Nhiều ngày sau, bầu trời ở đế chế Sun không được đẹp lắm, có lẽ sẽ có cơn mưa ghé qua. Sofia Williamson cảm nhận được nhiệt độ lạnh thấp từ không khí xung quanh, nhanh chóng bảo Lita, Min và Reni mau chóng thu gom quần áo đã phơi vào trong. Như đã dự đoán từ trước cơn mưa mùa hè đã kéo đến rồi mây đen nặng hột rơi xuống mặt đất từng giọt từng giọt đượm buồn gió bắt đầu nổi lên lá cây bị hất đi về cùng một phía. Những người hầu đứng ở trong dinh thự mà than phiền có người còn nhâm nhi tách cà phê nóng hổi điệu đà nhấp môi, Sofia ngồi ở ghế tiếp tục làm những bông hoa giả nhưng sực nhớ ra lời của phu nhân Maria căn dặn " Những bông hoa hồng leo phải chăm sóc thật kỹ càng nếu như mùa hè này ta không thấy nó nở thì các ngươi cũng đừng có ở đây làm chướng tai gai mắt nữa ". Cô nàng bật đứng lên khuôn mặt vô cùng lo lắng nhìn về phía cửa sổ mưa càng lúc càng to nếu như mưa to như thế không biết những đoá hoa hồng leo đó có sống sót nổi không.
Nàng không nghĩ nhiều liền ôm chân chạy đi, đến nhà kho tìm một tấm bạt lớn nhanh chóng chạy đi đến nơi có hoa hồng leo, nhưng số lượng hoa quá nhiều rất nhiều chỗ có hoa hồng đó Sofia cực khổ chạy khắp dinh thự chỉ để lấy tấm bạt che chắn cho hoa. Lita, Min và Reni cũng chạy theo giúp mặc cho bản thân bị mưa ướt làm bản thân trở thành một bệnh nhân nhưng họ sẵn sàng giúp đỡ đứa em gái yêu dấu. Lúc này nam hầu đứng ở đó nói " Ôi trời ơi, họ sẽ bị sốt cho coi "
Ai đó làm ơn cho gọi bác sĩ trước đi.
Có vẻ như đã xong, cô nàng thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng đi đến chỗ của ba người chị gái " Nhanh vào trong đi " Reni cất tiếng giọng nói có chút run run vì cơn gió lạnh thổi vào người. Ơ khoan còn chỗ dinh thự của ngài ấy. Sofia hét lên.
Cả ba người kia lập tức dừng chân đồng thanh " Sao cơ?" Em sẽ đi che chúng lại còn các chị mau vào trong, nhớ là uống một tách trà nóng nhé.
Nàng nhẹ nhàng xoay người rồi thẳng bước chạy đến dinh thự của công tước Jonathan. Lita muốn chạy theo giúp nhưng bị Min và Reni ngăn cản " Chúng ta mau vào trong thôi, còn phải chuẩn bị cho em ấy quần áo để thay nữa chứ "
Tại dinh thự của Jonathan, Sofia chạy vòng ra phía sau, hoa hồng leo dần dần xuất hiện trước mắt của cô tuy nó có hơi khó nhìn vì nước mưa cứ bay vào đôi mắt của nàng khiến nàng khó khăn định vị được chúng. Sofia lôi kéo tấm bạt một cách đầy tuyệt vọng nhưng rồi lại dùng hết sức ném nó lên trên hàng rào, lần này không được lại thêm lần nữa.
Cuối cùng những đoá hoa hồng leo ở dinh thự nhà Pearce cũng được an toàn chúng tuy có uống nước mưa nhưng chắc sẽ không bị héo úa vào ngày mai đâu. Nàng thở phào trong lòng, chuẩn bị rời đi thì sấm chớp đùng đùng khiến nàng sợ hãi hét lên, trong dinh thự của Jonathan anh đang xử lí tài liệu của gia tộc Pearce thì nghe thấy tiếng của Sofia bởi vì anh ra ngoài ban công ở phía sau dinh thự ngồi ở đó, anh là tên có sở thích kì quặc khi trời mưa anh sẽ ở ngoài ban công của tầng hai vừa đọc tài liệu hay đọc sách vừa ngắm cơn mưa bất kể nó lớn hay nhỏ.
Jonathan Pearce đứng lên và nhìn xuống dưới thấy Sofia đang đứng dưới đấy cả người không dám nhúc nhích xem ra là bị ông Trời hù cho một vố rồi. Anh cau mày lập tức bỏ tất cả giấy tờ xuống, vội vàng bước chân đến cầu thang sẵn tiện anh quay lại lấy cả áo vest ngoài của mình. Sofia đưa hai bàn tay bịt kín hai lỗ tai lại sợ rằng tiếng sấm một lần nữa sẽ vang lên, đúng lúc này Jonathan cũng đã nhanh chóng chạy vòng qua dinh thự của phía sau, chạy đến đưa áo vest ngoài lên che chắn những giọt mưa rơi xuống trên người cô.
" Công tước?"
" Cô là kẻ ngốc sao? Mưa lớn như vậy lại còn đứng bất động như pho tượng muốn bị cảm sao?"
Anh lớn tiếng trước mặt cô, Sofia không hề thấy giận về câu nói đó của anh mà cô nàng cảm thấy được sự lo lắng bên trong anh, nàng ngẩn ngơ Jonathan cau mày thêm lần nữa " Còn không đi, muốn ta bồng cô sao?" Anh nhếch môi cười giọng điệu chọc ghẹo Sofia, anh ngả lưng một chút về phía người nàng, Sofia lùi lại đôi má bắt đầu đỏ ửng vì ngại ngùng. Jonathan đưa cô vào bên trong dinh thự nhưng nàng chỉ dám đứng ở trước cửa không dám đặt chân vào bên trong, Jonathan quay lại khó chịu hỏi cô " Sao không vào trong?"
" Tôi sẽ đứng ở đây khi nào hết mưa tôi sẽ về lại phòng của mình ạ "
Anh ngửa mặt lên trần nhà thở dài rồi đưa cặp mắt sắc bén nhìn nàng đang run rẩy, cả người cũng ướt như chuột lột rồi mà còn cứng miệng. " Thật sự là không muốn vào sao?" Anh đi lại phía chỗ cô đứng hỏi, cô gật đầu không nói gì. Anh nở ra nụ cười bí ẩn, một hai ba Sofia bị Jonathan nhấc bổng lên bế cô như một nàng công chúa, cô nằm gọn trong lòng của anh, Sofia hoảng hốt mà vùng vẫy " Công tước…ngài đang làm gì vậy? Thả tôi xuống " KHÔNG THẢ!
Anh đáp lời của cô bằng giọng nói thoải mái, Sofia xấu hổ không biết phải làm sao, cả cơ thể lạnh lẽo của hai người bây giờ đang đυ.ng chạm vào nhau khiến cho cơ thể bắt đầu nóng lên, không biết ngài ấy nghĩ ra sao chứ tim của mình muốn rớt ra ngoài mất rồi.