Chương 48

Người phỏng vấn Đường Kí Minh là một MC nổi tiếng, Hứa Vị Trần rất thích style phòng vấn của anh ta nên giở ra đọc.

Mở đầu cuộc phỏng vấn, Đường Kí Minh kể một vài chuyện thú vị khi khởi nghiệp, ví dụ như bàn bạc trong kí túc xá đến rạng sáng, sợ làm ồn đến roommate gắt ngủ nào đó nên mọi người chỉ có thể đánh máy để trao đổi.

Rõ ràng y đang nói đến Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần tiện tay chụp ảnh lại, tính xuống máy bay sẽ gửi, chất vấn Đường Kí Minh xem ai gắt ngủ.

Đọc xuống tiếp, Đường Kí Minh giới thiệu nội dung game mới, Hứa Vị Trần đọc lướt qua, đột nhiên thấy ở phần cuối, MC có đề cập đến cuộc sống riêng tư của Đường Kí Minh.

Trông anh ta có vẻ rất thân quen với Đường Kí Minh, hỏi dạo này chuyện tình cảm của anh Đường có tiến triển gì không.

Theo sự hiểu biết của Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh sẽ không trả lời câu hỏi này, cũng lắm chỉ nói mấy câu tưởng đúng mà hóa ra lại điêu. Nhưng trong cuộc phỏng vấn lần này, câu trả lời của Đường Kí Minh rất rõ ràng, trong bản thảo viết Đường Kí Minh suy tư một lúc rồi tiết lộ với MC: "Không phải là chưa gặp được người thích hợp mà là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."

MC chúc cho Đường Kí Minh sớm ngày rước được giai nhân về nhà, Đường Kí Minh cảm ơn anh ta.

Bản thảo phỏng vấn kết thúc ở đây, Hứa Vị Trần gấp tạp chí lại, tự dưng như mắc chứng sợ độ cao, tay chân lạnh toát, đầu óc choáng váng, trước mắt hiện ra hình ảnh mấy năm trước Đường Kí Minh và Alice ở bên nhau.

"Người thích hợp", có thể là cô gái cảm mến mới mà Đường Kí Minh gặp được khi đi, cũng có thể vẫn là Alice mà y cảm thấy đặc biệt, chẳng qua vì y vẫn bị Hứa Vị Trần níu chân sau nên cơ hội vẫn chưa đúng.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hứa Vị Trần không nhịn được mà mở app mạng xã hội lên, search tên Alice.

Trang chủ công khai của Alice cập nhật tình hình gần đây, hiển thị cô ấy đã làm việc trong công ty mà ba cô ấy đầu tư — Nói không chừng cô ấy và Đường Kí Minh đã liên lạc lại với nhau.

Hứa Vị Trần hoảng loạn nghĩ, có khi đợi Đường Kí Minh và Hứa Vị Trần kết thúc thỏa thuận rồi, có thể họ sẽ có tiến triển mới ngay.

Đường Kí Minh sẽ gửi tin nhắn gì cho Alice?

【Xin hãy đợi anh.】

【Tính nó không tốt, cho anh thêm chút thời gian để trấn tĩnh nó.】

Hứa Vị Trần điên cuồng ngờ vực trong đầu, hắn mất hồn mất vía đến mức bị lạc trong sân bay có biển chỉ đường đơn giản, tí thì lỡ người đón.

Cuối cùng cũng tìm được tài xế giơ tên hắn, Hứa Vị Trần im lặng đi theo đối phương một đoạn, đến khi tỉnh táo lại thì bắt đầu phỉ nhổ hành vi của mình giống mấy kẻ tọc mạch. Hắn nhận ra dù đã già đầu bằng từng này tuổi, thế nhưng chỉ cần phát giác ra dấu hiệu Đường Kí Minh nảy sinh tình cảm với người khác, hắn vẫn không thể bớt điên hơn trước kia tí nào.

Nhưng điều này là bất bình thường.

Hứa Vị Trần biết thế, ngay cả khi không muốn thừa nhận.

Thế nên trong chuyến công tác lần này, Hứa Vị Trần đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, hắn không gửi ảnh chụp tạp chí cũng không đa nghi gửi tin nhắn cạnh khóe nào cho Đường Kí Minh, hắn chỉ thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng Đường Kí Minh đã rất bao dung với hắn, thế nên đừng có quá phận.

Sau đó là tháng mười hai, ngày giỗ của ba Hứa Vị Trần. Vào mỗi ngày này, Hứa Vị Trần đều sẽ ăn cơm cùng mẹ. Chiều nay, hắn vừa hay gặp khách hàng ở chỗ rất gần nhà, sau khi kết thúc buổi gặp thì bắt taxi về nhà.

Mẹ và Lâm Nhã Quân cùng nhau nấu ăn, Hứa Vị Trần thì phụ giúp mấy việc trong bếp.

Ba mất hơn mười mấy năm, ngày giỗ khiến hai mẹ con họ bớt đau buồn và có thêm nhiều kỉ niệm về ba.

Mẹ Hứa Vị Trần vừa nấu canh, vừa nhớ lại những mâu thuẫn ngọt ngào nảy sinh xong lại được tháo bỏ khi mới làm cha mẹ với ba Hứa Vị Trần, bà cũng chuyện trò với Lâm Nhã Quân về thời con gái của họ.

Khi nhắc đến cuộc hôn nhân của Lâm Nhã Quân, mẹ oán trách: "Hồi ấy tôi đã ứa máu Đường Vĩnh Quân rồi, giàu thì giỏi giang lắm sao? Lão kiêu căng thế, căn bản chẳng tôn trọng người khác, ba Vị Trần mà không khuyên tôi thì tôi chẳng muốn đến dự đám cưới đâu."

"Trước hôm cưới vẫn đến còn gì," Lâm Nhã Quân cười bà, kể với Hứa Vị Trần, "Khóc lóc đập cửa chung cư nhà dì."

Mẹ không lên tiếng, Lâm Nhã Quân lại nói: "Giờ nghĩ đến mình khi ấy, cứ như đang nghĩ đến một người khác vậy. Không biết sao nhưng thời ấy thích lão lắm, còn tưởng lão sẽ thay đổi vì tôi cơ."

Mẹ Hứa Vị Trần hừ lạnh, miễn nhận xét, Lâm Nhã Quân đột nhiên nói: "Vẫn là có lỗi với Kí Minh nhất, ba nó đưa nó đến cái trường đó mà tôi chẳng khuyên lấy câu nào, lại còn thấy ba nó nói có lý. Sau này tôi muốn cho nó chuyển ra ngoài, nhưng lại không dám làm ba nó bực nên cũng không kiên trì. Nếu nó ở đó ít hơn..."