Lý Tiểu Tiểu cõng ba lô, một đường chạy bước nhỏ tới cửa đoàn phim 《 Cuộc chiến thượng cổ 》, sau khi thẩm tra đối chiếu tin tức xong thì vào chỗ quay chụp, mới vừa vào đoàn phim liền nghe thấy tiếng khắc khẩu kịch liệt. Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng qua xem, chỉ thấy đạo diễn Lưu Hạo ầm ỹ lên với một người đàn ông trung niên khác, những người khác thì có người vờ vịt bận rộn, có người thì trốn rất xa, chỉ có Huyền Phinh nâng cằm ngồi ở ghế tựa mà vây xem dòm không chớp mắt.
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Chị ơi, chị cũng thật yêu xem náo nhiệt!
Lý Tiểu Tiểu mới vừa chuẩn bị đi qua, ngay lúc đó chợt nghe thấy tiếng của đạo diễn Lưu Hạo nháy mắt cất cao: “Lý Minh Thành, đây là điện ảnh của tôi, tôi là đạo diễn, chỉ đạo võ thuật của ông phải dựa trên cơ sở là phải hiểu ý đồ ý nghĩ của tôi thì mới có thể.”
“Ông đây là đang chất vấn tính chuyên nghiệp của tôi!” Lý Minh Thành giơ tay vò vò đầu ông ta, một bộ dáng giận không thể át: “Nếu đã là điện ảnh của ông, vậy ông liền tự mình quay đi, lão tử còn không hầu hạ đâu!”
Nói xong rồi, Lý Minh Thành nổi giận đùng đùng xoay người bước đi, mới vừa đi hai bước đã mạnh mẽ xoay người trở về: “Bộ điện ảnh này tôi không quay, trả 10 triệu đầu tư lại cho tôi.”
Nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lý Minh Thành, Lưu Hạo lau mặt ngẩng đầu nhìn trần nhà, vành mắt hơi đỏ lên.
Lý Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng tránh đi Lý Minh Thành trượt đến bên người Huyền Phinh, nhẹ nhàng túm cô hai cái, thấp giọng hỏi: “Đây là ai vậy? Sao lại gây gổ thế?”
“Đó là chỉ đạo võ thuật, quan điểm của ông ta không nhất trí với đạo diễn, lý niệm không hợp, mấy ngày nay hai người này nhìn nhau đều khí không thuận, hôm nay xem như là bạo phát.” Huyền Phinh nói xong thì quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Sao em lại đến đây?”
Lý Tiểu Tiểu lập tức cười sáng lạn như hoa: “Công ty không có chuyện gì, em đến thăm các chị.”
Nhớ tới vụ Lý Minh Thành nói rút đầu tư, Lý Tiểu Tiểu lo lắng Huyền Phinh sẽ cần gấp bút tài chính để đầu tư kia, nhanh chóng nói tiến độ: “Ông Thổ nói viên ruby kia bán tiếc lắm, ông ấy chọn hai chậu hoa tốt đi bán đấu giá, chờ bán được tiền liền đủ đầu tư.”
“Không nóng nảy, cách lúc tài chính bị gãy còn có ba tháng mà.” Huyền Phinh cười xinh đẹp với Lý Tiểu Tiểu: “Quẻ chị tính đều chuẩn lắm.”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Ố kề, chị đẹp, chị nói cái gì đều đúng!
Hai người ở trong này thì thà thì thầm, Hồ Linh Lung từ phía sau vòng tới đây, vươn ngón tay trắng trẻo non mềm chọc eo Lý Tiểu Tiểu một chút, ném ánh mắt ai oán về phía cô: “Tiểu vô lương tâm, cô chỉ nghĩ đến Huyền tỷ thôi à, có phải đã quên tôi cũng ở trong cái đoàn phim này hay không?”
Lý Tiểu Tiểu cười hề hề hai tiếng, duỗi tay ôm cánh tay Hồ Linh Lung: “Mấy chị ở trong lòng em đều quan trọng như nhau, em ai cũng không quên được.”
