Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Viên Tình Yêu

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng, Phùng Võ Ứng tìm được một bãi đậu xe nhỏ, giống như một tên xã hội đen đang lẩn trốn cảnh sát, cậu ta tìm thấy một chiếc ô tô to, nấp đằng sau rồi đỗ xe lại, sau đó mới lấy điện thoại ra, nói với Hứa Vị Trần: "Chúng ta tắt máy đi, như thế thì ảnh sẽ chẳng tìm thấy chúng ta."

Lúc này, Phùng Võ Ứng mới nhận ra sắc mặt Hứa Vị Trần không ổn, vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Hứa Vị Trần buông bàn tay đang nắm đai an toàn ra, trước tiên hắn lấy điện thoại ra nhìn, Đường Kí Minh không gọi điện cho hắn.

"Vị Trần?" Thấy hắn không nói gì, Phùng Võ Ứng gọi hắn.

Tâm trạng Hứa Vị Trần tệ đi rất nhiều, tuy không thân quen với Phùng Võ Ứng nhưng mặt vẫn đanh lại. Hắn nhìn Phùng Võ Ứng, hỏi: "Sao cậu lái nhanh thế?"

Chắc vì sắc mặt lạnh lùng của Hứa Vị Trần, vẻ phấn khích điên điên của Phùng Võ Ứng biến mất, cậu ta bỏ mũ lưỡi trai xuống, cào tóc nói: "Xin lỗi, em không biết anh không thích đi xe tốc độ cao, em tưởng kí©h thí©ɧ một chút thế này anh sẽ vui."

Cậu ta xin lỗi rối rít, thái độ thành khẩn vô cùng, tuyên thệ sẽ không bao giờ lái như vậy nữa, thậm chí còn thề thốt.

Hứa Vị Trần không nói năng gì, hắn mở điện thoại lên gọi taxi, không biết có phải do xa quá hay không mà chẳng có tài xế nào nhận chuyến, thế là hắn lại định gọi điện cho Đường Kí Minh, vừa mở danh bạ ra đã nghe Phùng Võ Ứng nói: "Anh định bảo anh họ em đến đón anh à?"

"Liên quan gì đến cậu?" Tay Hứa Vị Trần vẫn lạnh ngắt, không có thái độ tốt với Phùng Võ Ứng.

Phùng Võ Ứng nhìn hắn, nét mặt hơi do dự, khó xử, mấy giây sau, cậu ta nghiêm túc nói: "Em hỏi câu này có hơi bép xép thật, nhưng mà có phải anh thích anh ấy không?"

Hứa Vị Trần sững ra, Phùng Võ Ứng lại nói: "Bản thân anh không biết à, rất rõ đấy, nhưng anh ấy là trai thẳng nhỉ, lúc các anh chưa đến, em còn đang nghe dì kể chuyện anh ấy. Vị Trần, anh ấy biết anh thích anh ấy chứ?"

Sau khi Phùng Võ Ứng cởi mũ ra, tóc cậu ta rối bù, cậu ta nhìn vào mắt Hứa Vị Trần.

Chắc anh mắt của cậu ta chân thành quá nên Hứa Vị Trần lười giả vờ, đơn giản nói: "Không biết."

"Em cũng nghĩ thế," Phùng Võ Ứng cười, sau đó tắt xe, nói với Hứa Vị Trần, "Em chẳng sợ anh cười đâu, em hơi sợ anh họ em. Em không muốn ở với anh ấy lâu quá nên mới lái nhanh như vậy. Ở thành phố C, bọn em sống rất gần nhau, từ nhỏ em đã lớn lên trong cái bóng của anh ấy, nhưng không phải em sợ điều này... Em thấy anh ấy không phải loại người có tình cảm với người khác."

"Ví dụ như," Phùng Vũ Ứng như hơi do dự rồi mới nhớ lại, nói tiếp, "Có một lần em chơi trượt ván trên cầu thang ở vườn hoa nhà anh ấy xong bị ngã gãy xương, máu me khắp người, anh ấy gọi xe cấp cứu giúp em, người bình thường phải sốt ruột chứ? Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn em lúc ấy... giống như đang nhìn một miếng thịt."

Cậu ta dừng lại, hơi cau mày khó chịu với Hứa Vị Trần: "Bề ngoài anh ấy rất tốt, nhưng em thấy anh ấy là kiểu, chỉ có mục tiêu muốn đạt chứ không có ai muốn thân thiết — Chắc là ngoài dì, anh hiểu không? Mặc dù quan hệ giữa mẹ các anh rất thân thiết nhưng với thân phận, địa vị hiện tại của anh ấy, có lẽ sẽ chẳng thể nảy sinh chuyện gì với anh."

"Xin lỗi, Vị Trần," Cậu ta quan sát sắc mặt Hứa Vị Trần, xin lỗi thêm, "Em nói hơi thẳng, nhưng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, em không muốn thấy anh đau khổ vì phản hồi không thể có được. Hữa nữa em thật sự muốn có cơ hội theo đuổi anh, sau này đèo anh nhất định tốc độ lái xe của em sẽ không vượt quá 80km, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Phùng Võ Ứng hành xử bốc đồng, tính mục đích rất mạnh, nhưng lời nói đều là sự thật, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh sẽ không có tương lai.

Tuy Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh ít nhiều gì cũng vẫn có chút tình cảm với mình, không đến mức giống như nhìn một miếng thịt, nếu không thì cũng chẳng tình nguyện chăm sóc hắn nhiều năm như vậy được, tất nhiên cũng chưa đến mức gọi là tình yêu được.

"Dù em chắc chắn không xuất sắc bằng anh ấy," Phùng Võ Ứng nói, "Nhưng em có thể hứa với anh rằng anh sẽ rất hạnh phúc khi hẹn hò với em, anh không cần giếu giếm suy nghĩ của mình trước mặt em, với cả em tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa anh đi đua xe nữa."

EQ của cậu ta không thấp, nói năng rất hấp dẫn, đây đều là những điều Hứa Vị Trần mong muốn, dường như bày ra trước mặt Hứa Vị Trần tương lai vô cùng vui sướиɠ tích cực. Nếu chọn Phùng Võ Ứng, hắn có thể có được niềm hạnh phúc thoải mái, không giấu giếm.

Nhưng Hứa Vị Trần nhìn Phùng Võ Ứng, nhận ra mình thật sự không có cảm giác gì, hắn cẩn thận suy nghĩ vài câu có thể từ chối, nói trước: "Tính tôi rất tệ."
« Chương TrướcChương Tiếp »