Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Tử Vô Song

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Là bản của Đỗ Khởi vốn không được in nữa?”

Thân thể Hoài Vương nghiêng một cái thiếu chút nữa từ trên cửa ngã xuống. Nếu không phải chính tai mình nghe được, đánh chết hắn sẽ không tin lời này thế mà lại từ trong miệng y nói ra, lại còn mang theo khẩu khí vừa mừng vừa sợ.

Chỉ thấy ngón tay thanh mảnh của y cẩn thận mơn trớn bìa mặt, sau cùng sắc mặt vui vẻ lật một trang lên.

Tuy rằng đứng xa nhưng Hoài Vương vẫn có thể thấy rõ tranh vẽ trên giấy, hai hoặc ban am nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dây dưa cùng một chỗ, Đỗ Khởi vốn là người đam mê long dương, đương nhiên là vẽ nam tử trong lúc quan hệ.

Hoài Vương đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, kỳ thực hắn rất muốn đập mạnh đầu vào tường, một người thanh cao tuyệt ngạo,vậy mà vậy mà…

“Ngươi sao lại xem loại sách này?”

Mạch Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta không thể xem sao?” rồi nhìn về tập sách trong tay có chút lưu luyến, “Ở Ỷ Hương Các trong phòng đắp đống nhiều lắm, nhưng ta vẫn thích nhất là Đỗ Khởi vẽ, mà cuốn này muốn lâu rồi mà không tìm được…”

“Ngươi đã thích Đỗ Khởi như thế, bản vương sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.”

Mạch Ngọc nghiêng đầu, con ngươi sâu như đầm nước nhìn về phía hắn.

“Đỗ Khởi chỉ là tiểu tự, tên thật lì thực là Khiếu Vũ Du, chính là Công bộ thị lang đương triều Đỗ, Vũ, Du.”

Nhìn Mạch Ngọc vẻ mặt không dám tin, Hoài Vương có chút đắc ý, “Không tin? Hắn là cái tên gia khoả ngay cả hai chữ tiết tháo viết thế nào cũng không biết, nhưng người muốn ngủ trên giường hắn cũng có điều kiện, yêu cầu người kia phải có lợi với hắn, hoặc là người hắn nhìn trúng. Bất quá tên đó thiên tư quá mức, tướng mạo cũng không tầm thường, còn luôn tự cao tự ngạo, người muốn hắn nhìn đến phỏng chừng còn chưa xuất thế.”

Mạch Ngọc hiểu rõ gật đầu, sau đó ánh mắt rất nghiêm túc mà nhìn Hoài Vương, đem Hoài Vương nhìn đến toàn thân không được tự nhiên.

“Trên người bản vương có cỏ linh chi sao?”

“Không, bây giờ suy nghĩ một chút, ta nghĩ người Đỗ Khởi vẽ trong sách … vóc người có vài phần tương tự vương gia.”

Hoài Vương có chút chột dạ, “Bản vương không phải nói, chỉ cần là người đối với hắn có lợi, hắn đều có thể cho đối phương lên giường sao.”

“Ô?” Mặt Mạch Ngọc tràn đầy hứng thú, nói, “Như thế nói, Vương gia cũng từng đối với hắn có ân.”

Hoài Vương đang muốn mở miệng biện hộ, sắc mặt đột nhiên đông lại, lập tức bước dài đến giường nhỏ Mạch Ngọc đang ngồi, cánh tay vòng lên, đem Mạch Ngọc đẩy ngã xuống giường.

‘Lạch cạch!’ Đông cung đồ trên tay Mạch Ngọc rơi trên mặt đất, còn chưa phản ứng kịp đã bị Hoài Vương đè lên giường hôn loạn, đai lưng cùng vạt áo tất cả đều bị hắn xé ra.

“Vương, Vương gia…?”

