắc đầu nói chưa từng uống qua, nhưng vẫn bắt chước Ngôn Linh mở chai bia ra uống một hớp nhỏ.
Anh khó chịu nhíu mày, mở miệng phun ra hai chữ: “Khó uống.”
Ngôn Linh vui tươi hớn hở bảo anh đừng uống nữa, mau chóng ăn đi, bởi vì thật ra cô đã ăn không vô, quá no rồi.
Lấy di động ra, nhìn thấy mọi người trên nhóm dạy thêm bảo cô thật đáng nể, làm sao lại có cách lôi kéo được học đệ? Còn có hỏi cô có quan hệ gì với học đệ? Thậm chí còn trực tiếp hỏi là có phải bạn trai của cô hay không, bằng không vì sao xài chung một cái WeChat, và nhiều thứ khác nữa.
Ngôn Linh cảm thấy có chút thú vị, hỏi học đệ có thấy tin nhắn trên WeChat không. Học đệ lắc đầu, cô trực tiếp đến ngồi xuống bên cạnh học đệ, cầm điện thoại mở từng tin nhắn ra ở trước mặt học đệ, nói với anh đây là ai, người nọ là người nào……
Ngôn Linh vừa trả lời tin nhắn cho đối phương vừa nói, trả đến cuối cùng có một người (học tỷ) hỏi anh có phải là bạn trai hay không, cô lập tức bật cười, sau đó quay đầu lại nhìn học đệ.
Tại sao ánh mắt mà học đệ nhìn cô làm cô cảm thấy có chút trống rỗng vậy nhỉ?
Thực ra từ lúc cô mới bắt đầu nói Cao Cẩn Trúc vẫn luôn nhìn Ngôn Linh, trong lòng
cũng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Lúc Ngôn Linh quay đầu lại nhìn anh, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sững sờ của Ngôn Linh, tiếp đó gương mặt Ngôn Linh từ từ phóng đại đến trước mắt……
“Học đệ?” Ngôn Linh duỗi tay ra quơ quơ trước mặt Cao Cẩn Trúc: “Không sao chứ? Say rồi à?”
Vẻ mặt Cao Cẩn Trúc có chút ngơ ngác: Đúng vậy, tôi đã uống say, là bởi vì một ngụm rượu kia……
“Đừng gọi học đệ.” Cao Cẩn Trúc có chút quật cường nói.
Ngôn Linh cười cười: “Không gọi là học đệ, vậy gọi là gì? Học đệ?”
Cao Cẩn Trúc nhìn cô không nói chuyện.
Nhưng là ánh mắt kia làm Ngôn Linh thiếu chút nữa cho rằng anh muốn nói ba chữ ‘ bạn trai ’ kia (từ này trong tiếng Trung có 3 chữ nhé:v), giây tiếp theo Ngôn Linh đã bị ý tưởng này của mình dọa sợ.
Nhất định là do say rượu, là tâm trí mình mê loạn!
Bia:…… Lẩu của tôi! Lẩu của
tôi! Được chưa!
Sau khi Ngôn Linh đỡ Cao Cẩn Trúc say rượu về giường, mới rửa sạch lại hiện trường, bên kia WeChat lại gửi tới một tin nhắn( vẫn là học tỷ): Không trả lời là ngầm thừa nhận là bạn trai sao?
Ngôn Linh bất đắc dĩ, cười lắc đầu, cầm lấy di động trả lời lại: Không phải