Đường Kí Minh dừng lại, sau đó hỏi: "Sao lại nhắc đến cô ấy?"
"Tôi không biết," Giọng Hứa Vị Trần trở nên dịu hơn, "Đôi khi tôi nghĩ nếu lúc ấy tôi không ép anh lên giường với tôi, phải chăng hai người đã bên nhau rồi không."
Đường Kí Minh lặng thinh một lát, Hứa Vị Trần tưởng y ngầm thừa nhận nhưng y lại nói: "Không đâu."
"Khi đó tôi không biết thích là gì," Giọng của Đường Kí Minh nghe nghiêm túc hơn Hứa Vị Trần rất nhiều, "Tôi với cô ấy khá hợp cạ, cũng làm ăn qua lại với bố cô ấy nên tiếp xúc nhiều hơn những người khác giới khác một chút. Khi đó tôi nghĩ nếu lập gia đình thì chắc sẽ là với kiểu con gái như thế."
"Thế còn không phải thích à?" Hứa Vị Trần chợt cảm thấy mệt mỏi, vươn tay đẩy muốn y lại không biết đẩy vào đâu, song Đường Kí Minh lập tức chộp tay hắn lại, sau đó phủ nhận: "Không phải."
Đường Kí Minh phủ nhận triệt để, không chừa chỗ cho sự mơ hồ, bảo với Hứa Vị Trần: "Hứa Vị Trần, thích một người không phải như thế."
Đường Kí Minh nói rất nhẹ nhàng và thành thật, giống như một câu đố lơ lửng trong không trung, y luôn là một ẩn số đối với Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần không biết y đã yêu ai khi nào và ở đâu mà lại nói một cách nghẹn ngào như thế, hắn không muốn biết chi tiết để tránh lòng càng thêm đau, chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận: "Được thôi, tôi không hiểu."
"Vậy anh có thích lên giường với tôi không?" Hứa Vị Trần cũng muốn nhận được sự công nhận từ Đường Kí Minh giống như cái người không biết tên kia, thế là hắn có chút không biết xấu hổ dựa lên người y, hết hôn mặt rồi lại hôn môi Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh có vẻ bất lực trước Hứa Vị Trần, y ôm eo hắn, đáp lại hắn một lúc, thừa nhận rằng mình thích.
Đêm nay Hứa Vị Trần không muốn học lái xe nữa, vì thế họ để xe tại chỗ rồi đi bộ về nhà.
Đêm xuân hơi rét mướt, Hứa Vị Trần mặc đồ ngủ bị gió thổi lạnh thấu người đến độ hắn phải đi sát vào Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh choàng vai hắn, bảo "sắp đến rồi", giọng điệu hệt như Hứa Vị Trần vẫn là một bạn nhỏ cần được chăm sóc chứ không phải người đi làm có chút đỉnh thành tựu.
Bãi cỏ đỗ xe cách chung cư không xa, chẳng bao lâu, họ đã có thể trông thấy ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ của toàn nhà xinh đẹp, đi thêm một quãng đường ngắn bước vào chung cư sáng đèn, Đường Kí Minh mới buông tay một cách thỏa đáng.
Về đến cửa nhà Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh không hỏi tiếng nào mà cứ thế theo vào. Đêm nay Hứa Vị Trần cảm thấy giữa mình và Đường Kí Minh đã uống rượu, có chút mập mờ khác với ngày thường, hắn muốn khoảnh khắc kiều diễm này dừng lại lâu hơn, vậy nên mới im lặng ngầm đồng ý cho y tự ý ngủ lại.
Khi Đường Kí Minh bước ra từ phòng tắm, điện thoại đặt trên bàn trà của y đúng lúc đổ chuông. Hứa Vị Trần đang đọc sách, nhìn lướt qua màn hình, là mẹ của Đường Kí Minh, bà Lâm Nhã Quân.
Đường Kí Minh liếc nhìn đồng hồ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Vị Trần, nghe máy. Mùi trên người y giống với mùi Hứa Vị Trần, nhưng hơi khác một chút. Hứa Vị Trần không đọc được chữ nào từ quyển sách trên tay, giả vờ đắm chìm trong câu chuyện với vẻ mặt vô cảm, thật ra lại đang hít hà một cách thận trọng và hoảng loạn.
Không biết đầu dây bên kia Lâm Nhã Quân nói gì mà Đường Kí Minh đột nhiên bật loa ngoài điện thoại, nói với bà: "Dạ, hôm đó Hứa Vị Trần không vui nên con đến bảo tàng nghệ thuật với em ấy."
Hứa Vị Trần đã nghe ra, bà cũng thấy ảnh của họ trong bảo tàng nghệ thuật.
"Bộ phận PR của tụi con cũng kệ thây, con thì chả sao rồi, cơ mà không tốt cho danh tiếng của Vị Trần," Lâm Nhã Quân phàn nàn ở đầu dây bên kia, "Văn Tâm cũng bị sốc, rầu rĩ cả đêm ở chỗ mẹ đây này, mẹ mới đưa bà ấy về đó."
Đường Kí Minh không nói gì, bà lại nói: "Võ Ứng tìm mẹ mấy lần, nói Vị Trần bơ nó. Vị Trần giận thật à con?" Có vẻ như bà đang thăm dò thay Phùng Võ Ứng.
"Con không rõ, cũng không tiện hỏi," Đường Kí Minh thản nhiên đáp, "Nếu không thì mẹ hỏi Hứa Vị Trần xem."
Đường Kí Minh không nói cho qua chuyện giúp hắn thì thôi, đằng này còn xúi mẹ y hỏi chuyện.
Hứa Vị Trần đóng sách lại, dùng gáy sách đánh nhẹ vào y, Đường Kí Minh vô tội quay đầu nhìn Hứa Vị Trần, giả nai như không biết Hứa Vị Trần đang quạu chuyện gì nhưng mà y sẽ bao dung.
"Sao mẹ dám hỏi chứ," Lâm Nhã Quân lại thở dài rồi nói, "Võ Ứng rất thích Vị Trần, tính cách cũng được, nếu cứ vậy mà cắt đứt luôn thì tiếc lắm."
"Thế à, nó thích gì ở Hứa Vị Trần?" Nụ cười của Đường Kí Minh nhạt đi, không mấy khách khí hỏi lại bà, "Đẹp mã à?"
"... Khởi điểm của hầu hết tình yêu đều là tán thưởng bề ngoài mà." Lâm Nhã Quân miễn cưỡng điều đình.