“Cái miệng nhỏ của cô chủ nhỏ cũng thật ngọt, không hổ là người trời chọn.” Hồ Linh Lung nhéo mặt Lý Tiểu Tiểu một chút, kéo lấy cô ngồi xuống bên người Huyền Phinh, bắt đầu bình luận về mẫu thuẫn giữa chỉ đạo võ thuật với đạo diễn.
“Việc này tôi đứng về phía đạo diễn, tuy rằng tôi chưa từng trải qua thượng cổ, nhưng mà nghĩ thôi cũng biết, chiêu thức lúc ấy nào có duy mỹ nhiều như vậy. Hơn nữa những động tác mà chỉ đạo võ thuật thiết kế kia vừa nhìn liền biết đều là giàn hoa, một chiêu thực dụng cũng chả có, nếu tôi là đạo diễn, tôi cũng phiền.”
Huyền Phinh chống cằm thở dài: “Chiêu thức chẳng những là giàn hoa, ngay cả khí thế cũng chẳng có, may mà tự ông ta đi rồi, bằng không sớm muộn gì cũng phải bị đuổi đi.”
Lưu Hạo quay đầu liếc mắt nhìn hai cô một cái, không nói gì. Ông đi đến một góc điều chỉnh cảm xúc rồi móc di động ra, gọi điện thoại cho chỉ đạo võ thuật mà mình quen. Cũng không biết là vừa khéo hay là không có tin tưởng với phim, mấy chỉ đạo võ thuật không tệ mà Lưu Hạo quen tất cả đều lấy đang bận mà cự tuyệt.
Lưu Hạo bực bội thở dài, đứng dậy vòng vòng hai vòng trong phim trường, bỗng nhiên cao giọng gọi phó đạo diễn: “Lâm Thành, giúp tôi liên hệ một vài chỉ đạo võ thuật, cũng không cần phải có danh tiếng thế nào cả, biết công phu là được. Tôi cũng không tin, Hoa quốc lớn như vầy, tôi còn không tìm được một chỉ đạo võ thuật có thể dùng được.”
“Biết công phu là được sao?” Huyền Phinh đứng lên: “Vậy mời tôi là được rồi.”
Lưu Hạo xoay người thấy người tới là Huyền Phinh, có chút tức giận nói: “Mới nãy cô cũng nói đó, chỉ đạo võ thuật cũng phải là giàn hoa là được.”
Phó đạo diễn Lâm Thành nhìn nhìn Huyền Phinh, do dự một chút, nói: “Bằng không thì để Huyền Phinh thử xem, trước đó tôi từng xem một tiết mục vượt ải mà Huyền Phinh tham gia ở trên mạng, thoạt nhìn có chút trụ cột võ công.”
“Tiết mục vượt ải?” Lưu Hạo có chút kinh ngạc: “Cái này thì liên quan gì đến tiết mục vượt ải?”
Huyền Phinh không nói nhảm nhiều, trực tiếp lấy một cái giáo trên giá để binh khí, quay đầu gọi Hồ Linh Lung: “Lại đây bồi chị hai chiêu.”
Hồ Linh Lung vừa nghe lời này xong liền hoa dung thất sắc thiếu chút nữa quỳ xuống cho Huyền Phinh: “Huyền tỷ, em sống đến giờ không dễ dàng a! Chị tha em được không?”
“Yên tâm, chị một phần sức cũng sẽ không dùng, chỉ bày cái bộ dáng thôi.” Huyền Phinh nói xong thì lấy ma đao mà Xi Vưu dùng trên giá ném về phía Hồ Linh Lung.
Thấy Huyền Phinh ném đao, mặt mũi đạo diễn trắng bệch. Tuy ma đao kia là đạo cụ, nhưng mà vì hiệu quả đánh võ, binh khí mà ba người Xi Vưu, Viêm Đế, Hoàng Đế dùng đều là dùng sắt thật làm ra, lại còn có tạo lưỡi luôn. Tuy rằng lưỡi dao cũng không có mài quá sắc bén, nhưng cách mấy mét mà ném qua như vậy, nếu mà thực sự ném trúng Hồ Linh Lung, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong nháy mắt này, vào lúc đạo diễn còn chưa kịp sinh ra ý tưởng oán giận thì liền thấy Hồ Linh Lung linh hoạt xoay mình trên không trung nhảy lên một cái, duỗi tay ra liền bắt được chuôi ma đao. Giây tiếp theo, Huyền Phinh liền giơ giáo tấn công lại đây.
