- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 9
Công Tử Sờ Sợ
Chương 9
Bên trong Lục Ba sơn trang, chừng mười tên đại hán cao to vũ khí đầy mình tề tụ, mà dẫn đầu phía trước, trừ một tên vóc người khôi ngô to con Mã Gia Bảo đại công tử - Mã Duy An ra, còn có một người chừng gần ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ ẩn theo vài tia âm hiểu xảo trá ----- Bạch Mộ Nam.
Chỉ thấy một đám tới cửa khıêυ khí©h trợn mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang cùng bọn họ giằng co, thần sắc lạnh lùng đầy sát ý, bên trong phòng khách, tất cả nô bộc đều đã tự động né tránh, không ai dám lưu lại, không khí ứ đọng căng thẳng dị thường, cơ hồ như ở trong trạng thái chạm vào là nổ ngay.
"Không biết hai vị đến Lục Ba sơn trang lần nữa là có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ là không quên được bài học lần trước, muốn trở lại để Từ mỗ thay các người thư giãn gân cốt một phen?" Trong yên lặng, Từ Triển Nguyên chậm rãi lên tiếng, chẳng qua là trong giọng nói lạnh lùng tràn đầy giễu cợt.
Nghe vậy, Mã Duy An nhớ lại cảnh tượng lần trước bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật thoát đi mà đỏ mặt lên, thẹn quá thành giận quát: "Họ Từ, ngươi chớ có kiêu ngạo! Lần trước là sơ ý mới để cho ngươi chiếm tiện nghi, lần này chúng ta không dễ đối phó như vậy đâu!". Nghiêm túc mà nói, lần trước, hắn đáp ứng cùng Bạch Mộ Nam cùng nhau tới trước đòi công đạo, nhưng thật ra là để gây náo động, ai ngờ lại mất mặt như vậy, lần này, hắn lại tới nữa, chủ yếu là để đòi lại mặt mũi đã mất đi lần trước.
"Không sai! Lần này chúng ta có chuẩn bị mà đến."Một bên, Bạch Mộ Nam, kẻ tự nhận mình mới có tư cách nắm giữ gia nghiệp to lớn Lục Ba sơn trang này của huynh trưởng sau khi chết cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, tròng mắt hẹp dài chớp lên những tia ác độc, "Nô tài họ Từ kia, thức thời thì gọi cẩu tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia ra đây, trả lại gia nghiệp huynh trưởng ta cực khổ gây dựng."
"Trả lại ngươi?" Nhíu mày hỏi ngược lại, khuôn mặt mặt chữ quốc của Từ Triển Nguyên tràn đầy giễu cợt. "Bạch đại hiệp còn có con côi ruột thịt. Phần gia nghiệp lớn như vậy, cho dù muốn trả, cũng không phải trả cho Bạch Nhị công tử nhà ngươi chứ?"
Giống như tư niệm đáy lòng bị vạch trần, trong mắt âm lệ của Bạch Mộ Nam nhanh chóng thoáng qua một luồng sáng khiến người ta cơ hồ khó phát giác, song khuôn mặt tuấn mỹ lại cảm thán: "Tại hạ chính là quan tâm đến đứa cháu ruột còn non nớt và chị dâu không cách nào trông nom nổi phần gia nghiệp này, trước khi cháu ruột trưởng thành, do ta thân là thúc phụ trông coi cũng là bình thường, đợi đến khi chất nhi đến tuổi, tự nhiên sẽ đem gia nghiệp trả lại cho hắn..." Dừng một chút, âm điệu lại chuyển sang cứng rắn trào phúng, Bạch gia ta cũng đâu phải người lạ, phần gia nghiệp này dù sao cũng không đến lượt một người ngoài làm chủ."
Vô sỉ! Căn bản là lòng lang dạ thú, còn nói được đường đường chính chính như vậy. Nếu phần gia nghiệp này rơi vào tay tên tiểu nhân Bạch Mộ Nam này, đừng nói sau khi tiểu thiếu gia lớn lên có thể lấy lại được gia sản, chỉ sợ kết quả của hai mẹ con họ khó mà lường trước được.
