Chương 43

Lưu thẩm thấy cứ đánh tiếp như vậy chắc sẽ đánh chết người mất, bà vội vàng xông lên phía trước kéo: “Thẩm tướng công, đừng đánh nữa, đánh tiếp như vậy sẽ xảy ra chuyện mất!”

Mọi người ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không dám tiến lên lôi kéo, trước kia Giả Trường Quý ở trong thôn chính là một tên trơ tráo, đương nhiên không ai tin hắn ta vô tội, đánh cũng nên đánh, nhưng hiện giờ thấy liên quan đến mạng người cũng mở miệng khuyên bảo dăm ba câu.

“Nếu còn đánh nữa sẽ chết người mất, phải vào nha môn đấy.”

“Vào nha môn vì việc này thật sự không đáng đâu, Thẩm tướng công vẫn nên bớt giận đi thôi.”

“Hai người vụиɠ ŧяộʍ sau lưng ngươi, cùng lắm thì không cần người đàn bà này nữa.”

“Phải thả đôi cẩu nam nữ này vào l*иg heo mới phải!”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy không có chút cảm xúc nào, nắm tay hạ xuống lại không mảy may buông tha người, một quyền đập gãy mũi Giả Trường Quý, thanh âm kia khiến người ta cả kinh đến run lên.

Giả Trường Quý kêu thê lương một tiếng, như thể đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi.

Tự Ngọc lúc này mới hơi lấy lại chút sức lực, chỉ có điều vẫn còn hơi hoảng hốt, trong mắt nàng tràn ngập hung ác, tóc xõa rối tung cả lên, trên mặt một mảng xanh tím dính máu, bộ dáng vai ngọc lộ ra một nửa giống như một nữ lệ quỷ yêu diễm đòi mạng.

Nàng dùng sức cắn đầu lưỡi, cơn đau xuyên tim lập tức làm nàng thanh tỉnh được đôi chút, nàng vội vàng bò lên hướng về phía Thẩm Tu Chỉ.

Lưu thẩm kéo không được Thẩm Tu Chỉ, nhất thời gấp đến độ giậm chân không ngừng, thấy Tự Ngọc lung lay đi tới chỗ này, bà vội vàng tiến lên đỡ nàng: “Tự Ngọc, ngươi mau khuyên nhủ tướng công của ngươi đi, nếu tiếp tục đánh như vậy e là sẽ gây họa lớn đó!”

Tự Ngọc mượn sức của Lưu thẩm thoắt cái đã tới bên cạnh Thẩm Tu Chỉ, duỗi chân giẫm lên một phát, cỗ tàn nhẫn kia đã dùng hết sức của cả người, suýt nữa đã khiến Giả Trường Quý hoàn toàn ngất đi.

Tự Ngọc giẫm một cước xong đã có chút hết sức, những vẫn một lòng một dạ muốn đập cho cái tên này khóc rống.

Nàng là một con sư tử đá thành thật bổn phận nào từng chịu ám toán như vậy, ù ù cạc cạc bị đánh mấy trận, nhất thời tức giận đến mức muốn treo cái thứ hai chân này lên đánh.

Lưu thẩm ở một bên kêu to oai oái, kéo người này cũng không được, khuyên người kia cũng không được, trong lúc nhất thời khó cả đôi đường chỉ đành lo lắng suông.

Mọi người thấy thế ào ào tiến lên lôi kéo, tức phụ Giả gia thấy nhiều người nên cũng không sợ, lập tức nhân lúc hỗn loạn tới sau lưng ra tay tàn độc với Thẩm Tu Chỉ: “Cái thứ chó đẻ, còn không mau buông tay, có tin ta báo quan bắt ngươi hay không!”



Tự Ngọc nhìn thấy cái thứ hai chân này ra tay với thịt của nàng, lập tức nổi cáu há mồm cắn lên tay của tức phụ Giả gia, hàm răng sắc bén rắn chắc, cắn xuống một miếng sâu đến mức có thể thấy được cả xương.

“A a a!” Tức phụ Giả gia cảm thấy xương tay đau như muốn xé rách, tê tâm liệt phế kêu lên thảm thiết, liều mạng đấm đánh Tự Ngọc hòng tránh thoát.

“Làm ơn đừng đánh nữa!” Lưu thẩm ở bên cạnh liều mạng lôi kéo mới miễn cưỡng kéo hai người ra.

Một đám người vây quanh thành một vòng ầm ĩ túi bụi, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.

Thẩm Tu Chỉ bị người ta lôi ra, một quyền đánh vào hư không, cứng rắn chống đỡ như vậy khiến bản thân cũng chịu khổ không ít, l*иg ngực sôi trào cuồn cuộn nôn một búng máu.

Mọi người thấy thế cả kinh, không ngờ lần này lại ầm ĩ lớn đến nhường này, nhìn máu trên mặt đất, cũng không biết Giả Trường Quý kia với Thẩm gia tướng công này người nào bỏ mạng trước?

Tự Ngọc thấy Thẩm Tu Chỉ nôn ra một ngụm máu lớn như vậy thì hoảng đến chân tay luống cuống, nàng vội vàng buông lỏng miệng xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lên kéo hắn, sốt ruột căng thẳng: “Đừng để cơ thể bị thương…” Nuôi lâu như vậy không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được…

Đáng tiếc giọng nói của nàng mỏng manh đến mức chính nàng cũng không nghe rõ.

Giả Trường Quý run run rẩy rẩy kéo tay Thẩm Tu Chỉ, há cái miệng đầy máu, hàm hồ xin tha nói: “Thẩm tướng công, ta không dám nữa, tha cho ta đi…”

Thẩm Tu Chỉ tay kéo cổ áo hắn ta xách lên cao cao, môi mỏng dính máu khẽ mấp máy: “Không dám cái gì?”

