Chương 35

Thân Văn Duệ muốn đi gặp Trần Đại Hà, Lý Tiểu Tiểu đặc biệt lo lắng dặn Thân Văn Duệ, ngàn vạn phải giữ gìn cái bí mật cậu ta là nhân sâm thành tinh này gắt gao, ngàn vạn không thể để người ta biết. Nếu không thì không chỉ có tóc bị nhổ sạch, phỏng chừng ngay cả bản thể cũng bị cắt miếng, đây chính là nhân sâm tinh 3000 năm á, ai biết lại không muốn cắn một miếng hả!

Thân Văn Duệ bị dọa mặt mũi trắng bệch: “Tôi biết rồi, lúc tôi đi ra tộc trưởng đã dặn dò, sẽ không cho nói cho ai khác tôi là nhân sâm tinh.”

“Không chỉ có nói ngoài miệng, trên hành động cũng phải chú ý, đừng có nhổ tóc nhổ lông trước mặt bao người khác nữa, cậu nhổ cọng tóc xuống liền biến thành râu nhân sâm, ai nhìn thấy đều có thể đoán được là chuyện gì rồi!” Lý Tiểu Tiểu duỗi tay chọc chọc đầu Thân Văn Duệ: “Sao cậu lại ngốc như vậy chứ!”

Thân Văn Duệ vội vàng che đầu, cố gắng biện giải cho mình: “Trước mặt người khác tôi không nhổ tóc, bởi vì là cô tôi mới làm như vậy, cô cũng không phải người ngoài.”

Lý Tiểu Tiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà duỗi tay chọc chọc cậu ta hai cái nữa: “Sao mà cậu biết tôi không phải người xấu hả!

“Bởi vì cô là ông chủ của công ty giải trí Tiên Phàm mà!” Ánh mắt Thân Văn Duệ trong suốt nhìn Lý Tiểu Tiểu, trong ánh mắt là tràn đầy tín nhiệm: “Cô là người được trời chọn, căn bản không có khả năng là người xấu.”

“Tôi còn không phải là người được trời chọn sao.” Lý Tiểu Tiểu cũng bất đắc dĩ: “Ông trời chắc chắn là thấy trái tim tôi cường đại mới chọn tôi, đổi thành người khác thì không phải bị mấy người dọa chết cũng chính là bị cậu chọc tức chết.”

Thân Văn Duệ rụt rụt cổ: “Tôi bảo đảm về sau không nhổ tóc ngay trước mặt người khác nữa, nếu lần sau thật sự cần râu nhân sâm, tôi liền đi toilet nhổ vậy, không cho bất cứ ai nhìn thấy!”

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Đừng có nói nữa, nói rồi còn có vị bên trong nữa!

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất là không dễ dàng, mới hơn hai mươi mà đã liền có loại cảm giác của bà mẹ già rồi, quả thực rầu thúi ruột.

“Đi đi, cậu chính là ngốc ngếch mới làm cho người ta cảm thấy đâu cũng phải lo lắng.” Lý Tiểu Tiểu trịnh trọng dặn dò: “Cậu phải nhớ, ngàn vạn đừng có bại lộ thân phận, miễn cho bị kẻ xấu bắt đi.”

“Tôi sẽ không bại lộ thân phận!” Thân Văn Duệ cười hề hề: “Lại nói bị bắt cũng không sợ, tôi cũng có thể đào tẩu, cô xem tôi biểu diễn một chút cho cô này.”

Nói rồi, Thân Văn Duệ dậm chân một cái, toàn bộ thân thể liền chui vào trong sàn, vài giây sau cậu ta lại vội vội vàng vàng lộn trở về, một bộ dáng thất kinh: “Chết tiệt, phòng dưới lầu có người ở, thiếu chút nữa tôi đã bị người phát hiện.”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”

Trái tim mệt mỏi quá!

****

Trần Đại Hà ở bệnh viện một ngày rồi liền về lại khách sạn nghỉ ngơi, giống như ông đã nói vậy, các khí quan của thân thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là khí huyết không đủ, thân thể mệt mỏi, cộng thêm thời tiết nóng bức thành ra mới đột nhiên hôn mê.

