Trong một khoảnh khắc, Sofia không định hình được gì cả, anh lao đến như một cơn lốc xoáy chớp lấy đôi môi đỏ mọng của cô nàng.
Sofia Williamson xoe tròn mắt ngạc nhiên, cô không ngờ rằng công tước Jonathan Pearce đang chiếm lấy đôi môi của mình. Nàng vùng vẫy một cách mạnh mẽ, đưa tay đẩy anh ra.
" Công tước?! Ngài sao lại làm như thế?"
Cô cau mày khó chịu hỏi anh, Jonathan không định trả lời cô mà thay vào đó anh lại hành động hôn lấy cô như lúc nãy. Đôi môi của cả hai va chạm vào nhau, cái lưỡi nóng ẩm ướt của Jonathan luôn tìm cách để được tiến vào bên trong khuôn miệng của Sofia. Nàng lo sợ càng lúc càng đẩy mạnh hơn, nhưng đó chỉ là điều vô ích.
Anh là gã đàn ông có sức mạnh to lớn lại có thân hình khoẻ khoắn một cô gái nhỏ như cô sao có thể lây chuyển được anh, Jonathan càng ngấu nghiến bên trong miệng nàng một cách ăn thật ngon miệng như là đang anh một viên kẹo đầy ngọt ngào.
Sofia khẽ run người, cô nhắm chặt mắt, hàng mi đẫm nước mắt cũng lăn dài trên gò má, cô không thể phản kháng thêm lần nào nữa bởi vì nàng càng phản kháng anh càng ôm chặt cô hơn.
Jonathan đưa mắt nhìn lấy Sofia đang run lẩy bẩy tiếp tục mò mẫm cái lưỡi bé xinh của nàng mà chọc ghẹo, anh bắt ép cô phải cùng anh tạo ra sự kɧoáı ©ảʍ, Sofia tê người nàng hối hận khi đã bước đến nơi ban công.
Mưa càng lúc càng lớn, sợ rằng cô sẽ lại bị dính nước mưa Jonathan đã vừa ôm cô vừa hôn lấy cái cổ nhỏ của nàng đưa về phía ghế sô pha.
" D…dừng lại đi mà!"
Cổ của nàng bị anh đặt môi lạnh lên khiến nàng rùng mình, van xin anh khi anh đặt nàng lên ghế sô pha.
" Ngài…ngài…không thể…làm thế với tôi được!"
Sofia che chắn người lại sau khi anh buông cô ra.
" Tại sao?"
Anh giả nai hỏi lại cô, Sofia tức điên lên ngài ấy bị làm sao vậy? Giữa chủ nhân và nô ɭệ làm sao xảy ra chuyện như thế được. Đây cũng là nụ hôn đầu…mình không muốn như vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, mạnh mẽ nói bằng giọng nói run rẩy vì cơn gió lạnh vừa thổi qua.
" Vì tôi và ngài đang sống hai thế giới khác nhau! Ngài là chủ nhân còn tôi là nô ɭệ, ngài đã gặp gỡ tiểu thư Davidson rồi cơ mà sao lại làm như thế với tôi!?"
Anh trầm mặt khi nghe câu trả lời từ cô. Sofia thấy anh không nói gì, ấm ức đặt chân xuống sàn nhà muốn đứng lên, một tay nắm chắc chiếc khăn màu nâu sẫm đang khoác trên vai.
Anh thấy cô đang muốn di chuyển liền đưa bàn tay to lớn ép người cô xuống ngồi vào vị trí cũ. " Đi đâu?" Anh lạnh lùng hỏi cô, Sofia cảm nhận được sức lực từ bàn tay của anh nhưng cô lại cố gắng gạt bỏ nó đi.
" Tôi sẽ đội mưa về dinh thự chính "
Nàng trả lời một cách dứt thoát mà không cần phải suy nghĩ, anh mơ hồ đưa bàn tay đang đặt trên vai nàng di chuyển tiếp cận lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, anh nhìn lấy nàng một ánh mắt đầy sự du͙© vọиɠ bên trong, Sofia khó chịu " Tôi xin phép "
Nàng đứng lên, chiếc khăn màu nâu sẫm bị rơi ra khỏi người của cô, lộ ra bản thân chỉ đang mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng tinh, tuy là trời khá tối nhưng việc đôi mắt hổ phách của anh nhìn nhận về ban đêm rất tốt, anh nhìn thấy rõ từng đường cong trên người của Sofia thậm chí anh còn thấy rõ cả bầu ngực của nàng.
Sofia vội khom người xuống lấy khăn che lại nhưng bất ngờ bản thân đã bị anh tóm lấy từ trước, anh đè Sofia lên ghế sô pha thêm một lần nữa, anh lúc này dường như mất lí trí mà áp sát đôi môi mình vào khuôn miệng xinh đẹp của nàng.
" Ưm…!"
Lại nữa, ngài lại làm điều quá đáng với tôi.
Cái lưỡi của anh càng tiến vào trong va chạm vào răng và cả lưỡi của nàng, anh ép buộc nàng phải hôn anh đến khi nàng không tài nào thở thêm được nữa. Jonathan thấy nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng mà cố ý buông tha để nàng được tiếp nhận không khí.
Anh kéo sợi chỉ bạc từ bên trong miệng cô kéo ra Sofia cũng là lần đầu mình nhìn thấy, nước mắt rơi lã chã vì xấu hổ và sợ hãi. Jonathan lại tiếp tục làm chuyện như vậy dưới bầu ngực của nàng, anh kéo cái khăn ấy và ném xuống sàn nhà, đưa bàn tay giúp nàng cởi lấy cúc áo. Sau khi làm xong bầu ngực căng tròn của nàng đã được lộ ra. Sofia đen mặt xấu hổ cố đẩy anh ra.
Cô lúc này là sợ hãi thật sự rồi, khóc lớn. Jonathan lại càng thấy phấn khích hơn, anh đưa bàn tay khô ráp của mình sờ lấy ngực của nàng một lần. Anh cảm nhận được nó rất mềm mại và đầy đặn tay.
" KHÔNG! "
Sofia hét lên.
Jonathan không chần chừ bắt đầu ngậm nhắm nhũ hoa hồng hào của nàng. Nàng giật bắn người, cả cơ thể cong lên móng tay sắc nhọn được cô tỉa tuốt mỗi ngày đã cắm vào da thịt săn chắc của anh.
" Đừng mà…hư…a…"
Nó thật ngọt ngào, Jonathan càng cố liếʍ thêm để tìm kiếm vị thơm ngọt ngào tựa kẹo bông của nàng, mùi sà phòng vốn dĩ chỉ còn sót lại một chút mùi hương nay lại thoang thoảng trên da thịt khiến Jonathan say đắm không thể nào rời bỏ.
" Tôi xin ngài …hức…tôi …kh…không thể như vậy…ức "
Anh khó chịu bởi câu nói của cô, liền dùng răng cắn lấy nhũ hoa của cô nàng để cho nó sưng tấy lên, nàng cảm nhận được cơn đau liền rêи ɾỉ. Bàn tay nhỏ bé run rẩy cố dùng sức đẩy khuôn mặt của anh ra khỏi bầu ngực
Tiếng gõ cửa khá lớn ở tầng dưới vang lên, Jonathan và Sofia giật mình đưa mắt nhìn nhau bên ngoài còn có tiếng gọi " Công tước tôi đã đến rồi đây!"