Chương 2

Công tử kia chậm rãi đến gần, vạt áo khẽ mang theo gợn gió đêm, chân dài eo thon, dáng người thon dài, từng bước chân đi tới phảng phất như bước vào trong tim Tự Ngọc, khiến tim nàng đập thình thịch theo từng bước.

Như Hoa dùng sức nuốt nước miếng: “Nếu phàm nhân này có thể để ta ăn một lần, ta cũng không uổng công tới thế gian này một chuyến!”

Tự Ngọc nghi hoặc sao nàng ấy đã thay đổi khẩu vị rồi: “Không phải trước đó ngươi chê da người phàm quá giòn hay sao, muốn yêu quái đực có cơ bắp to to cơ mà?”

Như Hoa tàn nhẫn phỉ nhổ một tiếng: “Có phải ngươi là đầu gỗ nói sao nghe vậy, cần dùng búa đập mới có thể khai thông sọ não không hả?!

Những tục vật như thế sao có thể so được với cực phẩm trước mắt này, ngươi có hiểu cái gì gọi là nam nhân hay không, ngươi nhìn xem chân dài này eo thon này, nếu trên giường… Khụ khụ khụ… Dù sao tuyệt đối sẽ làm ngươi ăn được một lần còn muốn ăn thêm lần nữa, nếu ta có thể tu thành hình người trong những năm tháng đẹp đẽ của hắn, nhất định phải hung hăng thải âm bổ dương một phen, đến lúc đó mùi vị nhất định sẽ rất ngon!”

Tự Ngọc nghe thế thì thèm nhỏ dãi, nàng suýt chút nước đã chảy nước miếng: “Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn nếm thử hương vị của phàm nhân này, nhất định rất ngon miệng nhỉ~”

Ánh mắt Như Hoa không rời khỏi người đằng trước, càng nhìn càng cảm thấy đáng tiếc, nàng ấy quanh năm suốt tháng chỉ là một thứ đồ trang trí, cho dù muốn ăn phàm nhân này đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là sư tử si nói mớ: “Ôi chao, đáng tiếc phàm nhân bạc mệnh, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chớp mắt một cái đã hết, đợi chúng ta tu thành hình người thì e rằng xương cốt hắn đều hóa thành tro rồi…”

Trái tim đang nóng hầm hập của Tự Ngọc lập tức lạnh đi một nửa, đây không phải đang nhử mồi rồi chẳng thể làm ra hành động thực chất gì, chỉ nhìn thôi không thể ăn thật sự quá khiến người ta sốt ruột.

Tự Ngọc có chút ủ rũ, phàm nhân kia đã đứng yên ở trước cửa chùa miếu, hắn vừa không tiến lên gõ cửa cũng không gọi người, chỉ lẳng lặng nhìn cửa miếu kia, giống như lướt qua cảnh cửa kia để nhìn về phía khác, mặt mày sâu xa tựa như trích tiên, biểu cảm như đang thương xót.

“Ai nấy đều cầu nguyện ngươi phù hộ, nhưng ngươi thật sự có thể nhìn thấy ư? Hay vẫn giả câm vờ điếc, một mực vờ như không thấy…?”

Trong lòng Tự Ngọc, Như Hoa đều chấn động, công tử nhìn giống như trích tiên này thế mà lại cuồng vọng hỗn xược dường ấy, không ngờ hắn lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này!

Một tia sấm sét đột nhiên vang lên từ phía chân trời, tiếng sấm đột ngột đánh xuống khiến cho những yêu quái xung quanh sợ hãi tới mức nháo nhào co rụt lại.

Thế nhưng người này lại không sợ hãi chút gì, phảng phất như không thèm để ý đến gì cả, tất cả mọi thứ của hắn đều đã có kết quả, trong mắt trống rỗng không có gì chỉ còn lại trống vắng.



Tướng mạo của người này quá đẹp, biểu cảm như vậy cũng có thể giống như một bức tranh, khiến người ta bỗng dưng sinh lòng thương tiếc, khiến cho cảnh sắc xung quanh tôn lên nét tuyệt đẹp của mỗi mình hắn.