Đột nhiên xảy ra loại chuyện này, người nhà Trần Đại Hà gọi điện thoại đến không cho không diễn khách mời nữa, đạo diễn cũng lòng còn sợ hãi đây, ông thật sự là không dám để Trần lão mạo hiểm nữa, nếu mà Trần lão xảy ra chuyện gì trong đoàn phim ông, về sau ông liền không cần lăn lộn trong giới này nữa.

Nghĩ đến về sau không bao giờ có thể đóng phim nữa, trong lòng Trần Đại Hà có chút thương cảm, hỏi đạo diễn xem có thể gửi video quay cảnh diễn cuối cùng của ông lại đây không, lưu lại cái kỷ niệm cho mình.

Đạo diễn tất nhiên là đầy miệng đáp ứng, bảo quay phim chuyển cảnh quay hôm qua ra. Trần Đại Hà làm diễn viên gạo cội, vô luận là biểu diễn hay là tiết tấu thì đều rất đúng chỗ. Sau khi diễn xong, Trần lão vừa đứng lên liền té xỉu, quay phim chưa kịp tắt máy đã liền vọt qua, hợp sức cùng nhau nâng Trần lão đến sô pha bên cạnh.

Máy quay phim còn đang hoạt động, đem tất cả hình ảnh đạo diễn xua tan đám người, Thân Văn Duệ cầm nhân sâm đưa lại đây, trợ lý Vương Thánh Hạ do do dự dự không dám dùng, cuối cùng Thân Văn Duệ quyết đoán đẩy Vương Thánh Hạ ra để cứu người xuống. Thẳng đến lúc Trần Đại Hà tỉnh lại, Vương Thánh Hạ đẩy người xáp qua hỏi han ân cần, quay phim mới trở về tắt máy quay đi.

Người quay phim ngồi cạnh đạo diễn cùng nhau xem phim, sau khi nó kết thúc, người quay phim quay đầu hỏi đạo diễn: “Cần tìm người cắt nối biên tập chút không?”

Đạo diễn châm điếu thuốc thở dài thườn thượt: “Không cần, trực tiếp chép nó ra gửi qua cho Trần lão là được.”

Quay phim nở nụ cười: “Thế nào? Lòng thấy bất bình cho cậu diễn viên nhỏ kia?”

“Đứa nhỏ kia rất tốt, ánh mắt trong trẻo, tâm tư tinh thuần, cư xử cũng chân thành. Kỹ thuật diễn của Trần lão tinh vi, lại dạy dỗ vô số học sinh, nếu mà ông ấy có thể tiến cử một người thầy tốt cho Thân Văn Duệ, lại giới thiệu một ít tài nguyên tốt cho cậu ấy, tiền đồ tương lai của Thân Văn Duệ sẽ có đầy hứa hẹn. Việc này là chuyện rất tốt, nhưng lại sợ có tiểu nhân quấy phá, thằng nhóc Vương Thánh Hạ kia lòng dạ hẹp hòi, người khác giúp cậu ta cậu ta cũng chẳng cảm kích, ngược lại là thấy vả mặt cậu ta. Chuyện ngày hôm qua rõ ràng lại là cậu ta đuối lý, tôi sợ cậu ta âm thầm làm hỏng.”

“Tôi nhớ cái cậu Vương Thánh Hạ kia có quan hệ thân thích gì đó với Trần lão, bằng không thì cậu ta cũng không làm nổi chức trợ lý cho Trần lão.” Quay phim nhìn về phía đạo diễn, nghiêm túc hỏi: “Ông gửi video hoàn chỉnh qua đó, Vương Thánh Hạ chắc chắn sẽ nhìn thấy, ông không sợ cả trong lẫn ngoài đều không được lòng người sao.”

Đạo diễn cười lạnh một tiếng: “Khi nào thì tôi sợ tiểu nhân hả?”