Huyền Phinh tự nhận là một phần sức cũng chưa dùng, cơ mà chiêu xuất ra sắc bén vẫn làm cho Hồ Linh Lung có chút chống đỡ không nổi như cũ, ma đao trong tay hoàn toàn không phát huy ra được tác dụng, trừ bỏ ngăn cản ra thì chính là chật vật chạy trốn.
Nhưng dù vậy, màn giao thủ của hai người vẫn làm người của đoàn phim nhìn ngây người như cũ, hai người không nói là động tác hay là tốc độ thì đều nhanh đến làm người ta hoa cả mắt. Người khác quay phim đánh võ thì đem chiêu thức hoa tay múa chân ra rồi về hậu kỳ tua nhanh, mà hai người này thì phỏng chừng hậu kỳ phải thả chậm tốc độ mới có thể thấy rõ là đánh thế nào.
5 phút ngắn ngủi, Hồ Linh Lung đều sắp nhảy khắp đoàn phim rồi, cuối cùng thì phảng phất như là chó cùng rứt giậu vậy, ngay cả wia cũng không dùng, mấy bước thôi liền nhảy lên cái đài cao 2m, mà bóng dáng Huyền Phinh nhoáng lên một cái thôi, thế mà lại đồng thời xuất hiện bên người Hồ Linh Lung, cũng sắp không nhìn là ra được lên kiểu gì.
Giáo chỉ giữa cổ họng Hồ Linh Lung, tóc Hồ Linh Lung đều nổ lên, nhẹ thả tay, ma đao rớt ở bên chân, cô ấy ủy khuất đến sắp khóc lên: “Em đã nói em không được mà, chị chính là cố thu sức lại với chậm lại tốc độ em vẫn là chịu không chống đỡ được.”
Huyền Phinh thoạt nhìn cũng rất vô tội: “Đã nói là chị biết rõ sẽ không làm em bị thương, em sợ cái gì?”
“Chị biết rõ nhưng em không biết rõ á!” Hồ Linh Lung câm nín mà nhìn cô: “Còn hỏi là em sợ cái gì? Đó khẳng định là sợ chết chứ còn gì nữa?”
“Được rồi, được rồi, mau xuống đi!” Đạo diễn Lưu Hạo vui mừng đầy mặt, một bộ dáng nhặt được bảo bối: “Quản lý sân khấu, nhanh nhanh chuyển cây thang đến đây đỡ Huyền Phinh xuống!”
Quản lý sân khấu ở bên cạnh đã nhìn đến choáng váng, nghe thấy đạo diễn ra lệnh liền nhanh chóng tìm thang, Huyền Phinh lười chờ hắn, cùng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đài với Hồ Linh Lung.
Thả lại binh khí lên giá, Huyền Phinh xoay người hỏi Lưu Hạo: “Giờ tôi có thể làm chỉ đạo võ thuật của anh chứ?”
“Có thể! Quá có thể!” Thần sắc Lưu Hạo nghiêm túc mà nói: “Động tác so chiêu vừa nãy của mấy cô là tôi muốn, chiêu nào chiêu nấy không có chiêu nào là giàn hoa, phảng phất như mỗi chiêu đều mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, giây tiếp theo là có thể dồn kẻ địch vào chỗ chết ấy. Chiêu thức của cuộc chiến thượng cổ mà tôi muốn đúng là như thế, động tác không cần duy mỹ, chỉ cần tràn ngập lực lượng.”
Huyền Phinh hơi hơi mỉm cười: “Anh yên tâm, tôi cũng muốn quay tốt bộ phim này giống như anh vậy, cũng muốn diễn cuộc chiến thượng cổ trong cảm nhận của tôi cho người xem. Về phần động tác đánh võ thì anh cứ yên tâm, chỉ cần anh chịu tin tưởng tôi, tôi có thể cho anh một cuộc chiến thượng cổ hoàn mỹ.”