"Ha ha ha.." Giống như nghe được chuyện gì rất nực cười, Từ Triển Nguyên không khỏi cuồng thanh cười to, trong tiếng cười tràn ngập ý châm biếm: "Bạch Mộ Nam, ngươi để cho tại hạ chân chính thấy được cái gì gọi là hình mẫu tốt nhất của bốn chữ 『 chẳng biết xấu hổ 』."
Bị tiếng cười trào phúng không chút che giấu nào này chọc giận, Bạch Mộ Nam giận tái mặt nói: "Ta lười phải nói nhảm với một tên nô tài, gọi tên cẩu tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm ra đây!"
"Không sai! Gọi Hoàng Phủ cẩu tặc cút ra đây." Mã Duy An vội vàng phụ họa, đám đại hán sau lưng cũng rối rít cổ vũ.
Thấy vậy, Từ Triển Nguyên càng thêm cười lạnh không dứt, vung tay lên,rất có khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu mạc địch. "Chủ tử nhà ta há là người để bọn tạp nham các ngươi nói gặp là gặp? Muốn tìm xúi quẩy, Từ mỗ ta phụng bồi đến cùng!" Hừ! Lâu lắm rồi hắn không đại khai sát giới, không có nghĩa là hắn bắt đầu ăn chay niệm phật. Đám phế vật này muốn tìm chết, hắn rất vui vẻ được tiễn bọn chúng một đoạn.
Vốn Mã Duy An đang muốn đòi lại mặt mũi, nghe vậy không khỏi thét lớn một tiếng, không nói hai lời liền xông lên trước chuẩn bị đánh, mà Từ Triển Nguyên thấy vậy cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, lúc đang âm thầm ngưng khí đang muốn đón đầu thống kích thì, một giọng nói thản nhiên đột nhiên nhẹ nhàng vang lên -----
"Triển Nguyên, chúng ta và Mã Gia Bảo không có thù oán, vẫn là đừng nên đả thương người...."
Giọng nói thanh nhã vẫn còn phiêu lãng trong không khí, Từ Triển Nguyên đã nháy mắt triệt hồi nội lực, cả người tránh khỏi thân ảnh mãnh công đánh tới kia, nhanh chóng lui về sau lưng Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang bước ra từ nội sảnh.
"Chủ tử, sao ngài lại tới?" Hắn thần thái cung kính, đáy mắt lại lóe lên vẻ không đồng ý.
Đáng chết! Nhất định là Kiếm Nhi đi mật báo. Kiếm Nhi này cũng thật là, sao không suy nghĩ đến tình trạng thân thể hiện giờ của chủ tử, tùy tiện hiện thân trước mặt mọi người, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Nhìn thấy ý phản đối nơi đáy mắt hắn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm trấn an cười một tiếng, ngay sau đó xoay người nhìn đám người kia, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười tao nhã như cũ, nhưng sự ấm áp quen thuộc nơi đáy mắt đã không thấy đâu. "Lục Ba sơn trang cảnh vệ sâm nghiêm, khách tới chơi chỉ cần ở bên trong trang, tuyệt đối không cần lo lắng đến sự an toàn của bản thân, hai vị vừa tới sơn trang bái phỏng làm khách, sao phải mang theo hộ vệ làm cho lớn chuyện như vậy?"
Mới vừa tung một kích bị Từ Triển Nguyên né qua, Mã Duy An nhanh chóng lui tới bên cạnh Bạch Mộ Nam, nghe vậy, lập tức sẵng giọng kêu to, "Hoàng Phủ cẩu tặc, ai tới làm khách? Chúng ta tới là để gϊếŧ cẩu tặc ngươi, giúp Bạch đại hiệp đã khuất đòi lại công đạo, đòi lại sản nghiệp của Bạch gia đã bị ngươi chiếm mất!"