“Vận khí Thân Văn Duệ tốt, vừa xuất đạo liền gặp quý nhân.” Quay phim đứng lên: “Đưa mail của Trần lão cho tôi, tôi tự mình gửi qua giúp ông cho.”

Lúc này, trong căn phòng xa hoa của khách sạn 5 sao nào đó, Vương Thánh Hạ vừa rót trà nhân sâm cho Trần lão vừa khuyên nhủ: “Chú Trần, chúng ta vẫn là về nhà đi, dì đã gọi mấy cuộc rồi, bà không yên lòng chú.”

“Có cái gì mà lo lắng, tôi cảm giác giờ tôi còn tốt hơn lúc ở nhà.” Trần Đại Hà bưng trà sâm lên uống một ngụm: “Hơn nữa tôi vừa gọi một cuộc cho Thân Văn Duệ, đã hẹn cậu ấy đến khách sạn gặp mặt xong rồi.”

Vương Thánh Hạ nghe thấy tên Thân Văn Duệ thì trên mặt lộ ra nụ cười không tự nhiên: “Chú Trần cũng quá chiêu hiền đãi sĩ, tuy nhân sâm cậu ta tốt, nhưng con thấy cũng không phải đã cho tiền rồi à! Con thấy không cần thiết phải gặp, xem như một cuộc giao dịch là xong.”

Mặt Trần Đại Hà trầm xuống, biểu cảm nhìn Vương Thánh Hạ rất là không vui: “Thế nào hả? Trong mắt cậu mạng tôi không đáng tiền như thế à? Người ta cứu tôi một mạng, đến trong miệng cậu liền nhẹ bay bay thành giao dịch?”

“Ý con không phải vậy.” Vương Thánh Hạ cười gượng nói: “Thật ra cũng không tính là cứu mạng, chú Trần chỉ là té xỉu mà thôi, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Trần Đại Hà nhìn anh ta hai cái thật sâu: “Thánh Hạ, cậu làm trợ lý cho tôi cũng được mấy năm rồi, trước kia tôi đã cảm thấy cậu lòng dạ hẹp hòi, không chứa được người, không ngờ tới qua nhiều năm thế này, tật xấu của cậu càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Chú Trần oan uổng con rồi.” Vương Thánh Hạ vội vàng biện giải nói: “Là dì đã nói rõ, suy xét chu toàn mọi việc cho chú, miễn cho làm chú lo lắng.”

Trần Đại Hà khẽ hừ một tiếng: “Cậu cũng đừng có động một cái liền lôi dì cậu ra, tuy tôi già rồi, nhưng cũng không hồ đồ.”

Vương Thánh Hạ thấy Trần Đại Hà thực sự tức giận, cũng không dám lắm mồm nữa, dọn phòng xong thì lấy cớ đi mua hoa quả đi ra ngoài.

Trần Đại Hà thở dài, đặt báo chí trong tay sang một bên, đi đến trước bàn sách mở laptop ra, Trần Đại Hà thuận tay mở mail ra xem, là video mà đoàn phim gửi đến.

Trần Đại Hà nhấn nút chiếu, cầm lấy notebook bên cạnh, vừa xem mình biểu diễn, vừa ghi lại chỗ có thể cải tiến trong đoạn biểu diễn của mình. Năm phút sau, Trần Đại Hà thả bút xuống, ông mới vừa chuẩn bị đóng máy tính thì liền nhìn thấy cảnh mình té xỉu.

Tay Trần Đại Hà bất giác rời khỏi máy tính, lẳng lặng ngồi trên ghế dựa xem hình ảnh phía sau, càng xem mặt càng đen, lúc ông thấy hình ảnh sau khi mình tỉnh lại, Vương Thánh Hạ đẩy Thân Văn Duệ ra tiến đến trước mặt mình, trên mặt phảng phất như bị mây đen dày đặc bao phủ lấy vậy……

Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, Trần Đại Hà ấn trò chuyện, trong di động vọng ra tiếng vợ: “Lão Trần à, sao tôi nghe Thánh Hạ nói ông vì gặp một diễn viên nhỏ còn trẻ tuổi mà muốn ở bên kia mấy ngày vậy. Tôi nói với ông là tôi không đồng ý nha, tôi bảo Thánh Hạ đặt vé máy bay rồi, giờ các ông phải đến sân bay, lập tức về nhà.”