“Xuỵt…!” Hoài Vương ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, “Có người đang nhìn…. Giống như hồi ãy ngoan ngoãn phối hợp với bản vương là được.” Nói, tay đã thăm dò vào y phục Mạch Ngọc, kề trên da thịt khẽ vuốt. Khẽ hôn rái tai y, ngón tay đặt ở thứ nổi lên trước ngực, nắn, ấn, tuy là diễn trò, lại phát hiện cổ cùng mang tai Mạch Ngọc hơi ửng hồng, trong ngực một trận nhộn nhạo.

Y quả nhiên không có một chút kinh ngiệm.

Một đôi mắt trộm trốn ở sau cửa sổ nhìn vào bên trong, trong phòng nhìn đang diễn một hồi đông cung sống thanh âm ướŧ áŧ. hướng phía bên trong cửa sổ nhìn. Trên giường, hai người quần áo hỗn loạn quấn lấy nhau, đôi chân thon dài của Mạch Ngọc quấn trên hông Hoài Vương, thở gấp ngọt lịm.

“Vương gia… Ừ a… Không nên…”

“Không muốn? Bản vương thấy nơi này của ngươi rất muốn đi?”

“Đừng… Sẽ hỏng mất!”

“Đem bản vương hút chặt như thế, thật đúng là phóng đãng… Đến, tự mình động, để bản vương hảo hảo đút ngươi.”

“Vương gia chính là thích ăn hϊếp người… A… ha a…”

Nghe được âm thanh quần áo sau cửa sổ, Mạch Ngọc thu thanh, mâu quang tỏng suốt nhìn về phía Hoài Vương. “Đi rồi?”

“Ừ.” Hoài Vương nâng thân trên nhưng vẫn duy trì tư thế vừa nãy.

“Vương gia vì sao lại làm như thế?’’

“Có phải ngươi đang nghĩ, bản vương sao lại muốn người khác thấy mình nuôi nam sủng trong nhà, ấn tượng dâʍ ɭσạи bất kham?”

Mạch Ngọc ngẩn người, sau gật đầu. Lúc ở bên ngoài, y cũng đã sinh lòng nghi hoặc, lại thấy thái độ bất thường giống nhau, còn có không đâu đi trêu ghẹo, hơn nữa mới vừa rồi lại diễn trò. Nhưng y hiểu rõ Hoài Vương, ngoại trừ lúc mới quen. Ngôn ngữ tác phong của hắn ương ngạnh, thì Hoài Vương lễ giáo đúng mực, phẩm hạnh cũng quá mức đoan chính.

“Tuy rằng không rõ, nhưng nghĩ vương gia làm vậy cũng đều có đạo lý của mình.”

“Thông minh!” Hoài Vương không chút nào keo kiệt khen y một câu, thấy trên mặt Mạch Ngọc hiện lên hai áng mây đỏ, bộ dạng đáng yêu vô cùng, liền nhịn không được đưa tay khẽ vuốt gò má. “Bản vương không phải ngu ngốc, ngươi cũng nhìn ra, cuộc sống một tên tri huyện sa hoa lãng phí như vậy, mà bách tính bên ngoài sống khổ không thể tả, trong đó chắc chắn có nguyên nhân. Nếu bản vương không làm gì, chẳng phải để ngươi mãi coi là Nhàn vương hay sao?”

“Không nghĩ tới Vương gia vẫn xem trọng đời sống bách tính trên hết.” Mạch Ngọc nhàn nhạt nói.

Hoài Vương cười cười đưa tay véo mũi y. “Có nhiều chuyện, kì thực không giống như ngươi thấy, sua này sẽ biết.”

“Chuyện sau này để sau này bàn, thế nhưng hiện tại…’’

Tuy rằng Mạch Ngọc sớm thành thói quen nam nhân này dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhưng mà cứ duy trì tư thế mập mờ này nói chuyện…

“Vương gia, chỗ đó của ngươi đè lên ta.”Hết chương 15
« Chương TrướcChương Tiếp »