“Hay!” Lưu Hạo nghe lời này xong thì cảm thấy trong lòng quả thực là rung động đến tâm can, có một loại cảm giác gặp được tri âm: “Giờ chúng ta đi ký hợp đồng, tôi ấn phí chỉ đạo trước đó của Lâm Thành cho cô.”
Huyền Phinh quay đầu cười với Lý Tiểu Tiểu: “Cô chủ, đến ký hợp đồng.”
Lý Tiểu Tiểu lưu loát nhảy dựng lên, không hổ là nghệ sĩ mà bổn lão bản thích nhất, năng lực kiếm tiền chính là mạnh!
Ký hợp đồng xong, đạo diễn Lưu Hạo lập tức cho người gọi biên tập tới sửa kịch bản, độ dài ra sân của Huyền Phinh phải tăng thêm, Hồ Linh Lung cũng phải tăng thêm cảnh đánh nhau, thân thủ tốt như vậy, cũng không thể lãng phí.
Nhìn hai nữ diễn viên đẹp nhất đoàn phim, Lưu Hạo hết sức kính nể: “Công phu của các cô tốt như vậy là luyện từ nhỏ rồi nhỉ.”
Hồ Linh Lung héo héo gật gật đầu: “Gia học sâu xa.”
Lý Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, thì ra Hồ gia không chỉ có là đội du kích siêu sinh mà còn là công phu thế gia sao? Thật là một chút cũng không nhìn ra đó.
Về phần Huyền Phinh…………
Cô ấy nghĩ nghĩ: “Tôi đây thì thuộc kiểu tự học thành tài.”
Lý Tiểu Tiểu lập tức mắt ngôi sao đưa tay làm hình trái tim cho Huyền Phinh, không hổ là Huyền tỷ của em, chính là không giống người thường như vậy!
****
Huyền Phinh muốn tham khảo chiêu thức của mấy nhân vật chính, Hồ Linh Lung cũng bị ép ra trận hiệp trợ, đưa chiêu thức biểu thị ra với Huyền Phinh.
Lý Tiểu Tiểu cắt nối biên tập 1 phút bộ phận xuất sắc của video vừa nãy Huyền Phinh với Hồ Linh Lung đánh nhau vào trong nhóm của công ty giải trí Tiên Phàm, muốn cho mọi người chấn động một chút.
Nhưng không nghĩ tới bình luận trong nhóm không quá giống với những gì cô nghĩ, mọi người tựa hồ là tập mãi thành quen với giá trị vũ lực của Huyền Phinh rồi, tất cả đều đang đồng tình Hồ Linh Lung.
Ngưu Hồng Hải: “Gan hồ của Hồ Linh Lung bạo lều, thế mà dám đáp ứng so chiêu với Huyền tỷ, không sợ bị dọa ra đuôi hồ ly sao?”
Thân Văn Duệ: “Có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của Hồ tỷ, nếu mà là tôi thì có thể sợ đến mức khóc lên.”
Ngụy Giai Ý: “May mà tôi không cùng một đoàn phim với Huyền tỷ, bằng không thì không cần Huyền tỷ động thủ đâu tôi có thể bị dọa cho hồn phi phách tán rồi.”
Ông Táo: “Linh Lung đừng khóc, quay đầu lại ông nướng mấy con gà cho con ăn, cho đỡ sợ.”
Ông Thổ: “Sờ sờ lông cho Linh Lung, đứa bé thật không dễ dàng.”
Lý Tiểu Tiểu đã quen với phong cách không thấy bốn sáu của mọi người rồi, cô lại xem video lần nữa, trong video Huyền Phinh với Hồ Linh Lung đều không mặc trang phục diễn, cũng không quay trúng diễn viên khác, liền đăng video năm phút này lên Weibo quan phương của công ty giải trí Tiên Phàm: “Phúc lợi cho fan của Huyền Phinh & Hồ Linh Lung.”
Lúc này một đám fan đang không ngừng lướt Weibo, đang chờ cô chủ nhỏ đăng ảnh chụp ghé thăm đây, không nghĩ tới Lý Tiểu Tiểu thế mà danh tác đăng video.