Trần Đại Hà không nói gì, trực tiếp cúp di động. Vài phút sau, Vương Thánh Hạ mang theo một giỏ trái cây trở lại, thật cẩn thận mà hỏi thử: “Dì gọi điện cho chú?”

Trần Đại Hà ngẩng đầu nhìn Vương Thánh Hạ: “Đặt vé máy bay rồi?”

Vương Thánh Hạ nhẹ nhàng thở ra, tươi cười đầy mặt nói: “Đặt rồi, giờ đi sân bay thì vừa vặn, 6 giờ tối là có thể về nhà, tuyệt không chậm trễ chú ăn cơm tối.”

Trần Đại Hà gật gật đầu, nhưng lại ngồi bất động tại chỗ. Vương Thánh Hạ thấy thế thì hơi do dự hỏi: “Con thay thầy dọn hành lý xong rồi chúng ta đi nhé?”

“Không nóng nảy.” Ngón tay Trần Đại Hà gõ gõ bàn: “Thánh Hạ à, cậu làm trợ lý của tôi cũng được mấy năm rồi, cũng vẫn luôn rất tận tâm tận lực, có điều mấy năm nay thân thể tôi không tốt lắm, cũng không nhận phim nào, cậu ở cạnh tôi thật ra thì chậm trễ cậu. Tôi suy nghĩ rồi, dì cậu nói rất đúng, thân thể tôi của tôi đúng thật là không thích hợp đóng phim, về sau tôi tính chỉ dẫn dắt học sinh, ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ.”

Vương Thánh Hạ nghe hiểu ý trong lời Trần Đại Hà, mặt nháy mắt liền trắng, há miệng thở dốc lại không biết phải nói gì.

Bộ dáng Trần Đại Hà tựa như không phát hiện vậy, cầm lấy di động chuyển một khoản tiền cho Vương Thánh Hạ: “Bên người tôi còn có chút chuyện chưa xử lý xong, cậu tự mình về trước đi. Tiền lương tháng này đã kết cho cậu rồi, còn lại xem như lì xì, cảm ơn cậu đã chiếu cố tôi mấy năm nay.”

Vương Thánh Hạ chật vật ngẩng đầu nhìn Trần Đại Hà: “Chú Trần là cảm thấy con ở cạnh chăm sóc chú mấy năm nay không tốt sao?”

Trần Đại Hà mỉm cười nhìn Vương Thánh Hạ: “Không phải, rất tốt, chỉ là dã tâm cậu lớn, tôi sợ chậm trễ tiền đồ của cậu.”

Vương Thánh Hạ nhìn ánh mắt Trần Đại Hà, bỗng chốc hiểu ra, chút thủ đoạn nhỏ khôn vặt này của mình thật ra Trần Đại Hà vẫn luôn biết, chẳng qua chỉ là nhìn trên mặt mũi dì mới vẫn luôn chịu đựng chưa nói thôi. Người thông thấu như Trần Đại Hà đây, dạy dỗ vô số học sinh, làm sao có thể không nhìn ra được chút kỹ xảo nhỏ này của anh ta.

Vương Thánh Hạ nắm đấm tay quay đầu bước đi, Trần Đại Hà đứng lên, không nhịn được đề điểm anh ta một lần nữa: “Về sau đến chỗ khác làm việc phải làm thật, đừng có nghĩ xa lánh người chèn ép người kia cả ngày, làm tốt công việc của mình, không có việc gì thì bớt xem phim cung đấu đi.”

Bước chân Vương Thánh Hạ ngay cả ngừng cũng chưa ngừng, đi đến cửa phòng, mở mạnh cửa ra, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Thân Văn Duệ chuẩn bị ấn chuông cửa.

Thân Văn Duệ phát hoảng, sau khi nhìn rõ là Vương Thánh Hạ thì lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, thần thái phấn khởi chào hỏi với anh ta: “Chào trợ lý Vương.”