Giả Trường Quý thấy trong mắt hắn tràn đầy âm u, phảng phất như được ngâm trong nước bùn, ngàn vạn ngón tay túm lấy muốn kéo hắn ta đang sống sờ sờ xuống, trong lời nói lạnh lẽo khiến toàn thân người ta lạnh ngắt.

Nếu hôm nay hắn không nói rõ ràng, hiển nhiên đừng mong sẽ sống sót mà rời đi!

Giả Trường Quý vội vàng mở miệng: “Thẩm tướng công, ta không… không dám có ý đồ với tức phụ của ngươi nữa, ta sai rồi, ta không dám giở trò sau lưng nữa…”

Lần này coi như khai rồi, mọi người vừa nghe thấy thế đã rõ, đây cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước Nhị Nha kia không phải cũng bị ép chết như vậy sao, súc sinh thế mà vẫn dám giở trò cũ!

Tức phụ Giả gia nghe vậy lập tức xông lên vừa khóc vừa mắng: “Tên ngu đáng chém ngàn đao, ông trời không có mắt mà, sao lão nương lại gả cho một tên chó nhà ngươi chứ, mắt bị mù rồi!”



Đôi mắt Thẩm Tu Chỉ càng thêm lạnh buốt, hắn lại giáng xuống một quyền thật nặng, đánh đến mức đầu Giả Trường Quý vô lực rũ xuống.

Tức phụ Giả gia trước mắt đỏ lên, máu kia bắn thẳng lên trên mặt ả ta vẫn còn độc ấm, ả ta lập tức thét chói tai ra tiếng, hai chân mềm nhũn nhũn ra ngồi liệt dưới đất, đám người sợ tới mức thét chói tai kinh sợ, thanh âm quanh quẩn trong núi cực kỳ kinh dị.

Thẩm Tu Chỉ lúc này mới buông lỏng tay, vứt Giả Trường Quý như tấm giẻ rách trên mặt đất, lúc đó trên tay toàn là máu, nhìn vào chỉ cảm thấy hoa mắt.

“Trường Quý!” Tức phụ Giả gia vội vàng nhào lên trước kêu lên tê tâm liệt phế, sợ người không còn mạng nữa.

Người trong nhà Nhị Nha từ lâu đã sầu não không nắm được thóp của hắn ta, hiện giờ nghe được lời này không phải đã bắt ngay tại trận sao, lập tức tiến lên kéo Giả Trường Quý, đỏ mắt cả giận nói: “Chúng ta đưa tên chó đẻ này lên quan phủ đi, lần trước hắn ta hại chết nha đầu nhà ta, cầu xin các vị làm chứng cho lão nhân này, trả cho khuê nữ nhà ta một công đạo!”

Giả Trường Quý này tác oai tác quái trong thôn nên đã khiến nhiều người phẫn nộ từ lâu, hiện nay giậu đổ bìm leo, ai không muốn chỉnh chết hắn ta chứ.

“Cha Nhị Nha hãy yên tâm, chúng ta đều là nhân chứng, mọi người cùng nhau đi tìm quan lão gia đi, nợ cũ mấy năm nay chúng ta tính luôn một thể cho rõ ràng!”

“Đi, chúng ta cùng đi!”

Mọi người đều lòng đầy căm phẫn, sôi nổi tiến lên kéo tên Giả Trường Quý từ chỗ tức phụ Giả gia ra, bắt tay nhấc chân nâng người đó về phía cửa thôn, một đám người hùng hùng hổ hổ đi lên trấn trên.

Thẩm Tu Chỉ toàn ra sức nhờ vào mấy hơi tàn, hiện nay dừng lại thương thế đã có chịu không nổi, che ngực lại đứng thẳng cũng không xong.

“Ngươi không sao chứ?” Tự Ngọc vội vàng duỗi tay dìu hắn, dưới chân nàng mềm nhũn suýt nữa đã không thể đỡ được.

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy chỉ hơi hơi lắc đầu, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Nàng âm thầm cắn răng cố gắng chống đỡ trở về cùng hắn, Lưu thẩm đứng ở bên cạnh bị dọa không nhẹ, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng tiến lên giúp Tự Ngọc đỡ người trở về.

Mấy người còn lại đều có chút hốt hoảng, Thẩm gia tướng công này có lẽ đang giả vờ đúng không, đánh người thế mà ngược lại trông còn nghiêm trọng hơn so với người bị đánh, ai không biết người còn tưởng rằng hắn mới là người bị đánh hộc máu đấy…

Phần lớn người trong thôn đã đi đến trấn trên, ban đêm lần đầu an tĩnh, côn trùng ếch nhái kêu vang trong bụi cỏ hết đợt này đến đợt khác rất náo nhiệt.

Lưu thẩm cùng Tự Ngọc đỡ người về phòng, lại về nhà lấy rượu thuốc qua đây, nhìn bộ dáng yếu ớt chỉ cần gió thổi qua cũng có thể ngã của hai người, lời nói thấm thía: “Cũng may hôm nay mọi người đã áp giải tên Giả Trường Quý này đến quan phủ, nếu không ngày tháng sau này của các ngươi sẽ không dễ dàng đâu, hai vợ chồng kia không dễ chọc, trên tay cũng có chút bạc chút kế sách, cũng không biết mọi người có thể tống người vào lao không, nếu lại quay về, chúng ta sẽ không dễ chịu đâu, các ngươi cũng phải cẩn thận, tám chín phần mười bọn chúng sẽ không nuốt trôi cục tức này mà đến tìm các ngươi tính sổ!”