Ban ngày sau khi thấy cảnh hai người kia tranh cãi, trong lòng Tống Dao vẫn luôn nghĩ về Mạch Ngọc. Một người tài sắc vô song như vậy, cầm nghệ lại tốt như thế, vì cớ gì cam nguyện làm hạ nhân chịu kẻ khác đùa bỡn, vũ nhục…?
Bút lông thấm đầy mực hạ xuống trang giấy, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… Một nét cuối cùng bỗng ngừng lại, hắn sững sờ một chút, vội vội vàng vàng đặt bút, vo giấy thành một cục.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, một màu xanh biếc sạch sẽ, Tống Dao mặc thêm áo khoác ra khỏi phòng. Đêm đã khuya, hầu hết hạ nhân đã đi ngủ, đi dọc theo dòng sông sau phủ, sau đó nhìn thấy một người im lặng đứng bên bờ.
Ánh trăng trải trên mặt đất một tầng sáng, gió nhẹ đêm hè thổi một thân bạch y như tuyết của người nọ khẽ bay, khuôn mặt không có chút biểu tình, cái lạnh sạch sẽ nghiêm nghị từ trong xương thấu ra, ánh mắt mịt mờ nhìn phía trước, tựa như muốn tìm gì đó, lại tựa như chỉ đang ngẩn người.
Tống Dao nhìn thấy, dưới ánh trăng tựa nước, có một giọt lệ lấp lánh trong suốt như châu ngọc lăn xuống gò má y, mà tình cảnh này, bỗng nhiên chạm đến tinh thần hắn.
Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, người nọ thu hồi tâm tình, vội vàng lấy tay áo lau mặt, sau đó mới quay lại, thấy là Tống Dao liền cúi người hành lễ, “Đã muộn thế này, Tống đại nhân còn chưa ngủ?”
“Vậy còn ngươi?” Tống Dao hỏi ngược lại.
Mạch Ngọc không trả lời, cúi đầu, tầm mắt dừng trên bờ sông. Sóng nước lăn tăn, tựa như gương sáng, chiếu ra hai thân ảnh thanh phong trúc cốt*.
Tống Dao chú ý tới phần cổ Mạch Ngọc lộ khỏi cổ áo có một dấu vết hồng nhạt, không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của Hoài Vương, trong đầu hiện lên vài bức tranh kiều diễm, nhưng rất nhanh bị hắn gạt đi.
“Tống đại nhân… Vì sao nước sông này trong vắt như vậy?” Thanh âm của Mạch Ngọc vốn hơi lạnh nhạt, như mưa rơi ngói trúc, trong trẻo dễ nghe.
“Vô Song…”
Mạch Ngọc quay đầu lại, “Tống đại nhân gọi Mạch Ngọc là được, Vô Song chẳng qua là hư danh, ta nhận không nổi.”
Tống Dao khẽ gật, sau đó nói, “Giang Châu là nơi chín dòng giao nhau, nước sông lưu động, sinh sinh bất tức**, cuốn đi vẩn đυ.c, vì vậy đường sông trong thành quanh năm nước trong tựa ngọc.”
“Nước trong… tựa ngọc?” Mạch Ngọc giật mình một cái, sau đó khóe miệng gợi lên nụ cười chua xót, “Nếu thật sự có thể trong veo như nước này, vậy tốt biết bao.” Yên lặng một lúc, lại nhẹ giọng nói, “Ta một thân chìm trong dơ bẩn, muốn so cùng nước này, quả thực là si tâm vọng tưởng…”
Tống Dao tựa hồ hiểu được ý tứ trong lời y, lại có chỗ nghĩ không ra, nếu đã biết rõ bản thân nhơ bẩn, lại vì cớ gì ngày càng hãm sâu vào như thế? Nghĩ một chút, liền nói với y, “Tại hạ nhìn ra được, công tử cũng không phải kẻ ngu muội cố chấp, nếu tâm đã hướng trong sạch, cớ gì không sớm lui thân?”
Khóe miệng Mạch Ngọc khẽ cong nở nụ cười cảm kích, rồi lại thở dài, “Không phải ta không muốn thoát ra… mà là không thể.” Thấy vẻ mặt Tống Dao khó hiểu, Mạch Ngọc nói tiếp, “Tống đại nhân e rằng không biết, Mạch Ngọc xuất thân phong trần, vốn là nam quan nổi danh kinh thành, sau lại bị người mua về, bị coi như lễ vật tặng cho Hoài Vương… Vậy nên, rất nhiều thời điểm rất nhiều sự tình, cũng không phải do bản thân làm chủ.”
Tống Dao chấn động, cũng không biết ẩn sau y lại là một đoạn kinh lịch như vậy, sau khi than thở không khỏi thương tiếc, mà nghi ngờ cùng thành kiến lúc ban đầu cũng dần tiêu tán.
“Có đôi khi, ta thực sự rất hâm mộ những người bình thường kia, cho dù không có cẩm y hoa phục, không có sơn trân hải vị, nhưng ít ra cũng sống đến hài lòng, không như ta… ngay cả sinh tử đều nằm trong tay kẻ khác… Nhưng khi ta không muốn tiếp tục sống như thế nữa, có người nói với ta, con người sẽ không ngừng luân hồi chuyển thế, cho đến khi rửa sạch tội nghiệt trên người, ta mong đời này có thể tích thiện hành đức nhiều một chút, nếu có kiếp sau, nguyện làm một người bình thường không hơn, trông coi một mảnh ruộng vường, tự canh tự túc…” nói xong, ngẩng đầu nhìn trời một cái, sau đó lại cúi người hành lễ, “Ta ra ngoài đã lâu, sợ Vương gia tỉnh lại tìm không thấy ta sẽ nóng giận, quấy rầy đến giấc ngủ của mọi người, Tống đại nhân, ta đi về trước.”
Tống Dao gật đầu, sau đó nhìn theo thân ảnh chậm rãi đi về của y, mảnh mai đơn bạc như vậy, không biết khi sống trong loại cuộc sống kia, là dựa vào thứ tín niệm như thế nào mới có thể khiến cho bản thân lay lắt sống tiếp.
『Nếu có kiếp sau, nguyện làm một người bình thường không hơn, trông coi một mảnh ruộng vườn, tự canh tự túc…』
Tống Dao nói thầm trong lòng, người đời gọi ngươi Vô Song, hoàn toàn xứng đáng.
———————————————————–
* thanh phong trúc cốt (gốc: 清风竹骨): phong thái trong sạch, cốt cách như trúc.
** sinh sinh bất tức (gốc: 生生不息): sinh sôi không ngừng.