Sau khi Vương Thánh Hạ nhìn thấy Thân Văn Duệ thì mặt lập tức liền tái rồi, hừ lạnh một tiếng rồi liền dùng bả vai đánh tới thật mạnh đến chỗ Thân Văn Duệ, nhưng giây tiếp theo, Vương Thánh Hạ đã bị một cỗ lực lớn bắn ngược trở về, anh ta lùi lại vài bước rồi ngồi bịch một phát xuống đất.

“Thật xin lỗi nhé!” Thân Văn Duệ vươn tay muốn kéo anh ta: “Có thể là sức tôi khá lớn, nên anh mới không đυ.ng được tôi.”

“Đừng tưởng rằng cậu có Trần Đại Hà làm chỗ dựa liền thật sự có thể thành minh tinh.” Vương Thánh Hạ oán hận nhìn cậu ấy một cái: “Sớm muộn gì ngày nào đó tôi sẽ đỏ hơn cậu.”

Thân Văn Duệ không hiểu ra sao mà nhìn Vương Thánh Hạ thở phì phì xách valy đi mất, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy không hiểu sao: “Anh ta sao vậy?”

“Không sao đâu, anh ta ghen ghét cậu!” Lý Tiểu Tiểu khoát tay lên vai Thân Văn Duệ, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Anh ta ghen ghét cậu đẹp trai, ghen ghét cậu vận khí tốt, ghen ghét cậu được người thích hơn anh ta.”

“À!” Trên mặt Thân Văn Duệ lộ ra nụ cười thật to: “Đó là tất nhiên, tôi nhưng là người đẹp trai nhất thôn bọn tôi mà!”

Vương Thánh Hạ: “………………”

Á á á á á, tức chết đi được!!!

****

Trần Đại Hà nghe thấy tiếng thì đi ra theo từ thư phòng, sau khi nhìn thấy Thân Văn Duệ thì biểu cảm trên mặt lập tức từ u ám thành trời trong: “Văn Duệ đến à.” Ông lại dời tầm mắt sang Lý Tiểu Tiểu, trên mặt mang theo tươi cười khách khí: “Văn Duệ, vị tiểu thư này là bạn cháu sao?”

Thân Văn Duệ cười tủm tỉm giới thiệu nói: “Cô ấy là cô chủ của con.”

Lý Tiểu Tiểu đưa tay phải ra: “Chào thầy Trần, con là người phụ trách Lý Tiểu Tiểu của công ty giải trí Tiên Phàm. Hôm qua con đúng lúc ở đoàn phim, thân thể ngài giờ không sao chứ ạ.”

“Đã tốt hơn nhiều, may mà nhờ nhân sâm dại của Văn Duệ.” Trần Đại Hà nhớ tới đủ chuyện hai ngày nay, cảm thán từ đáy lòng nói: “May mắn vận khí tôi tốt gặp được Văn Duệ. Nói thật, loại nhân sâm dại tuổi thế kia thật sự hiếm thấy, có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu, Văn Duệ nguyện ý lấy giá thấp là 1 triệu bán cho tôi là nể mặt tôi, tôi cũng lĩnh tình này của cậu ấy.”

Thân Văn Duệ nghe vậy thì lấy một cái túi giấy trong ba lô ra đưa cho Trần Đại Hà: “Đây là nhân sâm thầy Trần cần.”

Trần Đại Hà nhận lấy túi giấy liền mở ra xem, bên trong có một cọng râu sâm tươi lẳng lặng nằm đó, tuy rằng ngắn một chút, cũng ốm hơn chút so với cọng ngày hôm qua, nhưng vị sâm nghe ra là nồng đậm như nhau, phỏng chừng tuổi cũng không kém nhiều.

“Đều nói tuổi nhân sâm dại càng lớn, thành phần hữu hiệu hàm chứa bên trong càng nhiều, nhìn cọng râu sâm này, tôi cảm thấy tôi sống thêm 5, 10 năm không thành vấn đề.”