Tự Ngọc nhìn đến xuất thần, nàng căn bản không phát hiện ra dưới ống tay áo của hắn phiếm lên ánh sáng sắc bén, bỗng nhiên tia sét lớn từ trên không đánh xuống, ánh sáng đó lóe qua, chiếc cổ trắng ngần bị cắt rách một lỗ lớn, máu đỏ phun trào bắn lên trên người hắn.

Sấm sét do trời đánh xuống hết tia này lại giáng xuống tia khác, ầm ĩ đến mức cả trời đất đều bắt đầu rung động, lung la lung lay như địa long nổi lên, khiến người ta thấy mà hãi hùng, lại một tia sấm sét cắt qua phía chân trời, mưa to rơi xuống tầm tã không hề báo trước, gió lớn theo đó gào thét thổi qua.

Mọi thứ trước mắt khiến Tự Ngọc hoàn toàn không kịp phản ứng, nàng thậm chí cảm giác được độ ấm của máu tươi trên người hắn, máu tươi ấm áp đó dường như đang thiêu đốt da đá của nàng.

Người trước mặt ngã xuống mà không hề báo trước, giọt mưa to tí tách đập vào khuôn mặt trắng ngần của hắn, y sam bị máu nhuộm đỏ, chậm rãi nhuộm đỏ nước mưa, màu máu nhàn nhạt uốn lượn khúc chiết chảy tới, mặt mày như vẽ bị nước mưa thấm ướt càng có vẻ sâu thẳm.

Ánh mắt kia quá trống vắng bi thương, rõ ràng mưa đang rơi nhưng nàng lại cảm thấy khóe mắt hắn đang chảy nước mắt.

Mưa to rơi suốt cả đêm, đêm tàn bình minh mọc lên mới chậm rãi ngừng lại.

Lão hòa thượng trong miếu mở cửa thấy cảnh tượng này thì bị dọa tới mức lập tức hôn mê bất tỉnh, cũng may nhang khói trong chùa tràn đầy, mới sáng sớm đã có người đến người đến, cố gắng cứu người nhưng người sớm đã tắt thở hồn lìa khỏi xác rồi được cuốn trong chiếu, tùy tiện ném ra bãi tha ma.

Sau đó, các nàng mới tìm hiểu được từ trong những tiếng bàn luận của phàm nhân qua lại, người này là đích trưởng tử của Hoành Quách Công phủ, Hoành Hành, tên chữ Cô Tung, trời sinh thông minh, cử chỉ lễ độ, tài học hơn người, tuổi còn trẻ đã thành danh tứ phương.

Ngay cả Tự Ngọc kiến thức hạn hẹp cũng từng nghe qua tên của hắn, tiểu thư khuê các tới chùa miếu này cầu nguyện phần lớn đều ôm tâm tư muốn gả cho hắn, cái tên này được treo nhiều nhất trên cây nhân duyên.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, sau này bị dây vào tội mưu nghịch, chịu liên lụy thế gia xuống dốc, đến cuối cùng cửa nát nhà tan, chỉ để lại một mình hắn, có thể nói là thảm kịch nhân gian.

Vết máu trên người Tự Ngọc sớm đã được nước mưa tẩy sạch, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng cô độc trong mắt hắn lại không thể quẳng ra khỏi đầu nàng, thứ trong mắt kia quá đỗi trầm trọng đối với nàng…

Tự Ngọc nghĩ nghĩ rồi thở dài một hơi, trong lòng khó tránh khỏi có chút uể oải, thật vất vả mới có hứng ăn gì đó thì lại bị vô tình bóp chết trong trứng nước, giờ đây bị dọa tới mức không có khẩu vị gì, sau này nhìn những phàm nhân hai chân e là sẽ để lại bóng ma tâm lý…



Như Hoa khóc đau lòng muốn chết, vất vả lắm qua nhiều năm mới thấy được một túi da tâm đầu ý hợp, thế nhưng chớp mắt đã mất rồi, nàng ấy sao có thể không đau lòng cơ chứ!