Đuôi lông mày khẽ nhếch, Cổ Đinh Đang mắt sáng như đuốc, bắn thẳng đến khuôn mặt tuấn mỹ âm hiểm kia, giọng nói êm ái tựa như cười lại tựa như trào phúng. "Là giúp huynh trưởng đòi, hay là giúp chính Bạch nhị công tử ngươi đòi?"
Nghe vậy, chỉ thấy Bạch Mộ Nam lòng dạ sâu xa thần sắc không đổi, cố ra vẻ tiêu sái vung chiếc quạt trong tay, lý do hết sức đầy đủ, "Vô luận là đòi giúp ai, tóm lại chính là giúp Bạch gia đòi. Nói thế nào đi chăng nữa, trên đời này, trừ đại tẩu ra, Kỳ Nhi cũng chỉ có một thúc phụ máu mủ là ta, mà đại tẩu là nữ nhân không thể gánh vác nổi gia nghiệp này. Thúc phụ ta đây không giúp hai mẹ con bọn họ, chẳng lẽ còn im lặng không lên tiếng, nhìn một ngoại nhân vào làm đương gia, xâm chiếm gia sản huynh trưởng ta để lại cho hai mẹ con họ sao?"
Lời này nói ra, hợp tình hợp lý, lập tức khiến cho kẻ đầu óc đơn giản như Mã Duy An nhiệt tình phụ họa -------
"Không sai! Không sai! Cho dù con côi của Bạch đại hiệp tuổi còn quá nhỏ, không cách nào trông coi gia nghiệp, cũng nên do thân thúc phụ máu mủ thay mặt quản lý, sao có thể đến phiên ngươi vào Lục Ba sơn trang làm chủ.”
Nói đến nói đi, tóm lại chính là vì gia sản lớn như vậy mà nghĩa huynh nếu lại, nếu là bình thường, hắn căn bản không để mắt đến cái gì mà tài phú quyền thế, ai muốn lấy thì cứ lấy, chỉ tiếc trước khi lâm chung nghĩa huynh đã giao hai mẹ con đại tẩu cùng gia nghiệp này phó thác cho hắn, lời di ngôn cuối cùng lại cực kỳ khẩn thiết dặn dò phải trục xuất người em kia ----- cũng chính là Bạch Mộ Nam khỏi sơn trang, cho nên.... thực xin lỗi! Hắn vô luận thế nào cũng không thể để Bạch Mộ Nam trở lại trông coi Lục Ba sơn trang.
Lại nói, vẫn còn có một nghi vấn vẫn quanh quẩn trong lòng, trước khi gỡ bỏ được nghi vấn này, hắn không có cách nào an tâm giao đại tẩu và Kỳ Nhi cho Bạch Mộ Nam chiếu cố, cho dù người giang hồ có nói khó nghe cỡ nào, hắn vẫn không thẹn với lòng, chỉ mong không làm cho nghĩa huynh đã khuất phải thất vọng.
Nghĩ đến đây, bờ môi của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng trong mắt lại trở nên rét lạnh cứng rắn: "Vô luận lý do của các ngươi đường đường chính chính như thế nào, ta cũng không thể giao hai mẹ con đại tẩu cùng Lục Ba sơn trang giao cho Bạch nhị công tử ngươi!"
Mặc dù sớm biết hắn không thể nào dễ dàng nhượng bộ, Bạch MộNam nghe vậy xong sắc mặt vẫn không khỏi trầm xuống, tròng mắt âm ngoan nhanh chóng thoáng qua một tia ác độc kỳ lạ. "Hảo một tên cẩu tặc, chiếm gia sản nhà người ta còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, hôm nay ta kiểu gì cũng phải bắt ngươi giao ra tất cả... A..."
Bỗng dưng, giọng nói âm ngoan bị một bóng đen loáng qua cắt đứt, hắn mới chật vật thoát khỏi kinh hiểm, liền nghe thấy một tiếng "Keng" chát chúa vang lên, ám khí kia đánh vào cây cột rơi xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng, đợi đến khi ngưng mắt nhìn kỹ, lại là một chiếc chuông bằng bạc lóe sáng lấp lánh.