Các fan vui vẻ click vào, vừa mở đầu video chính là hình ảnh Huyền Phinh cầm ma đao ném về phía Hồ Linh Lung kia. Lúc ấy Lý Tiểu Tiểu đứng ở góc nghiêng phía sau Hồ Linh Lung, vừa lúc quay lại cảnh ấy thập phần hoàn chỉnh.
Các fan cũng bị dọa ra một thân mồ hôi như đạo diễn, nhưng giây tiếp theo liền đậu má một tiếng, reo hò vì động tác nhảy lộn nhào ở không trung bắt lấy binh khí của Hồ Linh Lung.
Video 5 phút, có thể nói là toàn bộ hành trình không có niệu điểm. Tuy rằng thực lực của hai người rõ ràng cách xa, nhưng chiêu thức sắc bén của Huyền Phinh với tốc độ nhanh nhẹn và thân hình của Hồ Linh Lung vẫn làm người ta cảm thấy thập phần kinh thán như cũ.
Chờ xem video xong, cả đám kích động hú hú hú nhắn lại: “Huyền Phinh đẹp rồi cũng bỏ đi, quay cảnh đánh võ cũng đẹp như vậy.”
“Không nghĩ tới Hồ Linh Lung thoạt nhìn yếu yếu ớt ớt thế mà cũng biết công phu, chỉ là rõ ràng nhìn ra không phải đối thủ của Huyền Phinh, thoạt nhìn như muốn khóc ấy.”
“Lúc xem chương trình tạp kỹ tôi đã đoán Huyền Phinh biết công phu rồi, quả nhiên không sai. Có điều là Huyền tỷ của tôi nha, uy vũ!”
“Đây là video đã qua xử lý hay là quay thật vậy? Nếu mà là quay thật vậy thì trâu bò.”
“Hẳn là không phải quay thật nhỉ? Không phải video đã qua xử lý thì chính là đoạn ngắn của điện ảnh.”
“Mấy cổ đóng phim gì thế? Mặc quần áo của hiện đại, nhưng lại là phim võ thuật, chả nhẽ là phim xuyên không?”
“Cô chủ nhỏ ơi, cô rốt cuộc là nhận kịch bản gì cho Huyền Phinh vậy? Ngàn vạn đừng có là cốt truyện não tàn hủy hoại chòm Xử Nữ của Huyền Huyền nhà chúng ta đó!”
“…………”
Lý Tiểu Tiểu đăng video xong rồi liền thu di động về, dự tính đi đoàn phim kế bên xem Phạm Vô Cữu một cái.
Phạm Vô Cữu được xem như một nghệ sĩ có độ chú ý của fan thấp nhất ở trong công ty giải trí Tiên Phàm.
Trong các nữ nghệ sĩ như Huyền Phinh, Hồ Linh Lung, Ngụy Giai Ý ai cũng có chỗ xuất sắc. Ngưu Hồng Hải càng không cần nói, tuổi còn đặt ở kia kìa, còn nhỏ tuổi không chỉ đẹp mà còn giỏi công phu, ai nhìn cũng nói đáng yêu. Cái đầu nổ xù trước đó của Thân Văn Duệ đặc biệt làm người ta chú ý, sau khi để ý tóc tai thì lại là ấm nam* giá trị nhan sắc siêu cao, cười rộ lên còn có một loại cảm giác ngốc ngốc dễ thương, chọc trúng điểm mềm mại trong lòng của không ít chị gái nhỏ.
*: người đàn ông ấm áp.Chỉ có Phạm Vô Cữu, tuy rằng giá trị nhan sắc của anh ấy cũng rất cao, nhưng tính cách tựa hồ có chút cao lãnh, trong lúc phát sóng trực tiếp cũng không quá thích nói chuyện, bởi vậy độ chú ý nhận được cũng không cao bằng những nghệ sĩ khác.
Thân là ông chủ, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình nên cấp cho Phạm Vô Cữu càng nhiều quan tâm với tỉ lệ lộ diện.