Yêu quái xung quanh còn chưa ổn định lại từ trong cơn hãi hùng, chúng nó vốn chính là yêu quái yếu ớt trời sinh trời nuôi, phàm nhân kia khi chết trên trời sinh dị tượng, từng tia sét hung hăng bổ xuống, mảnh đất này trọc đi hết mảng này đến mảng khác, theo đó là biết bao đồng loại bị cuốn đi, cảnh tượng đó đáng sợ biết chừng nào chứ!

Yêu quái trang trí như bọn họ vốn đã cứng ngắc nhát gan, chuyện hôm qua đã đứng đầu bảng mười chuyện khủng bố nhất đối với yêu quái,

khiến cho thần kinh bọn họ nhạy cảm căng thẳng, hiện giờ hễ hơi có chút gió thổi cỏ lay là sẽ cuồng loạn thét chói tai không ngừng, cảnh tượng vô cùng thống khổ.

Tuy rằng thời gian của yêu quái rất nhiều, đặc biệt là yêu quái đá như các nàng, nhiều đến mức có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng các nàng điều dưỡng thân thể vô cùng gian nan, chỉ chịu chút kinh sợ thôi đã phải tốn rất nhiều tinh lực để điều dưỡng, vô cùng yếu ớt.

Người này chẳng qua chỉ ở trước mặt bọn họ trong thời gian nửa chén trà, nhưng đã khiến các nàng tốn đến mười mấy năm để điều dưỡng, thật sự quá vô nhân đạo.

Nhưng kết quả xấu nhất còn không phải những cái này, mà là nhang khói trong chùa miếu ngày càng ít đi, sau khi chuyện này qua đi, mỗi khi người tới sẽ nhắc tới Hoành Quách Công trưởng tử tự vẫn tại chỗ này, chuyện này truyền to đương nhiên sẽ cũng lan càng xa, có người chết trước chùa miếu sao có thể không kiêng kị cho được?

Ngày ngày trôi qua, nhang khói trong chùa miếu ngày càng ảm đạm, yêu quái thích ăn nhang khói, bây giờ ít thức ăn nên ngày trôi qua càng thêm gian khổ khó khăn.

Vốn tưởng rằng chuyện này qua đi thì thôi, nhưng không ngờ sau này Thiên Sát Cô Tinh mỗi khi đầu thai chuyển kiếp đều tới chỗ này tìm chết.

Phàm nhân qua cầu Nại Hà đều phải đổi một tấm da mới, người này không chỉ có giọng nói và âm điệu tướng mạo trước sau đều không đổi, ngay cả mệnh số cũng bất biến, mệnh số mỗi kiếp gặp phải đều cực kỳ bi thảm, đó là kiểu mệnh cách vạn năm cô độc, trong mệnh khắc người khắc chính mình, dù có trở thành Thái Tử Đông Cung dưới một người trên hàng vạn người thì cũng rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Tự Ngọc gặp qua rất nhiều người đáng thương tại đây, không thể không thừa nhận, người này không phải bị thần kinh mà hắn thảm thật sự…

Mấy phen trắc trở như vậy mãi, vận mệnh của Tự Ngọc cũng bị sa sút theo, vốn dĩ vận mệnh nàng là tốt nhất trong đám yêu quái này, linh thức khí tu được trời ưu ái, ngày thường cũng không cần cần cù tu luyện nhưng thân thể lại khoẻ mạnh hơn rất nhiều so với yêu quái bên cạnh, mưa gió táp trên thân thể cũng nhẹ nhàng giống như gãi ngứa, bây giờ trời vừa trở lạnh đã không thoải mái, tìm không thấy chút vui thú gì nữa cả.

Chùa miếu nuôi dưỡng bọn họ cũng từ từ suy sụp, cuối cùng người đi trà lạnh, chỉ để lại những yêu quái cấp thấp các nàng ngồi xổm trước miếu hoang này, ngày tháng thật sự nhạt nhẽo không thú vị, miếu cũng thành bãi tha ma, trở thành nơi đám cô hồn dã quỷ du đãng kia nhất định phải đi qua.