"Mẹ tôi," Hứa Vị Trần ngồi dậy, giơ điện thoại cho y xem, "Làm sao đây?"
"Bắt máy đã," Đường Kí Minh bình tĩnh nói, "Chắc không sao đâu."
Hứa Vị Trần không dám: "Nhưng giọng tôi khản quá."
Đường Kí Minh an ủi: "Không rõ lắm đâu."
Hứa Vị Trần bảo "anh nói đấy, nếu bị mẹ nhận ra thì tôi sẽ gϊếŧ anh", sau đó bấm bụng bắt máy, giọng mẹ còn có sức sống hơn hắn nhiều: "Vị Trần, mẹ làm việc trong thành phố mà xong trước thời gian rồi, mẹ con mình ăn với nhau một bữa nhé?"
Hứa Vị Trần ngơ ngác nhìn Đường Kí Minh, hiển nhiên Đường Kí Minh cũng nghe thấy, hiếm khi y để lộ ra vẻ bối rối không biết phải làm gì thế này.
"Vị Trần?" Từ lúc Hứa Vị Trần come out, tâm trạng mẹ luôn rất nhạy cảm, ngày nào mẹ cũng nghĩ hắn đang hẹn hò với đàn ông, làm gia phong bại hoại, thấy hắn không nói gì, bệnh đa nghi lập tức bùng lên, liên tục hỏi: "Con đang làm gì? Sao không nói chuyện? Thứ bảy con không có tiết mà?"
"Không ạ," Hứa Vị Trần lấy lại phản ứng, lập tức nói dối: "Mẹ, con đang ngủ thôi." Đoạn nói: "Chiều con ở kí túc viết luận, tối cũng có bài giảng phải nghe, chắc không có thời gian ăn chung."
"Thật ư," Mẹ chẳng chấp nhận lí do, "Thời gian ăn một bữa đơn giản cũng không có?"
"Thật mà mẹ," Hứa Vị Trần bất lực, "Con nói dối mẹ làm gì."
Hắn dỗ dành thêm mấy câu, bảo mình đang xin thực tập, lại phải viết luận, mệt không chịu nổi, khó lắm mới được chợp mắt nên muốn ngủ một giấc, lúc này mẹ mới nửa tin nửa ngờ cúp máy.
Hứa Vị Trần vừa thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại Đường Kí Minh lại reo lên.
Đường Kí Minh nhìn qua, tay khựng lại, sau đó chuyển hướng cho Hứa Vị Trần xem, là mẹ Hứa Vị Trần gọi. Y bắt máy, bật loa ngoài, mẹ Hứa Vị Trần ở đầu máy bên kia hỏi: "Kí Minh, hôm nay cháu ở trường không? Bận không?"
"... Có ạ, cháu đang ở kí túc xá."
Hứa Vị Trần lo sốt vó, nắm tay sắp siết chặt đến nơi rồi thì bỗng thấy Đường Kí Minh mỉm cười.
Đường Kí Minh cười không rõ nhưng nó cũng không quá giống với điệu cười thường ngày của y, điều này khiến Hứa Vị Trần rất muốn chửi, nhưng vì không thể phát ra tiếng nên hắn giơ tay đẩy y, song tay lại bị tóm lấy.
Trước đây Đường Kí Minh sẽ không phản kháng, hơn nữa còn cố gắng không tiếp xúc thân thể với Hứa Vị Trần, nhưng giờ y lại nắm tay Hứa Vị Trần, đúng là chẳng coi Hứa Vị Trần ra gì.
"Hứa Vị Trần cũng ở kí túc xá à?" Lý Văn Tâm hỏi ở đầu máy bên kia.
"Vâng," Đường Kí Minh trả lời thoải mái như thật, "Hình như em ấy đang ngủ."
"Cháu nhìn nó xác nhận giúp cô một cái được không," Lý Văn Tâm nói, "Xong hỏi kế hoạch buổi tối của nó."
Hứa Vị Trần nghe vậy thì đau đầu, cảm thấy mẹ cứ coi hắn như trẻ vị thành niên mà quản lý mãi, điều này khiến hắn rất khó chịu.
Đường Kí Minh nói: "Được cô ạ, để cháu hỏi xem rồi nhắn tin cho cô nhé."
"Tốt quá," Bà nói tiếp, "May mà có cháu theo dõi nó giúp cô, đợi cháu tốt nghiệp rồi, cô chẳng biết làm thế nào cả."
Đường Kí Minh liếc Hứa Vị Trần một cái, đàng hoàng hứa với mẹ hắn: "Cô yên tâm, cháu sẽ thường xuyên về xem em ấy."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Vị Trần trợn mắt nhìn Đường Kí Minh, hỏi y: "Anh cười gì mà cười?"
"Không có gì." Đường Kí Minh buông tay ra rồi lại cười, cúi đầu soạn tin nhắn gửi cho mẹ Hứa Vị Trần. Hắn gõ: 【Cô ơi, cháu nhìn rồi, Hứa Vị Trần đang ngủ, bảo tối phải đi nghe giảng.】Hỏi Hứa Vị Trần: "Nói thế này được không?"
"Được."
"Lần sau nhờ mẹ tôi khuyên cô tiếp," Đường Kí Minh nói, "Em không còn là trẻ con nữa."
Thoạt tiên Hứa Vị Trần gật đầu, tự dưng hắn nghĩ đến Lâm Nhã Quân, trong lòng nảy sinh cảm giác hối hận muộn màng.
Vì Lâm Nhã Quân đối xử với hắn rất tốt, vậy mà hắn lại bắt Đường Kí Minh làm chuyện trái với bản tâm, chuyện này rất thiếu đạo đức, cũng rất có lỗi với Lâm Nhã Quân. Vai Hứa Vị Trần sụp xuống, như nói với mình mà cũng như nói với Đường Kí Minh: "Tuyệt đối không được để họ biết."
Đường Kí Minh nhìn hắn, không ừ hử gì, Hứa Vị Trần huých y: "Sao không nói?"
"Không," Đường Kí Minh gửi tin nhắn rồi mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói, "Chúng ta làm cũng làm rồi, nghĩ thế có phải muộn quá rồi không?"
"Anh nói gì vậy hả, miễn sao họ không biết thì tức là chúng ta chưa từng làm," Hứa Vị Trần chột dạ nhưng vẫn ăn nói hùng hổ, "Hiểu chưa?"
Đường Kí Minh cười nhạt như đang chế nhạo hắn: "Biết rồi."
Bị cuộc gọi của mẹ làm cho phát hoảng, Hứa Vị Trần hết buồn ngủ, hắn ngồi lì trên giường, không biết nên làm gì tiếp theo.
Đường Kí Minh cũng không về làm việc ngay, hai người ngồi đối diện nhau, Hứa Vị Trần nhìn y mấy giây, y bỗng giơ tay, đặt lên trán Hứa Vị Trần, giữ một lúc rồi nói: "Hình như hạ sốt rồi."
Hứa Vị Trần đáp "ừm" một tiếng rồi phản ứng lại, hắn mở to hai mắt, khẽ hỏi y: "Anh phải đi à?"