Phim Phạm Vô Cữu diễn là phim hiện đại nhiều tập 《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》, trong này anh ấy diễn một cảnh sát, phần diễn không phải đặc biệt nhiều, nhân vật cũng không tính là đặc biệt quan trọng, nếu mà đặc biệt tính cho đúng thì hẳn là xem như nam số 5. Có điều cũng may mà nam nữ chính của bộ phim này là nghệ sĩ tuyến 1 danh tiếng rất tốt, biên kịch cũng có hai bộ tác phẩm nổi tiếng, có bọn họ mang theo, chiếu trên các đài truyền hình lớn khẳng định là không có vấn đề.
Lúc này vừa lúc đoàn phim có một cảnh quay ở thành phố điện ảnh, vừa vặn cũng có suất diễn của Phạm Vô Cữu.
Đi ra khỏi đoàn phim 《 Cuộc chiến thượng cổ 》, đi về phía Tây 1km chính là nơi quay chụp của 《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》.
Trên đường đi, Lý Tiểu Tiểu nghe thấy một diễn viên quần chúng sinh động như thật nói: “Mấy người nghe nói chưa? Hình như đoàn phim《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》 gặp quỷ rồi.”
Nghe thấy mấy chữ truy tìm kẻ hiềm nghi, Lý Tiểu Tiểu chậm lại bước chân, nhìn thoáng qua bên kia. Chỉ thấy một diễn viên quần chúng khác bộ dáng khinh thường nhìn lại: “Đây lại là tin vịt từ chỗ nào tung đến vậy, đã năm nào rồi, còn làm mấy cái lời đồn phong kiến mê tín đó.”
Người thứ 3 lắc lắc đầu: “Trước kia thành phố điện ảnh cũng từng truyền qua chuyện tà hồ, nhưng mà vẫn luôn không có ai chứng thực là thật hay giả. Loại chuyện này chính là thà tin là có chứ không thể tin là không, dè dặt cẩn thận một chút luôn không sai. Ấy, cậu nói chút đi, đoàn phim《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》 gặp phải chuyện gì?”
Người số 1 lập tức tinh thần tỉnh táo, mặt mày hớn hở nói: “Tôi không biết kịch bản của bọn họ là cái gì, có điều bọn họ mượn cảnh cung đình nhà Thanh ở thành phố điện ảnh, hình như là quay một vụ án mất trộm văn vật, còn có cảnh thăm viện bảo tàng thanh triều vào đêm. Tối qua lúc quay phim ấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc ê ê a a, sau đó liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc cung trang chợt lóe một cái chỗ góc xó tường cung đã không thấy tăm hơi.”
Vừa nghe thấy là chuyện như vậy, mấy diễn viên quần chúng cạnh đó đều cười nhạo một tiếng: “Chỗ cung điện có mấy cái đoàn phim đều lấy cảnh quay phim ở đó, phỏng chừng là diễn viên quần chúng của đoàn phim khác chịu ủy khuất chạy vô góc xó khóc một cái, bị thấy được thì nói là nháo quỷ.”
“Đúng vậy, nếu mà thật sự có cung nữ đến nháo quỷ thì cũng không nên đến đây a, đây là thành phố điện ảnh, cũng không phải cung đình thật, nữ quỷ hẳn là đi đế đô khóc mới đúng.”
“Tôi đã nói là khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, chỗ cái tường cung kia tận cùng là ngõ cụt, căn bản là không có chỗ trốn. Hơn nữa bạn của tôi vừa lúc là diễn viên quần chúng của đoàn phim đó, tối qua cậu ta cũng thấy, nói lúc cung nữ kia vừa quay đầu lại thì mặt trắng bệch cả, tất cả đều là máu. Nữ chính của đoàn phim đó mấy người biết chứ? Giang Mai Mai, đó là ngôi sao tuyến 1 đó, nghe nói cô ấy bị dọa đến phát sốt, hôm nay sau khi đến đoàn phim vẫn luôn mệt mỏi, không có tinh thần gì.”
“Thật hay giả?” Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái: “Vậy đoàn phim bọn họ xử lý vụ này thế nào vậy?”
“Nghe người anh em tôi nói là có khả năng đêm nay sau khi vào đêm muốn hóa vàng mã, có điều có tác dụng hay không thì không biết. Tối nay mấy người có muốn đến xem náo nhiệt hay không, nói không chừng con quỷ kia sẽ còn đến đó?”