Lý Tiểu Tiểu mỉm cười: “Thần sắc thầy Trần nhìn tốt hơn so với hôm qua nhiều, nhất định rất nhanh thôi sẽ khôi phục khỏe mạnh.”

Lời khách sáo đã nói xong, Lý Tiểu Tiểu chủ động nhắc tới chuyện tìm thầy dạy biểu diễn cho Thân Văn Duệ. Trước đó Trần Đại Hà chưa từng thấy Thân Văn Duệ biểu diễn, nên bảo cậu ấy diễn một đoạn cho mình xem xem.

Suất diễn của Thân Văn Duệ vừa đóng máy, lời kịch còn nhớ đây, biểu diễn một đoạn phú nhị đại ngốc bạch ngọt ngay tại chỗ. Không thể không nói, nhân vật được diễn với bản sắc đắp nặn ra chính là no đủ, ngay cả Lý Tiểu Tiểu cũng cảm thấy Thân Văn Duệ diễn không tồi.

Trình diễn xong một đoạn, trên mặt Trần Đại Hà lộ ra vài phần thần sắc vừa lòng: “Cháu không phải diễn rất tốt sao? Lúc trước lúc cháu diễn phần này ấy, đạo diễn đề điểm cháu thế nào vậy?”

Thân Văn Duệ: “Đạo diễn bảo con biểu hiện thông minh một chút là liền đủ tư cách.”

Trần Đại Hà: “…………”

Lý Tiểu Tiểu kế bên yên lặng che kín mặt, đạo diễn, chú thật sự là tuệ nhãn thức châu mà, mới quen Thân Văn Duệ mấy ngày nha, đã nhìn thấu bản chất của cậu ta rồi.

Thân Văn Duệ còn chưa nhận thấy được mình bị cười nhạo, còn cực kỳ thích thú muốn diễn tiếp: “Con còn có một đoạn diễn cũng rất xuất sắc, nếu không thì con lại diễn một đoạn nhé.”

“Nhân vật này cháu không cần diễn nữa, cháu đổi một nhân vật khác đi.” Trần Đại Hà nghĩ nghĩ nói: “Cháu diễn một học sinh thi rớt đại học đi.”

“Thi rớt đại học……” Thân Văn Duệ cắn cắn môi, có chút không biết xuống tay từ đâu. Cậu ấy đừng nói là thi đại học, ngay cả tiểu học cũng chưa từng lên nữa, bảo cậu ấy biểu diễn thi đại học bị rớt thì cậu thực sự không sờ chuẩn được là cảm xúc thế nào.

Lý Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ rồi đứng lên đi đến cạnh cậu ấy, thì thầm với Thân Văn Duệ: “Cậu ngẫm lại nếu cậu mất đi danh hiệu đẹp trai nhất thôn các cậu, ngay cả 10 hạng đầu cũng không được chọn là cảm giác kiểu gì xem.”

Biểu cảm của Thân Văn Duệ lập tức liền đọng lại, thất hồn lạc phách nhìn hư không, tựa hồ đang nhìn gì đó, lại tựa hồ là gì cũng không nhìn, cậu không làm động tác gì hết, cũng chưa nói lời nào, chỉ dựa vào một biểu cảm đã đem bất lực, hối hận, bi thương, tuyệt vọng biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn……

Trần Đại Hà có chút kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Vừa rồi cháu nói với cậu ấy cái gì vậy? Làm cảm xúc của cậu ấy lập tức đúng chỗ đến vậy.”

“Thật ra thì cũng không có gì……” Lý Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng, tô lại lời nói vừa nãy cho đẹp một chút: “Con bảo cậu ấy nghĩ chút xem tham gia cuộc thi chọn người đẹp bị rớt là cảm giác gì.”

Bỗng nhiên Trần Đại Hà cảm thấy, mình trả lại nhân sâm cho Thân Văn Duệ, không thu người học sinh này thì có lẽ còn có thể sống lâu một chút. Nếu không chỉ dựa vào hai cọng nhân sâm này thôi thì có thể còn chưa đủ cho ông treo mệnh.