Chương 1: Đồ vô dụng

Có một vấn đề trong nhà Bá tước Clemence.Con gái lớn của ông, Molitia Clemence. Vị bá tước luôn phải than thở về số tiền khổng lồ mà mình đã bỏ ra. Vì cô ấy có cơ thể yếu và luôn thường xuyên ốm liệt trên giường.

Nếu có cách nào để cô khỏi bệnh, thái độ của ông đối với cô có lẽ sẽ được cải thiện, nhưng không may, Molitia với cơ thể yếu ớt, bệnh tật thường xuyên đã làm đánh mất hết thảy mọi tình yêu ấy từ cha mẹ cô.

Cô đã dành nhiều thời gian trên giường hơn là ở ngoài, và nằm trên giường bệnh trong khi những đứa trẻ quý tộc khác ra mắt xã hội. Bệnh càng lâu, càng ít người đến thăm, thời gian cô đơn càng nhiều. Là một nhân vật gần như vô danh, nhiều tin đồn đã lan truyền về cô.

Bất cứ khi nào nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, bá tước không thể nói một lời tốt đẹp nào với Molitia, và ông gán cho cô những lời lăng mạ, chẳng hạn như đứa trẻ bị nguyền rủa.

Điều này dẫn đến việc bá tước phải hứng chịu nhiều lời đàm tiếu hơn, và càng làm tăng thêm sự ghét bỏ của ông ấy đối với cô. Bá tước, người không muốn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Molitia, đã giam cô trong phòng.

Đối với Molitia, mái ấm gia đình là điều ngoài tầm với, và cô hoàn toàn bị cô lập. Nếu cô ấy nghe thấy tiếng ồn ào của gia đình bên ngoài, cô ấy chắc chắn rằng cô ấy thậm chí ăn bữa ăn của mình trong phòng của mình. Sự bỏ bê của cha mẹ khiến cô bị các thành viên khác trong gia đình đối xử lạnh nhạt.Tuy là con gái của bá tước nhưng nàng cũng chẳng hơn gì hạt bụi.

Mọi người đều miễn cưỡng tiếp xúc với Molitia. Mọi người đều nghĩ.

"Ai biết được khi nào cô ấy sẽ chết ?’

Molitia đồng ý với những ý kiến đó vì căn bệnh của cô giống như cái chết đối với cô nhưng bây giờ, phá vỡ vô số kỳ vọng về cái chết sớm của cô ấy, cô ấy đã đủ lớn để kết hôn.

Vậy mà phản ứng xung quanh vẫn lạnh lùng. Mặc dù nàng là con gái của một vị quan quý tộc, nhưng không ai hỏi cưới nàng. Không cần phải đoán lý do. Bá tước Clemence, trông có vẻ tức giận, gọi Molitia.

"Đồ vô dụng! "

Giọng ông vang lên khắp nhà.

Một đứa trẻ vô dụng từ khi sinh ra vẫn không giúp được gì cho ông. Đứa con đầu lòng của ông phải làm một cuộc hôn nhân tử tế để những đứa con còn lại của ông kết hôn tốt nhưng Aolitic không có cơ hội đạt được điều đó.

"Làm thế nào tao có thể có một đứa trẻ như mày! "

Ông ta hét lên. Ánh mắt sắc bén của ông ta xuyên qua Molitia, và khuôn mặt vốn đã trắng bất thường của cô lại càng trắng hơn.

“Tại sao gia đình chúng ta phải chịu đựng những năm tháng tủi nhục như thế này? ”

Đầu Molitia chìm sâu hơn nữa vì những lời mắng mỏ không ngớt của cha cô, Bá tước Clemence danh giá - đó là cái mà họ gọi là bá tước trong giới xã hội.

Ông tìm cách củng cố vị trí của mình trong lĩnh vực chính trị. Mặc dù vị trí của ông vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn có một cách để lấp đầy khoảng trống bằng một cuộc hôn nhân chính trị. Một mối ràng buộc hôn nhân giữa hai gia đình giống như thiết lập một hợp đồng; nó đã tạo cơ hội để củng cố mối quan hệ của họ và xây dựng lợi ích của họ.

Philius Clemence cũng đã làm như vậy. Ông ta cưới vợ vì lợi ích gia đình. Mối quan hệ của ông với vợ không hề lơ là bởi đó còn là mối quan hệ làm ăn. Quan điểm của Philius không khác với quan điểm của cha mẹ cô. Kết hôn, sinh con đẻ cái rồi gả vào gia đình ưu tú. Đối với họ, một đứa con chỉ là một phần gia hạn của hợp đồng.

Ông ta thô bạo đập tay vào bàn.

“Gia đình ta bị sao vậy? Làm sao không có người cầu hôn mày chứ! ”

Molitia cũng khó chịu, cô ấy thậm chí còn không có yêu cầu ai kết hôn với cô ấy.

Vị bá tước nhìn đứa con vô dụng của mình một cách bất lực: một hình hài không chút máu với đôi môi dày.Ông không thể nhìn thấy sự quyến rũ nào ở cô.

“Ta rất vui vì yêu cầu của ngài”

Ông nói.

Trước lời của bá tước, Molitia ngẩng đầu lên. Một đề nghị. Cô nhắm mắt lại, nghĩ rằng đó có thể là lối thoát duy nhất của cô ra khỏi ngôi nhà này.

Bá tước cho biết.

“Một lá thư đến từ Công tước của Linerio đề nghị kết hôn.”

“Công tước của Linerio...” Molitia thì thầm.

Ngay khi cô nghe thấy tên, khuôn mặt Molitia sa sầm. Ánh sáng mà cô nghĩ rằng cô đã tìm thấy đã tắt trong một khoảnh khắc. Cô nhìn vào cha mình, lắc đầu từ chối.

“Chắc con đã nghe nhầm - ý cha không phải là Công tước của Linerio, phải không? ”

Molitic hỏi.

Bá tước Clemence nói.

“Đúng vậy, chính là anh ta”