“Không muốn không muốn!” Mấy người khác vẻ mặt đen đủi nói: “Loại chuyện này xem náo nhiệt gì chứ, giả thì xong, vạn nhất là thật thì không chừng lại chiêu đến cái thứ gì ấy.”
“Đúng vậy.” Một người trong số đó đứng lên phủi phủi bụi trên mông: “Đi thôi đi thôi, tôi nhận một việc, còn có một lời kịch đó, nhanh chóng đi chuẩn bị đây.”
“Tôi cũng đi luôn, tán gẫu sau nhé.”
Mấy người đều tan hết như ong vỡ tổ, chỉ còn lại có người nói bát quái* kia ở lại. Anh ta tựa hồ là chú ý tới tầm mắt của Lý Tiểu Tiểu, bỗng nhiên quay đầu cười với cô: “Cô biết không? Ngày hôm qua có cái đoàn phim nháo quỷ! Tối nay bọn họ có thể còn nháo quỷ đó, cô có muốn đi xem cùng không?”
*: là chỉ người nhiều chuyện, hoặc là những tin đồn tám tới tám lui.Lý Tiểu Tiểu rùng mình một cái, cảm thấy người này quái quái, đầu cũng không quay lại liền chạy, thẳng đến chỗ 《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》 mới ngừng lại được.
Phạm Vô Cữu trong đoàn phim xem như diễn viên nhỏ, không quá bị người chú ý, bình thường trừ bỏ ngẩn người thì chính là xem kịch bản của mình. Có điều cũng may mà kỹ thuật diễn của anh ấy cũng không tệ lắm, nghiền ngẫm nội tâm nhân vật cũng không tồi, còn rất được đạo diễn thích.
Lý Tiểu Tiểu đến ghé thăm, vừa lúc người phụ trách an ninh Vương Ngọc là fan của ông Táo, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Tiểu Tiểu, sau khi nhìn thấy cô thì mặt mày hớn hở chào hỏi, còn trịnh trọng hỏi về hương vị cua ngâm rượu.
Lý Tiểu Tiểu nghĩ đến video mình ăn cua ngâm rượu ăn đến say bị truyền bá ở trên mạng, vô cùng xấu hổ bưng kín mặt: “Đừng nhắc đến cua ngâm rượu nữa, ai nhắc đến cua ngâm rượu tôi gấp với người đó đó.”
Vương Ngọc chọc chọc mặt, ngại ngùng hỏi: “Nếu mà có tiện, đợi lần sau cô đến ghé thăm cũng có thể mang cho tôi một con cua ngâm rượu chứ? Bữa đó xem ông Táo phát sóng trực tiếp xong tôi đều sắp thèm đến điên rồi.”
Lý Tiểu Tiểu nhìn anh ta một cái, thật đúng là cởi ba lô xuống lấy một cái bình thủy tinh được bao kín cho anh ta: “Lúc này tôi chỉ mang theo có một bình này thôi, vốn là muốn cho Phạm Vô Cữu. Nếu anh đã thích như vậy, vậy thì tặng cho anh trước đi, quay đầu lại giúp tôi chiếu cố Phạm Vô Cữu nhiều nhiều là được.”
Vương Ngọc không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu thôi đã trúng thưởng lớn, lập tức liền cảm ơn trời cảm ơn đất mà nhận lấy cua ngâm rượu: “Cô chủ nhỏ cô yên tâm, tôi chính là fan trung thực của giải trí Tiên Phàm, hơn nữa tôi ăn cua ngâm rượu của cô rồi, khẳng định sẽ chiếu cố tốt Phạm Vô Cữu.”
Lý Tiểu Tiểu cõng ba lô thể thao trở về, Vương Ngọc thấy thế vội nói: “Lúc này Phạm Vô Cữu không diễn, hẳn là đang nghỉ ngơi ở phòng phía đông ấy, cô trực tiếp đi qua là được.”
Lý Tiểu Tiểu dựa theo đường Vương Ngọc chỉ, rất nhanh liền tìm được Phạm Vô Cữu, Phạm Vô Cữu ngồi ở trước quạt nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống: “Ban ngày ban mặt, sao cô lại gặp quỷ?”
Lý Tiểu Tiểu: “????”