Nhìn chằm chằm chiếc chuông bạc sáng lấp lánh trong ánh sáng, sắc mặt Bạch Mộ Nam xanh mét, còn chưa kịp mở miệng lên án Hoàng Phủ Thiếu Phàm ra tay đánh lén hạ lưu, một chuỗi tiếng leng ca leng keng chát chúa, cùng với tiếng cười khanh khách vang lên --------
"Hì hì... Nói nhảm nhiều như vậy, sao vẫn chưa thấy đánh gì cả? Mất công ta chờ lâu như vậy, giờ không chịu được nữa, không thể làm gì khác hơn là 『tung gạch nhử ngọc 』thôi, giúp mọi người làm nóng người." Giọng nói ẩn ẩn trào phúng chế nhạo mới vang lên, một bóng người mảnh mai từ ngoài cửa sổ tung người xông vào đại sảnh, bóng người xinh xắn đứng chính giữa hai phe đang giằng co.
"Đinh Đang cô nương...." Liếc thấy là nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khổ lắc đầu. Aiz... Tiểu cô nương này căn bản chẳng đem lời hắn nói bỏ vào trong tai, thật là khiến người ta đau đầu.
"Đại thúc, các ngươi muốn đánh thì đánh nhanh một chút, lấy ở đâu ra mà lắm lời nói nhảm như vậy? Ta chờ sắp không nhịn được rồi!" Đôi mắt to nhìn chằm chằm dò xét, Cổ Đinh Đang chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách liên hồi.
Ai da! Mấy người này không biết thế nào là tốc chiến tốc thắng sao? Kéo dài lâu như vậy, khiến cho người trốn xem trò vui là nàng đây cũng thấy buồn ngủ.
"Hoàng Phủ cẩu tặc, không ngờ ngươi ti tiện như vậy, âm thầm ẩn giấu người núp ngoài cửa sổ đánh lén!" Sắc mặt cực kỳ khó coi, Bạch MộNam tức giận mắng.
"Ai đánh lén?" Nghe mà phát giận, đôi mắt tinh ranh của Cổ Đinh Đang quét về phía hắn, cười hì hì phản bác, "Không phải ta đã nói rồi, ta là 『tung gạch nhử ngọc 』, ngươi nghễnh ngãng sao?"
"Tiểu yêu nữ, là ngươi!" Đột nhiên, Mã Duy An đứng một bên vọt ra chỉ vào nàng, trên mặt vừa sợ vừa giận, không thể nào ngờ đến sẽ gặp nàng ở đây.
Người kia là ai, sao giống như biết nàng vậy?
Cảm thấy kỳ quái, Cổ Đinh Đang quét hắn từ trên xuống dưới mấy lần, thật sự không có chút ấn tượng nào về người này, cuối cùng buồn bực quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thiếu Phàm, "Đại thúc, người kia là ai? Ta biết sao?"
Chính nàng có biết đại công tử của Mã Gia Bảo hay không, lại còn tới hỏi hắn?
Bị vấn đề từ trên trời rơi xuống làm cho lắc đầu mãnh liệt, ở trong bầu không khí ngưng tụ giằng co này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại không khỏi có nỗi xúc động muốn bật cười.
"Đại thúc, ngươi cũng không biết người kia là ai sao?" Cho rằng cái lắc đầu của hắn chính là câu trả lời, Cổ Đinh Đang lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mã Duy An, vẻ mặt có chút thương hại. "Ngay cả đại thúc cũng không biết ngươi là ai, có thể thấy ngươi chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ta nghĩ, ta chắc là không biết vô danh tiểu tốt."
