Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh nói vậy cũng coi như có chút thành ý nên chấp nhận.
Chưa đến 5 giờ chiều, Đường Kí Minh đã đến đón Hứa Vị Trần.
Y đã cắt tóc, mặc sơ mi trắng phẳng phiu, mỉm cười với Hứa Vị Trần, trông vẫn đẹp trai ân cần và đáng mến như mọi ngày, giống như một người đam mê vận động và từ thiện, tâm hồn lạc quan, không nóng nảy và đáng tin cậy.
Hứa Vị Trần chửi thầm, thứ giúp ích cho Đường Kí Minh nhất để có được cuộc sống thành công có lẽ chính là khuôn mặt lừa người của y, nhưng bản thân Hứa Vị Trần cũng không thể cưỡng lại được nên không có quyền phê phán gì mấy.
“Anh định lừa mẹ em thế nào?” Trên đường về nhà, Hứa Vị Trần hỏi, “Dì có nói giờ mẹ em ra sao không?”
“Không thể nói là lừa, đó là để mọi người đều vui,” Đường Kí Minh khẽ lắc đầu, trả lời từng câu hỏi của Hứa Vị Trần, “Bà không nói rõ, chắc là không tệ lắm.”
Hứa Vị Trần có chút bóng đen tâm lý về cái đêm mình come out, suy đoán về thái độ có thể có của mẹ khiến hắn lo lắng vô cùng, Đường Kí Minh thấp giọng an ủi hắn, bảo hắn đừng sợ, sờ tóc hắn rồi lại sờ mặt hắn, kiên nhẫn hứa: “Anh sẽ giải quyết mà.”
Xe dừng trước cửa gara nhà Đường Kí Minh, y mở cửa cho Hứa Vị Trần và bảo hắn vào nhà mình nghỉ ngơi trước, sau đó họ gọi điện thoại, Đường Kí Minh nhét điện thoại vào túi trong áo khoác.
Hứa Vị Trần căng thẳng áp điện thoại vào tai, Đường Kí Minh hắng giọng, cười hỏi hắn: “Hứa Vị Trần, nghe thấy không?”
Hứa Vị Trần tưởng y đang hỏi thật, hắn không phân biệt được âm thanh đến từ ống nghe hay từ trước mặt nên nghiêm túc xua tay, chỉ huy y: “Thế này sao em biết, anh mau đi xa xíu đi, đến cửa rồi nói lại.”
Đường Kí Minh không dưng hôn hắn, sau đó mới rời nhà, một phút sau, Hứa Vị Trần nghe thấy tiếng chuông cửa đầu tiên, kế đó là giọng của Đường Kí Minh.
Âm thanh thu vào khá rõ, người mở cửa chắc là Lâm Nhã Quân, vì Đường Kí Minh hỏi: “Dì sao rồi mẹ?”
“Con nói xem?” Giọng Lâm Nhã Quân lạnh như băng.
Đường Kí Minh cũng không bị ảnh hưởng, y đi một đoạn ngắn, có lẽ là vào phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói: “Dì ạ.”
Mẹ không nói gì, Hứa Vị Trần không biết chuyện gì đang xảy ra ở hiện trường. Sau khi đứng ngồi không yên một lúc lâu, hắn mới nghe thấy giọng của mẹ: “Mấy đứa rốt cuộc là thế nào? Hứa Vị Trần đâu?”
“Dì ơi, chuyện này là lỗi của con, phải để con đến chịu trách nhiệm, nên con bảo Hứa Vị Trần ở lại nhà của chúng con rồi.”
Mẹ rất im lặng, Đường Kí Minh nói tiếp: “Thật ra con thích Hứa Vị Trần lâu lắm rồi, trước giờ chưa từng bày tỏ vì con không muốn phụ lòng tin của dì dành cho con, cũng sợ Hứa Vị Trần không thích con nên không muốn làm khó em.”
Đường Kí Minh nói đến đây thì dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng hai năm gần đây, con đã thấy rất nhiều người không ra gì theo đuổi Hứa Vị Trần, ai cũng có thể làm tổn thương em. Dù em rất cảnh giác, nhưng em thu hút nhiều người như vậy, không dám đảm bảo sẽ không có ngày em bị lừa dối tình cảm. Dì rất sáng suốt khi muốn giới thiệu người cho em. Chẳng qua là Phùng Võ Ứng không hợp với em lắm, mà em cũng không thích Phùng Võ Ứng.”
Tính mục đích của từng câu mà Đường Kí Minh quá mạnh, dù không có nhiều lời nói dối, nhưng không hề có mối quan hệ thực tế nào với tình huống cụ thể của hai người. Y nhắc đến người bạn học táy máy tau chân mà Hứa Vị Trần gặp trong party ở trường đại học, kể rằng sau khi biết chuyện, y đã tức tốc lái xe đến đón, đưa Hứa Vị Trần về ký túc xá thành công, cũng như cách y giúp Hứa Vị Trần ngăn chặn người theo dõi mình.
Hứa Vị Trần thực sự có hơi không thể nghe tiếp, cơ mà rõ ràng mẹ đã bị Đường Kí Minh dắt đi, lo lắng hỏi: “Thật thế à, Vị Trần chưa từng kể cho dì hay những chuyện đó.” Ngữ điệu của bà đã bớt cảnh giác hơn rất nhiều, có vẻ bà cũng biết ơn Đường Kí Minh đã cứu Hứa Vị Trần ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng vì chưa hoàn toàn nguôi giận nên bà cũng không chưa nói.
Đường Kí Minh nói một cách thành khẩn: “Cho nên sau hôm Phùng Võ Ứng dọa Hứa Vị Trần, con đã suy nghĩ rất lâu, tỏ tình với Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần đồng ý cho con một cơ hội, có lẽ vì nhiều năm chung sống đã cho em biết, ít nhất con không phải là người sẽ làm tổn thương em.”
“Là vậy à?”
“Vâng ạ,” Đường Kí Minh nhẹ nhàng nói cho bà biết, “Hứa Vị Trần nói con vẫn đang trong thời gian thử việc nên con không nói cho dì và mẹ biết trước. Với con cũng nghĩ nếu cuối cùng Hứa Vị Trần vẫn không thích con thì chúng con sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dì và mẹ không biết thì mới không đến nỗi cảm thấy xấu hổ.”
Lý Văn Tâm nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nhưng chẳng phải con thích con gái sao, Kí Minh?” Giọng điệu của bà tràn đầy lo lắng: “Tánh nết Hứa Vị Trần tệ thế, dì sợ có ngày con sẽ không chịu nổi nó.”