Chương 26

Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả Đường Kí Minh luôn phản ứng nhanh nhạy, làm việc luôn ổn thỏa cũng không thể đáp lời ngay, y nhìn vào mắt Hứa Vị Trần như thể không hoàn toàn hiểu được cái cớ của hắn.

Lúc này, Hứa Vị Trần nghe thấy tiếng cửa ký túc xá bị mở ra, ngay sau đó, bạn cùng phòng của Đường Kí Minh đẩy cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bạn cùng phòng đặt cặp xuống, chào Hứa Vị Trần rồi đi tắm.

Đường Kí Minh vẫn im lặng, Hứa Vị Trần nhìn y chằm chằm, nhận ra mình vừa nói gì với Đường Kí Minh thì tim đập rất nhanh, lên tiếng hỏi: "Có muốn đổi chỗ nói chuyện không?"

Công viên hữu nghị Bờ Hồ là địa điểm yêu thích của các cặp đôi và người dắt chó đi dạo, trời đã tối đen, gió đêm hè lành lạnh thổi qua lá cây và bãi cỏ, cách đó không xa có một đàn chó con đang chơi đùa.

Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh vừa không phải người yêu vừa không dắt chó đi dạo, ngồi cạnh nhau trên băng ghế gang dài có khắc tưởng niệm cuộc đời của binh sĩ, đối diện với mặt hồ đen nhánh, có vẻ hơi lúng túng và đột ngột.

"Cảm ơn cậu đã muốn giúp tôi." Khi lên tiếng, dường như Đường Kí Minh đã suy nghĩ thấu đáo, y nói với Hứa Vị Trần: "Nhưng không cần thiết đâu. Di sản của ba cậu quan trọng hơn dự án game của tôi rất nhiều, tôi không thể để cậu đánh cược số tiền này vào tôi được."

Lời từ chối lịch sự của y mang theo sự ấm áp plàm Hứa Vị Trần nhớ đến việc Đường Kí Minh từ chối lời mời dự prom của Norton hồi cấp ba.

"Đâu thể coi là đánh cược." Hứa Vị Trần trả lời hơi sượng sùng, "Tôi chỉ coi trọng game của anh nên muốn đầu tư vào nó, không được à?"

"Cậu còn không chơi game thì coi trọng thế nào được?" Đường Kí Minh cười với hắn, Hứa Vị không nhìn rõ mặt y nhưng giọng y rất mềm mỏng như cười cái tính trẻ con của Hứa Vị Trần, "Ngay cả khi phải đổi chi phiếu của ba tôi, tôi cũng sẽ không dùng tiền của cậu đâu."

Hứa Vị Trần im lặng chốc lát, bình tĩnh lại rồi bảo: "Anh không cần thì thôi."

Họ đã ngồi được một lúc, Hứa Vị Trần đã thấy hơi lạnh vì gió.

Hắn muốn nói "mình về đi", nhưng đột nhiên lại nghe Đường Kí Minh hỏi: "Hứa Vị Trần, tại sao cậu muốn đầu tư cho tôi?"

Đường Kí Minh nói rõ ràng từng chữ khiến Hứa Vị Trần cảm thấy y thật lý trí, trong khi đó mình lại hồ đồ. Vốn dĩ là Hứa Vị Trần chợt nảy ra ý tưởng không hề chuẩn bị câu trả lời nên khi bị Đường Kí Minh hỏi thế, hắn vắt óc suy nghĩ không ra được cái cớ nào thích hợp, bèn dứt khoát lạnh lùng nói: "Không biết, thấy anh tội nghiệp đó." Hắn mừng thầm vì mình gần như chẳng thấy gì nên sẽ không biết được biểu cảm của Đường Kí Minh lúc này.

Vài giây sau, Đường Kí Minh hỏi rất nhẹ nhàng: "Tôi tội nghiệp à?"

"Nếu không thì sao?" Hứa Vị Trần hỏi lại, "Không phải thấy anh tội nghiệp chứ chẳng lẽ tôi yêu anh?"

Đường Kí Minh bỗng im bặt.

Hứa Vị Trần nhận ra ý nghĩa sự im lặng của y, sắc mặt tái nhợt, vài giây sau có vẻ thẹn quá hóa giận mắng y: "Đầu óc anh có vấn đề à?"

"Không có." Đường Kí Minh nói với hắn, "Tôi không ngờ cậu lại sẵn lòng tin tưởng tôi như vậy, tôi còn tưởng cậu không thích tôi đến thế —— tôi không nói kiểu thích kia nhé."

Đừng nói Đường Kí Minh, ngay cả bản thân Hứa Vị Trần cũng không ngờ, nhưng điều không ngờ hơn đó là Đường Kí Minh sẽ từ chối hắn.

Hứa Vị Trần cũng cảm thấy xấu hổ chứ, nhưng không thể để lộ ra ngoài, đành làm như hiên ngang ra chiều tủi thân: "Không cần tiền thì thôi, đừng có mà sỉ nhục tôi. Cho dù tôi là gay thì cũng không đến mức cứ thấy trai là yêu đâu."

"Xin lỗi." Đường Kí Minh xin lỗi hắn, "Là lỗi của tôi, tôi không nên nói vậy. Vì cậu có lòng tốt nên mới thế."

Hứa Vị Trần không muốn để ý đến y nữa, đứng dậy nói: "Tôi về đây."

Đường Kí Minh đi theo, trở vào xe cùng hắn.

Vốn dĩ việc này đã kết thúc ở đây, Đường Kí Minh không cần tiền của Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần cũng không hèn mọn đến mức ép y nhận.

Thế nhưng chẳng được mấy ngày, một người đầu tư chưa đàm phán đã mò đến ký túc xá của bọn họ vào buổi chiều.

Hứa Vị Trần đang ngủ bù trên giường thì bị một trận tiếng ồn đánh thức, một giọng nam chảnh chọe xa lạ phát biểu, bảo game này tuy hay nhưng số tiền đầu tư yêu cầu quá lớn, điều kiện gã đưa ra đã là điều kiện tốt nhất mà họ có thể tìm được, nếu cứ trì hoãn thì coi chừng chẳng nhận được đồng nào.

Hứa Vị Trần đi ra ngoài thì thấy người đầu tư này áo vest giày da đứng quơ chân múa tay trong phòng khách nhỏ hẹp, ngôn ngữ lố lăng gần như đe dọa.

Vẻ mặt Đường Kí Minh vẫn như thường ngày, vừa lịch sự từ chối vừa mời gã ra ngoài cho, đừng làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Hai người còn lại bị gã dọa sợ liên tục nhìn về phía Đường Kí Minh như muốn khuyên y đồng ý.