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy "Vô danh tiểu tốt" giận đến mặt tím như gan lợn, tức giận rống to, "Yêu nữ, ngươi dám chặt một cánh tay của Nhị đệ ta, lại còn không biết ta là ai? Người của Mã Gia bảo chúng ta trong khoảng thời gian này đi khắp nơi tìm tung tích của ngươi, chính là muốn thay Nhị đệ ta báo thù, không ngờ ngươi lại trốn ở đâ, thực đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, nay lại có được chẳng phí công!"
Hừ! Thời gian trước, hắn cùng với Nhị đệ hẹn nhau hội họp ở tửu lâu trấn trên, vậy mà mới đến trước cửa tửu lâu, chỉ thấy một cô nương áo tím đồng thời bước ra, trong miệng còn lẩm bẩm oán trách cái gì mà "Dơ tay" gì đó, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi vào trong tửu lâu, mưới khϊếp sợ phát hiện ra cánh tay của Nhị đệ đã bị người ta chặt đứt.
"Ai da! Thì ra ngươi là huynh trưởng của tên đăng đồ tử đó!" Vẻ mặt chợt hiểu ra, nàng không chút áy náy, lại còn cười hì hì nói: "Tên đệ đệ háo sắc hư hỏng của ngươi tay giống như bị thừa ra vậy, cứ thích đặt sai chỗ, ta thay hắn suy nghĩ, dứt khoát một đao chém cái tay kia, tránh cho hắn về sau lại đặt sai chỗ. Người của Mã Gia bảo các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, còn báo thù gì chứ?"
Ai da da! Lúc ấy nàng mới dùng xong cơm ở tửu lâu, đang muốn rời đi, ai ngờ đang đi đến bàn bên cạnh, đột nhiên lại có một bàn tay lộc sơn chi trảo đánh lén mông của nàng, hơn nữa dưới sự giận dữ trợn mắt của nàng hắn lại còn đắc ý cười to, khiến cho nàng không thể làm gì hơn là đáp lễ lại, đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, cộng thêm cả lãi ----- một cánh tay đứt.
"Yêu nữ ghê tởm này, người đâu, lên!" Khí giận công tâm, Mã Duy An vung tay lên, dẫn một đám đại hán võ trang xông lên đánh.
"Đã sớm nên đánh, ai bảo các ngươi cứ trì hoãn lâu như vậy? Ha ha ha..." Bị mọi người bao vây đánh, Cổ Đinh Đang chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn sung sướиɠ cười vui vẻ không ngớt.
Chỉ một thoáng, chỉ thấy nàng như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy, thành thạo lướt qua đao quang kiếm ảnh, giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm ham chơi, lúc thì đánh chỗ này, lúc thì đạp chỗ kia, thật sự là náo nhiệt vô cùng.
"Chuyện này là sao? Chính chủ nhân còn chưa đánh, nàng lại còn tham gia náo nhiệt lên trước!" Sững sờ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Từ Triển Nguyên hiếm hoi thấy buồn cười.
Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu bật cười, lúc đang muốn mở miệng, đột nhiên một trận đau nhức ập tới ngực, khiến cho hắn không khỏi ứa mồ hôi lạnh....
Hỏng bét! Chén nọc độc vừa mới uống kia, giờ đang phát huy tác dụng trong cơ thể hắn.
Chú ý đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch của hắn cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Từ Triển Nguyên cảm thấy lạnh một trận, đang muốn mở miệng hỏi thì, một tiếng hét lớn đầy cáu giận đã bắn tới -------
"Hoàng Phủ cẩu tặc, chúng ta hôm nay hãy chấm dứt đi!" Một đám người bên cạnh đã đánh đến náo nhiệt, Bạch Mộ Nam cũng không chịu yên lặng, lập tức hét lớn một tiếng, xông thẳng về phía cái gai trong mắt.
"Chỉ bằng ngươi, còn chưa có tư cách động đến chủ tử nhà ta!" Giễu cợt lạnh lùng, Từ Triển Nguyên giành trước bước lên, động thân đón lấy công kích của hắn, không còn rảnh để chú ý đến tình trạng của Hoàng Phủ Thiếu Phàm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 9